CHAP 34: NGUYỄN CAO KỲ DUYÊN CŨNG BIẾT NÓI LỜI NGON NGỌT!!
"Dì ơi...!" Minh Triệu ngước mắt nhìn cô vừa khóc vừa gọi. Dì đến rồi, Triệu còn tưởng dì sẽ không đi tìm Triệu chứ.
Kỳ Duyên kéo chị đứng dậy, Minh Triệu tập tễnh bám vào cánh tay cô đứng dậy, cẩn thận nhìn thái độ của cô. Cô không nói gì chỉ đưa mắt nhìn bộ dạng nhếch nhác của chị, lạnh lùng lau đi nước mắt cho người nào đó, muốn rời khỏi đây. Ai ngờ Minh Triệu đứng im không nhúc nhích, quyết không chịu đi theo. "Đau...Đau chân!"
Kỳ Duyên bế chị đi về phòng nhìn Khả Hân đứng chắn ở trước cửa, lạnh lùng nói. "Cút!"
Ả không cam tâm, nhìn người phụ nữ rúc trong lòng cô, con nhỏ câm đó...Hóa ra đây chính là "Quý nhân" mà đám nhân viên đó bàn tán sao? Cũng chỉ là một kẻ bình thường thôi, hơn nữa...
"Đi thôi Hân! Giám đốc Nguyễn, chuyện hợp đồng ngày mai chúng tôi sẽ bàn bạc lại, xin phép chị!
Khả Hân còn muốn làm loạn thêm nữa, con nhỏ đó có gì tốt? Ai ngờ chưa nói được câu nào, đã bị chị Quỳnh Anh kéo đi, tức giận không cam tâm đi theo.
"Dì..."
Vẫn không có ai đáp lại lời của chị. Minh Triệu ngồi trên giường nhìn Kỳ Duyên mở tủ đồ, đưa cho chị một chiếc áo sơ mi của cô, dì không để ý đến chị nữa hả?? Chắc tại vì chị làm hỏng đồ của dì, cho nên...Dì giận sao? Hay là vì Triệu làm cho người đó ngã cho nên dì mới không nói chuyện?
Minh Triệu mặc áo sơ mi của cô, ôm lấy tập tài liệu đi ra ngoài. Kỳ Duyên ngồi ở ghế, vỗ nhẹ xuống chỗ ngồi bên cạnh. "Sau này..."
"Triệu sai rồi, dì đừng giận Triệu mà!" Minh Triệu vừa khóc vừa cầm tập tài liệu, nhìn tờ giấy bị nhàu nát, cố gắng vuốt vuốt làm cho nó phẳng ra, sợ có người nào đó không hiểu liền nói tiếp. "Người đó...Người đó muốn lấy cái này! Cho nên Triệu mới đẩy người đó...Triệu sai rồi, dì đừng giận Triệu nữa nha!"
"Có biết là bao nhiêu người phải đi tìm Triệu không?"
"Có biết là trở về không thấy Triệu, em lo như thế nào không?" Kỳ Duyên nắm lấy tay chị, nhìn cô ngốc nào đó nước mắt ngắn, nước mắt dài. Kéo chị ôm vào lòng, thủ thỉ ở bên tai. "Em còn tưởng Triệu bỏ đi rồi! Minh Triệu...Chúng ta làm hòa đi, Triệu muốn gọi em là dì cũng được. Sau này để con chúng mình gọi bố nó là bà cũng được, chỉ cần Triệu thích là được, chúng ta kết hôn đi!"
"Nhưng dì không thích Triệu mà!"
Đúng, thích chỉ là thích mà thôi. Kỳ Duyên là bị dụ dỗ rồi, đâu chỉ đơn thuần là thích thôi.
"Không phải thích...Phạm Đình Minh Triệu...Em yêu Triệu, yêu đến mức không thể nào kiềm chế được!"
Đến cả mấy lời nói kia cô còn nói được, ba chữ "Em yêu Triệu" kia chẳng lẽ chị lại không nói được?
Kỳ Duyên nhìn biểu cảm của chị, ngốc ngốc đến nỗi hóa đá, buồn cười. Lúc nói ra rồi lại cảm thấy thực ra ba chữ kia cũng không đến nỗi, tâm tình tốt hẳn lên, vuốt tóc chị. "Triệu là không thích em?"
Minh Triệu lắc lắc.
"Nói chuyện!"
Minh Triệu không nói chỉ chu môi hôn lên má cô một cái, xong nhanh chân trốn vào trong phòng nghỉ. Kỳ Duyên vẫn còn bị nụ hôn kia làm cho choáng váng, lần đầu tiên cô thấy chị chủ động. Trước giờ, Minh Triệu có hôn cũng chỉ là nghe theo lời cô nói, hóa ra Minh Triệu cũng không ngốc như cô nghĩ.
____________________
Kim Duyên đi làm ngày thứ hai, không có gì đặc biệt hết, buổi sáng pha cà phê, buổi chiều lại pha cà phê....Chán muốn chết.
"Cà phê của chị."
"Bữa sáng của tôi đâu?"
"Tôi liên quan gì đến bữa sáng của chị?"
Khánh Vân vừa kí văn kiện, vừa nhấp ngụm cà phê, hài lòng. "Bây giờ công ty chỉ thiếu chân dọn dẹp cho tôi thôi, em có làm hay không? Nếu không làm được..."
"Chị đừng có một chút là gọi điện cho chị em, đi là được chứ gì!" Em cầm lấy túi xách đi ra cửa, đi được có vài bước, lại quay lại. "Tiền đâu?"
Khánh Vân vừa đọc vừa rút ví đưa cho em. Kim Duyên cũng không có kiêng dè, cầm cả ví đi theo. Tiền của giám đốc Vân không phải lúc nào cũng có để tiêu đâu. Nếu như đã có ý đưa cả ví như thế, em cũng không ngại đâu.
"Cái đó, cái đó nữa, đúng rồi, cái kia nữa! Mỗi loại hai cái gói lại hết cho tôi!"
Cũng may là tâm tình của em chưa đến nỗi xấu, đi mua bánh chỉ mua đại diện thôi, nếu không Khánh Vân xác định đi.
Mười giờ rồi, trong khi Khánh Vân ở trên văn phòng sốt ruột nhìn đồng hồ thì Kim Duyên vẫn còn ở dưới sảnh, khệ nệ xách đồ ăn.
Ở quầy tiếp tân
"Giám đốc Vân có mua một chút bánh đến, mọi người chia nhau nhé!"
Ở phòng nhân sự
"Giám đốc Vân có mua một chút bánh, mọi người chia nhau nhé!"
Ở phòng giám sát
"..."
Ở phòng Marketing
"..."
"Của mấy cô, cái này là quà gặp mặt. Sau này, nhớ giúp đỡ nhau nhé!" Kim Duyên cười rạng rỡ, đưa hộp bánh cho mấy cô thư kí ở bên ngoài. Sau đó ho một tiếng, lấy vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng giám đốc
"Giám đốc Vân, cái này là đồ ăn sáng, cái này là ví của chị!"
"Bánh bao sao?"
"Đúng, chứ chị nghĩ là cái gì?"
"Em đi suốt một tiếng, mua có một cái bánh bao sao?"
Điện thoại vang lên một hồi, chặn ngang cuộc nói chuyện, Khánh Vân đọc tin nhắn xong lập tức đen mặt lại, nhìn Kim Duyên đứng ở trước mặt. "Có muốn giải thích gì không?"
"Ban nãy tôi có nghe thấy mấy nhân viên nói cũng chưa có ăn sáng, cho nên nhân tiện mua cho họ luôn!"
"Mấy nhân viên?"
"Tất cả." Kim Duyên nhìn hắn thách thức, tức giận đi, đuổi việc nó đi...Nhưng kết quả Khánh Vân lại cười, hắn đang cười. Biết thế em đã mua nhiều hơn nữa rồi, là mỗi người một hộp bánh chứ không phải chia hai hộp một phòng nữa.
"Giám đốc, chị không giận sao?"
"Không giận, về chỗ của em đi!"
Có phải là Khánh Vân uống nhầm thuốc rồi không?
Khánh Vân ngày hôm qua trong lúc đang hoan ái thì vô tình gọi tên một người. Người đó, không phải chị Triệu mà chính là Kim Duyên...Nguyễn Huỳnh Kim Duyên, vì sao lại là nó?
Hóa ra người hắn để ý lại không phải là Minh Triệu lại là Kim Duyên.
Ngày trước không phát hiện ra, Kim Duyên lại có dáng vẻ xù lông lúc tức giận như thế, thực ra...Cũng đáng yêu. Hôm qua nhìn thấy em đi mua chocolate thì cảm thấy khó chịu trong người. Hoá ra...Không phải là tức giận của một người chị gái mà là tức giận của một đang ghen. Sau ngày hôm nay lại phát hiện ra...Lúc Kim Duyên tiêu tiền của hắn, hắn lại không chán ghét như những người khác.
Thật sự là hắn bị con bé đó dụ dỗ rồi sao? Kim Duyên có chỗ nào tốt?
"Chuẩn bị một chút đi, buổi tối nay có một hợp đồng quan trọng, em đi với chị!"
"Nhà em có việc rồi!"
"Việc gì"
"Chị hai dặn, con gái tuyệt đối không được ra ngoài sau tám giờ tối!"
"Vậy hôm trước, lúc em ở quán bar..."
"Được rồi, chị đừng nhắc nữa!!!!!!" Kim Duyên bịt tai không nghe, rốt cuộc thì em bị bắt nạt đến bao giờ đây, tại sao em lại bị kẻ vô sỉ như Khánh Vân nắm điểm yếu chứ? Càng muốn tránh xa thì Khánh Vân lại cứ tiến đến. Lẽ nào là...Không đâu, Khánh Vân thích chị dâu nhỏ, sao có thể thích em chứ.
_______________________
"Chị hai, chị dâu đâu rồi?"
"Em không làm việc?"
"Không có, em làm xong rồi, bây giờ chuẩn bị đi ăn trưa, cho nên..."
"Chị dâu em đi ngủ rồi!" Kỳ Duyên nói xong tắt máy. Em bĩu bĩu môi thở dài, quay sang thấy Khánh Vân ngồi nhìn mình chằm chằm, uể oải. "Hết cà phê rồi sao?"
__________________
Minh Triệu trốn trong phòng nghỉ không có gì làm, đi loanh quanh mấy cái giá sách mở ra lại đóng vào, xong lại mở ra lại cất vào chỗ cũ. Trong đầu nảy ra một suy nghĩ, dì đang làm cái gì vậy?
Kỳ Duyên đang ở bên ngoài, vẫn ngồi ở ghế sô pha, hình như là đang ngủ.
Minh Triệu rón rén đi ra ngoài, nhìn Kỳ Duyên "Ngủ ngồi", máy tính vẫn còn để trước mặt, tài liệu vẫn trải đầy ra trên bàn, vậy mà dì vẫn còn khoanh tay ngủ ngồi được.
Minh Triệu ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn cô, nhấp nhổm. "Dì ơi..."
"..."
Em chồng ngày hôm qua có nói, hai người yêu nhau chính là hiểu rõ về nhau. Dì nói trên người chị chỗ nào dì cũng biết, đến cả vai bên phải của chị có một vết bớt mà dì cũng biết. Nhưng chị không biết gì về dì hết. Cho nên, nhân lúc dì đang "Ngủ", Minh Triệu liền nghĩ sẽ đi tìm mấy vết sẹo trên người dì.
Chân dì đi giày, không nhìn được gì hết. Minh Triệu vén vén ống quần lên nhòm nhòm. Dì sẽ tỉnh mất. Thế là lại rón rén, trèo lên ghế so pha, ngồi giống như cún nhỏ ở bên cạnh cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, đưa ngón tay lên chạm thử vào mũi cô, không có phản ứng lại di chuyển đến chỗ gò má, nhìn lông mày của dì tò mò mà vẽ theo.
A! Thấy rồi, dưới mắt, dưới mắt dì có một cái chấm đen bé xíu xiu.
Minh Triệu suýt chút nữa mà hét lên, cũng may là chị kịp ngậm miệng lại lấy tay che kịp. Nhưng mà...Một tay chị chống xuống sô pha, tay phải vẫn còn ở trên mặt của dì, Vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro