GIA ĐÌNH
KHÚC DẠO ĐẦU
Tôi là người đã giết bố mình.
Sáng sớm ngày 12 tháng 9, năm 2004, đó là lần cuối cùng tôi đứng bên cạnh bố. Lúc đó tôi chẳng hay biết gì. Chẳng hề biết việc bố bị bắt, chẳng hề biết mẹ đã chết, chẳng hề biết đêm hôm ấy đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ, mờ mịt. Nắm chặt tay chú, tôi và chú trốn trong chuồng gia súc ở nông trại Se Ryung hơn hai giờ đồng hồ, phải đến sau khi ra khỏi đó, tôi mới có cảm giác chắc chắn rằng điều gì đó không hay đã xảy ra.
Có hai chiếc xe cảnh sát đang chặn ngay lối dẫn vào nông trại. Đèn hiệu xe cảnh sát hai màu xanh đỏ quay đảo tím cả rừng cây trăn. Lũ bọ bay lơ lửng trên quầng sáng những ánh đèn. Trời vẫn còn tối, sương dày đặc, tôi bắt đầu run lên trong không khí ẩm ướt của buổi sớm tinh mơ đó. Dúi vào tay tôi chiếc điện thoại di động, chú ra hiệu cho tôi phải giữ thật cẩn thận. Thế rồi xe cảnh sát chở chúng tôi đi.
Cảnh tượng hỗn loạn trôi qua cửa sổ xe. Cây cầu gãy nát với con đường ngập chìm trong nước, phố xá tan hoang, xe cứu hỏa, xe cảnh sát rồi xe cứu thương chạy cuống cuồng, trực thăng quần đảo trên không trung tối đen. Ngôi làng từng được gọi là vùng Đất trũng đập Se Ryung, khu xóm gia đình tôi mới ở được hai tuần, giờ đã biến thành địa ngục. Tôi không sao cất lời mà hỏi được. Cũng không dám nhìn chú. Tôi e lại phải nghe chú kể chuyện gì đáng sợ.
Xe dừng lại trước đồn cảnh sát ở thành phố S. Một viên cảnh sát lôi chú về phía cuối hành lang. Một viên cảnh sát khác dẫn tôi đi theo hướng ngược lại. Trong một căn phòng nhỏ, hai viên cảnh sát hình sự đang ngồi chờ.
"Cậu chỉ cần kể những gì cậu đã thấy là được."
Viên cảnh sát hình sự mặc áo xanh nói.
"Không phải là chuyện nghe người khác kể, hay do cậu tưởng tượng ra đâu nhé. Nghe rõ chưa?"
Nghe rõ rồi. Tôi cũng nhận ra mình không được khóc. Cũng không được sợ. Phải bình tĩnh kể lại chuyện đêm qua. Tôi xác định nếu muốn tôi với chú được thả ra, nếu muốn được gặp bố, nếu muốn xem mẹ có sao không, thì phải làm như thế. Hai viên cảnh sát im lặng nghe tôi nói.
"Giờ cùng xem lại chuyện cậu kể nhé. Người kéo cậu đến hồ không phải bố cậu, mà là nhân viên bên công ty bảo vệ, đúng không?"
Người mặc áo xanh xác nhận lại. Tôi đáp, "Vâng."
"Trước khi chú đến tìm, cậu đang chơi trốn tìm với đứa bé gái bị chết cách đây hai tuần ở hồ Se Ryung?"
"Không phải chơi trốn tìm. Mà là trò 'Hoa bất tử nở rồi' ạ."
Hai viên cảnh sát mím môi nhìn tôi. Ánh mắt họ như nói rằng, bọn tao không tin lời mày đâu nhóc ạ.
Một lát sau, người áo xanh dẫn tôi ra ngoài cửa sở cảnh sát. Người đó nói chú ruột tôi đang đợi ở bãi đậu xe. Lối đi từ cửa sở cảnh sát ra đến bãi đậu xe, đám phóng viên săn tin đã chiếm đóng hết cả. Người áo xanh nắm khuỷu tay tôi, rẽ đám người đó mà đi. Cứ mỗi bước đi đèn flash lại lóe chớp, tiếng la hét lại huyên náo. Họ gào thét bảo tôi ngẩng đầu lên, bảo tôi nhìn về phía họ. Họ gào lên hỏi đã gặp bố chưa, hỏi lúc đó tôi đã ở đâu.
Cơn chóng mặt ập đến. Cổ họng tôi khó chịu, và tôi thấy buồn nôn. Người áo xanh rảo bước nhanh hơn.
Rồi một giây phút nào đó, giây phút dường như nghe thấy tiếng chú gọi mình, giây phút tôi giằng tay người áo xanh ra, rồi quay lại nhìn phía sau, giây phút ngắn ngủi mà tôi đưa mắt tìm kiếm chú giữa vô số gương mặt, tất cả máy ảnh đồng loạt chĩa về phía tôi, đèn flash chớp lóe rào rào. Tôi như ốc đảo nhỏ xíu trơ trọi giữa biển chớp đó.
Chú ruột tôi mở cửa sau xe cho tôi. Tôi ngồi co ro một góc ghế, rồi mở điện thoại mà người chú kia đã đưa. Tôi nhìn bức hình cài ở màn hình chờ. Trong hình, con đường trước nhà còn mờ sương, mấy cột đèn đường còn sáng, bên cạnh hàng rào làm bằng cây trắc bá, một người đàn ông cao lớn và một thằng bé đang bước đi bên nhau. Người đàn ông cầm cặp sách của thằng bé, còn thằng bé thì đút tay vào túi quần sau của người đàn ông. Là bố và tôi. Đó là hình ảnh nhìn từ phía sau lưng chúng tôi, hình ảnh cuối cùng mà chú ấy chụp được, vào một buổi sáng cách đây mười hôm.
Tôi gập điện thoại lại, nắm chặt trong tay rồi gục xuống đầu gối, nằm phủ phục, gắng hết sức để không khóc.
Chuyện đêm qua, người đời sẽ ghi lại là "Thảm kịch hồ Se Ryung". Cái tên "Quân sát nhân loạn trí" sẽ dính chặt lấy bố tôi. Tôi sẽ bị gọi là "Con trai kẻ đó". Khi ấy, tôi 12 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro