Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10- Haven!

Hôn lễ được chuẩn bị rình rang, từ bốn năm hôm trước khi lễ cưới xãy ra, toàn bộ gia nô nhà Nguyễn đã phải tất bật chạy đi chạy lại để lo liệu chu toàn trong ngoài. Hễ ai đi ngang cũng đều ngước nhìn vì sự xa hoa lộng lẫy của toà dinh thự. Vì gia đình con rể là người có học thức và tiếp cận nhiều với thời đại đổi mới nên mọi vật liệu trang trí trong nhà Nguyễn đều trưng bày theo phương tây để thể hiện sự tôn trọng họ.

Minh Triệu đang cùng một vài người cắm hoa để bày trí quanh nhà. Kỳ Duyên từ trên lầu đi xuống thấy vậy mới xuống nhà gọi chị lên để bàn một số chuyện.

"Chị chuẩn bị chưa?"

"Umm... nhưng tôi lo quá."

"Lo chuyện gì?" - Kỳ Duyên thấy đôi tay chị run lên nên tiến tới nắm lấy chúng.

"Tôi sợ em chịu khổ."

"Không sao mà, tôi giỏi hơn chị nghĩ đấy!"

"Khi về bên đấy... em đừng quên mất tôi nhé!?"

"Vì chị, tôi có thể làm được tất cả. Kể cả những việc mình chưa bao giờ dám nghĩ tới. Làm sao tôi có thể quên?"

"Có thể... đây sẽ là lần cuối tôi được nói điều này... Tôi yêu em, yêu em nhiều lắm!" - rất ít khi Triệu bộc bạch nỗi lòng ra như thế. Chỉ là nếu như lúc này không nói, có lẽ sẽ không bao giờ được nói nữa.

"Ngốc quá! Lại khóc!" - Kỳ Duyên nhẹ nhàng lau đi hai hàng lệ của chị. Chị cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô, cũng sợ đây là lần cuối được gần gũi thế này.

"Em yêu chị!" - Kỳ Duyên nói rất khẽ, bàn tay luồng vào chân tóc chị rồi nhẹ nhàng hôn lên chúng.

Vậy là kết thúc thật rồi ư? có thể đây sẽ là kết thúc viên mãn của một vài người. Nhưng có thể đây cũng là kết thúc gây ức chế cho nhiều người. Được kết hôn là niềm hạnh phúc của bao đôi lứa, nhưng kết hôn với người mình không yêu thì khác nào tâm hồn chết đi nhiều lần. Nếu đây là câu chuyện của cặp đôi đồng tính thời bấy giờ thì có lẽ nó sẽ kết thúc như vậy, nhưng Kỳ Duyên của tôi thì không:))) tính cách của cô nàng này vốn dĩ đã xây dựng rất lém lỉnh và cao ngạo. Cô ấy sẵn sàng hy sinh tất cả vì người mình yêu, một lòng chỉ hướng về Minh Triệu. Bây giờ thì xem cách cô ấy và người thương của mình vượt qua như thế nào nhen!

Chỉ còn một đêm nữa thôi là hôn lễ lớn nhất cái đất Nam Định này được cử hành, bà Nguyễn cứ rơm rớm đôi mắt đỏ hoe mãi, qua đêm nay là con gái bà sẽ về nhà chồng.

"U đừng buồn, chẳng phải thầy u muốn con mau chóng thành hôn sao?" - Kỳ Duyên xoa bờ vai bà, đôi lời hàm ý trách móc.

"Thương con, nay mai phải về nhà chồng mà sinh sống. Dù có điều gì cũng nên nhớ nhẫn nhịn làm đầu."

"Hôn sự của con có lẽ cũng để đốc thúc sự nghiệp của anh Linh nhỉ?" - Kỳ Duyên luôn muốn làm rõ sự việc này.

"Con nào mà chẳng là con, u thương con lại thương cả anh con. Nếu con được sung sướng mà đổi lại nhà mình được nở mặt nở mày, con có chấp nhận không?"

"Bây giờ con còn sự lựa chọn nào sao?"

Rồi bà Thêm cũng im lặng, sự thật rõ lẽ rồi nên cũng không cần giày vò nhau nhiều hơn làm gì. Kỳ Duyên đứng dậy, ngoắc tay gọi Minh Triệu. Chị xách một cái giỏ mây lớn đi ra ngoài sân trước. Kỳ Duyên mới nói tiếp.

"Con và Triệu đi thả đèn ở sông lớn, một lát sẽ về ngay. Con cũng còn vài tâm nguyện chưa thành."

"Ừ, thế thì đi sớm về sớm. Giữ sức ngày mai còn phải đón khách rất nhiều." - bà Thêm cũng mủi lòng trước tương lai bị sắp đặt của con gái mình.

"Thầy u ngủ trước cứ khoá cửa nẻo, con sẽ vào lối sau. Thưa... con đi!" - Kỳ Duyên bước ra cổng lớn của ngôi nhà, ngoảnh mặt nhìn lại mà lòng có chút tiếc nuối.

Rồi hai người đi bộ đường dài, đến một bờ sông lớn, nơi đấy đã neo sẵn chiếc xuồng nhỏ. Cả hai bước lên, Kỳ Duyên chèo ra giữa sông còn Minh Triệu ngồi cạnh cứ khẩn khoản lẩm bẩm kinh cầu. Ngay khúc giữa sông, đã có con thuyền lớn đứng đợi. Người trên thuyền đa phần là nông phu, chắc họ đang chuyên chở hàng về các tỉnh thành khác. Kỳ Duyên - Minh Triệu được một người đàn ông lớn tuổi có vẻ già dặn việc sông nước đỡ lên thuyền. Ông lão mới hỏi han tình hình của hai cô gái trẻ, đợi khi họ sẵn sàng, ông mới kêu vài người nữa đem hai thứ gì đó tựa hình nộm đặt lên chiếc xuồng lúc nãy và châm ngòi lửa.

"Tầm nửa đêm nay thôi, người nhà cô sẽ tìm đến. Chúng ta cũng không có nhiều thời gian..."

"Được, ông cho thuyền đi được rồi"

Ngồi trên gác vọng của con thuyền, Minh Triệu nắm chặt tay Kỳ Duyên. Chị im lặng nhìn theo ánh trăng trước mắt.

"Chị an tâm hơn chưa?"

"Không... tôi lo lắng hơn" - Triệu vẫn nắm lấy mặt dây chuyền thánh giá mỗi khi lo lắng.

"Sợ người nhà tôi tìm đến à?" - Kỳ Duyên nhìn vào mắt chị hỏi.

"Không, tôi không sợ mình chết đi... chỉ sợ sau này em khổ sở"

"Về đất liền... tôi sẽ đi làm, để dành tiền, thành hôn với chị. Chị sẽ ở nhà, lo liệu mọi việc trong nhà. Nếu chị thích tôi sẽ tặng chị mấy chú mèo để bầu bạn. Như vậy khổ ở đâu?"

Rồi Kỳ Duyên nói tiếp.

"Cả đời chung chăn gối với kẻ mình không thương yêu thì thê thảm đến chừng nào... chị đừng lo, tôi sẽ bên chị đến khi nào tôi không còn trên đời."

"Lỡ tôi chết trước em? Em có lấy người khác không?"

"Ngốc ạ! Yêu một người là khổ lắm rồi."

"Thế mà bảo tôi không lo nữa, hứ!"

~~~~~~~~~~

Thêm một chút về gia đình nhà Nguyễn,

Ông bà Nguyễn sốt ruột khi thấy nửa đêm rồi con gái vẫn chưa về, họ phái người đi lùng sục khắp nơi. Cả đám người đi đến sông lớn đều kinh hoàng trước đám cháy dữ dội của chiếc xuồng nhỏ, ngay tắp lự họ chèo lại gần để ứng cứu. Nhưng làm gì kịp nữa vì chiếc xuồng cháy tan thành từng mảnh nhỏ rơi rớt ra sông, vương vãi quanh đấy là hai thi thể (hình nhân) nằm còng queo, còn có cả cái giỏ mây đan cháy gần hết Triệu cầm đi lúc nãy (tay nải đặt bên trong đã được lấy ra). Trong đấy còn rất nhiều mảnh vụn giấy màu của mấy cái đèn hoa đăng. Hai người con gái được báo tin về nhà gia chủ là đã lìa đời. Ông bà Nguyễn như chết đứng giữa trời đêm, có lẽ đêm nay gió lớn nên mấy cái đèn hoa đăng đốt sẵn không trôi đi mà bị thổi ngược về xuồng gây ra đám cháy. Không khí cả một vùng trời đầy tang thương...

À quên, giải thích một tí... nếu mọi chuyện không thành, có thể Triệu sẽ bị giết bởi người nhà Kỳ Duyên và cô thì phải sống hết cuộc đời mình không mong muốn thế nên Triệu cứ luôn trăn trở sợ chuyện không thành.
Hết chap 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro