CHAP 38: ÔNG NỘI VỀ RỒI !
Kỳ Duyên sau khi cãi vã một trận thì bỏ đi. Sau đó, đến tận buổi tối cũng không quay lại bệnh viện nữa. Minh Triệu ngồi trên giường bệnh, thất thần...Mỗi lần của phòng bệnh mở ra, lo sợ rằng người đi vào sẽ là một y tá hoặc một vị bác sĩ nào đó, cũng lo sợ người đó không phải dì. Kết quả, chị ngồi đợi đến mười giờ tối, thím Ba cũng cả một ngày chạy đôn chạy đáo mệt quá nên ngủ ngay trên ghế sô pha, chỉ có Kim Duyên vẫn còn thức, ngồi túc trực bên cạnh chị, vẻ mặt lo âu. Chị dâu đã không nói chuyện cả nửa ngày rồi, phải làm sao bây giờ?
"Chị dâu!"
"Chị dâu!" Kim Duyên gọi chị đến lần thứ năm, Minh Triệu rốt cuộc cũng quay sang nhìn em đưa tay chỉ vào chỗ ngực trái, chỗ trái tim em đang đập, rung rung hỏi. "Chỗ này, em chồng...Có bị đau không? Triệu đau lắm, dì không cần Triệu nữa, dì thích người khác rồi!"
Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, mắt chị cũng nhòe đi, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng. Kim Duyên phải nói mãi, chị mới chịu nằm xuống đi ngủ, trước lúc ngủ còn dặn, nếu như lát nữa dì có đến thì phải bảo chị dậy. Thế nhưng em chỉ sợ, chị hai ngay cả điện thoại gọi đến cũng không nghe máy...Có khi, đêm nay sẽ dính lấy ở quán bar không chịu về nhà. Mọi chuyện bắt đầu rối hơn rồi, cũng may em nhanh trí gọi cho ông Nguyễn về.
"Đâu rồi...Đâu rồi, cháu dâu của ông!" Ông Nguyễn chống gậy lạch cạch ngoài hành lang, vừa xuống máy bay lập tức đến bệnh viện tìm cháu dâu, con nhóc kia, đợi ông thăm cháu dâu xong sẽ xử đến nó. Kim Duyên thò đầu ra bên ngoài, ra hiệu nhỏ tiếng một chút, cẩn thận đóng cửa ra bên ngoài. "Ông nội!"
"Đâu rồi, cháu dâu...Cháu dâu của ông đâu rồi?"
"Chị dâu mãi mới chịu đi nghỉ, ông nhỏ tiếng thôi, ông gặp chị hai chưa?"
Mấy tháng rồi không có gặp ông, em hồ hởi, tay bóp vai, tay đấm lưng hỏi han ông không ngớt. Một lúc sau mới cẩn thận bẩm báo lại. "Ông nội, con cam đoan, chị dâu nhỏ tuyệt đối không uống loại thuốc đó, trừ phi có kẻ cố ý muốn giỏ trò!"
"Đi, vào xem cháu dâu của ông sao rồi!" Ông Nguyễn chống gậy đứng dậy, ho một cái, quay sang nhìn quản gia Lý. "Quản gia Lý có muốn vào không?"
"Ông chủ, có thể vào không?" Quản gia Lý thực ra cũng tò mò muốn gặp vợ của cậu chủ...Nghe nói là một cô gái vô cùng xinh đẹp còn ngoan hiền nữa, ông đương nhiên muốn gặp rồi, nhưng nghe nói...Cô gái này sợ người lạ.
"Vậy đi thôi, nhưng mà cấm nói chuyện, cháu dâu còn đang ngủ!"
Ông Nguyễn vô cùng tự hào về đứa cháu dâu này, vô cùng quý chị. Quản gia Lý gắn bó với cái nhà cũng bao nhiêu năm, lần trước không có cơ hội gặp, lần này cũng nên nhìn mặt một chút.
Kim Duyên cẩn thận mở cửa rón rén đi vào. Ông Nguyễn, quản gia Lý đứng ở của nhòm nhòm vào. Ông tự hào hếch mũi nhìn quản gia Lý, cháu dâu của ông, là cháu dâu ngoan hiền nhất đấy.
"Sao con bé lại gầy như thế?"
"Chị hai ngày nào cũng ép chị dâu ăn hết, chắc tại chị không béo được, chứ con thấy đến nỗi đâu!"
"Tôi để ông đến để chăm cháu dâu của tôi, ông còn lí do à?"
"Ông về nghỉ đi, ngày mai con đưa chị dâu về, chị hai hôm nay chắc cũng không về đâu!"
"Vậy ông về trước, ngày mai đi xử con nhóc kia!" Ông Nguyễn chống gậy đi ra thang máy, quản gia Lý cúi đầu chào cũng đi theo ông. Quản gia Lý theo nhà em bao nhiêu năm rồi, chuyện gì cũng giải quyết được hết, lần này...Có thể thở phào rồi.
_________________________________
"Khánh Vân, cậu biết không...Minh Triệu ở trước mặt tôi, leo lên trên người đàn ông khác!" Kỳ Duyên vừa nói vừa cười, Khánh Vân cũng chưa thấy bộ dạng này của cô bao giờ, cười nhưng trong ánh mắt đầy sự phẫn nộ cả tuyệt vọng. Ba tiếng rồi, Kỳ Duyên đã uống ba tiếng rồi, trước đó cũng chỉ nhấp nháp vài ngụm, nói rằng. "Minh Triệu cũng chỉ là một người không đáng phải say xỉn, Nguyễn Cao Kỳ Duyên này phải say vì người như thế sao?"
Sau đó, kết quả thì sao? Uống đến không kiểm soát được, so với kẻ thất tình còn đáng sợ hơn nhiều.
Khánh Vân nhìn đồng hồ, mười một giờ, nhìn bao nhiêu chai bia nằm lăn lóc bên cạnh cô lại nhìn chỗ rượu chị vừa uống xong, ảo não. "Phục vụ, thanh toán đi!"
"..."
Kỳ Duyên về nhà của Khánh Vân nằm say li bì trên ghế sô pha. Khánh Vân đứng ở một bên, lắc lắc đầu. Mấy cái gọi là tổng tài cao cao tại thượng, tính cách thâm trầm ít nói, "Tảng băng di động" là đây sao?
"Kỳ Duyên đang ở nhà chị, ngày mai em không cần đến công ty, ở nhà chăm sóc cho chị dâu của em đi, ngày mai chị đưa Kỳ Duyên về!"
Kim Duyên nghe máy chỉ nói đúng hai chữ "Cảm ơn", sau đó lại cúp máy.
Lần thứ hai hắn bị một cô nhóc kém tuổi dám cúp máy trước, khi nào thì cô nhóc đó mới chịu làm lành chị với hắn đây?
"Chị dâu, ăn nốt chỗ này, rồi chúng ta về nhà, được không?"
Minh Triệu đón lấy bát cháo trên tay em, cố gắng ăn hết bát cháo. Kim Duyên sau khi làm thủ tục xuất viện, quay lại đã thấy Minh Triệu thay đồ ngồi trên giường bệnh rồi, khẽ cười. "Đi thôi, chúng ta về nhà!"
Thím Ba đi dẫn đường, nắm tay chị dẫn đi, Kim Duyên đi ở phía sau, liên tục trấn an. "Không sao cả, cứ nhìn về phía trước, em đi ở sau chị!"
"Chị dâu, sắp đến thang máy rồi, cố thêm một chút nữa!"
Minh Triệu ngồi trong xe chờ đợi. Lúc xuống xe còn nhanh chân đi trước...Cứ ngỡ rằng, dì sẽ ở nhà đợi chị, kết quả, trong phòng khách lại xuất hiện hai người lạ mặt, cũng không thấy dì đâu hết. Lại bỏ chạy về chỗ thím Ba, chần chừ
"Sao vậy, đi thôi, trong nhà có gì sao?"
Minh Triệu bám tay thím, lắc đầu không chịu đi.
"Chị dâu, đây là ông nội!" Kim Duyên kéo Minh Triệu đứng thập thò ngoài cửa đi vào, mỉm cười giới thiệu. Ông Nguyễn cười hiền hòa, vẫy vẫy chị lại gần. Minh Triệu vẫn đứng im không nhúc nhích nhìn em. Kim Duyên ghé vào tai cô nói thêm một câu. "Chị dâu, ông nội là ông của chị em, chị em nhất định sẽ rất vui nếu như chị gọi một tiếng ông nội!"
"Ông nội!"
Kỳ Duyên giống như một câu thần chú, chỉ cần nhắc đến cô thì Minh Triệu sẽ vui, đều sẽ làm theo vô điều kiện, chị dâu nhỏ hóa ra si tình như thế.
Ông Nguyễn cười hài lòng, xoa xoa đầu chị. Tốt rồi, chịu nói chuyện là tốt rồi, mọi chuyện sau này từ từ rồi giải quyết, con bé chịu nói chuyện, ông có xuống dưới suối vàng cũng sẽ biết đường ăn nói với bà Phạm rồi.
"Cháu dâu ngoan, để con ở cạnh con nhóc đó, vất vả cho con rồi! Đợi con nhóc đó về đây, ông sẽ đánh gãy chân nó! Sau này tuyệt đối không dám bỏ cháu dâu đi nữa!"
Kim Duyên nhìn ông nó cứ mãi xoa đầu chị dâu nhỏ thì buồn cười, lấy cớ lên phòng cho chị nghỉ ngơi, kéo chị rời khỏi. Minh Triệu vừa lên phòng thì bên ngoài vừa hay có tiếng bước chân đang đi vào. Kỳ Duyên nhìn ông Nguyễn, không ngạc nhiên mấy liền ngồi xuống bên cạnh.
"Con nhỏ này, còn dám về đây sao?"
"Sao ông lại về đây?"
Ông Nguyễn đem cây gậy giáng một đòn lên chân trái của chị, nhìn nghiêm nghị. "Ông không về thì làm sao biết được con đem con bé bỏ trong bệnh viện rồi bỏ đi đến tận giờ này. Có tin ông đánh gãy chân con không? Để con tự giác con còn dám bỏ con bé ở đây!"
"Quản gia Lý, đem ông nội lên phòng nghỉ đi! Hai người đi về cũng mệt rồi!"
"Ông bị con làm cho tức chết rồi đây! Cho con ba ngày, bằng mọi giá con phải làm lành cho ông!" Ông Nguyễn tức đến đỏ mặt tía tai chống gậy đi lên trên phòng. Kỳ Duyên cũng ở phía sau đi theo lên trên phòng. Minh Triệu đứng ngây ngốc ở cửa, nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại, nhìn chằm chằm. Kỳ Duyên thậm chí còn không nhìn chị lấy một lần, cầm quần áo thì đi thẳng vào phòng tắm, chị đuổi theo lại bị cô lạnh lùng đóng cửa cái rầm ở trước mặt.
"Chị dâu, chị mấy ngày này sang ngủ với em nha!"
Minh Triệu nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, quay sang nhìn nó gật gật, chậm chạp đi sang phòng của em. Kim Duyên luôn ở bên cạnh chị, hỏi han, kể chuyện thế nhưng chị đều im lặng. Ngày đầu tiên sau khi trở về từ bệnh viện, chị nói chuyện một lần, chính là lúc chào ông Nguyễn, xuống dưới phòng ăn nói một lần nữa, còn lại tất cả thời gian đều ôm con gấu lớn ngồi trong phòng của em không có ý nói chuyện cũng không có tò mò hỏi về chuyện của cô nữa. Kim Duyên có hỏi dò cô mấy lần, Minh Triệu đều không có phản ứng gì cả.
Kỳ Duyên đến công ty làm việc, tăng ca đến chín giờ tối, sau đó thì lái xe đến quán bar, một mình ngồi uống rượu. Hai ngày liền, Kỳ Duyên gần như không có trở về nhà, uống rượu xong thì trở về công ty, Khánh Vân cũng bị mùi rượu làm cho sợ hãi rồi.
Ngày thứ ba, chuyện ở nhà cũng không có gì thay đổi hết, vẫn một màu xám xịt như thế. Buổi tối, Kỳ Duyên lái xe đến chỗ cũ, Khánh Vân ngày hôm nay đi tiếp đối tác quan trọng cho nên nói sẽ đến muộn. Kỳ Duyên vẫn giống như mọi hôm, uống liên tục mà càng uống càng muốn trở về nhà gặp cô ngốc nào đó. Ngay cả khi, chứng kiến chị leo lên trên người đàn ông khác thế nhưng cô vẫn muốn trở về để gặp chị!
Hai ngày liền, Khả Hân dành toàn bộ thời gian theo dõi, rốt cuộc cũng nắm được lịch trình của cô, dặn dò chị Quỳnh Anh một chút thì chọn lấy một bộ đồ đã chuẩn bị từ lâu, lái xe đến quán bar. Kỳ Duyên đứng dậy đi nghe điện thoại, nhân viên quầy rượu thì đi lấy đồ, rõ ràng là đang tạo điều kiện cho ả. Khả Hân vừa vào đã chớp lấy thời cơ, nhanh tay đổ gói thuốc vào trong ly rượu, ngồi chờ ở đấy.
"Giám đốc Nguyễn, hóa ra là chị thật!"
"Cô đến đây làm gì?" Kỳ Duyên nhìn bộ đồ ả đang mặc, nhớ đến Minh Triệu có một tủ đồ có kiểu dáng như thế. Lúc trước tại sao lại không thấy chướng mắt, mà khi ả mặc lên người thì cảm thấy chán ghét vô cùng. Kỳ Duyên không bận tâm đến sự tồn tại của ả, Khả Hân ngồi bên cạnh, trong lòng tức giận lắm nhưng không dám làm càn sợ rằng sơ sẩy một chút là sẽ hỏng toàn bộ kế hoạch. Đồng hồ tiếp tục trôi, qua năm phút Kỳ Duyên bắt đầu có chút phản ứng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Khả Hân rút khăn giấy từ trong túi ra, muốn lau giúp cho cô lại bị Kỳ Duyên đẩy ra ném tấm thẻ trên bàn, thanh toán xong thì đứng dậy rời khỏi, mặc kệ Khả Hân đang ở bên cạnh, đi ra chỗ nhà xe.
Rượu cộng với thuốc của Khả Hân. Kỳ Duyên ra đến xe cởi áo vest ném vào trong, đột nhiên có người ở phía sau chạy lại ôm lấy cô, còn gọi tên của cô. Khả Hân túm lấy áo cô, tay lien tục sờ xoạng lên người cô. Kỳ Duyên đẩy ả ra, ả lại càng lấn đến
"Cút, Khả Hân, cô cút ngay cho tôi!"
"Dì!"
Phạm Đình Minh Triệu, là Minh Triệu?
Kỳ Duyên không còn tỉnh táo như trước nhìn người phụ nữ đang ôm chị, tóc, quần áo, đều là của Minh Triệu, bàn tay muốn đẩy ra đột nhiên lại vuốt vuốt tóc của "Chị". Khả Hân nhoẻn miệng cười, nhón chân hôn lên môi cô, Kỳ Duyên đáp lại ả thật.
Minh Triệu à...Lần này, chị thua rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro