CHAP 13: TRIỆU ĐÁNG YÊU!!!
Minh Triệu thấy ngứa, có người véo má chị nhưng mà chị lại không mở nổi mắt. Kỳ Duyên nhìn chị cau mày khó chịu thế nhưng vẫn ngủ, cũng ngủ nửa ngày rồi.
"Bà, Triệu muốn ngủ mà!" Minh Triệu cau có ôm lấy cục thịt ở bên cạnh, chu chu cái miệng nỉ non.
Bà? Nếu như không phải nịnh nọt ôm lấy người cô, thì Minh Triệu xác định đi!
"Bà ngoại, con đau!"
Má vẫn bị véo, đau quá! Minh Triệu nức nở ở cổ họng, Kỳ Duyên thôi không giày vò má nữa, nhìn cái miệng chu chu ra kia liền bóp bóp. Minh Triệu trở mình quay mặt lại, không ôm nữa. Lại còn lấy tay che che miệng hình như là sợ có người bóp bóp. Mũi cũng bị véo, một lát lại chuyển qua tai. Minh Triệu cau có tỉnh dậy, mắt vẫn lim dim, sờ sờ mặt người đối diện. "Bà ngoại?"
Kỳ Duyên bị sờ sờ nắn nắn thì khó chịu. Vẫn là bà ngoại.
___________________
"Quay gần một chút, dịch sang, sang phải một chút!" Ông Nguyễn nhòm nhòm vào điện thoại ra lệnh.
Thím Ba thập thò ở ngoài nhìn vào. Phía sau, Kim Duyên cầm máy cũng chỉnh theo, vừa cầm vừa cau có "Ông nội, được chưa? Chị hai mà biết thì con chết chắc!"
"Nó dám? Ông sẽ xử nó!"
"Được chưa? Con còn muốn sống nữa~~~~~" Kim Duyên khóc ròng, cầm máy như này, vừa dễ chết vừa phí, em chẳng xem được gì hết!
_______________
Kỳ Duyên không nói, không phải là không biết. Ở bên ngoài nãy giờ, xem đủ rồi?
"Kim Duyên, đóng cửa vào!!"
Cạch một tiếng.
Minh Triệu nghe giọng quen quen, cố mở to mắt để nhìn. "Dì! Dì về rồi!"
"Ừ!"
"Triệu đợi dì mãi!" Minh Triệu khàn khàn nói, nhìn eo bị người nào đó ôm lấy, vội gạt ra vuốt vuốt mồ hôi ở trán cũng không rõ là do ốm nên toát mồ hôi hay tại vì ở quá gần nên thấy nóng.
"Sao lại ngủ ở ngoài ban công? Thím không nhắc đi ngủ?"
Minh Triệu lắc lắc "Triệu đợi dì mãi!"
Có người tủi thân vừa nói vừa cúi gằm mặt, chỉ sợ cô sẽ nổi giận nên không dám làm bừa.
"Sau này không cần đợi!" Kỳ Duyên vừa nhìn vết thương ở tay chị vừa dặn. Minh Triệu không nói gì cứ nhìn cô chằm chằm.
Dì vừa nãy ngủ ở đây à? Bây giờ chị mới phát hiện, vừa nãy dì bóp bóp, véo véo không cho chị ngủ.
"Đi thay đồ rồi xuống ăn cơm!" Kỳ Duyên đứng dậy đi ra cửa, lại không thấy có người lẽo đẽo phía sau. Quay lại nhìn thấy một cảnh.
"Dì, bế Triệu!" Thỏ con ngồi trên giường đung đưa hai chân chìa tay đòi bế.
Kỳ Duyên nhìn, hôm nay còn chủ động đòi bế? Vết thương ở chân hình như không còn đau...Cũng chỉ là hình như, nếu như cô ngốc nào đó muốn bế thì nhất định sẽ phải bế nếu không sẽ có người bày ra bộ dạng vị ức hiếp rất đáng thương...Như vậy, cô càng có cảm giác mình đã làm chuyện xấu
"A! Chị dâu dậy rồi à? Em tưởng chị đến tối mới tỉnh cơ!" Kim Duyên vừa cười vừa nhìn cô, hàm ý rất rõ. Chỉ có Minh Triệu là ngây thơ, lên tiếng giải thích
"Tại dì phá nên không ngủ được!" Minh Triệu bình thản nói, Kỳ Duyên đặt cô xuống ghế ngồi vào chỗ bên cạnh không nói gì. Thím Ba thì cười suốt bữa ăn, Minh Triệu ngốc nghếch không hiểu chuyện muốn hỏi lại không hỏi. Minh Triệu ăn xong một bát, quen tay chồm người qua chỗ cô với lấy hộp khăn giấy. Sau đó lại là màn đối thoại nhàm chán
"No rồi??"
"No" Minh Triệu gật đầu.
"Ăn thêm một bát!"
Thím Ba nghe thấy thì đứng dậy đi đơm thêm một bát, nghe thấy tranh luận này là biết mọi thứ lại trở lại bình thường rồi.
Minh Triệu nhìn chằm chằm không ăn
"Chị dâu, sao chị không ăn?"
"No rồi, không ăn nữa!" Chị nhỏ giọng meo meo len lén nhìn thái độ của cô. Kỳ Duyên ăn xong bát mới quay ra nhìn. "Vậy uống thêm sữa!"
Nể tình hôm nay chị ốm, tha cho chị.
Minh Triệu cười cười song lại nhìn bát cơm chưa ăn đẩy ra trước mặt cô "Không ăn nữa, dì ăn đi!"
Kim Duyên ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc "Chị dâu, cái đó...Chị em bị bệnh sạch sẽ. Bát của chị..."
"Bà ngoại không cho bỏ cơm đâu!"
Thím Ba nhịn cười ở bên cạnh, Kim Duyên cũng không biết phải nói gì, cả ba cặp mắt đều hướng về phía Kỳ Duyên.
Thím cược Kỳ Duyên sẽ không ăn.
Kim Duyên cược chị hai sẽ ăn còn nữa chắc chắn là sẽ ăn ngon lành luôn cho mà xem. Bát của chị dâu đâu phải bát bình thường, có mùi của chị dâu, vị của chị dâu...
Minh Triệu nhìn cô, lại thấy cô nhìn chị chằm chằm thì lấy thìa xúc một miếng thịt vào bát cô. Vẫn chưa đủ à? Minh Triệu lại xúc thêm một miếng nữa với qua lấy một chút rau. Miệng Minh Triệu méo xệch, nhìn thấy cô cau mày thì thôi không lấy thêm nữa mà ôm gấu nhỏ ngồi thu lu ở ghế.
Chị hai sẽ ăn. Kim Duyên ở trong lòng đang kêu gào, nhất định sẽ ăn. Ông Nguyễn mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ không tin cho mà xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro