Chương 2: Tra án
Chương 2: Tra án
- Ah, nói đi nói lại, ngôi trường này cũng đã được hơn năm mươi năm rồi. Tôi làm việc ở đây từ hồi thanh niên trai tráng, đến khi thành ông già bủng beo thế này. Tự dưng lại có sinh viên mất tích, chắc hẳn có ai đó ghen ghét với danh tiếng của nhà trường đây mà.
Trên con đường rộng thênh thang đưa lối, hai nhân viên SNH lễ phép bước theo sau một người già, lặng yên nghe ông kể lại từng đoạn cố sự của mình với ngôi trường này. Người già mà, có cái bệnh thành tính. Họ thích nói nhiều, giống như chỉ hận không thể để lại toàn bộ những chiến tích trong cuộc đời mình cho lớp người sau biết, đây cũng là một cách để con người chứng minh sự tồn tại của bản thân. Vậy nên khi có một người già muốn kể lại chuyện gì đó, chúng ta đừng ngại phiền toái, hãy kính cẩn lắng nghe.
Hai bên đường, trên vòm phượng vĩ đã điểm xuyết những màu đỏ rực. Cánh phượng theo gió lả tả rơi xuống, dính trên vai William. Anh ta cũng lười phủi xuống, chỉ chăm chú nghe câu chuyện của ông lão. Tiền bối bê tha luộm thuộm lúc này lại trông có vẻ nghiêm trang thành kính lạ thường.
Hai người nghe, ông lão nói, tiếng ve kêu da diết ngày hè đáp lại.
^_^
- Đây là căn phòng của đứa nhỏ đó, sau khi nó mất tích thì tất cả các bạn cùng phòng đều chuyển đi cả. Đồ đạc cũng để lại còn nguyên, chiều nay phụ huynh nó sẽ đến thu dọn, hai người tới đúng lúc đấy.
Ông lão đẩy cửa phòng bước vào. Willam và Wendy còn đứng đó nhíu mày ngắm nghía xung quanh một hồi. Bọn họ đang ở trên tầng thứ tư của tòa ký túc xá dành cho sinh viên, dãy phòng bên trái tính từ bậc thang ở giữa, phòng trong cùng, sát với vách tường.
“Này, báo cáo gửi về nói rằng ngay khi có tiếng thét của nạn nhân, mọi người ở phòng bên cạnh lập tức chạy sang thì cô ta đã biến mất đúng không?” Wendy ghé vào tai William thì thầm.
“Ừm, đấy mới là chỗ khó hiểu. Căn phòng ở đây không thích hợp để giấu người. Thủ phạm muốn đem nạn nhân đi thì chỉ còn đường nhảy xuống hoặc chạy băng qua năm căn phòng khác để tới cầu thang.” William nhìn quanh rồi đưa ra đánh giá sơ bộ.
“Vậy chẳng lẽ thủ phạm là siêu nhân hay siêu năng lực gia biết bay gì đó!” Wendy nghiêm mặt đưa ra suy đoán.
Bộp. William gõ tập hồ sơ lên đầu đàn em, cười nói:
- Đã bảo em đừng xem nhiều mấy phim thể loại đó rồi mà không nghe. Ảnh hưởng đến phán đoán đấy.
- Vậy anh giải thích xem. - Wendy chỉnh chỉnh lại phần tóc rối của mình, bực mình trả lời.
- Thì chúng ta đang ở đây để tìm cách giải thích mà! - William nhún vai bước vào.
Wendy hừ lạnh một tiếng lấy lệ, rồi cũng dậm chân bước vào theo.
^_^
- Đây là danh sách đồ đạc trong phòng, chúng tôi đã cho người thống kê đầy đủ, hai người cứ tùy ý kiểm tra rồi bàn giao lại đầy đủ cho lão là được.
- Vâng, cám ơn cụ. Bọn con chắc còn ở đây lâu đấy, cụ cứ về nghỉ ngơi trước đi ạ. - William tiếp tờ giấy, mặt cười không đổi sắc quăng cho cấp dưới, vui vẻ tiễn ông cụ ra cửa.
Wendy tiếp lấy tập hồ sơ, cũng không để phí thời gian, loay hoay quanh phòng một hồi cũng kiểm kê đầy đủ đồ đạc trong phòng. "Không thấy thiếu sót gì cả, chốc nữa rời đi kiểm tra lại một lần nữa là được."
Sau khi William tiễn ông cụ đi thì nhàn nhã nằm trên giường, châm một điếu thuốc lá, sảng khoái rít mấy hơi dài nhìn Wendy bận rộn. Anh ta lấy báo cáo chi tiết vụ án ra xem lại, kê cái gối lên thành giường, dựa lưng lên khiến nó nhàu nhĩ biến dạng mới tìm được tư thế thoái mái ngồi đọc.
- Ừm, nạn nhân là người hết sức bình thường. Nữ sinh hai mươi hai tuổi, không xinh, cũng chẳng xấu, được cái giỏi thể thao, vô cùng khỏe mạnh. Mình cô ta có thể vật tay với ba cô gái khác cũng không thành vấn đề, khổ thân ông chồng nào lấy phải, chỉ sợ không đủ tinh lực để thỏa mãn vợ nh...
- Tiền bối, đầu anh không nghĩ tới thứ gì tích cực hơn được à!? - Wendy lau mấy giọt mồ hôi trán đang làm bết tóc mái của mình, nhíu mày nói.
- Đâu có, tôi đang chỉ ra điểm chung giữa các nạn nhân đấy chứ. Đều là nữ nhé, tuổi khoảng đôi mươi, nhan sắc không quan trọng, quan trọng là đều rất khỏe. Không phải đối tượng dễ bị hãm.. à bắt cóc. - William cười đáp. - Tại sao bắt cóc lại chọn người khỏe mạnh? Không phải như vậy càng khó khống chế sao? Hơn nữa gia thế các cô gái này đều rất bình thường, hiển nhiên đối tượng chẳng cần tiền chuộc. Trên thực tế hắn cũng không làm vậy. Thế đấy, ngay mục đích của hắn cũng làm chúng ta tù mù rồi.
- Có thể hắn là yêu quái hay hồn ma gì đó, cần thu thập dương khí của những người khỏe mạnh chăng? - Wendy có hơi tái mặt nói.
- Ừm, cô nhắc tôi mới thấy lạ. - William như sực nhớ ra điều gì, trầm giọng nói. - Wendy, em có cảm thấy, nhiệt độ căn phòng này đang giảm xuống không? Và thỉnh thoảng, sau gáy cảm thấy lành lạnh.
Wendy đột ngột cảnh giác. Mồ hôi trên trán đã sớm bị khí lạnh hong khô, cô nheo mắt nhìn quanh, đầu gối hơi chùng xuống, sẵn sàng nhảy vọt tới bất cứ nơi nào trong phòng. Bàn tay đặt trên khẩu súng bên hông đã sớm mở chốt an toàn.
- Có thể nào ... là nó không? - Wendy cẩn thận hỏi.
- Đúng, chính là nó. - William gật đầu, cười lạnh. - Chính là ... cái điều hòa trong phòng này công suất mạnh thật. Sinh viên bây giờ thật sướng. Nhân tiện, em cứ để gió điều hòa phả vào gáy thế kia, cẩn thận về ốm đấy!
- Anh ...
Wendy thật sự muốn rút súng ra khoan vài lỗ trên người tên này. Phía sau lưng cô, cánh điều hòa đều đặn đảo qua đảo lại, phun ra những dòng khí mát dịu, xua tan cái nóng mùa hè oi ả.
^_^
Sau một hồi nháo nhào, hai người cũng không điều tra được gì từ căn phòng. William từng nghĩ, "Có khi nào thủ phạm đu dây từ cửa sau xuống phần sân sau tòa ký túc không?" nhưng lập tức bác bỏ suy luận này.
Chưa nói đến việc sân sau gắn đầy đèn điện, sẽ sáng trưng vào buổi tối, một người ôm theo một cô gái khỏe mạnh, dù có dùng thuốc mê cực mạnh cũng khó lòng nhảy xuống nhanh chóng được. Lực tay kéo được hai người phải lớn cỡ nào chứ? Việc nạn nhân còn kịp hét lên một tiếng rõ kêu cũng là cái nan đề cho thủ phạm. Sinh viên phòng bên cạnh ập vào cửa phòng chưa tới năm giây, bên trong còn có một cô gái khác ở phòng tắm, thò đầu ra chắc cũng chỉ cần mất ba giây.
Làm gì có ai liều mạng cướp người như vậy?
Giống như quỷ thần ra tay. Tất nhiên là quỷ thần do hung thủ giả dạng, chỉ có điều thủ đoạn rất khá, người điều tra chưa nhìn ra mà thôi.
Wendy thì cho rằng có thể hung thủ trèo lên bằng đường ống nước, chạy tới đánh thuốc nạn nhân thật nhanh, sau đó lôi cô ta đi, ném sang ban công đằng sau của phòng bên cạnh. Rồi nhân lúc mọi người đang đổ xô đến phòng gây án, hắn ung dung dìu nạn nhân “say rượu” xuống bằng đường cầu thang.
Tất nhiên làm được thế thì phải là một người đàn ông cực khỏe mạnh, chỉ có điều đây là ký túc xá nữ, thường ngày cấm đàn ông ra vào, mang một cô gái rời khỏi bằng đường bộ dễ như vậy sao?
Điều tra đi vào ngõ cụt.
Đây mới chỉ là căn phòng của nạn nhân đầu tiên, trường đại học này phát sinh ba vụ án trong sáu ngày liên tiếp. Hai người bỏ cả buổi sáng để xem xét hai căn phòng còn lại, kết quả cũng tương tự.
Nhưng cứ hai ngày thủ phạm gây án một lần, vậy tối nay rất có thể sẽ có thêm đầu mối. Ông lão quản lý sinh viên rất thích thái độ của William khi nghe câu chuyện đời già nhà mình, anh ta dễ dàng xin được chìa khóa một phòng ở ký túc xá nữ, đêm nay hai người ở chung.
Wendy cũng chẳng quá ngại ngần. Dù ở chung với đàn anh thô lỗ có hơi phiền toái, nhưng chẳng có gì đáng sợ. Thành tích bắn súng và cận chiến tay không của anh ta đều kém cô một bậc, mỗi lần thua te tua đều chỉ nói được một câu: “Vết thương từ nhiệm vụ trước đây ảnh hưởng, hôm nay nhường cho cô vậy.”
"Thật tình, râu của anh ta phải cứng cỡ nào mới xuyên qua được loại da mặt dày như vậy?" Đây là câu hỏi Wendy thắc mắc đã từ lâu mà chưa có lời giải đáp.
William thì cả ngày vùi đầu vào đống tài liệu, hút được năm điếu thuốc thì hết tiền mua bao mới. Anh ta xin mượn tiền nhưng Wendy không cho, vậy là bắt đầu lôi rượu từ cái bình nhỏ tùy thân ra nhấm nháp, lại càng ngứa mắt hơn.
Nhất là lúc chiều, khi anh ta mượn đâu được cái kính không dộ dày cộp, ngồi dưới tán phượng hồng giả vờ chăm chú lật xem giấy tờ. Mấy nữ sinh đi qua, ánh mắt đều biến hình, sáng lên vẻ cuồng nhiệt, chính là đỉnh điểm của cơn ngứa mắt. Vì tiền bối của Wendy đóng giả thanh niên nghiêm túc nhưng lại ngồi đó đọc tiểu thuyết ba xu.
Chỉ có điều, trông William cũng có phần lôi cuốn thật. Tất nhiên, chỉ thu hút được mấy thiếu nữ chưa hiểu sự đời mà thôi. Wendy tự thấy rằng mình ở đẳng cấp khác bọn họ, không nên mất thời gian vào ông chú phiền toái này.
Gần như cả chiều hôm đó cô tự điều tra một mình, nhưng tất cả đều công cốc. Wendy bắt đầu thấy mệt mỏi, sau cùng cũng buông xuôi, thành thật chờ đến tối xem thủ phạm có lại dám gây án không.
William thì có một ngày nghỉ sảng khoái. Không khí vui tươi trong trường học làm anh ta rất dễ chịu. Ngồi dưới tán phượng đọc tiểu thuyết cũng làm anh ta nhớ lại những tháng ngày sinh viên tươi trẻ của mình.
Gấp lại cuốn tiểu thuyết “Những vụ mất tích bí ẩn trong phòng kín”, William vươn vai bước về phía nhà trọ mới được cấp của mình. Thấp thoáng xa xa, bên trên ghế đá, có mấy cô sinh viên đang chụm đầu chỉ trỏ, bàn tán này nọ.
Một buổi chiều này William cũng chẳng phải ngồi không. Kiến trúc và sắp xếp trong từng gian phòng đều được chuyên viên kiểm kê tỉ mỉ, ghi đầy đủ trong các bản báo cáo. Có rất nhiều góc khuất lợi dụng được mà các thanh tra chỉ ra, dù không đúng lắm, nhưng cũng là một giả thiết. Anh ta đã thuộc lòng toàn bộ, so với việc chạy đi chạy lại nhìn nhìn ngó ngó thì ngồi đây suy luận sẽ tiết kiệm thể lực hơn nhiều.
Đàn em của William tuy hay lạnh mặt nhưng thật ra là một cô gái dư thừa sinh lực. Không để Wendy chạy đi chạy lại khắp nơi, cô ta sẽ dùng sinh lực đó lải nhải bên tai anh. Dù sao cũng là người mới, cần dùng thái độ bao dung của trưởng bối mà kềm cặp cô ta. William xoa bụng thấy đói. "Không biết đồ ăn trong căn tin thế nào nhỉ?"
Tối hôm đó là một đêm rất dài, sẽ có nhiều người mất ngủ. Thậm chí William cũng không ngờ những sự kiện lần này sẽ đẩy cuộc đời anh ta đi lệch khỏi hướng ban đầu.
U ám và chết chóc nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro