CHAP 1: TRỊU TRỊU THÍCH KHÓC
Bà Phạm không còn nữa, khoảnh khắc bàn tay bà không còn nắm lấy tay chị, Minh Triệu giống như đứa trẻ hai mươi hai năm về trước khóc nấc lên, Minh Triệu khó thở gọi tên bà, lần đầu tiên chị nói nhiều như thế, nhưng là không có ai đáp lại lời chị nói hết. Thím Ba kéo chị sang một bên, đau lòng lau nước mắt. Thím nhớ đến sáng sớm nay Minh Triệu đột nhiên gọi tên bà Phạm, thím còn vui vẻ dẫn chị đến bệnh viện thăm bà, lại không ngờ bệnh tình bà lại chuyển hướng xấu, bà chỉ kịp nói vài lời căn dặn, cũng may trước khi nhắm mắt bà có thể nghe thấy Minh Triệu nói chuyện lần cuối.
Từ sau hôm ở bệnh viện, không ai thấy chị nói chuyện nữa. Minh Triệu vẫn im lặng ngây ngốc ngồi như trước. Đám tang của bà, Minh Triệu ở trong phòng khóa trái cửa giống như trốn tránh liên hệ với bên ngoài. Đến cả thím Ba thường ngày nói cô cũng đều không nghe
"Triệu, ăn cơm thôi!"
"Triệu, đến giờ xem phim rồi!"
Không có ai đáp lại hết, cũng giống như mấy ngày gần đây, thím Ba chỉ một mình nói chuyện. Minh Triệu cứ nhốt mình như vậy, thím cũng hết cách rồi. Nghĩ ngợi một hồi đành quay vào nhà bếp.
_____________________
"Phạm Đình Minh Triệu?" Kỳ Duyên vừa từ Pháp trở về, đập vào mắt liền thấy tin tức là cô công khai vợ chưa cưới. Vốn chỉ nghĩ báo chí giật tít cái tiêu đề, không nghĩ đến phía sau người đăng tin lại là lời tuyên bố của ông nội mình. Ông Nguyễn Văn Thanh.
Kỳ Duyên từ khi nào lại có vợ chưa cưới?
"Phạm Đình Minh Triệu? Là con gái nhà ai?" Kỳ Duyên là lần đầu đặc biệt lên mạng tra cứu tin tức phụ nữ, cũng là lần đầu muốn giết người. Phạm Đình Minh Triệu, thế nhưng lại không có một tấm ảnh hay tin tức gì hết! Vợ chưa cưới này lại thần bí như thế!
Kỳ Duyên không đến công ty, lập tức trở về Nguyễn gia. "Thím là người mới?"
"A, cô là Kỳ Duyên sao, tôi...Tôi đi theo cô Minh Triệu, tôi...Là được ông Nguyễn mời đến!"
"Minh Triệu? Cô ta đâu?"
"Triệu ở trong phòng, cô tính làm gì?"
"Không có gì, thím làm việc đi!" Kỳ Duyên đi thẳng lên phòng, vị hôn thê kia chắc ở cạnh phòng cô rồi! Kỳ Duyên không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cửa phòng lại bị khóa. Khóa cái gì, nhà cũng là nhà của cô, không kiêng nể liền đạp cánh cửa đi vào.
RẦM!!!!!
Minh Triệu đang uống hớp sữa nóng lại bị tiếng đạp cửa làm cho giật mình, làm rơi cốc sữa. Mảnh thủy tinh rơi đầy ở dưới sàn, con gấu chị cầm trên tay cũng bị rơi xuống, Minh Triệu nhút nhát vừa khóc vừa cúi xuống nhặt chú gấu, gấu của chị bị ướt rồi! Càng nghĩ, Minh Triệu càng tủi thân, cứ ngồi khóc ở dưới sàn.
Kỳ Duyên nhìn mảnh thủy tinh ở dưới sàn, lại nhìn vợ chưa cưới ngồi khóc nức nở kia, bất lực. "Minh Triệu, ngẩng đầu lên!"
"Tôi nói ngẩng đầu lên, cô biết cô ngồi ở đâu không?" Minh Triệu không đáp lại, có người hỏi chị cũng đều là bà trả lời, nếu không thì là thím Ba nhưng bây giờ không có ai hết. Minh Triệu đơn độc ngồi dưới đất vừa khóc vừa ôm lấy gấu.
Vợ chưa cưới của chị lại kỳ quái như thế!
"Minh Triệu đứng dậy, bước ra khỏi chỗ đấy cho tôi!" Kỳ Duyên mất kiên nhẫn, túm lấy con gấu đáng ghét sang một bên, cô nắm cổ tay muốn kéo chị đứng dậy. Ngược lại làm Minh Triệu sợ hãi rụt tay lại, tay nhỏ chống xuống đất cố dịch vào trong, chị thấy đau buốt ở tay. Quay xuống nhìn đã thấy tay bị ghim một mảnh vỡ, hai chân loạng choạng muốn đứng dậy lại cũng giẫm phải một mảnh vỡ khác.
Vụng về hết sức!!!
Kỳ Duyên nhìn chị đánh giá, đá mảnh vỡ sang một bên kéo chị ngồi lên giường. Váy trắng dính một chút máu, chân bị ghim mảnh to chảy máu một đoạn dài, bàn tay cũng bị thương. Kỳ Duyên vừa mới về nước đã phải đau đầu như thế. "Thím Ba, thím lên đây một chút!"
Kỳ Duyên vừa quay sang gọi thím Ba xong quay lại đã thấy Minh Triệu từ trên giường bò xuống, bất chấp vết thương ở tay vẫn bò lại phía con gấu. Nhìn thấy cô thì sợ co rúm người, ngồi thu lu một góc. Thím Ba chạy lên đến cửa phòng đã thấy Minh Triệu khóc nức nở, chân tay còn dính máu thì vội vàng chạy lại. Lo đến nói năng lắp bắp. "Triệu, đừng khóc. Nào....Đứng dậy.....Thím....Thím băng vết thương cho con. Đừng khóc!"
Thím Ba càng nói, Minh Triệu càng khóc. Kỳ Duyên đứng dựa vào cửa nhìn, có lẽ có người báo tin, ông Nguyễn sớm không về, muộn không về lại về ngay đúng lúc này. Nhìn cháu dâu khóc tội nghiệp thế kia, liền kết luận là bị cháu gái ông chọc tức. Liếc nhìn Kỳ Duyên ở cửa ra dấu rồi đi vào phòng sách. "Cháu muốn ông tức chết phải không?"
"Cháu cũng bị ông làm tức chết rồi! Minh Triệu kia rõ ràng không phải người bình thường!"
"Vậy thì sao? Cháu không muốn kết hôn"
"Hôn nhân thương mại, ít nhất cũng là người bình thường, cô ta rõ ràng có vấn đề!"
"Vấn đề? Sao ông không thấy?Chú Lý, chú thấy không?" Chú Lý theo hầu ông bấy lâu nay vội lắc đầu nguầy nguậy. kỳ Duyên điên đầu. "Công ty không khó khăn, ông cũng biết!"
"Con bé chỉ có mình bà ngoại là người thân, bạn già của ông cũng qua đời rồi, bà ấy nhờ ông chăm lo cho con bé. Ông chỉ tin tưởng cháu, công ty của con bé cũng giao lại cho con, ông cũng chẳng sống được bao lâu, tình cảm còn có thể bồi dưỡng!"
"Cháu không chấp nhận!"
"Đây là giấy tờ chuyển cố phần, do con đứng tên!" Ông Nguyễn chính là muốn bức cô vào đường cùng.
"Coi như ông nhờ con, sau này nếu thật sự không hợp, ông không ép con nữa!" Kỳ Duyên suy nghĩ một hồi, dù sao thì giới thượng lưu đâu đâu cũng tồn tại hôn nhân thương mại. Không kết hôn người này, thì kết hôn với người khác, sớm hay muộn đều như thế. Chi bằng, cứ lấy tạm cô vợ kia về, ngốc như vậy cũng chẳng ảnh hưởng đến cô. Nghĩ như thế, cô liền cầm tờ giấy đi ra cửa. Trước khi đi, ông Nguyễn gọi với lại "Cái này...Là thông tin của con bé, bà ngoại con bé đích thân viết, cầm lấy đi!"
Kỳ Duyên nhận lấy, cô còn chưa nhìn kỹ vợ chưa cưới. Minh Triệu ngồi ở trên giường, nhìn thím Ba dọn dẹp. Trên tay vẫn ôm chú gấu ướt một mảng kia. Vẫn bộ dạng ngây ngốc ngồi nhìn. "Triệu, con biết người vừa nãy không?"
Minh Triệu không nói gì, vẫn ngồi im như thế. Thím nắm lấy tay chị mà kể "Cô ấy sau này là chồng của con! Bà chủ rất thích cô ấy, Triệu nhà mình nhất định cũng sẽ thích cô ấy! Sau này, Triệu có thêm người nhà rồi, nhưng mà...Không được vì gái đẹp mà bỏ thím đâu!"
Minh Triệu nghe không hiểu nhưng nhắc đến bà ngoại, hai mắt đã đỏ ửng sắp khóc. Lại nghe thấy thím Ba sẽ bỏ mình liền khóc như đứa trẻ bị giành kẹo. Thím Ba dỗ dành chị, khó khăn lắm chị nín khóc, cứ nhìn thím Ba mãi, chị sợ thím sẽ bỏ chị. Kỳ Duyên đứng ở bên ngoài ngắm vợ mình, đột nhiên thấy hiếu kỳ. Cô bảo thím Ba ra ngoài, Minh Triệu nhìn bóng thím đi khỏi thì lưu luyến muốn đi theo.
"Ngồi im!" Kỳ Duyên lớn giọng một chút, hai chân Minh Triệu thõng xuống vội rụt lại, ngồi im ở trên giường. Chị sợ người ở trước mặt.
Giấy tờ nói Minh Triệu năm nay đã 25 tuổi, thế nào lại có thể lớn hơn cô tận 2 tuổi...Cô không tin. "Minh Triệu, chị bao nhiêu tuổi?"
Minh Triệu không đáp, Kỳ Duyên cũng hết cách với chị. Đi lại bàn làm việc nhìn một chút. Cô chạm vào đồng hồ, Minh Triệu liền giành lấy, chạm vào quyển sổ ở trên bàn, chị cũng giành lấy. Minh Triệu lẽo đẽo ở phía sau cô giành lại đồ. Một màn này vào mắt thím Ba lại giống như đôi tình nhân. Thím đem bộ váy đặt sẵn vào phòng tắm, rồi đi ra ngoài. Minh Triệu muốn cầu cứu thím, nhưng có người lại vờ như không thấy.
Triệu sắp khóc rồi!
Ông Nguyễn nhìn cháu dâu khập khiễng đi quanh phòng thì xót xa, quát một tiếng. Kỳ Duyên đặt lại ống thủy tinh màu mè xuống, không trêu chị nữa. Nghĩ ngợi không có gì làm bèn bỏ về phòng.
Giữa trưa, bàn ăn vẫn thiếu một người. Thím Ba dở tay đặt bát canh xuống bàn "Triệu không thích đông người, mọi người cứ ăn trước đi, một lát tôi gọi con bé ăn!"
Ông Nguyễn hình như đã quen với chuyện này, còn Kỳ Duyên lại không vui. "Thím gọi Minh Triệu xuống đi!"
Thím Ba còn đang chần chừ thì Kỳ Duyên đã đích thân đi lên gọi. "Minh Triệu!"
Kỳ Duyên bỗng cảm thấy lời nói dư thừa, Minh Triệu dù sao cũng không nói chuyện, cô còn gọi làm gì? Đèn bật sáng trưng, Minh Triệu ngồi ở một góc ôm ảnh bà ngoại khóc. Từ sau khi bà mất, sáng trưa chiều tối, mỗi ngày ít nhất bốn giờ chị đều ngồi như thế, chị ngốc nhưng chị biết bà Phạm bỏ chị đi rồi.
Kỳ Duyên là lần đầu thấy phụ nữ khóc, đứng ở trước mặt chị khó hiểu. "Vì sao khóc?"
Hai tay dư thừa vén tóc chị sang một bên, cô bây giờ mới để ý, vợ chưa cưới cũng không đến nỗi quá xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro