Chương 8: GẦN GŨI KÍCH TÌNH
Tiếc là nàng có ăn từng miếng nhỏ đến đâu thì cũng đến lúc ăn hết.
Kỳ Duyên thấy nàng ăn xong miếng cuối cùng liền tiến đến ôm nàng ném lên giường. Minh Triệu không dám phản kháng, mặc cho cô cởi quần áo mình. Nhưng Kỳ Duyên không giống ngày thường lập tức nhào lên, mà cởi đồ xong lại nằm kế nàng, kéo tay nàng sờ lên cây cột khổng lồ của cô, ra lệnh: "Vuốt và liếm nó đi."
Minh Triệu sợ hãi nhìn cây cột cực đại sạch sẽ không có miếng thâm nhưng nàng chưa từng làm, hơn nữa nàng cảm thấy nó dơ bẩn mặc dù rất sạch
Thấy nàng chậm chạp không làm, Kỳ Duyên không vui nhíu mày, ấn đầu nàng xuống, thúc giục: "Nhanh lên."
"Đừng...Ưm...." Minh Triệu mở miệng phản kháng nhưng miệng vừa mở ra thì Kỳ Duyên liền nhân cơ hội đút vào. Đầu Minh Triệu bị đè lại, không thể tránh thoát, đành nén cảm giác ghê tởm ngậm vào miệng, nước miếng không nuốt được chảy đầm đìa.
"Dùng lưỡi mà liếm! Đừng chỉ ngậm." Thấy nàng không chịu phối hợp, Kỳ Duyên không có tính nhẫn nại, vỗ mông nàng một cái, mông Minh Triệu đỏ lên tức thì.
"U...." Minh Triệu quỳ trên giường, ngậm vật thật lớn của cô, gian nan phun ra nuốt vào, lưỡi thỉnh thoảng còn liếm hai cái.
Kỳ Duyên thoải mái nhắm mắt hưởng thụ nhưng dần dần cô thấy không đủ vì tốc độ nàng chậm rì, đè chặt đầu nàng xuống, để cô không chế nhịp điệu đưa đẩy, không ngừng ấn sâu vào cổ làm Minh Triệu nghẹt thở phát khóc.
Lúc Minh Triệu cảm thấy mình sắp ngạt chết rồi, cô lại bắn ra nhưng cô đè đầu nàng lại không cho nàng tránh đi, toàn bộ đều bắn vào miệng nàng. Minh Triệu không cách nào khác đành nuốt vào nhưng quá nhiều tinh dịch nàng, bị nghẹn không thở nổi. Cuối cùng Kỳ Duyên mới thả nàng ra, Minh Triệu nằm trên giường ho khù khụ.
Nhưng Kỳ Duyên rõ ràng không biết thương hoa tiếc ngọc hoặc là cô cố ý làm cho nàng khó chịu. Minh Triệu vừa hết ho xong, Kỳ Duyên lại lật nàng qua, kéo chân nàng ra, cúi xuống hôn liếm hoa huyệt của nàng.
Kỳ Duyên dường như rất thích mật dịch trong hoa huyệt, mỗi lúc trời tối đều mút rất lâu, Minh Triệu cũng dần quen, ước gì cô mút lâu một chút, dù sao chỉ có vậy mới không đau còn rất dễ chịu. Nhưng tối nay Kỳ Duyên lại khác, chỉ mút một hồi cho nàng lên cao trào một lần rồi ngừng, ôm nàng ngồi xuống, để nàng tự đưa vật của cô vào cơ thể.
Minh Triệu thấy cô đêm nay khác lạ, sợ chọc giận cô nền không dám chậm chạp, đỡ lấy rồi ngồi xuống liền.
"A...." Tuy do chính cô kiểm soát lực vào nhưng hoa huyệt bị căn đến tận cùng, đau đớn làm nàng rên lên, Minh Triệu run rẩy vịn vai cô, nàng biết thế này vẫn chưa xong, bởi vì vẫn còn một phần ở ngoài.
Quả nhiên, không đợi cơn đau qua đi, Kỳ Duyên đã túm eo nàng nhấn xuống còn mình lại nảy lên, đi vào lút cán.
"Uh....." Cửa đáy huyệt lại bị đội thấu, Minh Triệu thật sự đau không chịu nổi, há miệng cắn lên vai cô một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro