Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 21: TRỐN TRÁNH!!

Đến giờ cơm, Kim Duyên cùng Thím Ba ngồi đợi mỏi mòn phía dưới nhà ăn, đợi đến 8h tối, vẫn không thấy ai xuống, nhìn cửa phòng đóng kín, Kim Duyên không dám gọi cửa, thím Ba lại càng không. Chần chừ một hồi, lại đi xuống.

Trong phòng, Minh Triệu mơ màng tỉnh dậy, chỗ cổ tay có cảm giác đau nhức, ngó xuống đã thấy trên người mặc bộ váy ngủ, cả người chị bỗng rùng mình một cái, hai mắt thất thần nhìn sang chỗ bên cạnh, kéo chăn xuống dưới bụng nhìn xuống cuối chân giường liền bị ánh mắt của người nào đó nhìn chằm chằm, hoảng sợ quay đi. Minh Triệu dậy rồi, cô nhìn chị chỉ có hoảng loạn, trốn tránh...Điều mà Kỳ Duyên không muốn nghĩ cuối cùng cũng đến. Nếu như vậy thì cứ giữ thái độ thản nhiên coi như không có chuyện gì...Kỳ Duyên đi đến bên giường nhìn Minh Triệu khép nép, vờ như không có chuyện gì muốn lôi chị đi. Chỗ cổ tay hồi chiều bị trói đã để lại vết xước, Kỳ Duyên không màng đến túm chặt lấy. Chị vặn vẹo, vừa khóc vừa gỡ tay cô ra. Kỳ Duyên buông tay, Minh Triệu vội vã quay người bỏ chạy thế nhưng lúc vừa bước xuống lại ngã khụy, hai chân lại không có sức bước một bước thì phía dưới nhói một trận, đau đến mức không kìm được mà bật khóc.

Minh Triệu nức nở một trận, Kỳ Duyên muốn giúp chị, chị lại không cho cô chạm vào người, kiên quyết gạt ra cũng không chạm vào người cô, qua lớp áo bên ngoài gạt cô ra chỗ khác, Minh Triệu lần này không nói chuyện thật rồi đến cả nhìn chị cũng không thèm nhìn cô nữa, chỉ cúi gằm mặt không thì quay đi chỗ khác.

"Minh Triệu!"

Minh Triệu vừa khóc vừa nhích người ra chỗ khác, ít nhất cũng có thể cách cô một đoạn. Kỳ Duyên kiên nhẫn với lấy chăn trên giường bao lấy người chị, Minh Triệu còn muốn tránh, qua lớp chăn, Kỳ Duyên ôm lấy chị bế ra chỗ ghế sô pha ở giữa phòng, quỳ ở dưới sàn muốn nói gì đó, lại cảm thấy mình đang vô hình, nhỏ giọng. "Ngồi ở đây!"

Sau đó cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Minh Triệu không để ý đến cô, giơ hai tay lên nhìn chăm chăm vào vết xước ở cổ tay vẫn còn đỏ, chỗ khuỷu tay một đoạn lại có một vết bầm, cơ thể chỗ nào cũng đau nhức. Minh Triệu quay lại, nhìn giường lớn, hình ảnh buổi chiều lại dội lại trong đầu, tập tễnh từng bước đi ra khỏi phòng, bên đó...Đều là chuyện đáng sợ, chị muốn về nhà...

Kỳ Duyên đi xuống cầm lấy cốc thủy tinh tự tay pha một cốc sữa, lúc rót nước không cẩn thận mà trào cả ra ngoài, lại cáu gắt quay sang bảo thím Ba pha cho một cốc. Đem cốc sữa đi lên phòng, lại không thấy người ở bên trong, phòng tắm không có, phòng cũ của Minh Triệu cũng không có.

Thím Ba, Kim Duyên hay tin cũng chạy đi tìm, tìm hết tầng trên rồi tầng dưới, Kết quả vẫn không thấy người. Kỳ Duyên hình như sắp phát điên rồi, ban nãy không phải là đi cũng ngã sao, quay đi quay lại đã không thấy người. Nghĩ ngợi thế nào lại chạy ra ngoài, Kim Duyên mãi lúc sau mới ngỡ ngàng, chị dâu nhỏ đến giờ chỉ vài lần đi ra ngoài, ngay cả gặp bảo vệ trong nhà còn sợ nói gì đến đi ra ngoài? Vậy mà vẫn có người mang tiếng đại học hàng đầu, tiếp quản hàng bao nhân viên lại không nghĩ đến chuyện này, đi cả dép trong nhà chạy ra ngoài đường. Kim Duyên cản không kịp, dù sao thì cũng là chị hai tự nguyện chạy ra ngoài không có ai ép cả. Thím Ba sốt ruột đứng loanh quanh trong nhà, Triệu mà có mệnh hệ gì, thím cũng không sống nổi, bà Phạm ở dưới kia cũng nhất định là đang sốt ruột.

"Cô Kim Duyên, hay cô để tôi đi tìm nữa đi."

"Thím ở đây đi, con lên phòng lấy điện thoại gọi người đi tìm" Kim Duyên đi lên phòng, đi ngang qua tủ đồ đột nhiên dừng lại, hồi chiều rõ ràng là đóng rồi, sao giờ lại bị mở ra?

"Chị dâu, sao chị lại chui vào đây?"

Minh Triệu ngồi sụt sùi ở trong tủ đồ, nghe tiếng Kim Duyên thì tủi thân òa khóc, vừa lau nước mắt, vừa rúc thật sâu vào trong tủ đồ. Kim Duyên vứt áo quần ra giường, dỗ dành lau nước mắt cho chị, Minh Triệu né tránh, đối với sự động chạm bây giờ vô cùng sợ hãi. Kim Duyên không hiểu vì sao bản thân lại bị xa lánh, hô lên một tiếng, thím Ba ở dưới tầng vội vàng đi lên, thỏ con nhìn thấy thím, môi run run vừa khóc vừa nhìn thím.

"Triệu ngoan, làm thím sợ chết, ngoan, đừng khóc!"

Minh Triệu để thím lau nước mắt, hai chân thò xuống dưới lại rụt lại, co chân không chịu nhúc nhích. Kim Duyên để ý chỗ cổ trắng có vài vết lạ, ban nãy chân chị dâu nhỏ hình như cũng bị bầm vài chỗ, chỗ cánh tay cũng có dấu...Nếu như đoán không nhầm, nhất định....Là bị thịt rồi.

"Con đi tìm chị hai!" Kim Duyên bỏ đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại nói vài ba câu thì tắt máy. Quay lại nhìn chị dâu nhỏ vẫn chui trong tủ đồ, thở dài não nề. Thím Ba khuyên như nào vẫn không chịu đi ra, Minh Triệu chỉ khóc, hỏi thế nào cũng lắc đầu.

"Đâu rồi?"

"Chị dâu ở trong kia!" Kim Duyên nhìn cô, quay lại nhìn tủ đồ. Kỳ Duyên mỗi một bước chân là bao nặng nề, nhìn Minh Triệu đang khóc thì khựng lại, ban nãy cũng không có khóc thành ra thế, cô lại đáng sợ đến mức ấy?

"Minh Triệu, đi ra đây"

Minh Triệu run run đến khóc cũng không dám, hai tay bám riết lấy tay thím Ba, thím vỗ nhẹ lên mu bàn tay chị, vỗ về, nhìn Minh Triệu dịu dàng. "Cô Duyên gọi con kìa. Mau đi xuống với thím, đừng để cô ấy đợi."

Không khí im lặng, chỉ có tiếng nức nở của chị. Minh Triệu sau một hồi cuối cùng run run thò hai chân muốn bước xuống, nhưng nhớ lại khi nãy vất vả lắm mới đi sang được bên này, bây giờ đi không biết có lại đau như ban nãy không.

Kỳ Duyên đứng ở giữa phòng, vốn là muốn đợi chị đi đến nhưng lúc nhìn hai chân cô thò xuống, trong đầu đột nhiên dội lại cảnh hồi chiều tối, lúc Minh Triệu bị ngã với lấy chăn mỏng trên giường đi đến đắp lên người chị, bế đi. Thím Ba cũng quen rồi, chỉ đứng nhìn Minh Triệu khóc lóc dãy dụa không ăn thua.

Lúc bế Minh Triệu đi, ngang qua chỗ "Sắc nữ" nào đó, cô còn nghe rõ mồn một có người lẩm bẩm bên cạnh. "Nhìn cũng nhìn thấy hết rồi, còn che cái gì?"

Sau đó cũng không phản đối, giải thích gì hết, đi về phòng. Minh Triệu ngồi trên ghế lớn, qua lớp chăn đẩy Kỳ Duyên tránh xa một chút, nhích ra tận chỗ cuối ghế, co chân ngồi ở góc.

"Minh Triệu."

Minh Triệu không đáp. Kỳ Duyên túm lấy bắp tay chị, kéo lại gần. "Minh Triệu, chị câm rồi à?"

Có biết là cô vừa chạy đi tìm chị không? Còn lo chị bị kẻ khác lừa, cuối cùng thì chị trốn trong tủ quần áo. Minh Triệu muốn giận dỗi cái gì?

Minh Triệu bây giờ rất không muốn nói chuyện. Dì, em chồng đến cả thím Ba cũng không muốn nói gì hết, cảm giác bây giờ rất không an toàn, lúc dì nổi điên lên không có ai đến giúp chị hết. Hiện tại chỗ nào cũng không đáng tin nữa.

"Đứng dậy, đi thay đồ."

Minh Triệu cũng muốn đứng dậy, nhưng bắp tay bị giữ lại, vừa khóc vừa nhìn hai chân.

"Tôi nói đứng dậy."

Cánh tay lại nhói lên một trận, Kỳ Duyên lúc này mới buông chị ra, nhìn Minh Triệu đứng dậy, hai chân run run đi vào phòng tắm. Cầm lấy chăn của Kim Duyên đem sang trả cho em. Kim Duyên thở dài, không biết khi nào mới làm lành nữa.

Minh Triệu mất gần ba mươi phút mới chậm chạp từng bước một đi ra, nhìn Kỳ Duyên hốc mắt đã khô lại trực trào đỏ hoe, đi ra cửa phòng.

"Muốn đi đâu? Quay lại."

"..." Không có thoại của người đó nữa, Minh Triệu nghe xong quay lại, không dám chọc giận cô, đi vòng qua ngồi xuống chỗ góc ghế, giường kia chị không dám ngồi.

Kỳ Duyên chuyển lại kênh chị thường xem, im lặng không nói gì. Minh Triệu hai mắt nhìn TV thế nhưng trong đầu lại toàn lo lắng với sợ hãi không thôi. Lúc Kỳ Duyên tắt TV Minh Triệu vẫn giữ nguyên trạng thái, giống như lúc xem TV. Không biết từ lúc nào cô đã ngồi ở nay bên cạnh, nhìn chị thật lâu. Chỗ cổ có một vết bầm tím, cô chạm vào nó, Minh Triệu bị dọa nhảy dựng lên, vội đẩy cô ra. Từ chuyện xảy ra ngày hôm qua, Minh Triệu không muốn có bất cứ liên hệ gì với người này nữa, bình thường đã sợ hiện tại...Lại càng sợ.

Kỳ Duyên kéo chị lại, nhìn khuôn mặt sợ hãi của chị có chút không đành lòng. Kỳ Duyên nhìn qua đuôi mắt nhẹ nhàng hôn lên nó. "Đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến công ty!"

Minh Triệu muốn nói có thể không đi không, Triệu rất sợ. Nhưng miệng chị lại nói không nên lời, hai mắt chần chừ do dự, đưa tay lau đi chỗ đuôi mắt cô vừa hôn lên, không đáp. Thực ra là run lắm rồi, nhưng không có cách để nói chuyện với người ở trước mặt, cho nên im lặng là cách duy nhất để đối diện.

"Lên giường đi ngủ"

Thỏ con ngoan ngoãn ôm chăn leo lên giường, lấy cái gối chặn ở giữa giường, cẩn thận trùm chăn kín mít. Có người đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ hồi chiều rồi, xác định là hôm nay không được ôm gối ngủ, nhìn chị bao bọc cẩn thận thế kia, rảo bước đi về phía phòng tắm.

Sáng Sớm Minh Triệu còn chưa tỉnh giấc, mơ màng nghe thấy tiếng nói chuyện của người nào đó mà thức dậy, nhìn Kỳ Duyên đứng ở ngoài ban công nói chuyện, hôm nay phải đến công ty sao?

"Thay đồ, rồi xuống ăn sáng đi. Một lát đến công ty!"

Minh Triệu ngoan ngoãn đi thay đồ, lúc đi xuống cầu thang nhìn thấy cô ngồi ở bàn ăn thì len lén nhìn, không có ý đi đến. Kim Duyên ở trong bếp ngó ra, nhìn chị dâu nhỏ đứng khép nép ở cầu thang lại quay sang nhìn người nào đó đang ngồi ở bàn ăn.

Kỳ Duyên vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Minh Triệu nhìn em chồng, nhìn thím Ba đang ở trong bếp, cẩn thận đi đến. Cốc sữa nóng bị đẩy đến trước mặt, Minh Triệu đón bằng cả hai tay, một mạch uống hết nửa cốc, từ trưa hôm qua chưa được ăn uống gì cả, hiện tại chỉ cần ăn được, Minh Triệu đều sẽ không từ chối. Bữa sáng trôi qua, không ai nói với ai câu nào, đến cả Kim Duyên còn im lặng thì nói gì đến mấy người kia.

Minh Triệu ăn xong theo thói quen đi ra ngoài phòng khách, cũng quên mất có người hôm qua đã dặn là hôm nay phải đến công ty, tâm tình hình như là tốt hơn hôm qua rồi, mãi cho đến khi bị Kỳ Duyên lôi đi.

"Chị hai, chị đưa chị dâu đi đâu?" Kim Duyên bưng đĩa trái cây nói với theo. Minh Triệu cũng đang vùng vẫy muốn thoát ra, tiếc là cổ tay bị túm lấy không tài nào gỡ ra được, cau mày nhìn em chồng lại nhìn cổ tay bị túm lấy.

"Chị đi đâu?" Kim Duyên nhìn chị bị nhốt trong xe ô tô lo lắng, vội vàng chạy đến chặn cửa của cô. Chị dâu như thế nào chị hai còn không biết sao? Lại còn dẫn chị dâu đi ra ngoài.

"Đến công ty, hai người ở nhà không cần đợi cơm!"

Kim Duyên bị bỏ lại phía sau, nhìn ánh mắt cầu xin của chị dâu nhỏ đau lòng. Nhưng em không có quyền quyết định, ý đã ra không ai dám chống lại chị hai, đành nhờ cậy vào chị hai sẽ vì chị dâu nhỏ mà suy nghĩ lại thôi.

Minh Triệu quay lại nhìn Kim Duyên bị bỏ lại ở phía sau, bóng dáng càng ngày càng nhỏ lại, ở một ngã rẽ cũng không thấy nữa, ai biết được lần đây nhất Minh Triệu miễn cưỡng đi ra ngoài cũng là mấy tháng trước rồi, chị cũng không nghĩ đến chuyện sẽ ra ngoài. Đường xá như nào Minh Triệu cũng không rõ, suốt cả quãng đường đi chỉ thấy chị cúi gằm mặt. Kỳ Duyên cũng không mở miệng, không gian đáng sợ nhất là lúc cả hai không nói gì. Càng im lặng càng đáng sợ.

Minh Triệu lắc đầu nguầy nguậy không chịu xuống xe, nhìn xung quanh cứ một lúc lại có người đi qua, có người còn quay lại nhìn chị bàn tán, hai mắt đầy run sợ, kiên quyết không đi xuống. Kỳ Duyên đã mở sẵn cửa xe, đứng đợi ở bên ngoài vẫn không thấy Minh Triệu chịu đi xuống, kiên nhẫn cúi xuống gỡ từng ngón tay Minh Triệu đang đan vào nhau, nắm lấy tay chị, đối với Minh Triệu vô cùng dịu dàng, rất kiên nhẫn, rất quan tâm.

"Không cần sợ."

Minh Triêu bị dẫn đi, tay trái bị cô nắm lấy, tay phải cũng không yên tâm. Sợ cô sẽ bỏ chị ở lại đây, túm chặt lấy cánh tay cô. Kỳ Duyên nhìn sảnh lớn đông người thì hài lòng, hôm qua còn tính bảo nhân viên ở trong văn phòng, đợi khi nào cô đưa Minh Triệu lên trên phòng mới được đi lại nhưng nhìn Minh Triệu bây giờ, đột nhiên cô cảm thấy hiện tại cứ để như thế đi, không cần ban lệnh "Cấm".

Minh Triệu cẩn thận nhìn mọi thứ xung quanh, mỗi khi chị nhìn thấy có người đang lẩm bẩm nhìn về phía mình, bàn tay túm lấy cánh tay Kỳ Duên lại dùng sức, họ đang nói cái gì? Họ đang bàn tán về cô sao?

"Minh Triệu, sau này đừng mặc cái váy đấy nữa!"

Minh Triệu còn mải cảnh giác với người xung quanh, nào có để ý đến lời nói của ai kia. Mãi cho lúc đi vào trong thang máy mới định thần, vội rụt tay lại đứng tận góc thang máy để tránh xa cô. Kỳ Duyên tâm tình khi nãy còn rất tốt đột nhiên sắc mắt trầm xuống, kéo Minh Triệu ở góc vào trong lòng, nhìn Minh Triệu cau có. "Minh Triệu, có tin tôi vứt chị ở đây không?"

Người trong lòng nghe xong nước mắt đã trực trào, hai tay cứng đờ không dám kiến nghị đòi thả nữa. Ngoan ngoãn để cho Kỳ Duyên ôm. Đối với biểu tình kia, Kỳ Duyên rất hài lòng, cúi xuống hôn lên môi Minh Triệu một cái, chỉ lướt qua xong lại muốn hôn lâu một chút. Minh Triệu né tránh, đưa tay đẩy cô ra, hành động này bị Kỳ Duyên để vào mắt, thang máy vừa mở ra, Minh Triệu bị kéo lôi ra ngoài, cô đi rất nhanh, cổ tay cũng bị túm rất đau, hình như Kỳ Duyên đang tức giận, Minh Triệu cảm nhận được nên chị cố gắng bước nhanh hơn, cố để đuổi theo cô, đi ngang qua căn phòng nọ, Kỳ Duyên ném tập hồ sơ lên bàn xong đi thêm vài bước mở một cánh cửa khác. Cánh cửa đóng rầm lại, Minh Triệu nhìn căn phòng màu xám, ngẩng đầu nhìn Kỳ Duyên, thấy cô đang nới lỏng cà vạt, đầu chị lại nhớ đến cảnh ngày hôm qua, quay người muốn mở cửa bỏ chạy.

"Muốn đi đâu? Tôi cho chị đi chưa?"

Minh Triệu bị ném lên giường, cũng bị Kỳ Duyên đè lại, cô vuốt ve dọc cơ thể chị, bộ váy Minh Triệu chăm chăm bảo vệ cũng bị cô giật phăng ra, cơ thể Minh Triệu lần nữa lại lõa lổ trước mặt, Minh Triệu kéo chăn che đậy lấy cơ thể, nhìn Kỳ Duyên lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi trên người, cơ thể chị run lên bần bật, nhớ đến từng trận đau, từng vết xước trên cơ thể, cảm giác đã đau quặn lại.

Kỳ Duyên không có màn dạo đầu, so với hôm qua còn đáng sợ hơn, ngón tay đi thẳng vào cơ thể chị, không có lời an ủi, không một lời cảnh báo. Minh Triệu nằm thoi thóp, bụng dưới đau đớn, hai tay chị đánh vào ngực cô sau cùng lại là bấu víu vào cánh tay cô, cầu xinh sự buông tha, cũng nài nỉ chị hãy thương xót cho chị.

"Minh Triệu, tôi là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro