Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

*Chương 1: Ghi Chú Kỳ Quái*

Cơn lạnh buốt giá len lỏi qua từng lớp da, kéo Bạch Phạm ra khỏi cơn mê mịt mờ. Mí mắt hắn nặng trĩu, tựa như đã ngủ vùi qua cả một đời người. Trong đầu, chỉ còn những mảnh ký ức rời rạc, chắp nối không thành hình, và một cái tên cứ vang vọng mãi: Bạch Phạm, 24 tuổi.

Cảm giác này thật kỳ lạ, tựa như cơn mê ngủ vĩnh viễn. Hắn cảm nhận cơ thể mình nằm trên mặt đất lạnh buốt, mỗi tấc da thịt như bị lưỡi dao sắc nhọn cắt vào. Cái lạnh không chỉ ở ngoài mà thấm vào xương tủy, khiến hắn run rẩy.

Bạch Phạm mở bừng mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một bầu trời không ánh sáng, không màu sắc, chỉ là một hố sâu đen thẳm, tựa như vũ trụ đã vỡ vụn thành hàng triệu mảnh. Những mảnh tối nuốt trọn mọi thứ, để lại một khoảng không vô tận, lạnh lẽo và bất động.

Trong sự mơ hồ, một dòng chữ kỳ quái đột ngột hiện ra ngay trước mắt:

【Đừng nhìn lên. Nhiệt độ hiện tại: -10 độ và đang giảm nhanh. Thân thể ngươi đã đông cứng 30%. Đề nghị: nếu không muốn biến thành khối đá, hãy hành động ngay.】

“????”

Hắn cố gắng cử động, nhưng đôi tay tê cứng không nghe theo ý chí. Lần thứ hai, hắn dồn sức chống tay ngồi dậy. Mặt đất bên dưới lạnh giá đến mức đôi tay hắn như bị dính chặt. Khi hắn xoay người, ánh mắt thoáng nhìn qua một đống tàn tích xung quanh – những mảnh vụn vỡ của kiến trúc kỳ lạ, xác của các sinh vật không rõ hình dạng, một số mang nét giống con người, nhưng méo mó, dị dạng.

Hắn nhìn xuống đôi bàn tay của mình, và một dòng chữ mới lại hiện lên:

【Tay của ngươi đang đông cứng đấy. Sát thương bằng 0, trừ phi ngươi muốn "vả nhẹ" ai đó. Gợi ý nhỏ: kiếm nguồn nhiệt, nhanh lên!】

“Dòng chữ này là sao?” Hắn kiềm chế cơn hoảng loạn đang dâng trào, không hiểu tại sao mình lại ở đây, tại sao những ghi chú này cứ xuất hiện theo ánh mắt của hắn, và tại sao tất cả đều lạnh lẽo và chết chóc.

Hắn nhìn quanh, cố gắng tìm ra chút lý do cho sự tồn tại của mình trong thế giới quái dị này.

Khi ánh mắt hắn dừng lại trên đống xác sinh vật gần đó, dòng chữ lại xuất hiện:

【Đống này là "cấp thấp", giống như một món ăn nguội lạnh trên bàn tiệc. Ta đoán ngươi cũng không muốn tìm hiểu, đúng chứ? Đi tiếp đi, đừng phí thời gian!】

“Quái quỷ gì thế này…” Hắn tiếp tục nhìn quanh, đôi mắt dừng lại trên những phế tích và xác sinh vật vương vãi khắp nơi. Mọi thứ dường như đang bị thời gian và sự hủy diệt cuốn đi, nhưng hắn không thể dứt mắt khỏi những mảnh vụn đó. Hắn có cảm giác rằng mọi thứ này ẩn chứa điều gì đó mà hắn cần phải khám phá.

Bằng một số thử nghiệm, Bạch Phạm nhận ra một điều: chỉ cần ánh mắt dừng lại ở một vật thể trong hai ba giây, một ghi chú kỳ lạ sẽ hiện lên, chứa đựng thông tin hoặc giải thích về vật thể đó. Những ghi chú này không chỉ đưa ra thông tin, mà còn như đang trêu đùa hắn. Dù đầy mỉa mai, chúng lại có vẻ như đang cố giúp hắn tồn tại, một cách không mấy dễ chịu.

Hắn dần nhận ra rằng những ghi chú này có thể là chìa khóa để hắn sống sót. Mỗi câu chữ, mỗi chỉ dẫn dù có vẻ vô lý hay ngớ ngẩn, đều có thể ẩn chứa những thông điệp quan trọng. Điều duy nhất hắn cần làm là kiên nhẫn và cẩn thận. Bất kể sự mỉa mai, khinh bỉ, hay cả sự khó hiểu, hắn phải học cách tiếp nhận chúng, bởi đây chính là cách duy nhất để hắn có thể tiếp tục sống sót trong thế giới này.

Với mục tiêu sống sót, Bạch Phạm lại tiếp tục quan sát xung quanh, bắt đầu phân tích từng chi tiết nhỏ. Mỗi vật thể, mỗi xác sinh vật, mỗi mảnh phế tích đều có thể là một mảnh ghép quan trọng. Hắn tin rằng chỉ cần kiên trì, những câu đố này sẽ dần mở ra và dẫn lối hắn đến sự sống.

"Một trò đùa chết tiệt." Hắn lầm bầm.

Bạch Phạm thở dài một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác vừa bất lực vừa bức bối. Đôi mắt hắn không ngừng đảo qua khắp mọi nơi xung quanh, tìm kiếm con đường sống.

Ánh mắt hắn bất giác dừng lại ở phía xa – nơi bốn con đường trải ra trước mắt: phía bắc, phía đông, phía tây và phía nam. Ngay lập tức, bốn dòng ghi chú hiện lên, từng dòng một, như đang khuyến khích hắn lựa chọn.

Bạch Phạm nhìn về phía bắc, nơi chân trời lạnh lẽo kéo dài bất tận. Một dòng chữ hiện ra, giọng điệu đầy sự thờ ơ:

【Phía đó chẳng có nước đâu. Nhưng này, nếu muốn khám phá những gì đóng băng mãi mãi, cứ việc. Đừng lo, ít nhất cơ thể ngươi sẽ được bảo quản khá hoàn hảo.】

“Cái này mà gọi là gợi ý sao?” Hắn lầm bầm, cảm giác không thoải mái tràn ngập.

Hắn quay đầu sang phía đông, nơi ánh sáng nhợt nhạt lấp ló giữa những tàn tích. Dòng chữ lại xuất hiện, lần này như đang khẽ cười khẩy:

【À, phía đó... thú vị hơn chút. Cách đây 1.600 mét, có hai "giấc mơ xấu xí" đang ngủ. Nếu ngươi muốn thử sức, cứ đi. Nhưng chúng đói lắm, biết không? Ngươi sẽ là một món khai vị tuyệt vời.】

Bạch Phạm cau mày. “Giấc mơ xấu xí”? Hai con quái vật? Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến hắn muốn đổi ý.

Khi ánh mắt hắn dừng lại ở phía nam, nơi những vết nứt lớn trên mặt đất trông như những cái miệng đang nuốt chửng ánh sáng xung quanh. Dòng ghi chú kỳ lạ hiện lên, và lần này đầy vẻ hào hứng:

【Bingo! Đây rồi, đây rồi! Phía đó có kinh hỉ chờ đón. Một mẹo nhỏ: khi không biết đáp án, cứ chọn C. Không cần cảm ơn đâu!】

“Cái gì mà ‘khi không biết đáp án, hãy chọn C’?” Bạch Phạm nhíu mày, cố gắng giải mã câu nói bí ẩn. Dù ghi chú vẫn mang phong cách mỉa mai quen thuộc, nhưng ít ra đây là chỉ dẫn rõ ràng nhất mà hắn nhận được.

Dù sao, giữa một thế giới đầy nguy cơ, hắn không có nhiều lựa chọn. Bạch Phạm nhìn lại đôi tay đang dần mất cảm giác vì giá lạnh, rồi quay đầu bước về phía nam. Đây là hướng duy nhất mang theo tia hy vọng, dù chỉ là một câu nói khó hiểu đầy ẩn ý.

Khi Bạch Phạm quay đầu về phía tây, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn. Từ xa, không gian nơi đó có vẻ mờ mịt và đầy sương mù, như một tấm màn phủ kín, không thể xuyên qua. Những tia sáng yếu ớt từ bầu trời như bị hút vào không gian mù mịt đó, tạo thành một vùng bóng tối bất tận, không lối thoát.

Hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nơi đó, không phải chỉ vì nhiệt độ, mà là vì thứ cảm giác vô hình, như thể nơi đó đang ngự trị một thứ gì đó nguy hiểm, lạnh lẽo và đầy ám ảnh. Lòng hắn không khỏi dâng lên một sự hoài nghi, nhưng rồi dòng ghi chú lại xuất hiện, phá tan sự yên tĩnh trong đầu hắn:

【Phía tây – một vùng đất bị lãng quên, nơi những sinh vật quái dị đã bị phong ấn. Chúng vẫn còn đó, cơ thể gần như bất hoại và vô cùng đói. Nếu ngươi bước vào, đừng mong có thể quay lại. Nhưng nếu muốn thử, cánh tử sẽ mở ra cho ngươi.】

“Phong ấn? Sinh vật quái dị?” Bạch Phạm nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy bối rối và lo lắng.

Dòng ghi chú tiếp tục:

【Cảnh báo: Đừng nghĩ đến việc lại gần những sinh vật đó. Nếu chúng thức tỉnh, ngươi sẽ không chỉ đối mặt với cái chết mà còn với sự hủy diệt hoàn toàn. Ngươi sẽ không phải là người duy nhất phải đối diện với chúng.】

Hắn bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng, từng từ trong dòng ghi chú vang vọng trong đầu hắn như một tiếng chuông báo tử. Một thứ gì đó không thể tưởng tượng được, không thể kiểm soát. Cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm tâm trí Bạch Phạm, kéo theo một nỗi sợ hãi bao trùm lên mọi suy nghĩ của hắn.

Hắn lại nhìn về phía bắc, phía đông, rồi phía nam, mỗi con đường đều có một nguy cơ rõ ràng. Nhưng ít nhất, mỗi con đường ấy vẫn còn có chút hy vọng. Duy chỉ có phía tây, với sự huyền bí và sự đe dọa không thể giải thích được, là con đường hắn tuyệt đối không dám thử. Những sinh vật quái dị bị phong ấn và không thể quay lại—hình ảnh đó như một dấu chấm hết cho bất kỳ hy vọng nào.

Không thể nào, hắn tự nhủ. Đó là sự tuyệt vọng thuần túy, là con đường không lối thoát. Nếu đi về phía tây, đó sẽ là nơi hắn sẽ vĩnh viễn mất đi sự sống và linh hồn. Bạch Phạm hít một hơi thật sâu, cố gắng làm chủ bản thân, gạt bỏ mọi cảm giác tò mò hay sợ hãi.

"Không phải bây giờ," Bạch Phạm thầm nghĩ, "Ít nhất không phải trong lúc này."

Hắn quay lưng lại với con đường đó, quyết tâm bước đi về phía nam. Mặc dù không có gì đảm bảo rằng đây sẽ là con đường an toàn, nhưng ít ra, nó còn có một tia hy vọng mong manh. Còn phía tây? Hắn không muốn biết. Hắn sẽ không để mình bị cuốn vào trong đó.

Với một quyết định kiên định, hắn tiếp tục bước đi, bỏ lại phía tây mịt mù sau lưng.
---

Bạch Phạm cẩn thận di chuyển, từng bước dò dẫm qua đống đổ nát, cố gắng giữ thân thể không bị rơi vào tình trạng đông cứng hoàn toàn. Hắn nhặt một mảnh kim loại gỉ từ dưới đất, cái vật sắc nhọn này vừa có thể là vũ khí, vừa có thể khiến hắn tự làm mình bị thương. Dòng chữ hiện lên ngay lập tức:

【Đây là mảnh kim loại cấp thấp nhất. Chức năng: Vũ khí tạm thời (với xác suất tự làm mình bị thương là... 70%). Ta nói trước rồi!】

“Nguy cơ 70%? Quả là công cụ lý tưởng.” Hắn lắc đầu, nhưng vẫn cầm chặt nó trong tay. 

Nắm chặt mảnh kim loại trong tay, cảm nhận hơi lạnh dần lan ra từ lòng bàn tay. Cảnh vật xung quanh mờ mịt như một màn sương dày đặc, chỉ có những bóng hình mờ nhạt lướt qua, khiến hắn không thể yên lòng.

Khi tiếp tục bước đi, không gian xung quanh trở nên mờ mịt hơn. Màn sương dày đặc kéo đến, che khuất tầm nhìn của hắn. Nhưng rồi, trong làn sương ấy, một hình bóng khổng lồ dần hiện ra. 

Đó là một tòa tháp cao ngất ngưởng, như xuyên thẳng lên bầu trời đen thẳm. Tòa tháp mang vẻ cổ kính, với lớp đá xám xịt, những mảng nứt nẻ chằng chịt. Nhưng kỳ lạ thay, nó vẫn đứng vững, tựa như một biểu tượng cuối cùng của sự kiên cường. 

Một dòng chữ hiện lên, lần này không mỉa mai, mà đầy nghiêm túc: 

【Tòa Tháp Arka. Nơi duy nhất giúp ngươi sống sót bây giờ, nhưng đồng thời là điểm khởi đầu của thử thách. Bước vào sẽ không có đường lui.】 

Khi hắn còn đang do dự trước tòa tháp, đột nhiên, một âm thanh ghê rợn vang lên từ phía xa – tiếng gầm rú, tiếng bước chân nặng nề, tiếng đất đá nứt vỡ. Giác quan của Bạch Phạm trở nên nhạy cảm, tim hắn đập mạnh như trống.

Dòng chữ hiện lên, lần này đầy vẻ cảnh giác: 

【Đừng hoảng. Nhưng, ờ, đó là thứ ngươi không muốn chạm mặt đâu. Nguy hiểm: Cực cao. Đề nghị: Chạy. Hoặc không, nếu ngươi thích cảm giác bị nghiền nát.】

Bạch Phạm siết chặt mảnh kim loại trong tay, dù lòng bàn tay đã tê cứng và đau nhức vì giá lạnh. Hắn cố kìm nén nhịp thở dồn dập, ánh mắt căng thẳng dõi theo phía phát ra tiếng động. Không gian dường như cũng nín thở, chỉ còn âm thanh rung chuyển nặng nề từ sinh vật kia ngày càng tiến lại gần.

"Chạy hay ở lại?" Hắn cân nhắc trong đầu, nhưng lựa chọn thực tế nào cũng dẫn đến một kết cục tệ hại. Dòng chữ kỳ quái lại hiện lên, như thể trêu chọc sự chần chừ của hắn:

【Ngươi có 10 giây để quyết định. Đếm ngược bắt đầu... 10... 9... 8...】

“Thật sự là trò đùa chết tiệt mà!” Bạch Phạm nghiến răng, cảm giác như mình bị dồn vào chân tường. Hắn quay đầu về phía tòa tháp, nơi những vết nứt lớn kéo dài tạo thành con đường hiểm trở nhưng duy nhất mang hy vọng. Không suy nghĩ thêm, hắn lao đi hết sức, cố gắng vượt qua những tàn tích và mảnh vụn chặn lối.

Tiếng đếm ngược tiếp tục vang lên trong đầu hắn, cùng với tiếng gầm rú kinh hoàng của sinh vật phía sau. Một hơi lạnh chết người tràn đến, làm hắn cảm giác như phổi mình bị đóng băng. Hắn không dám ngoảnh lại, chỉ biết chạy thật nhanh, từng bước chân vụng về vấp phải đất đá nhưng vẫn cố gắng không dừng lại.

【5... 4... 3...】

Hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nhọc, nhưng bỗng nhiên, một khung cảnh bất ngờ hiện ra trước mắt. Giữa những vết nứt sâu hoắm, một ánh sáng mờ nhạt lóe lên – giống như lối thoát duy nhất giữa địa ngục tăm tối này.

【2... 1…】

Không còn thời gian suy nghĩ, Bạch Phạm nghiến răng, dồn hết sức vào đôi chân đang gần như tê liệt vì lạnh. Cánh cổng lớn của tòa tháp bắt đầu hé mở, như thể chờ đợi hắn. Hắn lao về phía đó, không còn lựa chọn nào khác. Những tiếng gầm rít từ phía sau khiến cổ họng hắn như nghẹn lại, nhưng hắn vẫn chạy, từng bước chân đạp lên mặt đất gồ ghề, đẩy thân thể đau đớn về phía cánh cổng.

*RẦM!* 

Cánh cửa lớn đóng sầm lại sau lưng hắn. Ngay khi cánh cửa khép lại, dòng chữ cuối cùng hiện lên khi hắn đi vào cánh cổng phía trước phía trước: 

【Hơi sớm với ngươi bây giờ, nhưng không sao. Tiến độ Sửa Chữa Thế Giới: 0,01%. Đánh giá: Chạy nhanh như thỏ, thỏ nhanh nhưng dễ mệt, đừng để giống chúng.】 

"Tiến độ? Sửa chữa thế giới?" Bạch Phạm thở dốc, lẩm bẩm trong sự hoang mang. Toàn thân hắn đau nhức, đôi chân như rã rời sau cuộc chạy trốn. Hắn chống tay lên đầu gối, cố gắng hít sâu để lấy lại bình tĩnh.

Vào lúc này, một giọng máy móc lạnh lẽo vang lên trong đầu:

_”Chào mừng, Kẻ Thách Thức.”_

Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, Bạch Phạm nhận ra chẳng có cái gì ngoài hắn trong không gian này.
---

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro