CHAP 42: KẺ ĐƯỢC NẮM TAY, NGƯỜI THÌ RÌNH HÔN TRỘM
Ngày hôm nay, hẳn sẽ có nhiều chuyện xảy ra đây.
Khả Hân sáng sớm đã chuẩn bị đến công ty, bàn về hợp đồng của ả với bên Nguyễn thị. Khả Hân ăn mặc kín mít, quấn khăn che mặt đi cửa sau vào công ty. Sáu giờ sáng, toàn bộ mấy tờ báo bán chạy đều đăng tải hình ảnh ả đi tiếp rượu "Bán thân" để kí hợp đồng, mấy tấm ảnh này lúc trước đã xóa đi rồi, tại sao bây giờ lại bị đào lên? Mấy hợp đồng với các công ty lớn đều bị hủy bỏ, đau đớn nhất là hợp đồng dài hạn vừa mới kí mấy hôm trước với công ty của cô cũng bị hủy bỏ. Khả Hân bây giờ sự nghiệp bị hủy hoại...Ả như vậy, sau này làm gì còn cơ hội quay lại giới thượng lưu này nữa, nhất định là Nguyễn Cao Kỳ Duyên, chính cô đào lại mấy tấm ảnh đó lên cũng tung tin mới khiến cho ả sống dở chết dở như thế này. Chuyện lần này, chị Quỳnh Anh cũng không cứu vãn nổi, công ty ở trước mặt thì nói cho ả nghỉ ngơi vài hôm. Thực tế là chuẩn bị rũ bỏ trách nhiệm với ả...
Phạm Đình Minh Triệu tất cả đều là lỗi của mày, chính mày.
"Đi thôi, em muốn đợi đám phóng viên đó đến đây hay sao?" Quỳnh Anh kéo ả ra khỏi phòng họp, trùm kín mặt ả, dẫn ra cửa sau
"Chị, tại sao lại như vậy? Chỉ một chút nữa, một chút nữa là thành công rồi!"
"Em còn hỏi? Không phải em bất chấp muốn làm sao? Chị nói ngay từ đầu thì em không chịu nghe!!"
"Bây giờ phải làm như thế nào? Chị...Em không muốn giống như sau này!"
Trước khi có được sự nghiệp như bây giờ. Khả Hân bán mặt đi chạy bàn, bưng bê, ả không muốn quay lại những ngày tháng đó.
___________________
"Cô là ai?"
"Nguyễn Huỳnh Kim Duyên!" Kim Duyên nhìn người phụ nữ trùm khăn kín mít đứng trước mặt, xem ra sắp hết thời rồi cũng phải cảm hơn Khánh Vân một tiếng để em có thể kịp thời đến đây, chứng kiến cảnh tượng đặc sắc này.
Nguyễn Huỳnh Kim Duyên?
"Chính là em gái của giám đốc Nguyễn!" Quỳnh Anh nói nhỏ bên tai ả, Khả Hân đột nhiên nghĩ ra một cách, có thể...Cứu vãn lại được tình thế bây giờ liền bỏ khăn bịt mặt, nắm lấy tay em. "Hóa ra em là em gái Kỳ Duyên sao? Chị là Trần Khả Hân!"
"Ồ...Chị Hân trên báo nhìn cũng không đến nỗi, mà sao ngoài đời chị chật vật vậy? Cái áo này, còn cả cái khăn này..."
Khả Hân nghe xong muốn chửi người lắm rồi thế nhưng bên ngoài vẫn tươi cười, ném khăn trùm đầu cho chị Quỳnh Anh, kéo tay em làm thân. "Làm gì có, cái áo này là mẫu mới của năm nay đấy! Nếu em thích chị sẽ nhờ người mua giúp em một chiếc, được không?"
"Được, mấy hôm nay trẻ em ở vùng cao đang than không có cái áo bỏ để lau nhà, tiện thể, tôi gửi cho bọn trẻ luôn!"
"Cô Nguyễn, cô đừng có mà ra vẻ với chúng tôi, cô quá đáng...!"
"Chị Quỳnh Anh, chị về trước đi!" Khả Hân đẩy Quỳnh Anh đi ra xe rồi quay lại nhìn Kim Duyên cười vui vẻ. "Chúng ta kiếm quán cà phê nào đó ngồi nói chuyện, được không?"
Kim Duyên rút tay khỏi bàn tay ả, ho một tiếng. "Cũng được!"
___________________
"Em uống gì?"
"Trần Khả Hân!"
"Sao thế...Đợi một lát, chị gọi đồ uống cho em, em là em gái Kỳ Duyên, cũng coi như em gái chị!"
"Khả Hân, đừng diễn nữa, tôi không phải chị dâu để cô xỏ mũi dẫn đi đâu!" Kim Duyên nhìn vẻ mặt diễn trò của ả, ngán đến tận cổ rồi cũng không có hứng diễn với ả nữa, trực tiếp buông một câu. Khả Hân đang cười sởi lởi cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn nó cười nhạt. "Sao? Hôm qua là chị cô, hôm nay lại đến em gái, cô muốn gì?"
"Chuyện chị dâu bị bỏ thuốc là cô làm đúng không?"
"Bỏ thuốc, con nhỏ đó bị bỏ thuốc sao? Thuốc gì vậy? Thuốc độc?"
"Ngày hôm qua, chính cô đến uy hiếp chị dâu, tôi đã tận mắt nhìn thấy, cô muốn nói gì không?"
Khả Hân cười hắt một tiếng, ngón tay gõ đều đều lên bàn, vẻ mặt vô cùng thảnh thơi. "Nhìn thấy thì đã sao? Dù sao thì cũng đã phát sinh quan hệ rồi. Minh Triệu cũng đã bỏ đi, cô nghĩ xem...Nếu như tôi đăng mấy tấm ảnh đó lên trên mạng, công ty của chị cô..."
"Bộ dạng như thế này, cô còn muốn tiếp tục phá hoại? Cô không nghĩ đường lui cho mình sao? Nếu tôi là cô, tôi sẽ nói ra toàn bộ, bởi vì, nếu như cô tiếp tục cô nghĩ chị tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?" Kim Duyên thành thật mà nói cũng cảm thấy có một chút thương hại, cho nên mới khuyên nhủ ả, em chỉ muốn biết sự thật thôi, con nhỏ này còn không biết sợ chị hai sao? Muốn làm mấy trò mèo đó nữa, chán sống là cái chắc!
Khả Hân bị kích đểu tức giận đến tím mặt nhìn em nhỏ tuổi hơn mà nói như thế, tức giận giơ tay muốn tát em. Kết quả chưa kịp làm gì đã bị đẩy ngã loạng choạng ngồi dưới đất.
Kim Duyên nhìn Khánh Vân như muốn hét vào mặt. "Kim Jisoo, tôi cần chị giúp sao? Chị đây chưa yếu đuối đến mức đó đâu!"
Khánh Vân được đà ôm lấy eo em cúi đầu nhìn Kim Duyên ở trong lòng, khẽ cười. "Bảo bối, không sao chứ?"
"Chị mà đến muộn chút nữa, là con nhỏ này đã đánh em chết rồi! Chị yêu, em sợ quá!" Kim Duyên vừa nói vừa dụi vào ngực hắn, đến chính em cũng cảm thấy ghê tởm thế nhưng ở trước mặt người ngoài, cũng không thể làm bẽ mặt hắn, dù gì thì có hắn chắc Khả Hân cũng sẽ không dám làm càn có thể dễ dàng moi tin hơn.
Quả nhiên, Khả Hân nói chuyện khúm núm hẳn, phần vì Khánh Vân cũng có tiếng, địa vị tiền bạc không kém chị hai là mấy. Nếu như làm hắn nổi giận, ả cũng không có đường lui. Khánh Vân ngồi cạnh Kim Duyên, không can dự vào chuyện của hai người họ, ở dưới ngăn bàn được lợi hơn nhiều có thể tùy ý nắm tay nó. (Liêm sỉ ở đâu???)
Kim Duyên cũng không thể làm gì hắn.
"Tôi chỉ muốn biết, thuốc có phải do chị bỏ hay không? Còn lại, không có nhu cầu nghe!"
"Tôi không bỏ, cô ta uống liên quan gì đến tôi?"
"Nhớ lời cô nói, đừng để tôi tìm ra cô dính dáng đến chuyện của chị dâu!" Kim Duyên đứng dậy kéo theo Khánh Vân đi ra ngoài. Ra đến chỗ để xe cũng tức giận đẩy hắn ra. "Chị không có việc gì làm à?"
"Chị đi theo để giúp em còn gì?"
"Đừng có đi theo tôi! Chuyện đi kí hợp đồng tôi còn chưa tha thứ cho chị, đừng có mà lảng vảng trước mặt tôi, làm mấy chuyện vô ích nữa!"
______________________
Bây giờ, kiếm việc đã khó, thím Ba cũng không có như những cô gái trẻ, có thể dùng nhan sắc mà nịnh hót kiếm việc, cả buổi sáng đi tìm. Rốt cuộc cũng có một chỗ để làm thế nhưng phải đứng bán cả ngày ở bên ngoài để Minh Triệu ở nhà một mình thì thím không dám, chỉ có thể dẫn theo chị đến chỗ bán hàng để chị ngồi ở đấy, vừa có thể canh chừng, thím cũng yên tâm mà bán. Ngang buổi, Kim Duyên cũng đến phụ một tay đến giúp thím bán hàng. Thím ở công viên bán nước, bán hoa quả, cũng may chỗ này tấp nập người qua lại, bán hàng cũng tiện, chỉ tội mỗi Minh Triệu là khép nép ngồi một bên, an ủi con bé thì không có thời gian để bán hàng mà để mặc chị ngồi sợ hãi như vậy, thím càng lo.
"Em nghe này!"
"Trong nhà không có người, hai người họ đi đâu rồi?"
"Thím Ba dẫn chị dâu nhỏ ra công viên rồi, thím Ba đang bán đồ ngoài này!"
Kỳ Duyên nghe xong lập tức lái xe đến công viên em chỉ, nhìn Minh Triệu ngồi sợ hãi ở chỗ quầy hàng, đau lòng muốn đi đến dẫn chị rời khỏi chỗ đó thế nhưng cô lại sợ, khi chị nhìn thấy cô, chị sẽ lại tiếp tục rời khỏi cô.
"Minh triệu, em sai rồi, dù cho Triệu có như thế nào, em đều tha thứ, mấy chuyện đó so với việc chị bỏ đi đều không đáng."
Người người qua lại, toàn bộ chú ý lại đổ dồn lên cô gái ngồi ôm gấu bông ở cạnh gian hàng, có người nán lại muốn chụp ảnh, có người nhìn chị run rẩy thì cười cợt. Minh Triệu cúi gằm mặt cố gắng không để ý đến mấy người ở trước mặt, chỗ này sao lại đông người như thế, Triệu muốn về nhà.
Có người nhìn Kim Duyên với thím Ba đang mải bán hàng, lân la muốn lại gần. Minh Triệu càng muốn tránh thì hắn ta lại càng muốn đến gần, dần dần thì ngồi xuống cạnh chị. "Em gái! Em có bạn trai chưa?"
Minh Triệu khóc thét lên, nhìn hắn ta râu ria ngồi ở cạnh, ngón tay đen xì chạm vào con gấu. "Dì ơi!"
Kỳ Duyên bước nhanh đến chỗ chị gạt bàn tay đen xì kia ra khỏi con gấu của chị, ánh nhìn đầy cảnh cáo, lúc ôm chị vừa hay nghe thấy chị gọi cô. Minh Triệu theo bản năng muốn gọi cô...Ai ngờ dì lại xuất hiện thật, tủi thân đứng ôm cô khóc một trận. Được bảo bối chủ động ôm cô như thế, đương nhiên là vui rồi, Kỳ Duyên cứ đứng như vậy, khóe miệng cười cười hài lòng.
"Chị!"
"Cô Kỳ Duyên!"
Hai người kia nhìn đám đông vây quanh thì đột nhiên nhớ đến chị, chen chúc vào trong lại nhìn thấy cảnh ôm nhau thắm thiết của hai người kia, không nói gì. Đám đông tản dần, Minh Triệu đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó vội đẩy cô ra, nhìn cô đang tiến đến gần vội chạy lại núp sau lưng em.
Ban nãy không phải là gọi cô sao? Bây giờ lại muốn trốn cô.
"Đến đây, chúng ta về nhà!" Kỳ Duyên nhìn chị lảng tránh, kiên nhẫn nói. Minh Triệu lắc đầu, bỏ chạy.
"Chị dâu...Chị dâu, chị đừng chạy, chúng ta về nhà...Về nhà mới!"
Minh Triệu mới chịu dừng lại, nhìn em chắc chắn đi lại chỗ của cô, nắm tay thím Ba đi khỏi. Kỳ Duyên đứng ở đấy, chị cũng không nhìn thêm một lần, chỉ chăm chăm muốn về nhà. Công việc mới làm được có nửa ngày đã lại bỏ, Kỳ Duyên lái xe chở ba người họ trở về nhà, xe vừa dừng. Chị đã mở vội xe chạy vào trong ngõ, thím Ba cũng đuổi theo chị, Kim Duyên ngồi trên xe thở dài. "Em đi vào đây! À, ban sáng em có gặp Khả Hân, Khánh Vân đã đi tìm người đàn ông đó rồi, chị mấy ngày không ngủ rồi, về nhà nghỉ một lát đi!"
__________________
"Chị dâu....Thím..."
Minh Triệu vừa vào nhà đã chui vào trong phòng, đóng cửa ngồi lì ở trong đó. Kim Duyên nhìn cánh cửa đóng kín lại nhìn thím Ba, ảo não.
Minh Triệu khóc rất lâu, khóc vì sợ người đàn ông lạ mặt đó, khóc vì nhớ dì nhưng mà Triệu nói Triệu không thích dì nữa rồi, bây giờ dì cũng không có thích chị nữa, mấy cái suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu của chị, khóc mệt rồi. Minh Triệu ôm gấu dựa vào tường mà ngủ.
Kỳ Duyên sau một hồi nói chuyện cuối cùng cũng có thể vào phòng của chị, cẩn thận lấy chìa khóa mở cửa phòng, nhẹ nhàng đi vào, ôm Minh Triệu nằm xuống giường, chỉ có hai ngày, đã lại gầy hơn trước rồi, làm thế nào thì chị mới chịu trở về với cô đây?
_________________
"Này, cậu ở đâu hả?" Khánh Vân đứng ở trong phòng của cô nhìn phòng giám đốc không có người, ủ rũ gọi điện.
"Có chuyện gì?"
"Tên khốn đó, tôi dẫn đến đây rồi, cậu đến luôn đi!"
Kỳ Duyên vừa nghe điện thoại vừa đưa tay nghịch nghịch tóc của chị, nghe tới "Tên khốn đó" thì khựng lại tức giận nắm chặt bàn tay lại. "Ba mươi phút nữa tôi đến!"
Từ đây đến công ty chỉ mất mười phút, vậy hai mươi phút kia để làm gì?
Cô chỉnh lại gối cho chị, kéo chăn đắp cẩn thận, sau đó nhìn chị.
Cúi đầu hôn một cái nhưng môi chạm môi vẫn chưa đủ, nhưng hôn sâu thì sợ chị sẽ tỉnh dậy.
Hôn thêm một cái.
Vẫn chưa đủ.
Hôn thêm một cái.
Chưa thỏa mãn được.
Vây hôn thêm cái nữa đi. (Liêm sỉ chị Duyên đem quăng chung với chị Vân là vừa rồi)
____________________
Sau một thời gian em cover truyện thì có rất nhiều sốp ủng hộ em còn cmt nữa. Em cảm thấy vui và rất hạnh phúc vì điều đó, em mong mãi về sau khi em ra truyện mấy sốp cũng ủng hộ em như thế nhaaaa. Mãi iu mấy sốp nhìuuuu♥️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro