CHAP 37: DÌ GHÉT TRIỆU RỒI!!!
"Bà xã, có muốn đến phòng họp không?"
Minh Triệu còn mải vẽ, lắc lắc đầu, Kỳ Duyên xoa xoa đầu cô, dặn dò. "Vậy ngồi yên ở đây, có chuyện gì thì sang phòng bên cạnh được không?"
Chị gật đầu, thơm chụt một cái lên tay cô, đưa tay chào tạm biệt. Kỳ Duyên đối với chủ động của chị cảm thấy vô cùng hài lòng, vẻ mặt thoải mái đi ra cửa. Sau đó lại cảm thấy không yên tâm, lại dặn dò thêm mấy thư kí ở bên ngoài, sau đó mới đi đến phòng họp.
"Giám đốc Nguyễn, bây giờ cũng trưa rồi, chúng ta vừa ăn trưa, vừa bàn tiếp, có được không?" Giám đốc Hứa là giám đốc của công ty người mẫu, hợp đồng này tương đối quan trọng, ông đương nhiên sẽ đích thân đến giám sát việc kí hợp đồng này, thứ nhất là tăng thêm mối quan hệ, thứ hai là tránh việc cô người mẫu kia LÀM CÀN.
Khả Hân kéo kéo áo Quỳnh Anh, giả bộ đau bụng muốn tránh đi một lát. Kỳ Duyên nghĩ rằng, chuyện ngày hôm qua, ả tuyệt đối không dám làm càn nữa, cho nên cũng thoải mái không có cảnh giác. Khả Hân xách túi xách đi ra ngoài, trong đó, có tương lai của ả. Hôm nay, chính là dịp để ả thăng tiến, ả đứng trước cửa phòng giám đốc, nhìn mấy cô thư kí, hời hợt. "Giám đốc nói để quên văn kiện nên nhờ tôi về lấy!"
"Cô Hân, để tôi lấy giúp cô!"
"Không cần, tôi vào một lát, sẽ đi ngay!" Khả Hân đi vào trong, nhìn Minh Triệu đang nghịch nghịch mấy tờ giấy trong phòng nghỉ, cẩn thận đi đến bàn uống nước, rón rén bỏ vào ly nước cam một chút bột màu trắng, rồi rời khỏi. Thư kí không nghe thấy chút ồn ào nào cả, đương nhiên không có gì lo ngại, hiện tại cũng quá giờ trưa, nhân viên toàn bộ đều đi ăn hết cả rồi, nếu như không đi sớm, nhất định sẽ hết thức ăn cho xem.
"Chị Dung, chị không ăn trưa sao?"
"Mấy đứa đi đi, chị đợi giám đốc về rồi sẽ đi!"
"Giám đốc đang họp mà chị, bây giờ không ăn lát hết thức ăn đó!"
"Đi thôi, còn có việc gì của mình nữa đâu!"
Chị Dung đấu không nổi mấy cái miệng người nhìn cửa phòng giám đốc đóng kín. Sau đó cũng đi....Chắc đi ăn một lát rồi về, sẽ không sao đâu.
__________________
Minh Triệu nghe tiếng cửa phòng mở, dụi dụi mắt, tại sao nhìn cái gì cũng không rõ, không rõ đâu là thực đâu là ảo, có người đang đi đến chỗ cô, là dì sao?
"Dì...Là dì sao? dì...Mắt Triệu nhìn cái cái gì cũng không rõ!" Minh Triệu vừa nhăn mặt vừa nói, mắt híp lại cố gắng nhìn rõ mọi thứ, kết quả vẫn như thế, chỉ thấy mờ mờ không rõ. Người đó đang đi đến chỗ cô, dáng cao cao...nhất định là dì rồi.
"Dì...Mắt...Mắt không nhìn rõ gì hết!" Chị vừa nói vừa chỉ lên mắt, kể lể. Ai ngờ, "Dì" không có nghe cô nói hết, đột nhiên kéo tay cô đi. Minh Triệu loạng choạng hai tay bám chặt lấy tay cô, sợ bị ngã.
Dì kéo chị đi đâu? Còn không chịu nói chuyện, Minh Triệu cố gắng mở to mắt nhìn bóng lưng đằng sau....Đúng dì rồi, cho nên nhoẻn miệng cười đi theo.
Đến một căn phòng, dì kéo chị vào trong. Sau đó liền hôn lên cổ chị tay cũng lần xuống dưới, chạm vào đùi, Minh Triệu cau mày, gạt gạt tay cô ra, lắc đầu, kiên quyết kháng cứ, vừa đẩy cô ra vừa nói. "Dì...Hôm nay không được!"
"Sao không được?"
"..."
Minh Triệu đỏ mặt, lí nhí nói một câu. Bên kia đột nhiên buông chị ra, đứng cách chị một đoạn gọi một cú điện thoại, vừa nói vừa đá thùng giấy dưới đất tức giận
___________________
"Mẹ nó, cô bị điên sao? Con nhỏ đó đang đến ngày, làm ăn được cái gì?"
"..."
"Vậy tiền công như thế nào? Vẫn trả như thế chứ? Được!"
"..."
__________________
Kỳ Duyên tan họp, lập tức trở về phòng làm việc. Quá giờ trưa mất nửa tiếng rồi, cô ngốc nào đó có phải đang ngồi trong phòng nhăn nhó mặt rồi không? Thế nhưng, lúc cô về đến phòng, lại không tìm thấy người. Minh Triệu đâu rồi?
Ma xui quỷ khiến nào cô lại đi đến phòng kho ngày hôm qua, chỗ mà hôm qua chị trốn ở đó, bên trong của không có đóng, nguyên nhân cũng là bởi hôm qua cô đạp hỏng cánh cửa để xông vào cho nên chỉ khép hờ là chuyện đương nhiên. Kỳ Duyên mở cửa, nhìn thấy chị đang ngồi trên người đàn ông khác, hình như rất vui thì phải, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên còn cười với hắn.
"Minh Triệu, Triệu làm cái gì ở đây?"
Minh Triệu nghe thấy giọng kia, đột nhiên im bặt, lắc lắc đầu, lại một lần nữa căng mắt muốn nhìn người đối diện, người này không phải dì sao? Ngoài cửa, sao lại có thêm một dì nữa?
"Dì..."
"Thằng khốn này, mẹ nó..." Kỳ Duyên mất kiểm soát, xông đến kéo chị đứng dậy, đẩy sang một bên. Minh Triệu loạng choạng ngã xuống, đầu bị đập vào thứ gì đó, sau đó cái gì cũng không biết, nhắm tịt mắt.
Kỳ Duyên nhìn người đàn ông kia nằm ôm đầu dưới đất, còn chưa muốn buông tha. Cô nói rồi, nếu một ngày, Minh Triệu dám để người đàn ông khác chạm vào người, thì kẻ đó nhất định sẽ không yên với cô.
"Vợ của mày, lúc chủ động dáng vẻ rất mê người!" Tên khốn kia lúc bị đánh đến bầm mặt vẫn còn cợt nhả vừa nhổ một bãi máu vừa nói. Kỳ Duyên đá thêm một cú vào mặt, cho dù là ai làm chuyện này, Minh Triệu là chủ động hay bị động chị tuyệt đối không tha.
Kỳ Duyên nhìn chị nằm dưới đất, đầu bị chảy một chút máu. Rốt cuộc thì lo lắng cũng bị áp đi nỗi hận của cô, ôm lấy chị, chạy ra ngoài thang máy.
Kỳ Duyên phóng xe lái thẳng đến bệnh viện, Khả Hân đứng núp ở một góc khuất, nhếch mép
"Chị chuyển tiền cho hắn đi, cả tiền thuốc men nữa!"
"Tiếp theo em muốn làm cái gì!"
"Đợi, đợi hai người họ lạnh nhạt thì em sẽ có cơ hội!" Khả Hân vui sướng nhìn Minh Triệu bất tỉnh đầu còn dính cả máu, cười vui vẻ. Tốt rồi, bây giờ chỉ cần đợi Kỳ Duyên đói khát đến trước mặt ả thôi.
_____________________
Minh Triệu tỉnh dậy, xung quanh cả một màu trắng xóa, thấy trong phòng cũng không có ai thì hoảng loạn. Nhìn cánh tay bị dán chằng chịt băng keo, mím môi giật phăng dây truyền dịch ra, nhìn chỗ cánh tay đỏ ửng chảy một chút máu, sụt sịt mũi, thò chân xuống giường muốn đi ra ngoài.
Minh Triệu mở hé cửa, không dám đi ra ngoài, nhìn một đám người qua lại tấp nập, sợ hãi, chỗ này...Là bệnh viện, là chỗ mà bà ngoại lúc trước cũng đến, chỗ này...Không được, chị nhất định phải rời khỏi đây.
Nghĩ là làm, Minh Triệu đợi lúc bên ngoài chỉ có một vài người qua lại, run run đi ra ngoài...Dì đi đâu rồi? Tại sao dì không ở đây? Cảm giác xung quanh đều là mùi của bệnh viện, không có ai quen thuộc hết, Minh Triệu khó thở, men theo thanh vịn ở hành lang đi đến chỗ lối thoát hiểm, vừa sợ vừa khóc, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng cô...Thế nhưng, không có, ngồi ở bậc thang ngóc nức nở.
Kỳ Duyên trở về từ phòng của bác sĩ, giấy kết luận cô vẫn còn cầm trên tay, ánh mắt lần đầu tiên lộ vẻ phức tạp có cả chút chần chừ trong đó. Minh Triệu uống thuốc gây ảo giác là bị ép uống hay là uống để tăng cảm giác mới lạ với người đàn ông đó?
Minh Triệu ở trước mặt cô thì giả bộ ngốc nghếch, sau lưng cô thì dây dưa với người đàn ông khác còn trên chính công ty của chị! Minh Triệu, kết quả như thế nào thì chị vẫn ở trên người đàn ông khác ân ân ái ái trước mặt cô, chuyện này giống như bị xỉ nhục. Kỳ Duyên cô giống như một con ngốc, bị chị dẫn mũi đi, nực cười thật.
____________________
Kim Duyên ở trên xe của Khánh Vân cũng đang trên đường đến bệnh viện. Ban nãy Khánh Vân đột nhiên chạy như bay ra khỏi phòng làm việc, còn kéo em theo, hỏi mãi mới biết chị dâu nhỏ vào bệnh viện, không phải sáng nay còn rất khỏe sao?
"Này, chị lái nhanh lên đi!" Kim Duyên không ngừng thúc giục, lúc đến bệnh viên thì dừng trước ở sảnh, cuống cuồng chạy lên phòng nhìn chị ngồi thất thần ở cửa, lo lắng
"Chị, chị dâu bị làm sao?"
"Chị, chị nghe em nói không?"
Kỳ Duyên lạnh lùng ngồi ngoài cửa, Kim Duyên nhìn chị không trả lời, tự mình xông vào trong, sau đó lớn giọng. "Chị, chị dâu đâu rồi?"
Kỳ Duyên rốt cuộc cũng có phản ứng, chạy vào trong nhìn không thấy người thì vứt tờ giấy kết quả lại, Điên cuồng chạy đi tìm. Em cũng chạy theo, Khánh Vân vừa mới đến chưa hiểu cái gì cũng chạy vội đi tìm người.
Kim Duyên ít ra cũng hiểu tâm lí của cô hơn, bản năng đi men theo hành lang, chị dâu nhỏ sợ người lạ tuyệt đối không trốn ở mấy phòng đông dúc người đó
"Chị dâu!"
"Chị dâu, chị đâu rồi?"
Minh Triệu đứng dậy, tập tễnh bước mấy bước thì ngồi sụp xuống vừa khóc vừa gọi em.
"Ở bên này!" Em nói lớn với hai người kia, nhìn chị dâu nhỏ thở phào. Kỳ Duyên nhanh chân chạy đến, nhìn Minh Triệu ngồi ở đấy, lo lắng giảm đi, nhìn chị khóc lóc khổ sở thế nhưng không có đi đến. Minh Triệu nhìn chị muốn gọi "Dì" thế nhưng Kỳ Duyên lại lảng tránh ánh mắt của chị không nhìn chị, tủi thân tự mình đứng dậy.
"Chị dâu, chị bị đau ở đâu?"
"..."
"Tay chị chảy máu rồi, về phòng em băng bó lại cho chị!"
"Cho Triệu về, cho Triệu về nhà đi!"
Kim Duyên dẫn em trở về phòng, băng lại vết thương ở tay chị, toàn bộ quá trình Minh Triệu đều mím môi không nói gì, thi thoảng len lén nhìn cô. Kỳ Duyên đứng gần của sổ, quay lưng lại với chị. Khánh Vân nhìn chị lại nhìn Kỳ Duyên chọc chọc vào lưng cô.
"Im đi!" Kỳ Duyên bực dọc quát
"Chị, chị dâu bị làm sao?"
"Hai người ra ngoài đi!"
"Được! Từ từ nói chuyện, đừng động tay động chân!" Khánh Vân kéo em đi ra ngoài, Kim Duyên không cam tâm vẫn phải đi theo.
___________________
Minh Triệu ngồi trên giường nhìn cô, nghĩ ngợi một hồi, xỏ dép đi xuống. Đi gần đến chỗ của cô đột nhiên cô quay lưng lại, nhìn chị, ánh mắt phức tạp. "Minh Triệu có muốn giải thích gì không?"
"Dì, Triệu làm gì sai nên dì giận Triệu sao?"
"Đến đây!"
Minh Triệu bước hai bước, không đề phòng liền cô kéo lại mân mê cổ, ban đầu chỉ là lướt qua. Sau đó đột nhiên nắm lấy cổ chị dùng sức một chút, chị nhìn cô hai tay túm lấy cánh tay cô muốn gỡ ra, kết quả cố gắng như nào cũng vô ích, khó thở quá.
Kỳ Duyên buông chị ra, Minh Triệu ngã xuống dưới đất ho khan một trận. Không biết nói cái gì, dì ghét chị, dì ghét chị rồi.
"Có phải một mình tôi nên Triệu cảm thấy không đủ, đúng không?"
"Triệu làm gì sai, nên dì giận Triệu đúng không, dì ghét Triệu rồi!"
"Nói đi, Triệu có chỗ nào không hài lòng hả? Còn rủ nhau làm trò mèo trong công ty của tôi, có phải Triệu nghĩ Kỳ Duyên tôi không dám làm gì đúng không?"
Minh Triệu nhăn mặt, dịch người ra phía sau, lắc đầu. "Dì nói gì nghe không hiểu gì hết!"
"Không hiểu? Được, nói cho Triệu hiểu, Triệu cùng người đàn ông đó, làm cái trò gì trong công ty của tôi?"
"Người nào?"
"Cô ở trong nhà kho làm cái gì?"
"Dì kéo Triệu vào mà, dì nói, dì nói...Cho dì, Triệu nói không được, Triệu nói..."
"Câm miệng, cô còn dám nói dối nữa? Minh Triệu, tôi xem thường cô quá rồi!"
"Triệu không nói dối!" Minh Triệu vừa khóc vừa bám lấy cánh tay cô kiên quyết khẳng định. Triệu không nói dối, Triệu nói sự thật, là dì...Dì kéo Triệu đi mà.
"Đừng gọi dì, đừng tỏ ra cô đáng thương ở đây!" Kỳ Duyên lạnh nhạt đẩy tay chị ra nhìn Minh Triệu ngồi dưới sàn nhà cũng không nâng cô dậy, mở cửa bỏ đi. Kim Duyên đứng ở bên ngoài nhìn chị hai bỏ đi, đẩy đẩy Khánh Vân đi theo, ngó vào phòng vội chạy lại đỡ lấy cô
"Chị dâu, chị đừng khóc, hai người rốt cuộc bị làm sao?"
"Dì ghét Triệu rồi, làm sao đây, dì ghét rồi, dì không muốn nói chuyện với Triệu nữa!"
"Chị đừng khóc, chị em có chuyện nên mới đi gấp như vậy, đừng khóc nữa, đừng khóc mà!" Kim Duyên nhìn cô khóc như thế, mắt cũng đỏ lên khóc theo. Vừa khóc vừa lau nước mắt cho cô.
"Chỗ này...Chỗ này...Đau lắm!" Minh Triệu nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào ngực trái. Sao chỗ này lại khó chịu như thế, cảm giác như bị đâm một nhát dao vào chỗ ngực trái vậy, đau, đau đến khó tả. Minh Triệu ngất lịm đi, bác sĩ là do cô chỉ định chăm sóc riêng cho chị, lập tức đến kiểm tra xong rồi tiêm cho chị một liều thuốc.
"Bác sĩ, chị dâu tôi rốt cuộc là bị làm sao?"
"Cô ấy sử dụng thuốc gây ảo giác quá liều, tạm thời đừng để cô ấy kích động, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ ổn thôi!"
"Thuốc gây ảo giác? Là loại thuốc...Đó...Đó hả?"
"Không phải, thuốc này không có phản ứng kịch liệt giống kích dục, chỉ là làm cho khả năng nhận thức bị mất đi một thời gian, không đến mức như loại thuốc cô nói!"
Chị dâu nhỏ sao có thể uống loại thuốc đó được, đến cả thuốc ngậm ho còn sợ uống sao có thể uống loại thuốc đó, nhất định có hiểu lầm ở đây.
_________________
"Chị Dung, công ty hôm nay có chuyện gì không?" Kim Duyên gọi điện cho thư kí Dung, nghe kể một hồi, không biết nguyên nhân do đâu tắt máy não nề.
"Chị tôi đâu?"
"Đang uống rượu em..." Khánh Vân còn chưa nói hết câu, Kim Duyên đã tắt máy rồi. Gọi một cuộc điện thoại
"Ông nội!"
"Cháu gái ngoan, có phải có tin gì tốt muốn báo không?" Ông Nguyễn ở bên kia tâm trạng vô cùng phấn khởi, gần đây quan hệ của hai người kia vô cùng tốt, cho nên ông cũng vui lây, nhìn thấy em gọi điện đương nhiên là vui mừng rồi.
"Ông nội, có chuyện rồi, chuyện này lớn lắm!"
"Chuyện gì? Nói ông nội nghe xem nào."
"Ông về đây đi, một mình con, con giải quyết không được nữa rồi, lần này...Con sợ là khó làm lành lắm!" Kim Duyên nhìn chị dâu nhỏ đang ngủ mê man, nói nhỏ vào điện thoại. Ông Nguyễn nghe xong cũng lập tức nhảy dựng lên, nói rằng sẽ lập tức trở về.
Lần này chị hai tức giận như thế, không biết khi nào có thể làm lành đây. Lát nữa phải nghĩ cách hỏi dò chị dâu nhỏ mới được.
Minh Triệu tỉnh dậy là buổi tối, thím Ba nghe tin cuống cuồng nấu nồi cháo vội vàng đem vào trong bệnh viện, sốt ruột không thôi. "Triệu, Triệu của thím, sao lại phải vào bệnh viện?"
"Thím, thím đem cháo đến không? Chị dâu cả ngày không ăn gì rồi!"
Thím Ba đem cháo đổ ra bát, đưa cho em. Kim Duyên gọi chị, gọi bốn lần vẫn không thấy phản ứng, lo lắng. "Chị dâu, chị đừng như vậy, chị đang bệnh, chị phải ăn uống còn khỏe lại chứ!"
Minh Triệu nhìn em rồi lại nhìn ra chỗ cửa, lại cúi đầu.
"Chị em nói hôm nay có công chuyện, cho nên bảo em là đút cháo cho chị ăn, đợi xong việc, chị em sẽ đến!"
"Thật sao?"
"Thật chứ!" Em nén khóc, gật đầu một cái chắc nịch, bón từng thìa cháo cho chị. Minh Triệu ăn nửa bát sau đó không ăn nữa, ngồi thất thần nhìn ra bên ngoài. Trời tối rồi, dì có bao giờ làm việc muộn như thế đâu, nhất định là ghét Triệu, không cần Triệu nữa.
___________________
Hôm nay thức dậy lúc 4h mấy sáng ngủ lại không được nên tò te đi vào đây làm vài chap cho mọi người nhâm nhi buổi sáng...Hề Hề ngược một chút xíu hoiiii để cho yêu nhau hơn ấy mà, mấy khúc sau ngọt ngào lại ngay thôi. Thiệt tình thì đọc chap này tim em cũng đao nhưng vẫn phải chịu🤣🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro