Chương 11: NGHE LÉN
Kỳ Duyên nghe nàng khóc mà bực mình không thôi, vật cứng và ngón tay chôn trong cơ thể nàng rút ra, nghiêng người cầm da thú quấn lại, mặc đồ cho nàng, ôm nàng ra ngoài.
Minh Triệu không biết cô muốn đem nàng đi đâu, dù sao chỉ cần không phải bị ép trên giường là được. Có điều bên ngoài trời đã tối còn nghe rõ tiếng dã thú gầm rú. Minh Triệu sợ hãi ôm chặt cổ Kỳ Duyên, cô không phải bị nàng làm phiền nên muốn vứt nàng đi đấy chứ.
"Kỳ Duyên, em....." Minh Triệu vừa định xin cô đừng vứt nàng đi, đã bị cô bịt miệng không cho nàng lên tiếng.
Minh Triệu lúc này mới phát hiện hoá ra cô ôm nàng đi đến cửa sổ nhà ai đó. Cửa sổ không đóng, nghe rất rõ âm thanh từ trong vọng ra.
"A...Cho em, cho em...Mạnh hơn đi...Sướng quá...Anh yêu...Mạnh hơn nữa đi...Xé nát em..."
Một giọng nữ khàn khàn kêu điên cuồng, Minh Triệu nghe mà trợn mắt, không cần nhìn nàng cũng biết trong phòng đang làm gì, không ngờ Kỳ Duyên lại mang nàng đi nghe lén người khác "Làm việc".
Tiếp theo chính là tiếng va chạm thân thể mà Minh Triệu rất quen thuộc với tiếng nước lép nhép truyền ra. Minh Triệu nghe mà mặt đỏ bừng, giãy giụa trong ngực cô muốn cô ôm nàng đi chỗ khác.
Kỳ Duyên siết tay quanh eo nàng thật chặt không cho nàng giãy giụa, ép nàng phải nghe tiếp.
"Bảo bối, em chặt quá, muốn nghiến anh sao, thả lỏng chút. Sướng không? Bảo bối, anh làm thế này em sướng không? Có muốn anh mạnh hơn tí nữa không, hử?" Một lát sau, trong phòng lại vọng ra tiếng la điên cuồng của người kia.
"Ánh Quỳnh, a...Nữa đi...Đâm xuyên em...A...Thật sướng quá....Mạnh quá...Anh mạnh quá...Em yêu anh chết mất..."
Minh Triệu thật sự không nghe nổi nữa, bịt chặt tai mình.
Kỳ Duyên nghe mà máu nóng hừng hực, thế là ôm Minh Triệu đi nhanh về, vừa bước vào phòng, không kịp đến giường, Kỳ Duyên đã ấn nàng lên ván cửa, xé tấm da thú của mình, kéo đồ nàng lên, chen vào giữa hai chân nàng, đâm thẳng vào.
"Ứm..." Minh Triệu rên lên, cũng may vừa rồi tinh dịch hắn cô vào vẫn còn bên trong, hoa huyệt cũng đủ ướt át, bị cô tàn nhẫn đi vào, cũng không đau lắm, có lẽ nàng đã quen với đau đớn rồi.
Chưa bao giờ thử qua tư thế này, Kỳ Duyên bị kích thích thú tính, vừa cắn vừa hôn nàng vừa kéo hai chân nàng, mạnh bạo đâm vào, kéo ra rồi đâm vào.
Tấm ván cửa sau lưng Minh Triệu bị đụng cứ kêu ken két. Lưng nàng bị ván cửa mài đau, tuy nhiên nó lại làm dâng lên khoái cảm khác thường. Minh Triệu lòng căng thẳng, chẳng lẽ nàng cuồng ngược, bị cô đối xử thô lỗ, sau khi quen dần lại sinh khoái cảm hay sao.
"A..." Không để Minh Triệu suy nghĩ, Kỳ Duyên hung ác đâm một cái làm nàng tỉnh người.
"Xin tôi mạnh hơn chút nữa, xin tôi xé nát cô, nói." Kỳ Duyên hơi tham lam, ép nàng nói lời thuần phục của giống cái như vừa nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro