Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xét xử


"Đây chính là... Tần Xu?"
Trong chính đường Đại Lý Tự, ngoài các quan lại từ Hình Bộ và Đại Lý Tự, các bộ, các tự đều cử người đến nghe xét xử, ngay cả sứ giả ngoại bang cũng tìm cách đến, chỉ để được nhìn thấy Tần Xu trong truyền thuyết. Quan chủ thẩm lo sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, liền tăng thêm 500 binh lính canh giữ phòng ngừa người ngoài xông vào công đường, có thể nói là trận địa đề phòng nghiêm ngặt.
Phần lớn trong số họ chỉ nghe danh mà chưa từng gặp Tần Xu, trong lòng tràn đầy ý khinh thường.
Dù sao lúc Tần Xu nổi danh khi mới 15 tuổi, một tiểu nha đầu 15 tuổi có thể xinh đẹp đến mức nào cứ, những người có nữ nhi trong nhà đều biết, đối với Tần Xu cũng chỉ dừng lại ở mức nghe lời đồn thổi mà thôi.
Nào ngờ lại là danh xứng với thực.
"Bắc Minh Châu, Nam Tần Xu... người năm xưa truyền ra câu này chẳng lẽ có năng lực đoán trước tương lai à? Lại thật sự có thể thấy trước sẽ có mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy tồn tại trên đời..."
Tần Bất Ngữ hiện tại đã trưởng thành hoàn toàn, giờ đây đứng trên công đường tử hình, trước mặt là tử cục mà ai cũng thấy, lại càng thêm một phần quyết tâm.
Khi phần lớn người nghe xét xử đang mê mẩn như người say, có vẻ như đã quên mất mục đích đến đây, Bạc Thượng thư trên ghế gõ mạnh kinh đường mộc, liếc nhìn Miêu Thiếu Khanh bên cạnh một cái rồi quát: "Phạm phụ Tần thị! Tần gia ở Nhữ Lạc quận thông đồng với địch bán nước, tội không thể tha thứ, trước khi xét xử hãy đánh 20 gậy sát uy để rửa sạch lời đồn!"
Lời Bạc Thượng thư vừa dứt, phía dưới lập tức có rất nhiều người nhốn nháo đứng dậy, đều trợn mắt nhìn lão ta, chỉ là ngại đây là hội thẩm với Đại Lý Tự, đành nói ở dưới:
"Bạc Thượng thư, chúng tôi tuy đến để nghe xét xử nhưng không phải là phường ngu muội, Tần thị chỉ là nữ tử yếu đuối, đánh 20 gậy sát uy rồi còn muốn xét xử thế nào nữa?"
Hôm nay Bạc Thượng thư dường như đã quyết tâm sống chết với Tần Bất Ngữ, gõ kinh đường mộc nói: "20 gậy sát uy này là để thanh tịnh công đường, không để yêu phụ dùng nhan sắc mà mê hoặc lòng người!"
"Đây là đạo lý gì, Tần thị chưa nói một câu nào mà đã muốn đánh cho nhận tội sao?"
Viên quan đưa ra lời phản đối vừa nói xong, Bạc Thượng thư lập tức gật đầu: "Được, Tần thị là trường hợp đặc biệt, vì xét xử công khai, tạm thời gác lại chuyện gậy sát uy, bút lục*, ghi chép sự việc trên công đường chiêu cáo ra ngoài đi."
*người ghi chép
Miêu Thiếu Khanh bên cạnh nghe được liền nhíu mày.
Trận đòn sát uy này vốn không có quy định thành văn, hoàn toàn là Bạc Thượng thư bới lông tìm vết, dễ dàng bị thuyết phục như vậy, xem ra muốn để trong mắt bá tánh, Tần Bất Ngữ dường như là dựa vào nhan sắc hưởng đặc quyền miễn phạt.
Bạc Thượng thư hôm nay là có chuẩn bị mà đến, e rằng có người ở sau lưng chỉ đạo, ngay từ đầu đã ra oai phủ đầu, có ý định muốn giết chết Tần Bất Ngữ.
Khi bút lục bắt đầu hạ bút ghi chép, Tần Bất Ngữ từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía công đường, nói:
"Ta vì ngày hôm nay mà đã chờ đợi suốt 7 năm trời rồi, sớm biết trong mắt thiên hạ, ta là nữ nhi của kẻ phản quốc, vì thế... đã tự phạt rồi."
Nàng ấy nói xong liền giơ hai tay đang đeo gông xích lên, chỉ thấy 10 đầu ngón tay tím tái, vết máu đã đóng vảy làm cho người ta kinh hãi, đều bị đinh thép đâm xuyên qua.
"......Á!" Nhiều người trong phòng không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Tay đứt ruột đau, Tần Xu này... đối với chính mình cũng thật tàn nhẫn!
Bạc Thượng thư cứ như vừa nuốt phải ruồi, thấy bút lục bên cạnh đang múa bút thành văn ghi chép tỉ mỉ đúng sự thật, liền trừng mắt một cái, quát: "Này Tần thị kia, ngươi tự nhận có tội nên mới kẹp 10 ngón tay để tỏ ý ăn năn hối lỗi phải không?"
Tần Bất Ngữ bình thản đáp: "Ta không tự nhận có tội, việc tự phạt này chỉ mong công đường đối xử công bằng với Tần gia chúng ta."
Đây là để trả lại ân huệ trước đó khi nàng ấy không bị giam trong ngục tối mà được quản thúc tại phủ Thừa tướng, cũng tránh để người đời dị nghị về sự bảo hộ của Thừa tướng Nhạc Tu Hoàng đối với nàng.
Bạc Thượng thư châm biếm: "Nếu cầu công bằng, sao không tự hủy dung mạo đi? Hôm nay ngươi vừa đến, đã có biết bao kẻ ngoài kia thay ngươi nói chuyện mà không phân biệt phải trái, mê hoặc thiên hạ, còn dám nói gì đến công bằng?"
Hỏng rồi!
Miêu Thiếu Khanh bên cạnh liếc nhìn Bạc Thượng thư – lão già này hôm nay chắc chắn có cao nhân chỉ điểm, 20 gậy sát uy lúc nãy là để chia rẽ Tần Bất Ngữ với bá tánh, còn câu nói này đang trói buộc dung mạo của nàng. Nếu là nữ tử yếu lòng, không chịu nổi sự khiêu khích, rất có thể sẽ tự hủy dung nhan ngay tại chỗ.
Nhưng Tần Bất Ngữ tuy cương liệt nhưng cũng không ngốc, lập tức thẳng thắn đáp: "Thượng thư đại nhân, ta không ngu muội, không cần phải dùng lời khích tướng. Dung mạo của ta, do trời sinh, do phụ mẫu nuôi dưỡng, đường đường chính chính đối mặt với nhân thế, không có gì phải xấu hổ cả."
Nàng ấy thật sự quang minh lỗi lạc!
Những người bênh vực nàng ấy đều ngồi trở lại ghế, nếu lúc nãy là si mê nhất thời, bây giờ chính là bị thuyết phục hoàn toàn.
Đây mới là tự giác của một mỹ nhân tuyệt thế, che giấu vụng về hay giả tạo nũng nịu, khuất phục dưới gông cùm giáo điều, thì làm sao xứng gọi là mỹ nhân!
"...Chỉ cần câu nói này, năm đó Yến chủ vì nàng ấy mà xuất binh nam hạ, cũng không phải là không có lý do." Một sứ giả ngoại bang nhỏ giọng thì thầm.
Hai cái bẫy ngôn từ chuẩn bị sẵn liên tiếp bị phá, khí thế của Bạc Thượng thư hôm nay lập tức giảm một nửa, sắc mặt vô cùng khó coi, chữ "ngươi" cứ kẹt trong cổ họng mãi không thốt ra được, cho đến khi tiếng kinh đường mộc đập "bộp" một phát bên cạnh khiến lão ta sợ tới mức suýt ngã khỏi ghế.
"Yên lặng!" Hôm nay không chỉ mỗi Bạc Thượng thư làm chủ thẩm, đây là địa bàn của Đại Lý Tự, tất nhiên Miêu Thiếu Khanh sẽ không thể để lão già chết tiệt này càn quấy mãi được, hắn hắng giọng nói: "Bạc Thượng thư, hai ty cùng thẩm vấn, ta đã nhường ngài ba lời, không phải vì Đại Lý Tự không có người, mà là kính trọng ngài là nguyên lão của Khải Minh. Nếu còn tùy tiện nói năng linh tinh làm rối loạn vụ án, bản bộ đường sẽ tâu thẳng lên Thánh thượng, để làm rõ trắng đen."
Bạc Thượng thư hừ lạnh không nói, Miêu Thiếu Khanh mở một cuộn giấy dài gần chạm đất, bắt đầu tuyên đọc án tình:
"Năm Thái Hòa thứ 14, Bắc Yến lấy cớ lấy 'Lạc thượng song Xu' làm danh nghĩa, xuất binh nam hạ, lấy sông Đế Giang làm giới hạn, chia quân thành 3 đường, trong đó trung lộ đại quân 20 vạn binh áp sát Đồng Châu, uy hiếp để vượt Đế Giang Quan. Lúc đó quân tiên phong Bắc Yến đang rất mạnh, trong khi Ngụy quân vì bị nợ quân lương nên mệt mỏi kiệt sức, tỷ lệ thắng trận không cao..."
Đoạn này vừa đọc lên, những người có mặt ở đây đều từng trải qua, quân binh bị nợ quân lương, nguyên nhân đơn giản chỉ có 2 điều: một là Tiên đế Phong Cầu xây dựng cung điện hoang phí, hoang dâm vô độ; hai là Tam vương đóng quân vì mưu đồ giang sơn mà bóc lột bá tánh, khiến cho sức dân sức nước cạn kiệt, nói cho cùng đều là do hoàng tộc Phong gia chẳng ra gì.
Ồ, không có ý nói Hoàng đế đương triều đâu nha, Thánh thượng của chúng ta vẫn rất anh minh, chỉ là có hơi háo sắc, ngay cả trọng thần sát nách cũng không buông tha.
Miêu Thiếu Khanh tiếp tục: "Theo ghi chép của sử quan cùng các vị đại thần nội các, khi tin Bắc Yến 'Lạc thượng song Xu' truyền ra, triều đình tranh cãi giữa chủ chiến và chủ hòa, cuối cùng quyết định mời Trấn quốc công tạm thời giao Song Xu cho Dương Lăng chăm sóc. Nếu là chủ chiến, thì để phòng ngừa Tần Khiếu tự mình giao Song Xu ra; nếu là chủ hòa, thì triều đình sẽ là bên giao Song Xu."
Chuyện này nói ra thật đáng kinh tởm.
Triều đình lúc đó không cho đại thần tự ý hiến nữ cầu hòa, nhưng lại để lại cho mình con đường hiến nữ cầu hòa để làm đường lui, nhà nào muốn đem tôn nữ trẻ đẹp nhà mình giao cho Dương Lăng lúc đó như đang hang hùm miệng sói chứ?
Một tràng xôn xao nổi lên, Bạc Thượng thư lập tức hạ giọng: "Miêu Thiếu Khanh! Việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, chuyện này sao có thể nói giữa công đường được chứ!"
Miêu Thiếu Khanh đưa cho Bạc Thượng thư xem phê chuẩn của Hoàng đế ở góc phải cuộn giấy, lão ta lập tức câm như hến.
"Thánh thượng nói bịt miệng bá tánh còn khó hơn cả ngăn sông chặn lũ, chi bằng cứ nói hết ra, dù sao đây cũng là chuyện cũ rồi, những kẻ đáng chết đều chết hết rồi, có gì mà không dám nói chứ."
Từ khi dám tra lại án này, Phong Diễm chưa bao giờ sợ bị dị nghị. Dù sao thiên hạ cũng là của hoàng tộc Phong gia, xấu trong nhà có nói ra hay không... là do hắn quyết định.
Bạc Thượng thư hoàn toàn không còn gì để nói, Miêu Thiếu Khanh tiếp tục đọc lớn hơn: "Triều đình ra lệnh cho Trấn quốc công Tần Khiếu giao Song Xu ra, nhưng ba đạo kim bài hạ xuống, Tần Khiếu không nghe, chỉ nói có thể bảo vệ Đế Giang Quan. Nhưng Bắc Yến chậm chạp mãi không phát binh, trong triều tranh cãi không ngớt, lúc đó có đại thần mật tấu trong cung, nói rằng Tần Khiếu định bí mật hiến nữ cầu hòa, đã thỏa thuận thời gian để Khiếu Vân Quân mở Đế Giang Quan cho quân Bắc Yến nam hạ luôn rồi..."
...
"Vị đại thần buộc tội Tần quốc công mưu phản đó, tuyên bố đã chặn được mật tín giữa Tần quốc công và Bắc Yến, trong đó có chi tiết bố trí chiến lược, thủ pháp hành quân hoàn toàn khớp với bố phòng của Khiếu Vân Quân mà giám quân biết được."
"Triều đình vì thế nổi giận, đây mới chính là lý do chính khiến Tần công phải bỏ tiền tuyến trở về kinh thành để giải thích chuyện phản quốc."
"Khi Tần công đến Dương Lăng, ban đầu kiên quyết cho rằng lời buộc tội phản quốc là vu căn cứ, nhưng vài ngày sau, khi bức 'mật tín' chết người đó đến Dương Lăng, ông ấy đột nhiên tự thiêu tại hành quán cùng với bức mật tín đó... Trẫm vẫn luôn nghĩ, bức mật tín đó, nhất định khiến Tần Khiếu vô cùng tuyệt vọng."
Trong cung, tại Tàng Châu Điện, Phong Diễm vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn lồng bằng ngọc lưu ly dát vàng trên trần điện.
Những chiếc đèn như vậy, trị giá ngàn vàng, nếu đổi thành tiền và lương thực có khi đủ nuôi sống một ngàn hộ dân trong nửa năm... vậy mà trong Tàng Châu Điện lại có đến hàng trăm chiếc.
Đều là di tích từ tiền triều để lại.
Nếu so sáng thì trái ngược hoàn toàn với vị Thừa tướng Đại Ngụy hiện nay, vẫn mặc bộ quan bào đã giặt đến trắng bệch, đi đôi quan ủng vá víu, trong lòng chỉ có nguyện vọng cứu thế của thánh nhân, không hề có chút dục vọng cá nhân nào.
Một vị thánh nhân như vậy, không ai dám chất vấn, cũng không ai dám nghi ngờ.
Nhưng hôm nay Phong Diễm dám, và còn nói thẳng ra không hề che giấu.
Nhạc Tu Hoàng khép nửa con mắt, nói: "Bệ hạ nghi ngờ vị đại thần đó cố ý hãm hại Tần công sao?"
"Quốc gia suy vong, yêu ma quỷ quái xuất hiện liên tục, điều này cũng không hiếm thấy. Nhưng điều kỳ lạ nhất trong chuyện này là —" Phong Diễm nhìn về phía Nhạc Tu Hoàng, nói, "vị quan triều đình đã buộc tội Tần Khiếu thành công kia, cũng được coi là anh hùng kịp thời giải quyết kẻ phản quốc... cuối cùng lại không hề đứng ra nhận thưởng, tại sao chứ?"
Đây rõ ràng là một cuộc đấu đá chính trị, các quan viên Đại Ngụy chơi khởi đảng tranh đấu xưa nay đều là ngươi chết ta sống, một Tần quốc công ngã xuống, người đã hạ bệ ông ấy không có lý do gì đến giờ vẫn chưa xuất hiện để tiếp nhận nguồn lực chính trị mà ông ấy để lại.
Phải biết rằng năm đó là thời loạn thế, không dám ra mặt làm chim đầu đàn còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ đã là thời trung hưng rồi, vẫn không xuất hiện... vậy thì khi đó buộc tội Tần quốc công để làm gì?
Nhạc Tu Hoàng chậm rãi nói: "Có lẽ, người đó là mật thám của Bắc Yến, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền trở về Bắc Yến, lại vì Bắc Yến đã thu phục Khiếu Vân quân, không tiện công khai trọng dụng, nên bị Bắc Yến giấu đi."
Hoặc cũng có thể là, giết người diệt khẩu.
Đây là việc mà Chu Minh thường làm.
"Lời này hợp lý, thực ra tất cả mọi chuyện chỉ cần đổ cho Bắc Yến, đều rất hợp lý." Phong Diễm nói, "Cho nên mấy ngày trước trẫm đã làm một cuộc thăm dò — thả tin tức sẽ điều tra lại vụ án Tần quốc công phản quốc ra, khẳng định rằng vụ án này có oan tình, sau đó điều thú vị đã xảy ra rồi."
Vẻ mặt bình thản của Nhạc Tu Hoàng cuối cùng cũng có một vết nứt, ông nhìn về phía Phong Diễm, đối phương cũng nhìn ông, nói:
"Thám tử của ta tung tin sẽ điều tra mấy người liên quan, phân biệt là một võ tướng trẻ tuổi độc nhãn trong quân phòng thủ, một văn thần khoảng 4-50 tuổi viết chữ Khải rất đẹp, một giám quân béo vốn có hiềm khích với Tần quốc công... Bắc Yến thực sự đã dễ dàng để thám tử của ta tìm ra những người này. Đó là một chế trí sử của Bắc Yến, năm đó khi đại quân tiến vào đi ngang qua Lộ Châu đã bắt được một tri châu, vừa vặn lại vừa mới bệnh chết mấy hôm trước."
"Nhưng, 3 người được cho là liên quan này, đều là người do ta bịa ra, căn bản không hề tồn tại, vậy mà lại khiến ta tìm ra được thật."
"Không khó để đoán ra, sở dĩ Bắc Yến thêu dệt nên người triều thần đã buộc tội Tần quốc công mà chúng ta muốn tra, là để che giấu người này. Mà người này, vẫn còn ở trong triều đình Đại Ngụy, hơn nữa lại còn... quyền cao chức trọng."
......
"Nnương nương, ngài phải nhanh lên, nếu bị các quan trực đêm trong Văn Uyên Các phát hiện, nương nương sẽ không bị gì cả, nhưng lão nô thì xong đời rồi."
Tầng cao nhất của Văn Uyên Các lưu trữ kinh khố các tấu chương trong vòng ba triều đại, Hạ Lạc Địch xắn tay áo lên để lộ ra hai cánh tay, mở từng cái rương chồng chất, vùi đầu vào trong đó lục lọi.
"Năm Thái Hòa thứ 12 lụt lội... không phải."
"Năm Thái Hòa thứ 13 hình danh... cũng không phải."
"Năm thứ 13 các bản sao mật tấu từ các địa phương..."
Kinh khố Văn Uyên Các là nơi cấm địa, lưu trữ tất cả những bản chính và bản sao tấu chương quan trọng của các triều trước, vì đa số liên quan đến những chuyện không hay đẹp gì của tiền triều, ngay cả Hoàng đế muốn vào cũng phải có các quan trong Các đi cùng mới có thể tra cứu, đợi đến lúc có quan viên đến Văn Uyên Các trực đêm, Hạ Lạc Địch sẽ phải rời đi ngay lập tức.
Cao thái giám vừa canh gác vừa nói: "Nương nương, lão nô đã tháo tấm ván cửa để ngài vào tìm đồ rồi, nhưng dù bệ hạ có đồng ý, cũng không thể để ngài ở đây lâu được, nếu bị các quan trong Các nhìn thấy, hạch ngài vào tội can dự triều chính, thực sự sẽ bị trừng phạt đó!"
"So với trước đây, gần đây ta đã ngoan hơn nhiều rồi mà cũng có thấy họ ít mồm mép hơn chút nào đâu." Hạ Lạc Địch ngẩng khuôn mặt lem nhem như mèo hoa lên, nói, "Lão Cao, ta sẽ không liên lụy đến ngươi, nếu bị phát hiện, cứ coi như ta là người tháo tấm ván cửa, ngươi cứ đi ra ngoài trước đi."
Cao thái giám nói: "Lão nô đã tới tuổi này rồi, không phải là sợ chuyện, nhưng các bản tấu chương này có đến mấy chục vạn bản, nương nương làm thế này chẳng phải là mò kim đáy bể sao..."
"Thử vận may, biết đâu có." Hạ Lạc Địch chui cả người vào trong rương, vừa lật vừa xem, nói, "Cũng tại tóc ta đã mọc lại nhưng đầu óc không còn linh hoạt nữa, chỉ nghĩ đến tung tích của bức mật tín kia, một tờ giấy mỏng manh chắc chắn là không thể nào tìm được rồi, nhưng bản mật tấu đã gửi vào cung nhất định phải còn, chỉ cần tìm được bản tấu chương đó, liền có thể biết được rốt cuộc là ai đã dâng tấu chương buộc tội lên tiền triều..."
Vừa dứt lời, Cao thái giám đột nhiên ho dữ dội, Hạ Lạc Địch nghe tiếng liền biết là các quan trực đêm đã đến, không kịp trốn chạy, đành phải chui tọt vào trong rương rồi đậy nắp lại.
Một lúc sau, một giọng nói đầy vẻ mỉa mai cười nói: "Cao thái giám, dọn dẹp văn khố đấy à."
"Đúng vậy... sắp cuối năm rồi, sợ sinh mối mọt nên dọn dẹp một chút."
"Ngươi siêng năng thật đấy, đâu có giống như chúng ta, tính toán mấy khoản hạn hán lụt lội cũng muốn lười biếng... chỉ là dọn dẹp thì dọn dẹp, sao lại tháo cả tấm ván cửa ra thế kia? Chẳng lẽ có chuột vào à, ta phải xem kỹ mới được, kẻo lại bị bệ hạ quở trách."
Chậc.
Hạ Lạc Địch đang ở trong rương, bị bụi làm ngứa cả cổ họng, nhưng lại không thể lên tiếng, chỉ có thể tức giận nghe tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, cuối cùng dừng lại trước cái rương mà nàng đang trốn.
"Con chuột này to thật đấy, nhìn mỗi cái chân thôi cũng phải đến 7 tấc." Văn Nhân Thanh Chung cười nói, "Hay là, đến cung của Chiêu tần nương nương mượn con mèo già trụi lông kia tới thử xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro