CHAP 44: CHỊU BUÔNG TAY RỒI!!
Sau chuyện ngày hôm qua, Kỳ Duyên không cho phép đi làm nữa, cô đưa cho thím Ba thẻ ngân hàng, nói chuyện tiền bạc không cần lo nữa thế nhưng thím không dám nhận, phần vì đã rời khỏi Nguyễn gia rồi, phần cũng vì hai người còn chưa làm lành, tiêu tiền của cô có chút bất tiện. Sáng sớm, thím Ba xách giỏ đi mua đồ, đi ngang của một cửa hàng thấy dán bài tuyển người làm thì vào xem thử một chút. Kết quả, lúc về nhà thì một tay xách đồ, một tay khệ nệ xách mấy cuộn len với một giỏ hạt đem về nhà trọ chỉ có Kim Duyên ở bên ngoài đợi giúp thím xách mấy túi đồ vào nhà, vừa đi vừa hỏi không ngừng. "Thím, mấy cái này là làm gì?"
"Có một cửa hàng đang tuyển người làm ở nhà, tôi thấy cũng được cho nên nhận về làm, khi nào làm xong đem đến sẽ được trả công!"
"Ồ...Thím đi nấu đi, con làm giúp cho!"
"Cô biết đan khăn sao?" Thím Ba nhìn dáng vẻ của nó, hình như không mấy tin tưởng.
"Không biết, nhưng mà con có thể làm vòng!" Kim Duyên cười gượng, thực ra mấy chuyện con gái đó em đều không biết, nấu ăn thì không đến nỗi nhưng đan khăn, khâu vá thì em mù tịt. Nhìn túi hạt lấp lánh đủ màu sắc, bắt đầu xâu thử một chuỗi.
______________________
Minh Triệu tỉnh dây nhìn Kỳ Duyên nằm bên cạnh, hoảng loạn chạy xuống giường. Ngày hôm qua rõ ràng là ngủ dưới đất, sao lúc tỉnh dậy đã ngủ bên cạnh rồi?
Cửa vẫn bị khóa, Kim Duyên nghe thấy tiếng lạch cạch, rốt cuộc cũng chịu cầm chìa khóa ra mở cửa, nhìn chị dâu nhỏ mắt sưng húp đứng ở cửa lại ngó vào trong, chị hai chết trong đấy rồi sao? Bà xã dậy rồi mà vẫn còn ngủ được à?
"Chị dâu!"
Minh Triệu vẫn giữ im lặng, không nói chuyện với ai cả, tự mình đi đánh răng rửa mặt sau đó ra ngoài phòng khách ngồi nhìn bàn uống nước toàn mấy đồ lấp lánh thì tò mò. Kim Duyên vừa xâu vòng vừa nói. "Chị dâu, chị có muốn làm không?"
Minh Triệu nhìn em làm, gật gật đầu, bắt chước lấy một đoạn dây nhìn theo.
"Đừng...Đừng buộc, vẫn còn ngắn quá!" Kim Duyên nhìn cô đang chuẩn bị buộc lại vội vàng ngăn cản, cái vòng bé như vậy, chị làm cho trẻ sơ sinh sao?
"Không được, đoạn này lại dài quá!"
Minh Triệu bắt đầu cảm thấy chán, tay cầm cái của em làm lại nhìn cái chị vừa mới làm xong, ủ rũ.
"Chị phải đếm đủ 30 hạt, 30 hạt sẽ là một vòng!"
Minh Triệu nghe xong, vẫn ngồi im như tượng. Kỳ Duyên đúng lúc đi ra nhìn cô ngốc nào đó ngồi buồn xo thì mặt dày kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Minh Triệu lại nhấc ghế kéo ra xa một chút, lại ngồi xuống, lại có người mặt dày, tiếp tục kê ghế ngồi bên cạnh. Kim Duyên thở dài, nhìn hai người kia, ngao ngán, lại nghĩ ra một kế. "Đúng rồi, chị hai....Chị đưa tay để chị dâu xâu vòng cho!"
Kỳ Duyên lập tức chìa tay trước mặt chị, Kim Duyên cũng tốt bụng làm mẫu, đem chuỗi hạt vòng qua cổ tay của cô và đo. "Quấn hết một vòng là vừa, sau đó buộc lại là xong rồi!"
Minh Triệu không thích, cứ xâu được một đoạn lại bỏ ở đấy cho em xâu tiếp. Kim Duyên nhìn cô liền bị cô lườm một cái ra dấu. Minh Triệu không thèm để ý đến cô, cúi gằm mặt
"Chị dâu, làm như vậy thì lâu lắm, chị xem....Chị em ngồi đây cũng không làm gì, chị dâu, xâu hết chỗ hạt này là chúng ta sẽ được trả công đấy, sẽ có tiền để đóng tiền trọ!"
Làm chỗ này sẽ có tiền sao?
Chị cầm lấy chuỗi hạt nhìn tay cô để trước mặt, chần chừ một lúc cũng bắt chước làm theo. Kỳ Duyên được đà, kéo ghế ngồi sát bên cạnh, nhìn chị. Chín giờ sáng, điện thoại Kỳ Duyên reo lên, cô một tay nghe điện thoại, một tay vẫn để trên bàn cho cô. Kim Duyên nghe mang máng tiếng của chị Dung, chắc là chuyện quan trọng. Kỳ Duyên không đến thì thôi đi, còn đưa đẩy sang em. Kim Duyên cầm túi đi ra cửa, ai oán. "Chị hai, em không đi được không? Hôm nay em hơi mệt!"
"Chị Dung đang đợi em rồi, mau đi đi, Khánh Vân cũng đến!" Kỳ Duyên nhìn em nghiêm túc nói sau đó lại cúi đầu nhìn chị, ánh mắt rõ ràng là khác hẳn lúc nói chuyện với nó....Bất công, tại sao lại có thể bên trọng bên khinh như thế?
_______________________
"Em vừa đi vừa ngủ à?"
"Chị đến đây làm gì?"
"Đến để chở heo!"
"Muốn chở ai thì tùy chị! Nhưng mà làm ơn, tránh ra cho tôi đi!"
Đường trong ngõ đã nhỏ rồi, hắn còn đứng chắn giữa đường như thế, đã vậy còn đỗ xe chắn ngay ở đầu ngõ, muốn chọc tức ai?
Khánh Vân nhìn em tức giận, từng bước một đi đến đứng trước mặt em đặt tay lên đỉnh đầu nó, xoa xoa. "Nhóc con, chúng ta làm lành đi!"
Kim Duyên đơ ra, nhất thời chưa biết phản ứng như thế nào, giận dỗi gạt tay hắn ra. "Tránh ra!!!"
"Xin lỗi, là chị không đúng, cho nên em muốn phạt chị cái gì cũng được, nhưng mà...Chúng ta làm lành đi!"
"Bệnh thần kinh, đi chết đi!" Em lẩm bẩm, vừa nói vừa hùng hổ bước đi cao ngạo giống như không có gì đắn đo hết, tự mình bắt xe đến công ty.
Sao lại có kẻ giận dai như thế chứ? Không sao, nếu như đã chấp nhận đi theo đuổi, hắn không tin có kẻ dám từ chối hắn.
__________________
Kỳ Duyên ở lì trong nhà của chị, Minh Triệu đi đâu cô sẽ theo chị đi đến đấy. Xế chiều, Minh Triệu rốt cuộc cũng xâu hết số hạt còn lại, nhân lúc Kỳ Duyên đi nghe điện thoại, nhanh tay giấu một chuỗi hạt đặc biệt nhất vào trong túi, chạy vào trong phòng. Thím Ba nhìn chỗ vòng tay đã xâu xong, không tin vào mắt mình, chỗ hạt đó....Là xâu trong một ngày, thì ra....Lúc có cô Kỳ Duyên ở đây, Minh Triệu có sức mạnh như thế.
"Cô Kỳ Duyên, tôi đem chỗ vòng này đến tiệm, cậu để ý con bé giúp tôi!"
"Thím đi đi!" Kỳ Duyên nhìn thím Ba đi ra cửa, nhanh tay đóng cửa vào, chân cũng rảo bước đi vào trong phòng. Hễ một chút là khóa cửa phòng, có nhất thiết coi cô như kẻ biến thái thế không?
"Bà xã!"
Minh Triệu nghe tiếng, chạy đến kiểm tra, chắc chắn rằng đã chốt rồi mới yên tâm nhẹ nhõm ngồi xuống. Triệu không thích dì ở đây đâu!!!
"Em xin lỗi! Minh Triệu, chúng ta có thể giống như lúc trước không?"
"..."
"Mấy ngày trước, ông nội có nói cho em một bí mật!"
"..."
"Có muốn biết, là chuyện gì không?" Kỳ Duyên nói chuyện với chị lại giống như đang độc thoại, lời chị nói không ai đáp lại chị. Minh Triệu nghe rõ chứ, dì nói gì chị đều nhớ hết, đều thuộc lòng trong đầu nghe không sót một chữ nào, nhưng mà chị sợ, sợ rằng dì sẽ lại giống như lúc trước. Bản thân bị sợ lời hứa của dì rồi! Dì từng hứa, sẽ không lớn tiếng với chị nhưng buổi trưa ngày hôm đó, dì đã bóp cổ chị, dù cho chị có hỏi, dì đều không trả lời chị. Dì nói rằng, dì sẽ không làm cho chị khóc nữa, hứa rằng không bao giờ làm chị buồn nhưng mà dì không nói chuyện, không để ý chị. Buổi tối hôm trước, Minh Triệu đã khóc rất nhiều, cơ thể đau, chỗ ngực trái cũng đau như bị bóp nghẹn vậy, chị đã từng nói: "Triệu sẽ không thích dì nữa!", dì khi ấy đã cười, dì không để ý đến chị. Sau này, không muốn nói chuyện với dì cũng không nói chuyện với ai hết cũng không muốn về căn nhà đó, không muốn ở chung một chỗ với dì càng không muốn chung phòng với dì. Minh Triệu có vô vàn lí do để không tiếp nhận cô, vô vàn thứ.....Khàn khàn nói. "Không thích dì! Không muốn nói chuyện với dì nữa!"
Mấy ngày rồi, chị không mở miệng, rốt cuộc chị chịu nói chuyện rồi thế nhưng thà rằng chị không nói, nói như vậy so với chị im lặng cô còn khổ sở hơn. Kỳ Duyên ở bên ngoài, nghe tiếng nức nở của chị, vẻ mặt chán chường, chị thật sự không muốn ở cạnh cô nữa rồi!
"Được, vậy không ép Triệu! Triệu Đừng khóc!" Cô càng nói thì chị càng muốn khóc, Minh Triệu khóc khổ sở hơn trước đó, càng lau nước mắt lại càng chảy xuống. Kỳ Duyên nghe tiếng chị khóc, khổ sở. "Đừng khóc, đợi thím Ba về thì em sẽ rời đi, sẽ không quấy rầy Triệu nữa!"
Thím Ba đi cũng được một lúc rồi, cô cũng chỉ còn có vài phút nữa...Năm phút...Mười phút hay mười lăm phút nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro