Chương 29: MÚT VÀO
Kỳ Duyên cực không vui, đến giờ phút này nàng còn gọi tên giống đực khác, thật muốn làm để nàng quên luôn. Có điều nàng nói tối mai đều nghe theo cô, cô muốn thế nào cũng được, điều này đối với cô là hấp dẫn rất lớn.
Thế là ngẩng lên khỏi hoa huyệt, một lần nữa đè lên nàng, hỏi cho chắc: "Thật?"
Minh Triệu gật đầu.
Kỳ Duyên dùng ngón tay đâm mạnh vào cúc huyệt, cười xấu xa nói: "Duyên phải làm em ở đây của em."
"Không được, em sẽ đau chết đó." Minh Triệu nhăn mày xin cô.
"Không đâu, đã giãn hơn rồi, có thể cắm được ba ngón tay nè." Lời nói đi cùng chứng minh, đút tay vào.
Minh Triệu đau rít lên lại nhanh chóng bụm miệng, chán nản nghĩ...Bỏ đi, cứ để cô vào, cô hứng thú chỗ đó nhiều vậy, sớm muộn gì cũng phải làm, chẳng qua là lại bị xé rách lần nữa. Nhưng vừa nghĩ đến là lại thấy đau, Minh Triệu không kìm được co rúm người.
Kỳ Duyên thấy nàng hồi lâu không chịu, không kiên nhẫn thúc giục: "Mau nói được hay không? Không được thì bây giờ Duyên muốn làm tiểu huyệt phía trước của em, em kêu nhỏ thôi, nếu kêu lớn giống bình thường, hắn sẽ bị em đánh thức thật đó."
Nói rồi tách hai chân nàng ra, vật nóng cực đại để trên hoa huyệt, làm bộ muốn đâm vào.
Minh Triệu kinh hãi, nhanh chóng cản cô: "Đừng...Em chịu...Em chịu."
Kỳ Duyên nghe vậy liền vui vẻ hôn cô, cười nói: "Bà xã, em ngoan lắm, đêm mai ông xã sẽ khiến em sướng chết. Vậy tối nay tha cho em, Duyên không vào nhưng em phải dùng miệng mút giúp Duyên...Duyên khó chịu quá." Nói rồi còn cọ tới cọ lui vật nóng ở cửa hoa huyệt.
Minh Triệu tức giận lườm cô, bảo nàng mút cho cô thì có khác gì đi vào đâu nhưng ngẫm lại tiếng động như vậy sẽ nhỏ hơn.
Cũng thoả hiệp vòng xuống người cô, Minh Triệu như muốn lấy lòng cô, không hề giống hai lần trước chỉ ngậm mà đầu lưỡi không chịu hoạt động. Đầu lưỡi liếm mấy cái, liếm vòng quanh, miệng há thật lớn, ngậm quy đầu cực lớn vào.
"Ưhm..." Kỳ Duyên dễ chịu rên lên. Cảm giác khoang miệng mềm mại của nàng bao quanh cực đại của mình, đầu lưỡi vì không thuần thục nên quét lung tung, lâu lâu còn đụng phải răng làm cô có chút đau đớn. Có điều rất là sướng, bị cái miệng nhỏ của nàng bao chặt, cảm giác này vừa kích thích lại vừa sung sướng.
Nàng liếm một hồi lâu, cuối cùng ngậm vào phân nửa, phân nửa còn lại làm thế nào cũng không ngậm hết, đành đưa tay không ngừng khuấy động.
Lưỡi ở nửa trên trượt lên xuống, bắt chước động tác tiến lui mà phun ra ngậm vào, nhưng miệng đã tê cứng mà cô vẫn chưa ra.
Minh Triệu không kiên nhẫn, phun ra, ngẩng đầu phàn nàn: "Sao Duyên còn chưa ra?"
Kỳ Duyên nhìn nàng quỳ giữa háng mình, tư thế mê hoặc ngẩng lên nhìn cô, trên miệng còn lóng lánh nước bọt, dưới thân lại càng sưng to, cô ngồi dậy, đưa đầu nàng vào dưới thân, ép nàng há miệng ngậm cực đại của cô rồi giữ sau ót nàng, thần tốc ưỡn lưng đút vào.
"Ưm ưm ưm..." Minh Triệu không theo kịp tiết tấu của cô, bị cô làm cho thở không nổi, vừa đẩy cô vừa nức nở.
Kỳ Duyên nghe tiếng nức nở khó chịu của nàng cũng đau lòng, cấp tốc đút vào vài chục cái mới buông nàng ra, nhanh chóng rút ra, phun trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro