Chương 26: NGUY CƠ
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Duyên đun nước tắm cho nàng xong mới ấn nàng trong thùng tắm hung hăng làm một hồi. Sau đó mới tắm rửa cho nàng rồi ôm nàng lên giường bôi thuốc xong mới để nàng ngủ tiếp còn mình chuẩn bị điểm tâm, ăn xong rồi đi săn thú. Đã ở nhà với nàng mấy ngày, cô là tộc trưởng cũng phải nhận trách nhiệm dẫn dắt các tộc nhân đi săn.
Gần giữa trưa khi Minh Triệu tỉnh lại, xoa xoa thắt lưng đau nhức xuống giường, lầm bầm mắng Kỳ Duyên là sư tử thúi, có điều trong lòng vẫn là ngọt ngào. Dù sao cô đã bắt đầu săn sóc nàng, bắt đầu cưng chiều nàng, buổi sáng còn đặc biệt nấu nước tắm, tắm cho nàng, bôi thuốc cho nàng, chuẩn bị điểm tâm cho nàng, những thứ này ở thế giới của nàng, ít có người chồng nào làm được cho vợ.
Minh Triệu khổ sở thay quần áo rồi ăn điểm tâm....Không, bây giờ phải nói là ăn trưa. Ra sau nhà thăm cây giống, không biết có phải cấu tạo và tính chất đất ở đây tốt không? Chúng lớn rất khoẻ, lại cao to, so với thế giới kia thì lớn hơn rất nhiều.
Í...Hình như nhiều hơn hôm qua mấy cây. Mấy ngày nay mỗi sáng nàng đều phát hiện hình như cây giống lại nhiều hơn, lúc đầu còn tưởng mình nhớ nhầm, sau đó lưu ý, quả thật là mỗi ngày mỗi nhiều hơn.
Nói vậy là có người lén giúp nàng à...Không cần nghĩ cũng biết là Vĩnh Khoa. Mấy ngày nay không thấy hắn đâu, đúng rồi hắn thay Kỳ Duyên mang tộc nhân đi săn thú. Thật phải cảm ơn hắn, ra ngoài săn thú còn không quên nhổ cây về cho nàng, có cơ hội phải cảm ơn hắn đàng hoàng.
Nhìn chung quanh, trong thôn thật yên tĩnh, hình như không còn mấy người, Minh Triệu về phòng lấy sọt, quyết định đi một mình. Nàng đã quen cảnh vật kha khá, chắc không đến nỗi lạc đường.
Minh Triệu đi cả buổi hái không được bao nhiêu trái dại. Nàng theo Vĩnh Khoa hay Kỳ Duyên lại hái rất dễ dàng, sao một mình lại khó khăn đến vậy.
Tự nhiên thấy nản, ngồi xuống một tảng đá nghỉ tạm, mệt quá đi. Lại không có ai để nói chuyện, thật là chán.
Ô...Hai mắt Minh Triệu sáng rực, thấy trong bụi cỏ hình như có thứ gì giống cái trứng.
Minh Triệu chạy vội tới rồi ôm lên. Ha ha, quả nhiên là trứng, còn là cái trứng rất lớn, tốt quá, tối nay có thêm đồ ăn rồi, trong ấn tượng của Minh Triệu...Ăn trứng rất tốt, chắc ở dị giới này cũng vậy.
Phấn khởi ôm chặt đi về, lúc đi ngang nhà Vĩnh Khoa, đột nhiên ngừng lại, đúng rồi nàng có thể mời Vĩnh Khoa đến nhà ăn cơm chiều, sẵn đó cám ơn hắn luôn.
Quyết định xong gõ cửa nhà Vĩnh Khoa, vừa gõ vừa kêu: "Vĩnh Khoa, Vĩnh Khoa."
Cửa được mở ra, Vĩnh Khoa hình như cũng vừa từ ngoài về, cả người ướt sũng, giống đực thú nhân ra ngoài săn thú có một thói quen, đó là trước khi về thôn phải đến bờ sông tắm rửa, một là rửa đi mùi máu tươi, hai là giấu mùi để dòng tộc của dã thú bị bắt không tới báo thù.
Thấy Minh Triệu đứng ngoài, Vĩnh Khoa như rất ngạc nhiên, cười cười: "Sao cô tới đây, mau vào đi."
"Tôi đặc biệt đến nhà mời anh đến ăn cơm chiều." Minh Triệu vừa nói vừa đi vào, quan sát nhà Vĩnh Khoa.
Có giường gỗ, bàn gỗ, mấy cái ghế gỗ, một tủ gỗ thật lớn, trên tường còn treo một tấm da thú trắng như tuyết, cách bố trí không khác nhà họ lắm, tuy sơ sài nhưng rất sạch sẽ.
"Kỳ Duyên cho cô tới?" Nghe nàng nói đến mời hắn ăn cơm, Vĩnh Khoa nghi ngờ hỏi.
"Không phải, tự tôi muốn tới, hôm nay ra ngoài nhặt được một cái trứng rất lớn, muốn mời anh cùng ăn thôi." Minh Triệu nói, giống như dâng vật quý, thả cái sọt xuống, lấy cái trứng ra.
Vĩnh Khoa nghe vậy nhếch môi cười...Hắn biết mà, Vĩnh Khoa làm gì rộng rãi để nàng mời hắn ăn cơm. Hai ngày nay đều khó chịu nhìn hắn, đoán chừng là nổi máu ghen rồi.
Bất quá Minh Triệu lại nghĩ đến hắn, hắn vẫn rất vui, nghe nói nàng nhặt được trứng cũng hào hứng ghé tới xem, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã làm hắn nhảy dựng.
"Cẩn thận..." Vĩnh Khoa hét lên, túm cái trứng trong tay nàng ném đi, rồi ôm nàng chạy nhanh ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro