Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[TRIẾT TUẤN] "Em nhất định phải đứng vững" - 02

Tên gốc: 【哲俊】“你一定要站稳”
Tác giả: 一只高贵的鹤 (Một con Hạc cao quý)
Trans: Meo Meo
Link: https://nie16.lofter.com/post/1ef640b1_1cc3cd111

ĐƯỢC DỊCH DƯỚI SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ

Sản phẩm từ bục thang máy trong concert
Tình yêu không viên mãn

=======================================

nhân ngày mưa bão nơi tôi nên tôi đăng luôn =]] à nhân ngày tôi đc ngta giới thiệu nữa =]]

=======================================

---Lần này có anh ở đây, lần sau thì phải làm sao bây giờ? ---

Nếu như là khi đó Trương Triết Hạn, bất luận như thế nào cũng đều sẽ chạy nhanh tới trước tiếp được cậu con người tứ chi không cân đối, còn cùng tay cùng chân ngốc bạch ngọt. Nhưng khi thời gian trôi đi, người kia cũng đã không còn cần chính mình đi đón đỡ cậu nữa đi.

Thời gian ba năm không tính là ngắn, nhưng cũng đủ lâu đến mức để Trương Triết Hạn quên mất bọn họ rốt cuộc là như thế nào mà mất đi liên lạc. Nhớ mang mang năm đó thật sự nháo rất dữ, fan hai nhà xé lẫn nhau, dư luận từ bên ngoài cũng che trời lấp đất mà kéo đến ùn ùn, Trương Triết Hạn đã xuất đạo đã nhiều năm như vậy, sớm đã quen với nghìn người chỉ trò, nói lời ác ý, nhưng anh lại không chịu được con người mãn nhãn thuần lương kia bị người khác nói một câu ác ý nào.

Nhưng anh là người cậy mạnh, làm việc chưa bao giờ có đạo lý thối lui, nhưng hiện thực anh đã lui về phía sau, ngay thời điêm khi anh mang theo đầy ngập tình yêu cùng cô dũng, cầm theo hoa hồng nở rộ cùng hứa hẹn cả đời, chuẩn bị thổ lộ với Cung Tuấn.

-----Trương lão sư, chúng ta từng người tự sống thật tốt đi------

Trương Triết Hạn một mình đứng trên đường mưa rơi, ánh đèn u ám kéo dài cái bóng vốn đã thon dài của anh, hoa hồng từ trong tay tuột xuống, rồi mạnh mẽ rơi trên mặt đất.

Anh lúc này mới nhận ra được hoa kỳ là hữu hạn. Hai người cách xa nhau bất quá chỉ vài trăm mét, Trương Triết Hạn liền muốn giống như một tên điên, chạy đến nhà của cậu, xách lấy cổ áo hỏi tại sao.

Nhưng anh lại ở trong lòng suy nghĩ một phen, lại phân biệt rõ một lần, lại giống như nhai phải một mảnh băng lạnh, nửa cay đắng nở nụ cười, để tay lên ngực tự hỏi bản thân.

Anh lại có thân phận gì đi hỏi cậu?

Cởi trói là trước mắt biện pháp xử lý sự tình tốt nhất, tổng lại không thể ngăn cản tiền đồ của Cung Tuấn.

Cung Tuấn, chúng ta từng người tự sống thật tốt đi.
++++++++++++++++++++++++++++++

Cung Tuấn thân mình vô lực ngồi xổm xuống đất, tay cầm di động hơi hơi run rẩy, trên trán buông xuống tóc mai nửa che khuất đôi mắt đang chậm rãi biến đỏ bừng của cậu.

Cảm giác đau đớn ở miệng vết thương ở trong bóng đêm càng được phóng đại rõ ràng hơn, đau đến chết lặng, môi dưới bị gặm cắn nát đến máu me be bét cũng không có nước mắt chảy. Cậu không biết có phải là bệnh tim lại tái phát hay không, hay là trái tim đau đớn đến mức muốn chuyển dời niềm đau này đi chỗ khác, cậu tựa như ấu thú thở nhẹ, đau đớn chết lặng đến mức thân thể cậu run rẩy, chỉ có thể cảm nhận được máu từ cánh tay chảy ra, nhiệt độ cơ thể giảm dần ngày càng lạnh.

Màn hình di động lại sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt không có tí huyết sắc của cậu. Cậu cứng đờ quay đầu, hai mắt vô thần nhìn màn hình di động, vừa nhìn đến là tin nhắn Tiểu Vũ gửi đến, nói Trương triết Hạn đang tìm cậu.

Từ hốc mắt có nước chảy xuống. Cung Tuấn không màng đến miệng vết thương, đột nhiên đứng dậy chạy ra bên ngoài, cậu dầm mưa nhặt được bó hoa hồng bị vứt bỏ, nước mắt từng giọt lớn từ trên mặt trượt xuống, cuôi cùng biến thành khàn giọng mà khốc rống không thành tiếng.

Trương Triết Hạn tình yêu của anh em nhận được rồi.

Đứng trên nơi cao chờ em, em sẽ cố gắng đuổi kịp bước tiến của anh.

Trương Triết Hạn ngay từ đầu có một đoạn thời gian suy sụp, sau khi nhìn thấy Cung Tuấn có trạng thái hoàn toàn mới tiếp nhận công việc mới, anh không cấm tự giễu cười một chút, qua đi rồi chính là qua đi rồi, em ấy đều đã tiến về phía trước mà đi rồi, ngươi còn đang thương cảm cái gì đây?

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn không còn trong lúc làm việc nhắc đến đối phương nữa, cũng không có đăng Weibo ám chỉ, giống như những gì liên quan đến nhau đều chậm rãi ở trên người biến mất. trận “Chiến tranh” này cũng coi như trôi đi, nhưng vẫn còn  ít “Tiểu binh tiểu tốt” kêu gào, nhưng tất cả đều dừng khi Trương Triết Hạn có hợp tác mới với nữ diễn viên.

Trương Triết Hạn cùng diễn viên này là tuyến hai, nhập diễn cũng nhanh, đối diễn cũng càng là ăn ý, thời gian tuyên truyền phim và thời gian kinh doanh cũng rất vui vẻ, thậm chí sau thời gian kinh doanh kết thúc vẫn còn tiếp tục liên lạc, các fan cũng xào cp xào đến khí thế ngất trời.

Cung Tuấn vẫn là đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ kiến nghị cậu lấp tức đình chỉ công tác, điều chỉnh tốt tâm thái. Cung Tuấn lắc lắc đầu, cái gì đều không nói, cậu làm sao lại không nghĩ đến việc đình chỉ công tác, trước đó vài ngày cũng bị tra ra trái tim có chút vấn đề, bác sĩ chủ trị cũng kiến nghị cậu đình chỉ công tác.

Nhưng mà nhân viên họ Trương kia lại chạy như trốn mà bay nhanh, chính cậu giống như là nỗi lực đuổi theo thế nào đều không theo kịp bước chân của anh. Cậu biết chỉ có khi chính bản thân đứng ở nơi đủ cao, người khác mới sẽ không đối với ngươi khoa chân múa tay, ngươi mới có thể bảo vệ nốt chu sa trong lòng không bị người khác vũ nhục.

Ngày đó bác sĩ tâm lý hỏi cậu một vấn đề rất kỳ quái, sau khi chết muốn đem bản thân chôn ở nơi nào?

Cung Tuấn sửng sốt một chút, quay đầu đi liền có thể thấy ngoài cửa sổ, trong màn hình tuyên truyền của tòa cao ốc đối diện chính là Trương Triết Hạn cùng với nữ diễn viên trong bộ phim mới của anh đang cùng nhau quảng cáo đại ngôn sản phẩm.

Cậu nghĩ cậu thực xin lỗi Trương Triết Hạn với tình yêu của anh, cậu cũng thực xin lỗi chân tình thật cảm của các fan của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, cậu ở thời điểm bọn họ giữ nghiêm phòng tuyến, lâm trận bỏ chạy. Như vậy trong nháy mắt, cảm giác hối hận cùng thất bại giống như ngập trời sóng triều, tựa như ngập đầu mà đè ép xuống, chỉ có trên nguòi bị mình cắt qua miệng vết thương đưa tới đau dớn mới thanh tỉnh lý trí.

Cung Tuấn là thiếu niên lướt sóng 20G, cậu biết các fan bọn họ mỗi ngày đều ảo tưởng khát khao hai người họ tốt đẹp, nghĩ tình yêu của hai người họ long trọng mà lãng mạn, liền dù là hai người họ cỏi trói, bị người thóa mạ cũng vẫn yên lặng kiên trì.

Những huyễn tưởng xa xôi không thể chạm đến, đều là hình chiếu của mông đợi vô vọng nhất trần thế, cho nên trong hiện thực liền tính là lăn lộn, cũng nghĩ phải ở trong bùn lầy tránh ra một con đường hy vọng, nhưng cậu vốn tưởng rằng chính cậu có thể ở trên con đường này đứng vững.

---------Cho ta chôn ở nơi nào?

Cung Tuấn nhìn hình ảnh Trương Triết Hạn bên trên tòa cao ốc ngoài cửa sổ, nhẹ giọng mở miệng nói, “liềm đem tôi chôn ở nơi có thể nhìn thấy anh ấy, bên cây cam quýt, dưới hoa dành dành.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trương Triết Hạn ở tuổi 33 lấy được giải ảnh đế.

Anh dưới sự chú ý của người phía dưới sân khấu, tia sáng lasẻ chính giữa sân khấu quét lên người anh, phía dưới mày kiếm đôi mắt thâm thúy chưa thích ứng híp híp. Anh từ trong mênh mông ánh đèn nhìn lại, thấy được rất nhiều những khuôn mặt hoặc nhận biết hoặc lạ lẫm, nhưng không có nhìn thấy một đôi mắt rất tinh tường. Moi anh động theo phản xạ, thốt ra hai từ nhàn nhạt, rất nhanh liền biến mắt không thấy dấu vết.

Cung Tuấn đau nhức ngất đi trong chốc lát mới tỉnh lại, toàn thân giống như rót chì nặng nề, quần áo ẩm ướt cùng sợi tóc dính lấy làn da, mồ hôi cũng không biết trượt đến nơi nào trên thân thể, mở mắt ra cũng giống như đã dùng hết toàn bộ khí lực, dựa vào tường muốn di chuyển thân thể, ngực lại truyền đến một trận tiếp một trận đau đớn làm cho thần chí hoàn toàn tỉnh táo, sau khi cả người ướt sũng thì hàn khí bắt đầu xâm nhập vào thân hình quá mức suy yếu này, thân thể không khỏi đau nhức run rẩy để cố giữ lại tia nhiệt độ ấm áp.

“Em ấy đang ở đâu?”

Cung Tuấn vốn dĩ đầu óc mơ mơ màng màng bị thanh âm truyền đến nơi này làm cho thanh tỉnh, là thanh âm của Trương Triết Hạn. Cậu một tay đỡ tường, một tay che lại trái tim, nỗ lực làm chính mình đứng lên lại vì đau mà không thẳng nổi eo dậy, cậu từng bước từng bước một dịch vào chỗ sâu trong, đi tới nơi không có ánh sáng chiếu tới mới dừng lại.

Mà Trương Triết Hạn đón ánh đèn đi tới, bên cạnh còn có một đám nguòi đi theo, vừa vặn ở một bên che khuất ánh mắt của Cung Tuấn, nhưng ánh mắt Cung Tuấn lại một giây cũng chưa hề rời khỏi Trương Triết Hạn, yêu thương lại tham lam, nhưng thanh âm hô hấp lại liều mạnh mà đè nén xuống, sợ anh sẽ phát hiện ra mình.

Cung Tuấn khó chịu đến mức đầu óc không cách nào tỉnh táo được. Cậu tự dưng nghĩ, tiệc trai giải tối còn không có kết thúc, cứ như vậy gấp gáp muốn mặt nàng sao?

Cung Tuấn đã thấy qua sự lãng mạn của Trương Triết Hạn, nói không chừng sẽ chuẩn bị tốt một bó hoa hồng, không, có khi sẽ chuẩn bị một bó 99 bông hồng, nhân dịp đạt được ảnh đế mà đi thổ lộ.

Cậu miên man suy nghĩ, ánh mắt vẫ là nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, lại có một thanh âm kéo cậu lại.

“Cậu ấy…”

Ánh mắt cậu rốt cuộc cũng có thể tách ra một chút nhìn những người khác, đứng ở bên cạnh Trương Triết Hạn không phải trợ lý của hắn hay sao? Trợ lý của Cung Tuấn quay đầu mặt hướng về Trương triết Hạn, dư quang nhìn xuyên qua một đám người phía sau mà nhìn thấy boss của nàng cùng ánh mắt ám chỉ của cậu.

Trong lòng nàng lộp bộp một chút, “Trương lão sư, boss nhà tôi đêm nay không có tới, tôi chỉ là đến đây thay cậu ấy nhận thưởng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro