Chương 20: NÂNG MÔNG CAO LÊN
Sáng sớm hôm sau, Minh Triệu tỉnh lại trong tiếng chim hót liền thấy một con gấu toàn thân trắng toát đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, tính la lên thì kịp nhận ra là Kỳ Duyên, thế là cười dịu dàng, ôm chặt đầu thân mình mềm mãi to lớn của cô, hôn chùn chụt rồi nói: "Chào buổi sáng."
Kỳ Duyên bị bộ dạng mới tỉnh ngủ của nàng làm ngứa ngáy, thế là nhanh chóng hoá thành hình người, áp đảo nàng trên cây mà hôn, hung ác mở khớp hàm, kéo đầu lưỡi mềm mại của nàng, cô mút mạnh. Tay cũng xấu xa lần dò xuống dưới, không ngừng đè lên cửa hoa huyệt của nàng.
"Ứm..." Minh Triệu thấy bọn họ ở ngoài trời còn trên cây, nói sao cũng không chịu để cô tiếp tục, tay vừa vỗ vừa đẩy cô, khi cô thoáng buông nàng ra, thở dốc nói: "Về nhà....Về nhà rồi tiếp tục..."
"Grừ..." Kỳ Duyên bị dáng vẻ muốn nói lại ngưng của nàng làm cho thú huyết sôi trào, cũng biết nơi này quả thật không phải là nơi tốt để làm chuyện đó, một lát nữa sẽ có những tộc nhân ra ngoài săn thú đi ngang nơi này, thế là gào thét hoá thành hình thú, để nàng lên lưng phóng xuống, nhanh như bay chạy về nhà.
Vào phòng, buông Minh Triệu ra, nhanh chóng hoá thành hình người, định nhào vào thì nàng lách mình tránh thoát cô, im lặng không nói đến chuyện vừa rồi, chơi xấu nói là đói bụng bảo Kỳ Duyên nướng thịt cho nàng ăn.
Kỳ Duyên oán hận nhìn nàng, nhưng để giống cái đói bụng quả thật không phải là chuyện giống đực nên làm. Thế là nhịn lại, nhóm lửa nướng thịt cho nàng, Minh Triệu ngồi rất xa đề phòng nhìn cô, sợ cô không nhịn được lại bổ nhào tới.
Mùi thịt nướng bay đầy phòng, bị dày vò cả buổi tối Minh Triệu quả thật thấy đói bụng, thấy Kỳ Duyên nướng thịt chín để lên bàn thì chầm chậm lại gần.
Theo nàng để ý, Kỳ Duyên dù muốn làm gì nàng cũng đều đợi nàng ăn no mới bắt đầu. Nên trước khi chưa no, nàng hẳn là an toàn, lát nữa ăn no nàng lại năn nỉ cô đưa nàng đi chung quanh để làm quen hoàn cảnh, dù sao hôm qua cô đã hứa rồi. Theo như mấy ngày nay nàng thấy chỉ cần là chuyện đã hứa cô sẽ không đổi ý. So với đàn ông chỉ biết dối trá trong thế giới kia thì tốt hơn nhiều.
Đáng tiếc Minh Triệu suy tính thất bại, vừa đến gần bàn đã bị Kỳ Duyên ôm lấy, lột đồ nàng ra để nàng ngồi lên người cô, cúi đầu hôn nàng, tay cũng thừa dịp chụp lên hoa huyệt mà xoa. Xoa một hồi, liền đẩy ngón giữa vào, cào lên lớp thịt non ngày càng ướt át của nàng còn véo chỗ thịt nhỏ mẫn cảm nhất của nàng.
Cảm giác nàng đã đủ ướt, cô cầm vật nóng của mình chậm rãi chen vào hoa huyệt.
Minh Triệu cảm thấy hoa huyệt của mình dần dần bị căng ra đến tận cùng, cọ xát đến nỗi nàng rên thành tiếng.
Kỳ Duyên đâm vào tận gốc nhưng không chuyển động, dù cô có muốn nhưng để giống cái đói bụng thoả mãn dục vọng của cô, cô không làm được. Thế là một tay đè lên cái eo không ngừng ưỡn lên của nàng, tay kia cầm miếng thịt đút vào miệng Minh Triệu.
Giờ phút này hoa huyệt bị gậy thịt to lớn của cô chen vào, cả người sắp bị cô kéo căng rách, Minh Triệu làm sao còn nuốt nổi nữa.
Nên lắc đầu từ chối nói: "Ưm...Kỳ Duyên...Em không ăn...Ăn không vô, rút ra tí đi....Tức quá."
"Không phải em đói bụng sao, sao không ăn." Kỳ Duyên vừa đè cơ thể thoáng nhổm lên của nàng vừa hỏi.
"Ưm..." Kỳ Duyên nhấn một cái, làm Minh Triệu vừa định nhấc mông lên lại ngồi trở lại, gậy thịt tiến vào thật sâu, làm Minh Triệu kêu lên đau đớn. Liếc cô một cái, đây không phải biết rồi còn cố ý hỏi sao.
Kỳ Duyên thấy nàng không trả lời cũng không há miệng ăn, không kiên nhẫn cắn một miếng thịt, rồi hôn nàng ép nàng mở miệng nuốt.
Minh Triệu bị cô ép đút một miếng thịt, nghẹn không thở được, mau chóng mở miệng cản cô: "Kỳ Duyên, em no rồi, không ăn nữa."
Kỳ Duyên tuy không hài lòng vì nàng ăn ít quá, có điều vật của cô bị hoa huyệt của nàng đè ép quả thật không chịu nổi, không cần biết nàng ăn ít hay ăn nhiều, nếu nàng nói no rồi thì cô chuyển động vậy.
Ôm chặt eo nàng đứng lên, Minh Triệu không đề phòng nên ngã ngửa ra sau, tay chụp lung tung, vừa lúc chụp được cạnh bàn, nằm ngửa lên đó, cả người bị cô đè lên.
Minh Triệu sợ hãi, hai chân theo bản năng vòng qua hông cô, hoa huyệt bất giác siết lại, làm Kỳ Duyên thoải mái hừ một tiếng, ôm mông nàng từ trên cao lao xuống, hung hăng ra vào.
Kỳ Duyên vốn đã đẩy sâu, bây giờ tư thế này lại càng không tốn sức mà vào sâu hơn, nhiều lần tiến vào cửa tử cung, va vào thành tử cung.
"Nhẹ chút...Kỳ Duyên...Nhẹ...Haaaa...Em sắp bị đâm thủng...A...Nhẹ thôi...Sâu quá...Ứm..." Minh Triệu vừa đau vừa sợ rụt lại xin cô.
"Ưh..." Kỳ Duyên bị nàng siết lại nên hơi đau, kêu lên đau đớn, động tác chậm lại, sờ mông nàng, hạ giọng dỗ: "Bảo bối, lỏng một chút, em siết chặt quá, tôi không di chuyển được."
Minh Triệu nghe được càng siết chặt hơn, nghĩ thầm không làm được là tốt, chính là không để chị làm gì được.
Kỳ Duyên cảm thấy nàng chẳng những không lỏng ra, ngược lại càng siết chặt, biết là nàng cố ý. Oán hận cắn răng nói: "Là em tự chuốc lấy."
Nói rồi dùng sức rút ra, lại tàn nhẫn tiến vào, cứng rắn nông vào hoa huyệt nhỏ hẹp của nàng, không màng có làm đau hay không.
Minh Triệu tự làm tự chịu, bị cô hung hăng đâm vào một hồi, kích thích cực lớn làm trước mắt nàng trắng xoá, hoa tâm co rút quét qua toàn thân, một dòng nóng bỏng phun ra, lên cao trào.
"Ư...Ư..." Sau cao trào, Minh Triệu mất hết sức lực, nằm trên bàn, miệng rên rỉ, để mặc cô nắm eo mình, ra vào mạnh mẽ.
Kỳ Duyên đút vào, dường như bất mãn nàng mềm nhũn nằm đó, thế là rút ra để nàng xoay lại, dựa trên bàn.
Rồi nắm eo nàng ra lệnh: "Cong mông lên, cho tôi vào."
Minh Triệu bây giờ chỉ muốn được ngủ, còn cong thế nào được, lầu bầu nhúc nhích tí nhưng không làm theo.
"Cong lên." Thấy nàng không phối hợp, Kỳ Duyên vỗ bồm bộp lên mông nàng.
"A..." Minh Triệu bị đau cong mông lên.
"Vật nhỏ, không bị đánh không biết nghe." Kỳ Duyên thoả mãn tách mông nàng, hung hăng đi vào rất nhanh.
Hoa huyệt bị cọ xát hơi đau, làm Minh Triệu thoáng tỉnh táo, từ dưới thân không ngừng truyền đến tiếng thân thể va chạm và tiếng nước làm nàng cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là nàng còn dâm đãng cong mông mặc cho cô làm, thật là...
Minh Triệu bất giác lại co rụt, làm Kỳ Duyên kêu lên đau đớn, trêu chọc nói: "Vật nhỏ, thoải mái đúng không? Bị tôi làm thế này thoải mái đúng không? Ép chặt thế này, còn ra nhiều thế này, tôi sẽ cho em càng thoải mái, để tôi làm chỗ này nhất định em sẽ sướng chết được."
Vừa nói vừa lấy ngón tay cắm vào cúc huyệt Minh Triệu.
Minh Triệu bị đau rên lên nhưng không cản hắn. Dù sao cô đang cao hứng, nàng có cầu xin cô cũng không ngừng tay, chỉ cần cô không thật sự vào đó, thì cứ mặc cô vậy.
Thấy nàng không kêu khóc cự tuyệt như mọi khi, tâm tình Kỳ Duyên rất tốt, đè nàng lên bàn, xoay đầu nàng qua, dịu dàng ngọt ngào hôn.
Minh Triệu nhân cơ hội năn nỉ: "Kỳ Duyên, về giường được không? Bàn cọ người em hơi đau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro