Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[TRIẾT TUẤN] "Em nhất định phải đứng vững"

Tên gốc: 【哲俊】“你一定要站稳”
Tác giả: 一只高贵的鹤 (Một con Hạc cao quý)
Trans: Meo Meo
Link: https://nie16.lofter.com/post/1ef640b1_1cc52f19c
=======================
ĐƯỢC DỊCH DƯỚI SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ

Sản phẩm từ bục thang máy trong concert
Tình yêu không viên mãn
=======================
Cuối cùng hoàn được một bộ rồi đấy, mọi người đọc xong cho xin ít cảm nhận thử bạn nghĩ đâu là loại kết nào nào
ps: chương cuối nên cho con bìa truyện =]]
======================

Trái tim bắt đầu đập vào xương ngực một cách kịch liệt và rối loạn, đến mức lập tức liền cảm thấy nghẹt thở, Cung Tuấn hai mắt phiếm hồng ngập hơi nước, nước mắt trượt dài từ khóe mắt xuống đất nở thành những đóa hoa, mùi máu tanh không thể nào khống chế lan tỏa trong không khí, khiến người ta hít thở không thông.

Trái tim giống như phản bội bản thân, gia tốc nhảy lên làm máu từ miệng vết thương chảy ra, nhiệt độ ấm nóng trong cơ thể theo máu mà rời khỏi tứ chi, không được nghỉ ngơi đầy đủ đại não ong ong làm loạn, không biết bởi vì đau hay là vì nhịp tim đập mạnh mà đến nhịp thở cũng phản bội cậu mà bắt đầu rối loạn.

Cung Tuấn hô hấp càng ngày càng yếu, thống khổ tràn ngập toàn bộ lồng ngực, nhưng cậu không muốn cúi đầu, không muốn cuối đầu trước thế tục, sống lưng thẳng tắp, nhưng bệnh ma trong lòng khiến cho cậu tích tụ bi thương.

Ánh mắt cậu mờ mịt mà nhìn về phía hoa hồng trên ngăn tủ, đã là hoa hồng khô héo hư thối, chính là bó hồng trong đêm mưa chứa đựng truyền tải đầy ngập tình yêu của Trương Triết Hạn, lại bị chính anh tự tay vứt bỏ.

Cung Tuấn vẫn luôn không nỡ mà bỏ nó đi

Thời gian phảng phất như bị gỉ sét, tất cả dần dần khô héo đồi bại.

Bó hoa hồng héo tàn mục nát kia giống như là sinh ra vô số dây đằng mang theo gai nhọn, dọc theo chân của cậu bò lên bên hông, rồi sau đó vòng qua ngực, phủ lên lên miệng mũi mặt mày, không tránh thoát được, không hít thở được, không phản kháng được…

Từng đao cắt xuống, giống như là phá đi chấm đầy máu cùng thời gian tầng tầng bụi bặm, cạo xương róc thịt, rút gân đào tủy, mới có thể nhìn đến trong tâm Cung Tuấn chỗ sâu nhất cất giấu một vòng ánh sáng yếu ớt, là một lời nhu tình khó nói ra, là một mảnh lưu luyến không có kết quả.

Người thân thể chảy máu, tự nhiên sẽ biến đột nhiên lạnh, đối với cảm xúc đau đớn cũng không còn rõ ràng. Cậu mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, phó mặc cho vận mệnh quyết định cậu đi hay ở, nhưng tâm của cậu chỉ có ý niệm buông bỏ mà đi, lại nghe thấy có người đang gọi cậu trở về.

-----Tại sao là em được nâng lên trước?
-----Cho nên em nhất định phải đứng vững.

Cung Tuấn cả người đều cứng đờ, cậu nghe được nhịp tim lộn xộn của mình, giống như là thỏ rừng bị mãnh thú bức bách đến bên vách núi, cảm giác sợ hãi cùng đường mạt lộ chạy thẳng lên não, sợ hãi phải rời bỏ anh, sợ hãi không ai hiểu vui lo của anh, sợ hãi không cách nào chứng kiến hạnh phúc của anh.

Em đã đáp ứng anh phải đứng vững, em làm sao có thể lâm trận bỏ chạy?

Cậu đột nhiên giãy giụa, đã gầy ốm đến mức khớp xương lột ra ngón tay che lại vết thương sâu đến thấy xương đang không ngừng chảy ra máu tươi trên cổ tay. Cả người đau đớn đều bị dẫn ra, khiến cơ bắp cậu bắt đầu không chịu khống chế mà run rẩy, một trận đau thấu xương, dày đặc mãnh liệt kéo dài không dứt.

Chỉ có đau đớn mới có thể làm cho cậu cảm thấy bản thân còn sống, chỉ có người kia kêu gọi mới có thể khiến cậu còn sống.

Sự rút lui của Cung Tuấn giống như một tảng đá lớn đột nhiên nện vào trong hồ cái ngành giải trí vốn đã không an tĩnh này, bọt nước văng khắp nơi, trong chốc lát tất cả đều là điểm nóng. Có người vui có người buồn, nhân gian muôn sắc thái cũng đều thể hiện ra.

Trương Triết Hạn vừa ra khỏi một vòng hành trình quay chụp, trở lại phòng trang điểm mới cảm giác được không khí của mấy người nhân viên công tác không đúng, bản thân anh còn muốn đổi tạo hình để theo kịp đi một tổ quay chụp khác, cũng không có ý định hỏi nhiều.

Lúc rảnh rỗi khi chỉnh lý kiểu tóc, đang nghĩ ngợi cầm điện thoại lên lướt lướt, Tiểu Vũ ở một bên không biết nổi điên cái gì, một tay đem tay của Trương Triết Hạn đánh đẩy ra, Tiểu Vũ quá mức khẩn trương tịch thu điện thoại nên lực có chút mạnh, khiến cho âm thanh đánh vào tay này rất vang, làm cho Trương Triết Hạn như bị đánh mông.

Trong nháy mắt tất cả mọi người dừng động tác, Trương Triết Hạn còn không có ắng một câu đã bị Tiểu Vũ một câu chặn trở về, lời nói chưa phun ra kia giống như một thanh lười đao sắc bén, theo gióng nói nuốt trở vào phá ngũ tạng lục phủ đều đau.

“Cung Tuấn rời khởi giới giải trí.”

Trương Triết Hạn cực kỳ khắc chế hút một hơi lạnh kéo dài, rất giống như bị người ta điểm huyệt, toàn thân cứng ngắc, anh liền làm thế nào chớp mắt đều quên, chỉ là khẽ gật đầu một cái.

Người trong phòng làm việc đều không hẹn mà thả nhẹ hộ hấp, sợ quấy nhiều lão bản của họ. thế tục không đồng ý tình cảm không thể biểu lộ, nhưng bọn họ đều biết tâm tư của lão bản nhà mình.

Trương Triết Hạn vẫn là cầm điện thoại lên, gắt gao nhìn chằm chằm hotseảch đứng đầu kia, ánh mắt sáng rực, phảng phất muốn đốt ra một cái hố trên di động. Tiểu Vũ nhận thấy cử chỉ điên rồ dùng lực của Trương Triết Hạn, giống hệt trạng thái hai lần anh đi tìm Cung Tuấn trở về.

Tiểu Vũ tiến lên đoạt di động của anh, “Trương Triết Hạn mày bình tĩnh chút đi!”

Trương Triết Hạn không có sức lực cùng hắn cãi cọ, anh hiện tại cái gì đều nghe không vào, trên cổ giống như là một quả dưa hấu, liền suy nghĩ đều biến thành một việc khó khăn thống khổ, … Em ấy còn rất tốt tại sao lại rời khỏi ngành giải trí, vì cái gì…… Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, một phát bắt lấy quần áo trước ngực Tiểu Vũ, hai mắt đỏ bừng, “có phải hay không em ấy bị bệnh kia là … Thật sự?”

“Mày muốn biết, sao không đi tìm cậu ấy?” Tiểu Vũ nhìn người một bộ dạng thất hồn lạc phách, khônh đành lòng nói, “Hai người cùng nhau tham gia tống nghệ ngày kia, cậu ấy tới tìm mày, cậu ấy…”

Ta thấy cậu ấy trên trán mày đặt một nụ hôn.

Trương Triết Hạn phản ứng rất chậm mà giương mắt nhìn hắn, kinh ngạc giống như sóng biển nơi xa, dù chưa đến bờ, lại có thể cảm giác được mơ hồ rung động. Trương Triết Hạn cảm giác bản thân mình có thể là điên rồi, cử chỉ của anh như điên cuồng, một lần lại một lần bấm số điện thoại của người kia, một lần lại một lần hi vọng như đá chìm đáy biển.

Trong một nháy mắt như vậy, cảm giác áy náy cùng thật bại như thao thiên cự lãng, giống như ngập đầu mà hướng về phá anh đè ép.

----Trương lão sư ở giới giải trí vũng nước đục mười mấy năm, còn không nhìn rõ một người sao?

Như thế nào châm chọc?

Anh không thể thấy được người yêu ngập tràn tình yêu, đến cuối cùng chỉ có thể ở trong lời nói của người khác nhìn trộm được một chút.

Trương Triết Hạn tìm không thấy Cung Tuấn

Cái người sẽ cười hì hì gọi anh Trương lão sư, còn cùng tay cùng chân chạy về phía anh đứa nhỏ này đã bị anh đánh mất rồi.

Anh khắp nơi tìm không có kết quả, cũng từng suy sụp dến cực điểm.

Anh đi rất nhiều nơi Cung Tuấn có thể đi đến, anh cũng tìm những người quen biết Cung Tuấn, anh thậm chí còn tìm đến nơi xa ngoại quốc ba mẹ Cung Tuấn ở, đôi cha mẹ hòa ái ấy cái gì đều không nói, thấy anh cũng không hề có ý trách cứ, chỉ là mãn nhãn vui mừng cười nói.

---Thật là một đứa nhỏ tốt, trách không dược Tuấn Tuấn thích như vậy.

Cha mẹ Cung Tuấn khuyên anh một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, Trương Triết Hạn lắc đầu nói, anh còn muốn đem cậu tìm trở về.

Cuối cùng Trương Triết Hạn tìm được rồi trợ lý lúc trước của Cung Tuấn, tiểu cô nương kia cái gì cũng không chịu nói, đã khóc đến mức không ra dạng gì, lại vẫn là cho anh một gương mặt tươi cười.

---Xin lỗi, Trương lão sư. Lúc trước là vì làm ngài đi tìm lão bản của ta, ta mới nói bừa.

---không có chuyện gì phát sinh cả, cậu ấy chỉ là quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

“Xin em mau trở lại đi, muốn nghe em nói, nói rằng em vẫn ở đây”

“chịu đựng qua trong kịch dài đằng đẵng chờ đợi, chịu đựng qua mất đi em rồi dài dằng dặc đợi chờ…

Trên sân khấu ở dưới ánh đèn đứng trước vạn người, đem yêu thương cùng thỉnh cầu nói ra đến tận hứng. Người ở dưới sân khấu ẩn vào nơi không đèn biển người mênh mông, không biết có thể hay không đáp lại lời thỉnh cầu này.

Kỳ thật anh vẫn luôn biết em ấy vẫn luôn ở đây.

Cho nên anh chỉ có thể vẫn luôn tiến về phía trước mà đi, làm cho em ấy có thể ở trong biển người mênh mang nhìn thấy bản thân, để cho em ấy mỗi một lần đều có thể cảm thụ được tình yêu của chính anh.

Kỳ thật ta cũng không có cái gì một trận oanh oanh liệt liệt tình yêu cùng tình yêu bị lãng phí, chỉ là từ đầu đến cuối có một người không thể quên được mà thôi.

Anh ở trước cái nhìn chăm chú của vạn người tỏa sáng rực rỡ, ý đồ đem đồ ngốc kia gọi về.

Cậu ở trong biển người mệnh mông ngước đầu lên nhìn anh, đi cùng anh đến sinh mệnh cuối cùng.

---- cho nên em nhất định phải đứng vững
---- đứng vững lắm, đứng vững…

(_ _*) Z z z(_ _*) Z z z(_ _*) Z z

Giáo đường thánh bồ câu sẽ hôn môi điền viên quạ đen, nhưng cuối cùng bọn họ sẽ chết dưới lưu ngôn phi ngữ của thế nhân.

<bản văn này tiếc nuối nhất chính là không thể viết Trương lão sư thị giác, nội tâm chung tình của anh ấy giãy dụa.
Nhưng mà, đừng sợ, trong hiện thực bọn họ đứng thật vững vàng>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro