CHAP 43: CHỈ LÀ HIỂU LẦM!!
Kỳ Duyên không cam tâm rời khỏi đây, kết quả đang hôn trộm thì bị em hé hé cửa nhòm vào. "Chị....."
Kỳ Duyên đen mặt, liếc rách mặt làm đứa em gái "Thân thương" hoảng sợ đóng cửa lại, mấy ngày rồi không được ôm bảo bối, nhớ quá mà. Kim Duyên nhận điện thoại của hắn lập tức đi vào gọi người lại bị cô đuổi ra ngoài, cũng không nản chí, kiên nhẫn gọi dồn dập vào điện thoại. Kết quả thì Kỳ Duyên cũng chịu đến công ty, trước khi đi còn dặn dò một chút, lát nữa cô sẽ quay lại. Thím Ba cũng biết không giấu được cô, Kỳ Duyên sớm muộn rồi cũng sẽ đến lôi Triệu về, thôi thì đến đâu thì đến đi.
"Cô Kim Duyên, có cần chừa cơm cho cô chủ không?"
Kim Duyên nhìn đồng hồ, lắc lắc đầu. Định nói cái gì đó, đột nhiên cửa phòng cô mở ra, Minh Triệu nhìn hai người. Sao vậy, chị dâu nhỏ nghe thấy rồi sao? Có phải là lại muốn chuyển đi không?
"Cái đó, chị con tình cờ xuất hiện...Chuyện này, con sẽ nhắc nhở, chị ấy sẽ không đến đây phá đâu! À...Chị dâu chị yên tâm, em hứa với chị!" Kim Duyên giơ tay thề, chị dâu nhỏ ơi chị đừng giận lây sang em, như vậy tội nghiệp em.
Minh Triệu quay lại phòng, ngồi thất thần trên giường, em với thím Ba cũng không dám đến phá nhiễu, im lặng nấu cơm.
_______________________
"Nghe nói, cậu làm tài xế cho Khả Hân cũng lâu rồi!"
"Cũng...Cũng không được lâu lắm!"
Kỳ Duyên ném mấy tấm ảnh xuống dưới đất nhìn hắn ta khúm núm quỳ ở trước mặt, hình ảnh ngày hôm ấy lại dội lại trong đầu, nhìn mấy tên vệ sĩ đứng ngay đó mà nhàn nhạt. "Làm việc của mấy cậu đi!"
Mấy người kia nghe lệnh lập tức xúm lại xốc hắn đứng dậy, liên tục đấm vào người. Vĩnh Khoa thở hổn hển, máu me be bét trên khuôn mặt, trên người cũng có vô vàn vết thương rồi, chịu không nổi nữa, vứt bỏ danh dự của một thằng đàn ông bò đến van xin cô. (Em xin lỗi anh Vĩnh khoa rất nhiều ạ😁)
"Nói đi, hai người rốt cuộc đã làm gì?"
"Không...Tôi không có làm gì cả, Giám đốc Nguyễn...Là tôi có mắt như mù cho nên mới động vào người của ngài..." Vĩnh Khoa máu me quỳ dưới chân cô thành thật nói, hắn không có làm gì hết, tất cả là do Khả Hân sai khiến. Bây giờ tiền còn chưa lấy được lại còn phải chịu khổ sở ở đây...Mẹ nó, rõ ràng là tự chuốc vạ vào thân còn gì.
"Tôi hỏi, ngày hôm đấy anh làm gì chị ấy rồi!" Kỳ Duyên mất kiên nhẫn vung chân đạp vào người hắn, Vĩnh Khoa ngã vật ra đất, khúm núm. "Giám đốc Nguyễn, tôi thật sự không có làm gì hết! Hôm đó, hôm đó cô ta không thể làm gì cả! Chuyện này chính chị cũng biết, xin chị tin tôi, thuốc tôi không có bỏ vào, là Khả Hân cô ta nói chỉ cần đến dẫn cô gái đó đi, tôi chỉ làm theo thôi! Tôi không có làm gì hết!"
Là cô hiểu lầm chị?
"Tôi có chứng cứ, tôi có! Điện thoại tôi có ghi âm lại, tôi thật sự chưa làm gì cô gái đó!" Vĩnh Khoa nhìn tên vệ sĩ đứng bên cạnh chìa hai tay xin lấy chiếc điện thoại, tên vệ sĩ cũng đưa cho hắn. Kỳ Duyên nghe đoạn ghi âm, từ lúc Minh Triệu nghi ngờ Vĩnh Khoa....Sau đó bị kéo ra khỏi phòng, vẫn liên tục dò hỏi gọi cô....Sau đó đến khi hai người xảy ra xô xát. Hóa ra, là cô hiểu nhầm chị! Minh Triệu thật sự không có làm gì hết.
Kỳ Duyên nghe xong đột nhiên cười như kẻ ngốc, ném điện thoại lên mặt bàn. "Cậu xử lí nốt đi, tôi có việc rồi!"
"Cậu đi đâu?"
"Đi xin lỗi!" Kỳ Duyên cầm áo khoác bỏ đi ra cửa, tâm trạng vui không tả nổi, khóe miệng vẫn còn cong lên vì vui sướng.
"Cậu ta nói đi....Đi xin lỗi sao?" Khánh Vân nghe như sét đánh ngang tai, quay sang nhìn hai tên vệ sĩ hỏi lại cho chắc chắn. Vĩnh Khoa nhìn cô bỏ đi, rốt cuộc cũng có thể thở phào rồi, nhìn hắn. "Giám đốc Vân, tôi có thể về không?"
"Lau dọn chỗ này rồi về. Còn hai cậu, canh chừng kiểm tra kĩ cho tôi!" Khánh Vân nhìn mấy giọt máu rơi trên sàn nhà, ngán ngẫm bỏ đi. Vĩnh Khoa cũng không có dám trái lệnh, lấy áo của mình lau sạch sẽ vết máu dính trên mặt sàn, cũng không dám nán lại thêm giây phút nào, gập đầu chào hai tên vệ sĩ, bỏ chạy.
____________________
Kỳ Duyên lái xe đến nhà chị, đứng trước cửa không biết nên làm cái gì. Cơm tối chị cũng không chịu ăn, chỉ uống có cốc sữa thì làm sao mà no? Chị là muốn trừng phạt cô sao? Cũng không cần dùng đến cách này chứ!
"Bánh cho em sao?" Kim Duyên nhìn cô lại nhìn hộp bánh cô đang cầm, cười cười.
Kỳ Duyên đem hộp nhỏ để lên trên bàn mở hộp bánh lớn ra cầm chiếc bánh trang trí tỉ mỉ đem vào trong. Lần trước bởi vì không biết cho nên đem về chị còn chưa được nếm, hôm nay có thể cho chị nếm rồi.
"Bà xã!"
Minh Triệu ở trong phòng nghe thấy tiếng của cô, luống cuống tay chân, khóa trái cửa.
Kỳ Duyên nghe thấy tiếng bước chân, sau đó "Cạch" một tiếng cũng kiên nhẫn đi lấy chìa khóa mở cửa.
Chị nhìn cánh cửa, sợ rằng đóng không đủ chắc, đẩy chiếc bàn nhỏ ở đầu giường ra chắn, khó khăn lắm đẩy ra đến cửa, kết quả Kỳ Duyên mở cửa cũng đẩy luôn cả chiếc tủ đó ra, nhìn chị.
Sao dì biết chỗ này? Sao dì lại đến đây?
Kỳ Duyên nhìn vật cản trước mặt, không nói gì đi đến bên giường. Minh Triệu đứng ôm gấu ở tận trong góc, dựa sát lưng vào tường, nhìn chằm chằm người đang đi đến chỗ chị.
"Đến đây!"
Minh Triệu lắc đầu, chạy ra cửa vừa khóc vừa muốn mở cửa thế nhưng vô ích...Tại sao lại không mở được? Chị đập cửa cầu cứu, cũng không có ai hết. Kỳ Duyên đặt bánh sang một bên, đi đến chỗ cửa nắm tay chị đang đập liên tục lên cánh cửa, ôm eo chị. "Đừng đập nữa, bị khóa ở bên ngoài rồi!"
Minh Triệu đẩy cô ra, tiếp tục đập cánh cửa
"Đừng đập nữa, khi nào Triệu chịu làm lành thì nó mới mở cho Triệu!"
Trò khóa cửa này nhất định là Kim Duyên nghĩ ra, con bé cũng chưa đến mức phá hoại.
Minh Triệu ngồi quay mặt vào góc tường lảng tránh không muốn làm lành cũng không muốn nói chuyện, ôm gấu ngồi co chân ở trong góc. Kỳ Duyên vốn còn đau đầu nghĩ xem làm thế nào để làm lành, cũng không nhịn được muốn cười. Ngồi xuống bên cạnh, vuốt vuốt tóc chị.
Minh Triệu không nghe, gạt tay cô ra lại ngồi cách xa một đoạn. Minh Triệu khóc suốt một tiếng rồi, không biết người bên trong như thế nào, còn em ở bên ngoài đã sốt ruột lắm rồi. Ngồi xổm ở bên ngoài ghé tai vào cửa nghe ngóng.
"Thím, chị dâu có bao giờ khóc nhiều như thế không?"
Thím Ba cũng sốt ruột không kém, già cả rồi cũng làm theo bọn trẻ ngồi xổm xuống đất, nghe ngóng. "Lúc bà chủ qua đời, Triệu cũng khóc nhưng chỉ khóc có gần một tiếng thôi, bây giờ hơn một tiếng rồi..."
"Không sao, chị con nhất định sẽ dỗ được!" Kim Duyên mạnh miệng vỗ ngực cam đoan, thực ra em cũng không chắc, chị hai ít nhất cũng phải vô sỉ một chút nếu không với tính kiệm lời của chị hai, chỉ sợ còn lâu mới làm lành được.
_____________________
Minh Triệu khóc đến lạc cả giọng...Sau dần, cũng chẳng có sức khóc nữa, hai mắt sưng húp ngồi quay lưng lại với cô. Kỳ Duyên nói như thế nào chị đều không nghe, che mặt không chịu nhìn mặt cô.
"Bà xã, chúng ta về nhà đi!" Kỳ Duyên ôm eo chị, dụi dụi vào hõm vai chị lải nhải...Câu này cô đã nói cả trăm lần rồi, chỉ có mình cô độc thoại. Có cần thờ ơ cô đến mức đấy không?
Minh Triệu khóc lóc, gạt cô ra, tức giận cầm chú gấu ở trong tay ném vào người cô. Không được tức giận, không được làm tổn thương chị. Kỳ Duyên niệm chú ở trong đầu, không được làm gì tổn hại chị.
"Bà xã, em buồn ngủ rồi!"
Minh Triệu bị chị ôm vào lòng, chân khều khều kéo cái chăn, đưa tay đắp cho cả hai người, giường thì chật, cô càng có cớ ôm chị. Minh Triệu không nghe, ngồi dậy không chịu ngủ mà ngồi khóc đến nấc cả lên.
"Vậy em ngủ dưới đất, Triệu đừng khóc nữa!" Kỳ Duyên cầm áo khoác ném xuống đất kê tay lên gối đầu, giả vờ ngủ. Rốt cuộc thì chị cũng bình tĩnh lại, nhìn cánh cửa đóng kín, ngó thử cô một cái, nén khóc nằm xuống giường.
"Bà xã, ngủ ngoan!" Cô ngồi dậy, cúi xuống hôn lên môi chị, giữ tay không cho chị đánh. Hôn xong còn mặt dày nói bốn chữ kia, Minh Triệu che miệng, nước mắt tủi thân lại chảy xuống úp mặt xuống gối.
Người trong phòng đi ngủ rồi, người bên ngoài cũng nên đi ngủ thôi
"Thím, tối nay con ngủ ở đây được không?"
"Ông chủ sẽ..."
"Ông con sẽ không nói gì, thím ngủ ngon!" Kim Duyên nhại lại lời của cô rón rén đi vào trong nhà, tự nhiên tìm chỗ ngủ.
____________________
Nửa đêm, Kỳ Duyên chằn chọc không ngủ được, mò lên trên giường của chị. Minh Triệu khóc mệt rồi, ngủ say đến mức cô nằm xuống bên cạnh cũng không biết thỉnh thoảng cổ họng vẫn nấc một tiếng. Kỳ Duyên ôm lấy chị lại cúi xuống hôn một cái.
Vẫn chưa đủ.
Lại muốn hôn thêm một cái nữa.
Nhưng vẫn không thỏa mãn.
Cho nên lại hôn thêm cái nữa.
___________________
Nãy mới viết chap 42 xong em nhảy ra facebook coi có gì hot không??? Thì đập zô mặt là nguyên nồi cơm tró chất lượng đến từ vị trí của Triệu Duyên. Nên em bay ngược vào đây viết chap này rồi đi ngủ🤣🤣. Em mắc bệnh già nên ngủ sớm lắm🥲. Chúc mọi người ngủ ngonnnn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro