Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 27 - All-KV: Tiệc BBQ

Khi Knives Max về nhà lần đầu, hai đứa Vash bé đã quyết định làm một bữa ăn tân gia đơn giản. Tiệc BBQ trong sân vườn, bên cạnh là bể bơi bốn mùa rộng lớn với ghế nằm và cocktail. Nhà Stampede phân công nhau chuẩn bị nguyên liệu và sơ chế rau củ đơn giản, trong khi ấy Nai và K98 đảm nhận công việc nấu nướng.

Chiều đó thời tiết ấm áp lạ thường cho một ngày cuối thu, thằng ba và đứa út ngồi ngâm chân bên bể bơi, trên tay mỗi đứa cầm một ly nước, mắt trố to, mồm không ngậm vào nổi.

Nếu để tóm tắt khả năng vào bếp của nhà Stampede, anh lớn không tính làm bánh chắc tạm chấp nhận được, còn hai đứa bé hơn thì bị cấm cửa như cấm chó. Chúng nó cũng không trong mong gì ở bạn tình/chồng chưa cưới của mình, đặc biệt là K98, trong mắt người quen ông tướng ấy mang cái vẻ "khá vô dụng".

Thế nhưng tại thời điểm này, bên lò nướng BBQ bốc khói nghi ngút, hai gã Knives cởi trần, mặc độc một chiếc quần thể thao, thay phiên nhau tẩm ướp gia vị và nướng những tảng thịt bò tươi ngon.

Dùng lửa khá cực, vậy nên dù trời cuối thu mát mẻ, cả hai vẫn toát mồ hôi như tắm. Cơ ngực bọn họ bóng loáng những giọt nước mê người, dưới ánh nắng đỏ cam của buổi chiều thì lại càng như được đánh khối, múi nào ra múi nấy, không thể đẹp mắt hơn.

Hai đứa Vash ngồi ngắm cảnh xuân mà rõ nước dãi, không nhịn được thì thầm với nhau.

"Tuyệt vãi anh ơi..."

"Địt, ước gì ảnh tét đít tao như tét miếng thịt đó vậy."

Ai bảo đàn ông là quyến rũ nhất lúc vào bếp cơ chứ, hai đứa tấm tắc khen dữ lắm.

Trước khi thằng ba kịp bắt cóc đầu bếp số 2 lên giường, anh lớn đã kịp ngăn chặn, cốc cho cậu ta một cái rõ đau vào đầu.

"Tiết chế một chút đi, thằng ngốc này," anh cau mày nói.

"Dạ?"

V98 đương nhiên không tán thành. Cậu nghĩ bây giờ đã ở chung nhà thì không gì có thể ngăn cản cậu và anh yêu chó điên địt nhau mỗi ngày nữa.

Mà ông anh quý hóa của cậu lại phải dội một xô nước lạnh: "Chúng mày đã chính thức chưa?"

"Sẽ mà!" V98 ít khi bật lại anh trai, lúc này sửng cồ lên. "Còn anh, liệu mà làm lành với ông lớn đi nha," nhưng thực ra lúc nói câu này, giọng cậu ta đã nhỏ lắm rồi.

Vậy mà vẫn đủ để người đàn ông đang cầm máy tính bảng làm việc gần đó nghe thấy. Gã không nói gì, song khóe miệng lại hơi nhếch lên. Một chút cử động như có như không đủ khiến anh lớn bối rối và mất tự nhiên. Anh vụng về tránh ánh nhìn của mình khỏi gã, tập trung vào việc chuẩn bị rau sống ăn kèm cho bữa tiệc. Thế nhưng như thằng ba nói, bọn họ giờ đã là người một nhà rồi, đâu thể tránh mãi được.

Nai cầm theo một vài chai rượu quý từ hầm rượu dưới nhà bọn họ. Cả nhà vừa thưởng thức thịt nướng, vừa nhấm nháp rượu ngon. Thời tiết càng tối càng lạnh, bởi vậy mà rượu vào làm con người ta cảm thấy vô cùng khoan khoái và ấm áp, uống một xong lại chỉ muốn uống thêm hai, thêm ba.

Cặp 98 nghiện rượu, nốc đến chai thứ ba vẫn còn tiếp tục khui thêm một chai khác với nồng độ cao hơn, chẳng mấy chốc không ai trong hai bọn họ là còn tỉnh táo.

Nai vốn là đầu bếp chính nên nhiệm vụ nướng thịt của hắn vẫn còn đó. Cộng thêm tửu lượng tốt, ngoại trừ mặt mũi hơi hồng ra, Nai chẳng có dấu hiệu gì là đang say cả. Hắn thảnh thơi nhấp một ngụm rượu, rồi cắt thịt bò đút cho vợ chưa cưới của mình, người đang say ngà ngà vì lỡ uống xíu rượu vang trắng.

"Ngon không?"

Vash út ngây ngốc gật đầu.

Tâm trí lâng lâng, Vash út thành thật nghĩ mình nên nghỉ ngơi. Và thế là con mèo nhỏ nằm ườn ra trong vòng tay vững chãi của Nai, hai mắt nó híp lại hạnh phúc khi thịt bò dâng tới miệng.

Vash út vui vẻ chậm rãi nhai, trong mắt Nai lại thành điệu bộ quyến rũ chết người, đầy ỷ lại và lười biếng.

Nai sớm không chịu nổi, liếc mắt thấy hai ông anh 98 đang chuyển sang hút thuốc, liền vội vã lấy một cái chăn quấn quanh người Vash út. Hắn bế bổng vợ chưa cưới của hắn lên, rồi đặt người ta xuống một cái ghế dài phía bên kia bể bơi. Ở đây xa bàn nướng thịt, người say không thể để ý họ đang làm gì. Nai cởi bọc chăn, lộ ra một khuôn mặt đỏ hồng, xinh đẹp và ướt át đang tròn mắt nhìn hắn. Hắn vùi mặt vào lồng ngực nó, đôi môi nóng bỏng lan từ cổ lên đến mặt rồi môi, lưỡi luồn vào khuấy đảo khoang miệng.

Vash rên lên khi bị tấn công đột ngột. Nó vừa cố đáp lại vừa thở hổn hển hỏi: "Nai... các anh đâu rồi?"

Nó say ngà ngà, không có nghĩa là nó không biết mình đang ở ngoài trời.

Ai đó lại không dễ xấu hổ như nó. Nai xấu xa đáp lại: "Anh ba sắp ngất rồi, con anh hai của em... hừm, em biết mà bé yêu."

Nói đoạn, hắn chen chân vào giữa cặp đùi của Vash.

Vash ngượng ngùng đẩy hắn ra: "A đừng... toàn mùi thịt."

Ý nó là cả hai người đều toàn mùi thịt. Nó thấy ổn với mùi của Nai nhưng miệng nó thì toàn mùi thịt, tỏi và rượu, hôi chết đi được. Cho dù có đang sắp cưới, Vash vẫn chưa thể sẵn sàng cho Nai thấy dáng vẻ không hoàn hảo của mình.

Nai thì ngược lại, hắn không để ý Vash có mùi gì. Đối với Nai, vợ hắn luôn xinh và thơm trong mọi hoàn cảnh. Hắn cũng không quan tâm mình có mùi, bởi hắn biết Vash cũng sẽ không bao giờ chê hắn.

Nếu có để tâm, thì sẽ là để tâm đến việc mùi của hai người đang ngăn cản hắn làm tình với Vash.

Nai đặt một nụ hôn lên trán Vash, bốn mắt sau đó ngang hàng nhìn thẳng nhau.

"Không thể sao?" Hắn hỏi. "Em chê con cặc xấu xí và hôi hám này không thể đụ bé sò xinh đẹp và thơm ngọt của em?"

"Ôi trời," Vash út che mặt than vãn. "Em không có nói vậy mà, đồ ngốc..."

"Vậy là làm, hửm?"

Vash út chầm chậm gật đầu.

***

Khu dân cư của giới nhà giàu vốn đất rộng người thưa, cây cối lại nhiều vô cùng và tươi tốt. Trên ban công tầng ba, gió đêm thổi đặc biệt mát lạnh, kèm theo đó còn có tiếng lạo xạo của lá, phong cảnh thư thái làm con người cũng có vẻ dễ chịu hơn.

Mùi thuốc lá không phản cảm trong đêm cuối thu, chỉ khiến bầu không gian tĩnh lặng có thêm tâm tư ẩn giấu.

Knives Max đã theo Vash lớn lên đây từ khi phát hiện ra anh không còn hứng thú với món thịt nướng nữa. Anh cầm một lon bia, gã ngồi phía còn lại của ban công với điếu thuốc lá, rít một hơi để gió thổi mùi thuốc về phía anh.

Vash vô thức liếm môi, chìa tay về phía gã: "Xin một hơi."

Knives hững hờ đưa điếu thuốc hút dở: "Em say rồi."

Vash ngậm thuốc lá, khoan khoái cảm nhận mùi khói bắt đầu chảy ngược vào trong thanh quản của mình. "Không có," anh đáp. Dạo gần đây, anh nhận ra mình lại bắt đầu hơi phụ thuộc vào thuốc lá. Rượu là thứ Vash sẽ không bao uống đến khi say tí bỉ, nhưng thuốc lá thì khó nói, nó khiến đầu óc anh minh mẫn hơn.

Knives không nói gì thêm, gã chỉ yên lặng quan sát anh. Đêm tối mà mắt gã sáng khó tả, nhìn thế nào Vash cũng có thể cảm nhận được, anh khó lòng giả vờ không để ý.

"Đừng nhìn nữa," Vash chau mày, trả lại điếu thuốc cho Knives. "Anh sắp đục một lỗ trên mặt tôi rồi."

"Vậy thì không ổn lắm nhỉ?" Knives đáp một cách châm chọc. "Tôi rất thích khuôn mặt của em mà."

Vash lớn không phản ứng lại với lời này của Knives, nhưng biểu cảm xấu hổ đã bán đứng anh hoàn toàn. Biết sao được, hai người dây dưa với nhau cũng khá lâu, nhưng trong suốt khoảng thời gian một năm nay, đây là lần đầu anh nghe thấy chữ "thích" từ phía gã.

Cả hai đều đã trưởng thành, một câu "thích" dường như không còn tác động lớn như xưa. Ấy vậy mà vẫn khiến tim anh nhảy lên một nhịp. Vash thầm lo lắng, như vậy là anh hết cứu rồi, có phải không?

Anh chống chế: "Gu anh lạ thật, thích một khuôn mặt già như này."

Knives nhếch miệng cười: "Em cũng thế."

"Tôi không có."

Cả hai bỗng im lặng, sau cùng Vash chủ động mở lời trước.

"Thật ra tôi hiểu ý anh rồi. Khi xưa anh làm vậy là vì an toàn của chính tôi. Cái tôi không rõ là vì sao khi ấy anh lại tiếp cận tôi."

Nếu đã xác định anh là con trai của kẻ chạy trốn, hà cớ gì chính ông trùm xã hội đen tương lai lại phải ra tay tiếp cận anh?

Knives dường như đã liệu được trước câu hỏi, gã không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ: "Nếu tôi nói khi ấy không hề biết em là con trai của hắn, em sẽ tin tôi chứ?"

Vash nhìn gã. Người đàn ông trong trí nhớ của anh khi còn trẻ ngạo mạn và bất cần đời, khi tứ tuần thì máu lạnh và thô bạo, không lúc nào là không có khí chất của một bậc đế vương, một kẻ từ khi sinh ra đã định sẵn là làm chuyện lớn, chẳng thể trở thành đá lót đường cho bất cứ ai.

Nhưng khi anh chậm lại với những suy nghĩ của mình và quan sát gã kĩ hơn, anh nhận ra gã vẫn luôn dịu dàng và nhường nhịn mình như thế. Đến cả chuyện làm "đau" anh về mặt thể xác cũng là bởi anh thích điều đó.

"Tôi tin anh."

Knives ngạc nhiên, trong mắt gã như có tia sáng vụt qua.

Vash bị biểu cảm này của Knives làm cho luống cuống, anh hắng giọng: "Chúng ta... đều không còn trẻ rồi."

"Ha ha..."

Không còn trẻ thì sẽ tin gã, đây là lí do kiểu gì vậy? Nhưng với Knives, gã lại cảm thấy khá thỏa mãn với lời giải thích của anh.

"Ừ, cũng đúng," gã đáp, rồi bình luận thêm một câu. "Dạo này trông em khá mệt mỏi ấy."

Vash hơi chột dạ sờ mặt mình. Đúng là mấy ngày nay bận rộn chuyện chi nhánh mới, thời gian nghỉ ngơi của anh trở nên hiếm hơi, toàn thức đêm rồi dậy sớm. Anh nói đùa là mặt mình già, nhưng không ngờ lại già đến thế. Chẳng bù cho Knives, người đàn ông có 60 tuổi thì anh tin vẫn sẽ là một bố già phong độ, trai gái hẳn vẫn sẽ bu đầy gã nếu như nghề nghiệp của tên đàn ông này không phải là một mafia máu lạnh.

"Nghĩ gì đấy?" Giọng nói của Knives cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ trong đầu anh. "Muốn xả stress không?" gã hỏi.

"Xả kiểu gì?" Vash lớn đột nhiên co rúm người lại.

"Hửm? Em biết mà."

Cái nhướng mày đầy thản nhiên của gã đàn ông làm anh bừng tỉnh. Kí ức về lần đó trong căn hộ thời cấp ba của Knives bỗng hiện lên trong đầu.

"B-bây giờ hả?" anh bối rối.

***

Anh nghĩ rượu thực sự ngấm vào người rồi, có khi là vì cả bia nữa, nếu không thì tại sao anh lại đồng ý với gợi ý của Knives cơ chứ.

Knives không có dây thừng chuyên dụng, song bù lại gã vẫn giữ cái dây xích chó từ hồi ở trong tù. Vash lớn cố không nghĩ về đêm thác loạn khi ấy, đó là cái ngày nhục nhã nhất, giống như một cánh cửa nào đó đã bật mở mà không có sự cho phép của anh.

Nhưng khi cái chất lạnh lẽo của xích chó bọc lấy cổ, Vash lại không kìm được ham muốn phục tùng trong mình. Anh cảm thấy những năng lượng tiêu cực dường như biến mất, tất cả chỉ còn một bản năng. Đó là làm chủ nhân vui.

Đêm thác loạn đầy tủi nhục, mà không thể phủ nhận đó là khi anh cảm thấy mình được tự do.

"Lại đây," Knives ra lệnh.

Dây xích leng keng phía trước, là sự trói buộc của người đàn ông đối với anh.

Vash chỉ mặc độc một chiếc quần lót theo mệnh lệnh của Knives. Nhưng gã cũng cam đoan sẽ không lột món đồ cuối cùng này.

"Chó cái hôm nay có thể nói chuyện," Knives bất chợt lên tiếng.

Vash có chút giật mình, cúi đầu đáp lại: "V-vâng, thưa chủ nhân."

"Chó cái lần đầu nói chuyện không sõi lắm nhỉ?"

"Dạ... vâng..." Vash lớn lắp bắp, cơ thể nóng lên một cách khó chịu. "Chó cái... nói... nói không tốt. Chủ nhân đừng c-chê..."

"Mau lại đây."

Dây xích kéo thô bạo, Vash gần như là bị lôi xềnh xệch đến trước mặt Knives. Anh nhận ra người đàn ông này đối với anh khi ở ngoài và khi trên giường khác nhau hoàn toàn, một kẻ ẩn nhẫn, kẻ còn lại thô tục và bạo lực.

Gã lúc này đang ngồi bên mép giường, hai chân dạng hờ để lộ dáng hình dương vật khổng lồ dưới lớp vải mềm cộm lên. Vash bị kéo đến trước mặt gã, mắt đối diện hàng bự khiến anh xấu hổ. Anh vô thức cúi gằm mặt xuống, vậy mà chủ nhân cũng không bảo anh phải ngẩng đầu lên.

Chủ nhân chỉ xoa đầu anh. Bàn tay to lớn của gã luồn qua mái tóc anh, giọng vừa trầm vừa êm dịu: "Chó cái dạo này buồn phiền gì sao?"

Kịch bản kiểu gì đây? Trị liệu tâm lý?

Vash cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng bàn tay người đàn ông xoa xoa dễ chịu quá, hai mắt anh không kìm được mà nhắm lại.

Thâm tâm anh thực ra không muốn chia sẻ với bất cứ ai những gì mình trải qua gần đây. Anh thấy cái khó khăn của mình sao mà rẻ bèo và nhỏ nhặt quá, đối với những người như Knives có lẽ một cái búng tay là giải quyết được hết mọi chuyện rồi.

Nhưng bản năng phục tùng vẫn muốn anh thật lòng với gã.

Chó cái vùi mặt vào đùi gã đàn ông, giọng nói của anh trở nên run rẩy: "Em cảm thấy rất mệt... Mặc dù đã được tín nhiệm, nhưng tại sao em vẫn làm mọi chuyện một cách khó khăn đến thế?"

"Hôm qua em còn lỡ mất mấy đơn hàng quan trọng, hại mọi người phải làm tới tận nửa đêm. Họ không nói thì em không biết bọn họ đang trách thầm em làm quản lý không tốt ư?"

"Nếu là chủ nhân, mọi thứ hẳn sẽ... dễ dàng..."

Vash buột miệng mà không suy nghĩ nhiều, lúc nói xong rồi mới giật mình rằng đã quá phận của một con chó cái.

Bàn tay xoa đầu anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí càng chiều chuộng hơn trước, giống như đang muốn anh tiếp tục than vãn về những nỗi lo của mình.

Vash buồn bã túm chặt lấy đùi chủ nhân: "Căn nhà này và cả tiệm bánh đều không phải là thành quả của em."

Là một người con trưởng đáng ra phải gánh vác gia đình, nhưng những gì mà anh từng mong ước cuối cùng lại đạt được nhờ một mối nhân duyên.

"Là của em," giọng nói vang lên từ đỉnh đầu phản đối. Bàn tay gã mò xuống gáy anh, vuốt ve và bóp nhẹ. "Em đã chăm sóc gia đình trong những khoảng thời gian khó khăn nhất. Em đã làm việc chăm chỉ để đạt được vị trí bây giờ," gã nói.

"Nếu em dám nghi ngờ bản thân, tôi sẽ trừng phạt."

"Chó cái đã làm rất tốt rồi. Chủ nhân tự hào về em."

Cảm giác dễ chịu mà mùi hương người này đem lại, từng động tác từng lời nói đều khiến trái tim anh tan chảy, Vash bỗng cảm thấy việc tìm được bình yên thông qua lời đe dọa cũng thật kỳ diệu làm sao.

Trông một giây lát, hốc mắt anh bỗng hơi ươn ướt. Chó cái nghĩ lần này có khi mình đã thật sự rung động một lần nữa với chủ nhân rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro