Chương 9: MỞ RỘNG
Dường như cơn đau trên vai kích thích Kỳ Duyên, cô thoáng rút ra một tí lại tàn nhẫn đâm vào. Minh Triệu bị cô đâm mạnh vài lần nên phải buông ra, nhanh chóng bám vào cổ cô, dán sát người cô. Dần dần nàng không còn sức bám trên cổ cô nữa mà mềm nhũn rên lên. Kỳ Duyên vỗ mông nàng mấy cái để nàng lên tinh thần một tí nhưng chỉ chốc lát nàng lại mềm nhũn. Kỳ Duyên hết kiên nhẫn, lấy ngón tay cắm vào cúc huyệt.
"Á...." Minh Triệu bị đau nhoài người trốn liền được Kỳ Duyên kéo lại, hoa huyệt căng chật với ngón tay trong cúc huyệt ra vào cùng lúc.
"Kỳ Duyên...Đau quá...Xin chị...Xin chị...Lấy ra đi...Ư..." Minh Triệu đau không chịu nổi, nức nở cầu xin cô, sợ cô làm vỡ cúc huyệt, tuy giống cái ở đây đều dùng chỗ này nhưng của nàng quá nhỏ, còn của cô quá lớn, cô mà đi vào nàng sẽ chết mất.
Kỳ Duyên không để ý đến lời năn nỉ của nàng, cố tiến vào cúc huyệt va chạm lung tung, không bỏ qua sót chỗ nào, ngón tay trong cúc huyệt từ một ngón biến thành hai ngón.
"A...A..." Minh Triệu khóc la, đầu ngửa ra sau, theo nhịp ra vào của cô mà lắc lư vô thức.
Ngay lúc Minh Triệu cảm thấy mình sắp chết thì thân dưới của Kỳ Duyên ra vào hơn mười lần, cuối cùng ôm chặt nàng gầm nhẹ bắn ra.
Minh Triệu được cô buông ra liền quay người đưa lưng về phía cô thút tha thút thít.
Kỳ Duyên từ đằng sau áp lên nàng, lại đút ngón tay vào cúc huyệt.
"Đừng!" Minh Triệu kinh hoàng la lên, đẩy tay cô ra: "Kỳ Duyên....Đau lắm...Không được."
"Đừng nhúc nhích, cũng vì đau nên tôi mới nới ra cho cô." Tay kia của Kỳ Duyên đè eo nàng lại không cho cựa quậy.
"Đừng....Kỳ Duyên....Không được, em sẽ chết đó....Không được..." Minh Triệu khóc càng lớn, dường như khóc cho cả sợ hãi mấy ngày nay.
Kỳ Duyên thấy nàng khóc mà bực bội rút ngón tay ra, quay người nàng lại, để nàng nằm xuống trầm giọng hỏi: "Khóc cái gì? Tôi chưa làm cô thoả mãn à?"
"Không phải, không phải." Minh Triệu nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
"Tôi không tốt với cô?" Kỳ Duyên lại hỏi, hôm nay Vĩnh Khoa còn đặc biệt cảnh cáo cô phải đối xử tử tế với nàng, chẳng lẽ nàng đã nói gì với Vĩnh Khoa?
"Không có, chị tốt với em lắm." Ở dị giới này, có cái ăn có chỗ ngủ, xem như là tốt rồi. Minh Triêu không hề nghĩ ngợi đáp ngay.
"Vậy cô khóc cái gì?" Kỳ Duyên khó hiểu nhíu mày hỏi. Nói thật, cô không hài lòng lắm với bạn đời này, vai không thể gánh, tay không thể xách, dáng người lại nhỏ bé không biết leo cây, không chừng ngay cả hái lượm cũng là vấn đề.
Có điều tất cả cô đều chịu được, cô có đủ khả năng nuôi sống hai người, nên nàng không cần làm gì cũng không sao, mấu chốt là thể chất nàng quá yếu, trên giường không thể thoả mãn cô. Mỗi lần cô đang cao hứng, nàng lại ngất đi, thật quá mất hứng.
Chỗ tốt duy nhất của nàng chính là thân thể mềm mại, thơm tho, ôm rất dễ chịu. Phía dưới còn có hai chỗ để vào, đáng tiếc phía sau quá chặt, cô không vào được, muốn nới rộng cho nàng trước, nàng còn khóc lóc không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro