
Chương 83.2: Giáo Chủ Bắt Đầu Thông Suốt
Giáo Chủ theo bản năng nuốt nước miếng, nhẹ giọng ho khan đặt bữa tối lên bàn, hít sâu sau đó thay bằng nụ cười cừu non vô hại, ngồi vào bên cạnh Minh Triệu: "Ngủ có ngon không?"
"Ừm, em vừa đi đâu? Những người khác đều đến đông đủ rồi chứ?" Minh Triệu mơ màng dựa vào trên người Kỳ Duyên, cũng may giờ phút này đã kết thúc phát sóng trực tiếp, nếu không ảnh hậu cao lãnh cấm dục thường ngày hiện tại giống như tiểu tức phụ dựa vào thân thể Nguyễn Giáo Chủ, kênh livestream e rằng phải nổ tung tóe.
Vừa mới tỉnh dậy, thanh âm Minh Triệu rất ngọt ngào mà giờ phút này còn mềm nhũn tựa vào thân thể Kỳ Duyên, khiến Nguyễn Giáo Chủ khẩn trương từng trận.
"Sao không nói? Rất mệt sao?"
"Không không, em không mệt." Nguyễn Giáo Chủ nhanh chóng lắc đầu trả lời, nhưng Minh Triệu lại như là từ giọng nói của đối phương nghĩ ra điểm gì đó, nhịn không được bật cười: "Em nghĩ cái gì vậy?"
"Nghĩ, a? Ừm...... Chị nên dậy dùng cơm." Kỳ Duyên nghiêm trang nhắc nhở, Minh Triệu cũng không dự định đùa giỡn nữa, đưa tay ở trong lòng Kỳ Duyên ấn ấn: "Đã cho cơ hội nhưng là chính em không nắm chắc, chị đi trước đây."
Nguyễn Giáo Chủ ngây ngốc nhìn phu nhân rời khỏi, mình bỏ qua cái gì a?
Sau khi Minh Triệu rời giường rất nhanh đã khôi phục tư thái thường ngày, không còn dáng vẻ mơ màng mềm yếu vô lực, chậm rãi ăn xong bữa tối ấm áp.
Kỳ Duyên tiến lên ngồi cạnh nàng: "Triệu, Chị vừa nói em bỏ lỡ gì vậy?"
"Tự mình nghĩ, chị đến chỗ Lam Cúc các nàng nhìn xem một chút, nghỉ ngơi trước đi." Tâm tình Minh Triệu rất tốt, đứng dậy ra ngoài.
Kỳ Duyên khẽ nhíu mày, nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, chờ khi nào hiểu rõ lại tiếp tục nghiên cứu sau.
"Em đi cùng chị qua đó."
Đi theo Minh Triệu rời khỏi phòng, trên hành lang vừa lúc gặp Lam Cúc cùng Hồ Gia.
Hồ Gia mỉm cười nhảy đến trước mặt Minh Triệu: "chị Minh Triệu, chị dậy rồi a, dùng cơm chưa? Em mang cho chị một phần."
Minh Triệu nhìn Hồ Gia cầm bữa tối trên tay, nàng hơi gật đầu: "Cảm ơn, bất quá chị đã ăn rồi."
"À, vậy......" Hồ Gia nhìn bốn phía một chút, tiếp đó đem đồ ăn trong tay đưa cho Lam Cúc : "Này, lãng phí đồ ăn rất đáng xấu hổ. Tôi cho cô."
"Ha ha, cô biết hai chữ đáng xấu hổ viết thế nào không?" Lam Cúc bày tỏ nàng có chết cũng sẽ không lấy của ăn xin này.
Chỉ chốc lát sau, Lam Cúc ợ một cái, đứng bên người Hồ Gia hỏi: "Mùi vị không tồi, mua ở đâu vậy? Lần sau cùng đi a."
"Mua cái gì, bổn tiểu thư đích thân xuống bếp làm! Ngàn vàng cũng không đổi!" Hồ Gia cười tủm tỉm nói: "Quên mất, tôi cũng chuẩn bị một phần cho cô, đặt ở phòng cô, bất quá đáng tiếc, cô hẳn là ăn không nổi nữa rồi."
"......" Lam Cúc sờ sờ cái bụng no căng, mỉm cười không nói lời nào, cũng không biết trong lòng thổi qua bao nhiêu câu chửi.
"Hiện tại là 8 rưỡi tối, gọi mọi người đến một lát, chúng ta thảo luận an bài ngày mai." Kỳ Duyên nói với Lam Cúc .
Nghe vậy, Lam Cúc buông xuống oán niệm cùng Hồ Gia, chạy tới phòng Minh Tú và Ánh Quỳnh.
Thời điểm gõ cửa đột nhiên nghe được bên trong có một tiếng vang lớn, nàng sợ tới mức thu lại bàn tay đang chuẩn bị ấn chuông, bất quá cẩn thận nghe một hồi lại không thấy gì cả, lúc này mới giơ tay ấn chuông lần nữa.
Qua nửa phút rốt cuộc có người tới mở cửa, lúc Lam Cúc nhìn đến nước mắt trên mặt Ánh Quỳnh, lòng nàng trầm xuống, giọng ép tới vô cùng trầm thấp: "Sao vậy?"
"Không có việc gì." Ánh Quỳnh cười khẽ, bất quá Lam Cúc cũng không ngốc, liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng cười vô cùng gượng gạo.
Bắt lấy tay Ánh Quỳnh, Lam Cúc cường ngạnh hỏi: "Rốt cuộc làm sao?"
Ánh Quỳnh muốn giãy giụa lại không thành, sự thật chứng minh Lam Cúc so với nàng khỏe hơn.
"Thật sự không có việc gì, Lam Cúc cô đừng kích động, tôi chỉ là......"
"Chỉ là hạt cát bay vào mắt? Cô cho rằng tôi ngốc sao? Cô không nói tự tôi đi vào nhìn." Lam Cúc rất tức giận, vốn tưởng rằng Minh Tú là người cực kỳ ôn nhu, kết quả không nghĩ tới sau lưng lại bắt nạt bạn mình, còn làm người ta phải khóc. Quả thực quá đáng lắm rồi.
Ánh Quỳnh nhanh chóng ngăn lại: "Đừng, kỳ thật là tôi sai, không liên quan đến nàng."
"Cái gì mà không liên quan đến nàng? Cô khóc thành như vậy, còn nói nàng không liên quan?" Lam Cúc tức giận đẩy ra Ánh Quỳnh, xông vào liền trợn tròn mắt.
Nàng nhìn đến chính là Minh Tú tinh thần bất ổn cuộn tròn trong góc tường, trên trán thấm đẫm mồ hôi. Minh Tú nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, thấy được Lam Cúc lập tức toàn thân run rẩy: "Đừng tới đây, tôi xin cô mau ra ngoài. Đừng tới đây......"
"Được được được, tôi...... Tôi sẽ không tới!" Lam Cúc bị tình huống này làm cho sợ tới mức ngây ngốc, chẳng lẽ thật sự Ánh Quỳnh ngầm bắt nạt Minh Tú tiền bối? Chuyện này...... Ánh Quỳnh cũng quá cường hãn rồi!
"Có thể đi ra ngoài không?" Minh Tú sắc mặt trắng bệch hỏi Lam Cúc , Lam Cúc ngây ngẩn vội vàng gật đầu: "Được được, tôi lập tức ra ngoài. Kia, nếu cô không thoải mái liền nghỉ ngơi trước, chúng tôi không quấy rầy nữa."
"Cảm ơn." Minh Tú miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh.
Sau khi Lam Cúc ra ngoài, Ánh Quỳnh còn đứng cạnh cửa, Minh Tú nhìn Ánh Quỳnh một cái, Ánh Quỳnh vừa lúc cũng nhìn về phía nàng. Thời điểm hai người bốn mắt nhìn nhau, Minh Tú đột ngột né tránh tầm mắt, cúi đầu xuống.
Tuy hiện tại Ánh Quỳnh còn không biết Minh Tú rốt cuộc trải qua chuyện gì, nhưng giờ phút này thấy người yêu đã từng thân mật đến không thể chia tách bài xích bản thân như vậy, nỗi đau trong lòng Ánh Quỳnh đại khái là không ai có thể hiểu được.
"Đi thôi, để nàng nghỉ ngơi một chút." Ánh Quỳnh giữ chặt Lam Cúc : "Vừa rồi cô gõ cửa gấp gáp như thế, hẳn là có việc rất quan trọng tìm chúng tôi."
"Đúng vậy, Kỳ Duyên gọi các cô qua đó một chuyến." Lam Cúc lúc này mới nhớ tới mục đích chính.
Ánh Quỳnh gật đầu: "Ừm, vậy đi thôi."
Dọc đường Ánh Quỳnh luôn trầm mặc, Lam Cúc có chuyện muốn hỏi nhưng lại sợ không thỏa đáng, vì vậy rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng khi hai người vào thang máy, Ánh Quỳnh rốt cuộc đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: "Cô muốn hỏi gì liền hỏi đi."
Chỉ nhìn việc vừa rồi Lam Cúc xúc động muốn ra mặt thay mình, Ánh Quỳnh cũng cảm thấy đây là một người bạn thật tâm thật ý.
Lam Cúc thở dài: "Cô và Minh Tú tiền bối sao lại như vậy? Lần trước ở bệnh viện tôi không chú ý, hiện giờ ngẫm lại, mỗi lần cô ở cửa phòng bệnh đều phải hỏi trước xem trong phòng có những người khác hay không. Không phải vì sợ hãi quá nhiều người ảnh hưởng Lâm Anh nghỉ ngơi, mà là sợ chạm mặt Minh Tú tiền bối đúng chứ? Còn lần ở khách sạn đó nữa, Kỳ Duyên cùng Lâm Anh đỡ Minh Tú tiền bối rời đi, cô liền mở cửa xe xông ra ngoài. Hôm nay lại phát sinh chuyện này, cô cùng Minh Tú tiền bối nhất định là có chuyện gì đó đúng không."
Ánh Quỳnh rất bội phục Lam Cúc, những việc này đối phương quan sát rất kĩ lưỡng, bất quá có thể nhẫn nhịn thời gian dài như vậy không nói, thật sự làm khó nàng rồi.
"Chúng tôi, trước kia là người yêu."
"!!!"Lam Cúc sắc mặt biến đổi, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Tôi nghe không rõ lắm, cô vừa nói gì?"
"Mấy năm trước bởi vì một số chuyện ngoài ý muốn, tôi cùng mẹ trở về nước, khi đó nàng là học tỷ lớn hơn tôi hai lớp, cũng là vào lúc đó chúng tôi bắt đầu quen nhau." Giọng điệu Ánh Quỳnh mang theo ngọt ngào cùng chua xót, nàng nghĩ có lẽ đoạn thời gian tốt đẹp nhất kia cũng không thể trở lại nữa rồi.
"Vậy sau đó các cô......" Lam Cúc muốn nói lại thôi, nếu nhớ không lầm Minh Tú đúng là sớm đã tiếp nhận rất nhiều phim đồng tính nữ, bất quá sau đó bởi vì tai nạn xe liền biến mất một đoạn thời gian, lúc trở lại cơ bản là ngăn cách với nữ giới, tin tức nàng là đồng tính cũng chậm rãi tiêu trừ.
Ánh Quỳnh cười khổ: "Tôi cũng không rõ, khi đó đúng lúc tôi ở nước ngoài cùng dàn nhạc tập luyện biểu diễn, bởi thời gian cấp bách nên tất cả mọi người đều phải cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Tới khi tôi kết thúc biểu diễn, lại thấy đủ loại báo giải trí viết đầy tin tức sao nữ nổi danh Minh Tú ngoài ý muốn gặp phải tai nạn xe cộ, liền gọi cho nàng rất nhiều cuộc, cũng gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, cuối cùng vẫn không có bất cứ hồi đáp nào. Thậm chí tôi còn về nước tìm nàng, nhưng người quản lý của nàng nói nói nàng không muốn gặp tôi, tôi cũng đã liên lạc với mẹ nàng nhưng vẫn không có được một chút tin tức."
"Tôi vốn đã chuẩn bị đi tìm Lâm Anh hỏi cho rõ, dù sao các nàng là chị em ruột. Nhưng khi đó Lâm Anh còn không biết quan hệ giữa tôi và Minh Tú, cho nên tôi không thể tùy tiện đến, thời điểm tôi tìm được nàng thì nàng đang ở bệnh viện tâm thần được bác sĩ cưỡng chế trị liệu. Cụ thể xảy ra cái gì tôi cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải một tai nạn xe cộ đơn giản."
"Sau đó? Hiện tại cô về nước tìm nàng, nàng không muốn trả nợ sao?" Lam Cúc vô cùng sốt ruột thay bạn bè.
Ánh Quỳnh lắc đầu: "Cũng không phải, khi tôi ở trong nước không có được tin tức gì, mà vừa lúc mẹ bệnh nặng, tôi đành rời khỏi để về nhà, tới khi sức khỏe của mẹ dần dần hồi phục, tôi dự định về nước tìm nàng lần nữa, nhưng một ngày trước khi xuất phát liền thấy nàng gọi điện tới, nàng cái gì cũng không tâm sự, chỉ nói với tôi là nàng không thích nữ nhân, muốn cùng tôi chia tay."
"Cái, cái gì?" Lam Cúc cảm thấy hài hước, bởi vì loại lý do này mà thương tổn một cô gái thật lòng yêu mình sao?
"Tôi vốn tưởng đã quên nàng, nhưng sau khoảng thời gian dài như vậy, nàng tựa như một chiếc gai chặt chẽ đâm vào lòng tôi, thời điểm không đụng đã đau, hơi đụng một chút càng là đau đến tê tâm liệt phế. Tôi vẫn không thể quên nàng, đành từ bỏ sự nghiệp âm nhạc ở ngoại quốc, muốn về nước tới gần nàng hơn một chút, khi đó đúng dịp Phạm Thị tổ chức cuộc tuyển chọn, tôi liền tham gia."
"Chẳng trách khi đó cô đối xử rất tốt với Lâm Anh, chuyện này cũng xem như là yêu ai yêu cả đường đi phải chứ. Mất công Lâm Anh còn thắc mắc có phải hồi bé cô thất lạc em gái không, coi nàng như em gái nuôi." Lam Cúc không khỏi bật cười, nhưng nghĩ đến tình huống của Minh Tú cùng Ánh Quỳnh, nàng lại cười không nổi, cuối cùng thở dài: "Thì ra chúng ta đồng bệnh tương liên a."
"Cô......" Ánh Quỳnh vừa định hỏi thì cửa thang máy lại mở ra.
Hồ Gia khoanh tay đứng trước cửa thang máy, thấy Lam Cúc , nàng đột nhiên cười lạnh: "Oh, chúng tôi còn tưởng cô đắm chìm trong ôn nhu, một đi không trở lại nữa?"
"Là một mình cô nghĩ vậy thì có." Lam Cúc không chút khách khí trả lời, Hồ Gia liền lầm bầm nghiêng đầu không nói thêm.
"Đi ra ngoài thôi." Ánh Quỳnh dẫn đầu bước ra, Lam Cúc cũng gắt gao đuổi kịp.
Hồ Gia vốn định qua chỗ Ánh Quỳnh xem tình huống, hiện giờ có người đi cùng, nàng cũng không cần chạy một mình nữa, đuổi theo ôm lấy cánh tay Lam Cúc nhỏ giọng hỏi: "Sao chỉ tới một người? Minh Tú đâu?"
"Minh Tú tiền bối không khoẻ, có chuyện gì liền cùng Ánh Quỳnh thương lượng đi, nàng sẽ chuyển lời cho Minh Tú tiền bối." Lam Cúc thực bất đắc dĩ giải thích.
Bất quá hôm nay đúng là nhặt được kinh hãi, Minh Tú cùng Ánh Quỳnh lại từng là người yêu, thật không tưởng tượng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro