Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 24: BỊ THỊT RỒI!??

Kỳ Duyên sau lần này nhất định là bị dọa một trận, không dám quấy rầy giấc ngủ của chị, nhìn sắc mặt Minh Triệu hồng hào trở lại mới thở phào một cái, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh, chỉ là muốn ôm chị đi ngủ thôi, tuyệt đối không có ý đồ nào khác. Minh Triệu một đêm này có thể an giấc rồi. Kỳ Duyên sau này nhất định sẽ không dám làm càn nữa.

Sáng sớm, Minh Triệu nghe tiếng điện thoại mà tỉnh dậy, nhìn chằm chằm điện thoại, gọi hay không gọi, suy nghĩ nửa ngày thì điện thoại cũng tắt, chị quay sang nhìn cô, phát hiện người nào đó vẫn còn ngủ, len lén kéo chăn sang một bên muốn xuống giường.

Minh Triệu xỏ dép xong lại quay sang nhìn, cẩn thận đi vào phòng tắm. Kỳ Duyên với lấy điện thoại, tắt nguồn, nghe tiếng nước chảy mãi không thôi, bắt đầu thấy lo, một mạch đi lại chỗ phòng tắm.

"Triệu, mở cửa." Minh Triệu ngồi xổm nhặt mấy mảnh gương, nghe tiếng đập cửa của người nào đó, loay hoay, quay lại nhìn đống gương vỡ còn chưa nhặt được hết, chần chừ.

Minh Triệu ở bên trong không chịu mở, làm cho người bên ngoài lại càng lo, Kỳ Duyên lục tung chùm chìa khóa, cuối cùng cũng thấy chìa khóa nhà tắm, uống công cô ở bên ngoài lo cô bị làm sao kết quả vừa mở cửa thì nhìn thấy chị đứng tần ngần ở cửa, ánh mắt nhìn cô khác lạ. "Đưa tay đây!"

Kỳ Duyên nhìn hai tay Minh Triệu để phía sau nghi ngờ. Minh Triệu lắc lắc, lùi lại chỗ góc. Ngày hôm qua rõ ràng là chưa có dọn qua thế nhưng bây giờ lại không hề có lấy một mảnh vỡ, lại chỉ có Minh Triệu đi vào. Sọt rác thế lại đầy mảnh gương, hóa ra nãy giờ ở trong này để dọn sao?

"Đưa đây!" Kỳ Duyên đưa tay muốn kéo chị, Minh Triệu lại lùi, loay hoay một hồi cũng bị cô tóm lấy, tay run run cẩn thận nhìn phản ứng của cô, Kỳ Duyên lầm lì không nói gì, đem ngón tay chị nhúng vào nước lạnh, đợi một lát mới lau khô tay chị, kéo ra ngoài.

Minh Triệu nhìn cô, loạng choạng cố bước nhanh hơn để đuổi kịp người phía trước, cổ tay vẫn bị cô túm lấy, vừa đau vừa sợ nhưng không dám nói. Kỳ Duyên với trong ngăn tủ ra miếng dán cá nhân, đợi dán xong cẩn thận lại quay vào nhà tắm, Minh Triệu thở phào một cái nhìn cô xách cái túi toàn mảnh vỡ đi ra ngoài thì cố nhoài người để nhìn theo, xem xem cô có bị chảy máu giống như chị không.

Minh Triệu lục lọi tủ đồ một hồi, lại trở về giường nhìn chăm chăm vào mấy ngón tay của cô. Kỳ Duyên thấy lạ, cúi xuống nhìn mới nhận ra, vết thương cũng đã khô từ bao giờ, hôm qua rối quá không kịp băng nó lại, chẳng trách nãy giờ có cô ngốc nào đó cứ nhìn cô chằm chằm.

"Muốn ăn chưa?"

Minh Triệu ngồi một lúc lâu, nước mắt tự dưng chảy xuống, muốn nói có thể đi gặp bà không? Hôm qua dì đã hứa như thế rồi, thế nhưng lại không có cách nào mở miệng hoặc là lâu quá không nói chuyện, cho nên cũng quên mất rồi hoặc là sợ dì sẽ nổi giận, cho nên không dám nói gì. Minh Triệu càng khóc lại càng làm cho cô luống cuống, vuốt vuốt lại mái tóc của chị, vụng về mà dỗ dành. "Lại khóc, tôi cũng không có đuổi chị đi!"

Lần đầu tiên, một kẻ cao lớn như Kỳ Duyên lại có bộ dạng trẻ con như thế, gục đầu vào hõm vai chị, một tay ôm lấy eo Minh Triệu, một tay giữ lấy cổ người nào đó, ngọ nguậy như đứa trẻ làm nũng, ở bên tai chị thủ thỉ hai tiếng. "Xin lỗi!"

Minh Triệu không kịp phản ứng, mãi một lúc sau mới kịp định thần lại, vẫn cứ khóc so với lúc chưa nghe thấy lời cô nói còn thảm thiết khổ sở hơn nhiều. Kỳ Duyên không nghĩ đến chị sẽ có phản ứng này, luống cuống, còn đang nghĩ xem nên dỗ như thế nào cũng may Kim Duyên đến kịp lúc, đứng ở bên ngoài đập cửa một hồi.

"Đi thôi!" Cô nắm lấy tay chị đi ra cửa, rút kinh nghiệm lần này đi chậm hơn hẳn, nét mặt cũng tươi tỉnh hơn hôm qua. Bữa sáng hôm nay cũng có chút không khí, ít nhất thì có Kim Duyên ở bên cạnh lải nhải, ít nhất thì so với hôm qua, cũng không có cô ngốc nào đó chỉ cúi gằm mặt vào ăn không biết đến ai.

"Chị hai! Chị dâu đang bệnh, có cần đến công ty không?"

Kỳ Duyên quay sang nhìn chị, làm Minh Triêu giật mình vì bị nhìn đến, loay hoay cúi đầu nghịch nghịch ngón tay.

"Hôm nay để chị ấy ở nhà đi, em cũng ở nhà!"

Kim Duyên ồ một tiếng, cũng tốt, hôm qua cãi nhau với Kỳ Duyên một trận cũng không có tâm tình đến học việc.

"Chị dâu, ăn xong rồi đúng không? Chúng ta lên phòng!"

Minh Triệu cũng muốn đi thế nhưng vẫn còn ngồi ở bàn ăn, quay sang muốn hỏi thái độ của cô, đợi Kỳ Duyên đồng ý mới đứng dậy đi theo em. Kim Duyên ngồi trên giường nhìn chị dâu nhỏ đứng thập thò ở ngoài ban công, mãi đến lúc tiếng xe của cô đi xa rồi, không còn nghe thấy tiếng động cơ nữa mới thấy chị dâu nhỏ đi vào.

"Chị dâu, cho chị xem cái này!" Kim Duyên kéo chị ngồi xuống bên cạnh, lôi từ trong ngăn tủ ra một quyển sổ dày, cười cười. "Cái này không phải ai cũng được xem đâu, vốn là muốn cho chị xem lâu rồi nhưng mà lại quên mất, hôm nay chị hai không có nhà, đây là một cơ hội tốt!"

Nói rồi, Kim Duyên hình như rất vui vẻ, cười một hồi mới dúi vào tay chị quyển sổ, lật trang đầu tiên. Minh Triệu nhìn bé gái trong hình đột nhiên nở nụ cười, gọi một tiếng. "Dì!"

Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi, Kim Duyên rốt cuộc cũng làm cho ai đó chịu mở miệng rồi, nếu như để chị hai biết, chị dâu nhỏ hôm nay nói chuyện với em có phải là sẽ tức hộc máu không?

"Trời ạ, sao chị nhận ra? Vậy còn đây, đây là ai?"

"Em chồng!" Minh Triệu chỉ chỉ vào bé gái có đôi má phúng phính đang cười ở bên cạnh, lại lật tiếp một trang, thêm một trang hình như rất tò mò.

Kim Duyên nhìn quyên sổ dày cộp, ngao ngán, nếu như xem hết thì đến tối.

"Tấm này mới đáng xem!" Kim Duyên rút từ trong ngăn kéo ra một tấm ảnh, giơ trước mặt Minh Triệu, toàn bộ tầm nhìn của chị chuyển sang tấm ảnh em đang cầm.

"Cái này...Là bí mật, bởi vì chị là chị dâu đáng yêu nhất của em cho nên em mới cho chị xem!"

Minh Triệu nhìn đứa bé ở trong bức hình, áo quần không mặc, nằm úp xuống đệm còn đang nhoẻn miệng cũng bị nụ cười ánh mắt kia làm cho cười đến ngốc rồi, vừa cười vừa chạm vào tấm ảnh.

"Chị dâu...chị dâu..."

"Dì!"

Đúng rồi, là dì nhưng có nhất thiết chỉ mở miệng nói về chị hai không? Kim Duyên mới là người làm cho chị chịu nói chuyện tại sao lại cứ luôn miệng nhắc đến dì? Làm cho Kim Duyên đột nhiên có cảm giác làm việc tốt mà lại không được báo đáp! Thật muốn khóc một trận.

"Chị dâu, chị...Có phải vẫn còn giận chị em không?"

Giận? Minh Triệu nhìn em, lại nhìn bức ảnh, nhớ đến người nào đó...

"Chị hai rất quan tâm chị, từ bé đến lớn chưa thấy chị hai quan tâm người nào như chị, đúng là chị hai đã làm tổn thương chị nhưng mà chị ấy cũng đã biết lỗi rồi, thực ra hai người mỗi người chỉ cần nghĩ cho người kia một chút, chị em dịu dàng một chút, chị dâu nhỏ trở lại như trước kia không phải rất tốt sao?"

Kim Duyên cũng chỉ là người ngoài cuộc, không thể quá xen vào chuyện giữa hai người họ, lần này nói chuyện, cho xem cả "Ảnh nhạy cảm" của chị hai rồi, cũng không biết chị dâu nhỏ có thể hiểu hết ý em nói hay không, thực hi vọng có thể giống như lúc trước có thể thấy chị dâu nhỏ ngày ngày quấn lấy chị hai, tuy có ồn ào một chút nhưng rất vui, còn nữa, nếu như hai người giống như lúc trước thì Khánh Vân cũng có thể dẹp thứ tình cảm kia rồi.

"Dì xấu lắm!"

"Xấu! Xấu chỗ nào? Chị hai lớn tiếng với chị sao? Đợi chị em về em sẽ giáo huấn một trận, được không?"

Minh Triệu gật gật, hai mắt long lanh như chịu uất ức lắm, nhìn em mong chờ. "Dạy một trận, để dì không nạt Triệu nữa, dì sẽ không ức hiếp Triệu!"

"Được, chiều nay chị em về, em sẽ bảo chị hai xin lỗi chị, có được không?"

Minh Triệu gật gật, lại lắc lắc

"Ban nãy...Ban nãy đã xin lỗi rồi!"

Kim Duyên có nghe lầm không? Chị hai...Chị hai đã xin lỗi rồi ? Còn tưởng có người chỉ biết lớn miệng, ức hiếp con nhà người ta, hóa ra cũng biết mở lời rồi ư?

"Chị em xin lỗi chị như nào vậy?"

"Dì...Dì...Ôm....!"

Có mấy chữ mà ấp úng mãi không thôi, làm cho Kim Duyên tò mò muốn chết! Nhịn cười, nhìn Minh Triệu đang ấp úng gặng hỏi. "Chị dâu...Hai người có phải đã..."

Vừa nói em vừa uốn éo người, hai tay tự ôm lấy vai mình chu cái miệng ra muốn hôn lại cười cười. Làm cho Minh Triệu ở bên cạnh ngây ngốc nhìn theo khó hiểu.

"Có phải hôn rồi không?"

*Đỏ mặt*

"Có cởi áo không? À không...Cởi váy....!"

*Đỏ mặt*

"Hai người....Hahaha! Chị dâu nhỏ bị thịt rồi!"

Minh Triệu bị dồn đến thế bí, uất ức hai mắt long lanh sắp khóc rồi thế nhưng Kim Duyên vẫn không biết ý, tiếp tục trêu chọc. "Chị dâu, có phải lúc chị hai lớn tiếng quát chị đều có vẻ mặt này không? Chị có biết vẻ mặt này, đến em còn không chịu nổi không, chị làm thế nào mà giờ mới bị thịt vậy?"

Minh Triệu bị dọa rồi, nghe lời em nói không hiểu gì hết, liên tục bị nhét vào đầu mấy từ ngữ khó hiểu làm cho sợ quá phát khóc. Kim Duyên lúc này mới chịu dừng lại, buồn cười giơ tay làm hòa. "Không trêu chị nữa, chị đừng khóc, chị hai nhất định sẽ không tha cho em! Chúng ta đi chơi được không?"

Minh Triệu nín khóc, đứng dậy đi ra cửa lại cố để nhìn bức ảnh kia.  Kim Duyên nói chị có thể lấy nó, thế là cô ngốc nào đó hí hửng quay lại cầm lấy, cầm theo cả quyển sổ dày cộp đem về phòng.

Chị dâu nhỏ chịu làm lành rồi, có nên báo với chị em một tiếng không? Thôi không nên, dù sao cũng bực tức vài ngày rồi, bây giờ đau đầu nghĩ cách làm lành thêm một ngày cũng không sao cả. Nghĩ xong, có người liền hí hửng nhắn một tin nhắn. "Chị hai! Em đã rất cố gắng nhưng chị dâu nhỏ hình như rất sợ chị, bây giờ nhắc đến chị là chị dâu nhỏ sẽ khóc, chị tự nghĩ cách đi, em gái thật sự không còn cách nào khác!"

Hôm nay nhất định sẽ có người làm việc không được rồi, có khi còn không ăn trưa để nghĩ cách làm lành với chị dâu nhỏ cho mà xem!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro