Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#24.

Cái giá lạnh khi những ngày xuân đang dần đến, ngoài trời tuyết phủ lên không gian một lớp trắng mờ che khuất đi tầm nhìn. Tạ Du thở ra một hơi khói trắng, hai tay giữ chặt chiếc mũ áo khoác bông khiến cho gương mặt nhỏ của cậu như đang đắm mình trong sự mềm mại dịu ngoan.

Trời hôm nay lạnh hơn những ngày trước đó.

Cậu nghe thấy tiếng pháo đì đoàng dường như vang vọng từ nơi xa thật xa, nhưng nhanh chóng toàn bộ thanh âm đều bị cơn gió lướt qua và những đụn tuyết đắp cao che khuất.

“Bạn nhỏ ơi đi nhanh thôi nào, đám bọn nó chắc là đã chờ đủ ở nhà thầy rồi đấy...” Hạ Triêu từ trong nhà bước ra, vốn còn định nói gì đó nhưng có vẻ như cái lạnh bất chợt của bên ngoài đã khiến hắn phải rụt cổ lại, sau đó vội vã áp tay lên hai bên tai đã đỏ ửng lên vì lạnh của người thương: “Trời ạ, ngoài này lạnh thế này cơ á. Sao em không đứng trong nhà mà chờ, hư ơi là hư.”

Tạ Du nâng mi, đôi mắt xinh đẹp dẫu cho có ở giữa sương mờ và tuyết trắng cũng không thể che khuất đi sự trong trẻo lạnh lùng tựa mặt hồ trong vắt một ngày thu, Hạ Triêu tưởng như mình đã đắm chìm, thế nhưng khi tỉnh táo lại, dường như cậu cũng chỉ nhìn hắn như thế thôi.

“Đi thôi.”

Hạ Triêu bỗng thôi không càu nhàu nữa, chẳng rõ vì lý do gì, hắn bật cười, với tay nắm chặt lấy bàn tay của Tạ Du, bước lên phía trước dắt cậu đi.

Không phải cậu không nhận ra đâu, cái ý đồ ủ ấm tay cậu của tên ngốc nào đó.

Nhưng, nhìn vành tai đỏ bừng bừng của hắn cùng nụ cười sáng trong trên khóe môi ấy, Tạ Du cảm thấy cũng không cần thiết phải nói ra...

“Bọn nó có báo cho thầy Đường về việc đến thăm không?” Thanh âm nhàn nhạt của Tạ Du vang lên, đáp lại cậu là tiếng cười khẽ của anh đẹp trai đang đi ở phía trước.

“Không báo. Chắc chắn luôn. Bọn nó mấy năm nay cũng chỉ mong tạo được bất ngờ cho thầy, dễ gì chứ.”

Trên đoạn đường dài từ căn nhà riêng của “hai vị đại ca” chung sống sau tốt nghiệp đến ngôi nhà yên ắng của người thầy đã về hưu, Hạ Triêu bất chợt thu về được một tiếng cười khẩy đã lâu không gặp của người thương, cùng câu trêu chọc hình như chỉ là buộc miệng nói ra từ vị bác sĩ Tạ điềm tĩnh lạnh lùng: “Kinh hỉ? Có mà kinh hoảng nghe còn hợp lý hơn.”

Hạ Triêu bật cười, hình như cái vẻ khó ở buông lời trêu chọc này của cậu lúc nào cũng đáng yêu như vậy, chỉ là kể từ sau khi tốt nghiệp, đã lâu rồi cậu không còn xuất hiện dáng vẻ này nữa rồi.

“Cũng không ngoại trừ trường hợp đó, nhưng anh cảm thấy lão Đường sẽ vui mà.”

“Cũng chỉ có thầy mới dung túng bọn nó như thế.”

Tạ Du nhắm mắt nghỉ ngơi, buổi tối hôm trước cậu đã phải tăng ca đến tận sáng. Hiếm được một lần cậu phải ở lại bệnh viện muộn đến vậy trong ngày năm mới, Hạ Triêu lo đến mức phải lái xe đến rước cậu về sau khi công việc đã xong.

Cậu trai vốn đang không muốn nói thêm gì nữa đã bị câu nói tiếp theo của người yêu chọc đến cạn lời: “Nếu là em thì chắc sẽ thành đại hội xử phạt nhỉ.”

“... Em đã phạt anh bao giờ chưa?”

Hạ Triêu bật cười, đưa một tay sang vò rối mái tóc của cậu bạn nhỏ chao ôi sao mà đáng yêu thế nhà hắn.

“Hiểu rồi, bạn nhỏ nhà chúng ta đáng yêu chết đi được, sao có thể phạt ai chứ.”

“Ngu ngốc.”

Đương lúc Tạ Du vẫn còn đang chỉnh lại tóc, chiếc xe của hai người họ đã dừng lại ngay trước cánh cổng nhà Đường Sâm.

Nhìn cái đám lúc nha lúc nhúc đang không ra thể thống nào ở trong sân, Hạ Triêu cảm thấy bạn trai mình thật sự có tài tiên tri. Tạ Du cũng đã thấy một đám người đang chen chúc bên trong, cậu bước vào, giống như một thế lực hùng mạnh nào đó vừa xuất hiện, khoảng sân vốn ồn ào trong phút chốc trở nên im lặng khác thường.

“Đại ca... À không không không, anh Du, mời anh vào.”

Vạn Đạt là người đầu tiên lên tiếng, ấy thế mà dẫu cho cái miệng thì vẫn leo lẻo cung cung kính kính nói lời mời, bàn tay đang chìa ra và cả biểu cảm gương mặt của cậu ta lại như bán đứng bản thân trong ý định xin tiền mừng tuổi.

“...”

Hạ Triêu phì cười trước gương mặt như không còn gì để nói của người thương, hắn lẳng lặng tách từng ngón tay đang nắm chặt của Tạ Du ra, nhét vào tay cậu một xấp bao lì xì mà hắn đã chuẩn bị từ trước.

“Bạn nhỏ, của em này.”

Hẳn rồi, với đôi mắt soi lì xì nhanh như chuột soi thức ăn của lũ trẻ lớp ba, hành động của hắn làm sao lại thật sự gọi là “lẳng lặng” được cơ chứ.

“ANH TRIÊU!!”

“Anh Triêu ơi từ nay anh là anh trai ruột của em!!”

“Ông nội ơi ông có nhớ, khi còn bé cháu hay bế ông đó. Vậy nên cháu xin hai bao được không!?!”

Hạ Triêu cười hì hì, mặc nhiên xem những câu nói khoác của lũ bạn như lời chúc trăm năm hảo hợp khi chúc cưới: “Cảm ơn cảm ơn, tôi và anh Du của các cậu chắc chắn sẽ trăm năm hạnh phúc.”

“...”

“?”

Một thoáng im lặng kéo dài, cho đến khi thầy Đường xuất hiện phá vỡ bầu không khí đã đóng băng.

“Ai cưới? Bạn học Hạ và bạn học Tạ đã kết hôn rồi sao?”

Một câu hỏi giải tán cuộc trò chuyện, cả lũ lục tục kéo nhau vào bên trong, bỏ lại ông thầy thân thương đứng ngẩn ngơ dường như chẳng hiểu chuyện gì.

Tạ Du và Hạ Triêu là hai người sau cùng xuất hiện trong phòng khách của Đường Sâm.

Bởi vì ông không thường mời khách, phòng tiếp khách của căn nhà nhỏ cũng chỉ vừa đủ cho đám trẻ đứng chen chân. Có lẽ là đã quen với những trò đùa nghịch ngợm, hoặc có lẽ bởi vì muốn tạo không khí hăng hái của ngày năm mới, Đường Sâm rút ra một xấp bao lì xì đỏ chót đủ hình thù, trông ánh mắt dõi theo của đám trẻ ngoan nhà ông, có lẽ bọn nhỏ đã ngóng trông từ lâu.

“Trong này có rất nhiều mệnh giá, cao nhất là hai ngàn tệ. Nào, mỗi người một bao.”

Rút thăm!!

Hai ngàn tệ!!

“EM, THẦY ƠI EM RÚT TRƯỚC!”

Vạn Đạt gào mồm lên, chen chân chạy nhanh lên phía trước. Đám “người lớn” đều đã sớm trưởng thành, có người còn có cả râu ria và những dấu vết của tháng năm trên gương mặt cười khúc khích, khi này đây chẳng một ai chú ý đến hình tượng mà bản thân đã gầy dựng, nhao nhao hệt như lũ trẻ con nhận quà vui từ người lớn. Vạn Đạt dùng hết sức bình sinh của mình khấn vái tứ phương, đến cả Tạ Du cũng bị cậu ta lôi ra vái lạy một lượt.

Nhưng đen thôi, đỏ là red, tay thối như Vạn Sự Thông có rút lì xì cũng chỉ được dăm ba tệ lẻ đáng thương lẽ ra phải là bao lì xì còn sót lại sau cùng.

“10 tệ. Cậu thật sự đã đi chùa cầu may chưa đấy Đạt?”

Hứa Tình Tình vỗ vai cậu ta chia buồn, tranh thủ chìa tay rút một bao từ xấp lì xì mà Đường Sâm đang xòe ra.

50 tệ, không quá cao so với mệnh giá của bao lớn nhất nhưng cũng đã tốt hơn hẳn Vạn Đạt. Cậu chàng nhìn giá trị bao lì xì mà cô bạn thân cướp được, thầm nhủ tình bạn chúng mình sẽ tuyệt giao năm giây.

La Văn Cường rút được 5 tệ, thành công mở rộng con đường bạn bè với cậu phóng viên đang u sầu. Ánh mắt Vạn đạt sáng rỡ, tựa như một tuồng cải lương được sống lại trong phút chốc, cậu ta đưa tay choàng vai La Văn Cường, xúc động lên tiếng: “Cường Cường!!”

“Đạt Đạt!!”

“Cường Cường!!”

“Đạt Đạt!!”

Đương lúc hai đứa bạn vẫn đang diễn trọn một vở bạn thân chí cốt lâu ngày gặp lại, một tràng cười giòn giã bỗng vang lên, đi kèm theo nó là ánh mắt khó tin của những đứa bạn đang vây quanh Đường Sâm.

“Sao đấy? Tới ai rút đấy?”

Giữa vòng tròn kín là Tạ Du đang đứng đó, trên tay cậu là bao lì xì 1 tệ.

“??”

“Hóa ra ở cạnh vận may quạ đen của anh Triêu lâu ngày cũng sẽ kéo nhân phẩm xuống.”

“Vận may cá chép vàng của anh Du cũng không cứu được luôn ư?”

“Thật đáng sợ.”

Hạ Triêu vừa cười vừa đáp lại lũ bạn, nhìn thấy gương mặt lạnh như chính tờ tiền trong bao, thậm chí còn chả có lấy một biểu cảm nào của Tạ Du, hắn thật sự lo rằng cậu sẽ nổi điên lên tẩn cho cái lũ ngứa đòn này một trận ngay ngày đầu năm mới thật.

“Hay là anh cho em một bao lì xì to ơi là to nhé?”

Hạ Triêu nhỏ giọng thì thầm bên tai Tạ Du, để ý thấy đôi tai nhỏ dần đỏ ửng lên, hắn thích thú đặt lên đó một cái hôn phớt tựa như gió vờn qua tai.

“...”

Tạ Du hiếm thấy không biết phải nói gì. Cậu suy tư mất một lúc lâu, sau đó quay đầu nắm lấy chiếc cà vạt đung đưa trên cổ Hạ Triêu, kéo hắn xuống hôn một cái lên môi hắn, còn tặng kèm thêm một chiếc hôn ngoan yêu bên gò má của người thương.

“Thầy, em rút lại.”

Đường Sâm đã sớm quen với những hành động thế này từ hai cậu học trò tài năng xuất chúng, ông chỉ mỉm cười một chút trước vẻ mặt như ê răng của đám học trò còn lại, rồi xòe xấp lì xì ra cho cậu rút thăm.

Hai ngàn tệ gọn gàng vào tay cậu.

“?!”

“Cái quái...”

“Đây gọi là sức mạnh tình yêu ư?!”

Não bộ của lũ trẻ lớp ba dường như đã hoàn toàn ngưng hoạt động khi nhìn thấy cả bao lì xì mệnh giá thấp nhất và cao nhất đều rơi vào tay Tạ Du. Hóa ra khoảng cách chênh nhau giữa may mắn và xui xẻo cũng chỉ là thứ gọi là “sức mạnh tình yêu”.

“...... Em bỗng thấy tiền mừng tuổi hôm nay vừa ngọt ngào vừa chua chát đến lạ.”

“Ôi cái vị chua lòm của tình yêu này...”

“Anh Du hôm nay phải đãi khách!!”

“Đúng vậy, đãi khách!!!”

Vạn Đạt và Lưu Tồn Hạo nhao nhao đòi Tạ Du đãi khách, hiếm thấy được một hôm vị bác sĩ của họ dễ tính đến bất ngờ, thế mà Tạ Du thật sự gật đầu.

“Đãi thật hả?”

Hạ Triêu hạ giọng hỏi cậu, nhận về được cho mình một cái gật đầu nhẹ đến chẳng thể nhẹ hơn.

“Đãi lần này, đến đám cưới của chúng ta em sẽ thu về hết.”

Đám cưới.

Hạ Triêu mãi đến lúc này mới nhận ra, cậu chưa từng xem nhẹ câu đùa của hắn.

Vị Hạ tổng nổi danh giới doanh nghiệp bỗng treo trên môi nụ cười hạnh phúc đến ngu đần, hớn ha hớn hở chạy lên phía trước xua lũ bạn chọn nhà hàng.

Hình như sự hạnh phúc cũng có thể lây lan, Tạ Du đi ở phía sau trong thoáng chốc cũng bật cười.

Giữa trận tuyết đầu mùa lất phất rơi, đó là một nụ cười rất khẽ.

Bắc Kinh, 20:38, Happy Lunar New Year.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro