9. Mộng dục 54-57
[Trịnh Liệt x Lâm Vĩnh Túc]
Bước vào phòng tắm, cởi hết quần áo trên người xuống thì một bóng người xuất hiện phía sau.
Lâm Vĩnh Túc giật mình quay người lại, hai mắt mở lớn, hai tay ôm lấy che trước ngực.
[...] Bàn tay to lớn của Trịnh Liệt vuốt dọc một đường từ vai đến thắt lưng của Lâm Vĩnh Túc, sau đó lại vuốt lên, đi ngược ra phía trước, không biết là vô tình hay cố ý mà bàn tay hắn chạm phải nơi mềm mại căng đầy của cô khiến cô run rẩy một chút.
Bàn tay ma quái của Trịnh Liệt lại lần mò từ trên xuống, đi tới vùng bụng dưới của cô. Vuốt ve bắp đùi đang cong lên, một trận run rẩy ập đến.
Có thể là do quá lâu không đụng chạm, cũng có thể là do cô quá mẫn cảm, nhưng thật sự là có cái gì đó đang trỗi dậy bên trong cô. Vùng nhạy cảm có điểm ấm nóng.
Hai má Lâm Vĩnh Túc đỏ bừng lên, quay mặt đi nơi khác. Hai chân cô khẽ khép lại. Bàn tay hắn vẫn vuốt ve trên da thịt non mềm, nhưng cô biết, trên tay hắn đã không còn chút sữa tắm nào còn vương lại rồi.
Hơi thở Trịnh Liệt đã phảng phất đôi chút trầm đục, làn khói của nước ấm trong bồn bay lên khiến không gian giữa hai người càng thêm phần hư ảo.
"Em đang mong đợi sao? Hử?"
Âm thanh trầm thấp dụ hoặc phát ra từ phía trên đầu cô, làm cô chột dạ.
Cô đang mong đợi?
[...] Trịnh Liệt cúi người xuống, bế cô lên, ôm gọn cô vào lồng ngực rắn chắc, mặc cho nước trên người cô đang chảy xuống thấm ướt áo hắn.
Hắn đặt cô lên giường, lấy khăn lau khô nước còn sót lại trên người Lâm Vĩnh Túc. Lau từ mái tóc chỉ mới ướt phần đuôi tóc, lau xuống tấm lưng trần trơn nhẵn, trắng mịn như men sứ. Hắn cảm nhận được cô run nhẹ khi ngón tay hắn vô tình chạm vào da thịt cô.
Trịnh Liệt nắm lấy hai vai Lâm Vĩnh Túc, xoay người cô lại đối diện với mình.
Mắt cô cụp xuống không nhìn thẳng vào hắn để lộ hàng lông mi cong dài như cánh bướm, một vài giọt nước còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp, lăn xuống má, xuống cằm, rồi xuống xương quai xanh tinh tế, như khơi gọi. Hai khuôn má cô ửng đỏ, đôi môi mượt mà căng mọng khẽ cắn nhẹ.
Trong căn phòng im lặng như thể đang để dành không gian riêng cho hai người và chỉ hai người thôi vậy.
Trịnh Liệt cúi đầu, đặt lên đôi môi của Lâm Vĩnh Túc một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua. Đôi môi hắn vừa chạm tới, toàn thân Lâm Vĩnh Túc như thể phải bỏng, phản ứng rất nhanh. Cô hơi rụt vai lại.
Hắn đẩy nhẹ nhàng đẩy cô xuống giường, nụ hôn càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, mãnh liệt.
Lưỡi hắn đi vào bên trong miệng cô, cạy mở hàm răng đang khép lại của cô. Cô cũng rất phối hợp, hé mở hàm răng nhỏ thẳng tắp của mình ra để cho lưỡi của hắn đi vào, càn quấy trong miệng mình.
Lưỡi hắn bá đạo quét quanh mọi ngõ ngách trong khoang miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó chạm đến đầu lưỡi thơm tho của cô, tham lam mút lấy mùi thơm trong miệng cô, ép cô chỉ có thể phát ra những tiếng ậm ừ không rõ.
Hắn hôn rất lâu, hắn như dã thú ngấu nghiến từng chút hương vị trong miệng cô, lưu luyến không muốn rời. Hắn mút lấy đôi môi căng mọng của cô, càn quấy đến không tha. Cho đến tận khi cô cảm giác như mình không thể thở nổi nữa, hắn mới buông ra, ánh mắt vẩn đục nhìn khuôn mặt đang hít lấy hít để vì thiếu không khí của cô.
Trịnh Liệt nở nụ cười, chôn mặt mình bên cổ cô, giọng nói có phần mềm mại, đầy yêu chiều:
"Vĩnh Túc, tôi rất vui. Rất vui vì em đã chịu mở lòng với tôi."
Cảm nhận được sự yếu đuối trong giọng nói của Trịnh Liệt, Lâm Vĩnh Túc có chút đau lòng, một tay đưa lên ôm lấy thắt lưng hắn, một tay xoa nhẹ tóc hắn. Trịnh Liệt ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Hắn lại cúi xuống, lần này hắn không còn một chút ôn nhu nào, mà mạnh mẽ hôn cô như thể hận không thể nuốt cô vào trong bụng được vậy.
Bàn tay hắn vuốt ve cô, đưa lên bộ ngực trần mềm mại căng đầy mà mân mê. Chạm đến nhụy hoa ở đỉnh đang có chút dựng lên, nắm chặt một cái, khiến Lâm Vĩnh Túc nhíu mày, rên rỉ một tiếng.
"Ân..."
Môi Trịnh Liệt buông tha cho môi cô, sau đó hôn lên mắt, lên mũi, hôn lên chiếc cằm nhỏ của cô. Đôi môi lại trượt xuống cổ. Đến bộ ngực to tròn của cô. Hắn hôn lên đó.
Đôi môi của hắn như có ma lực, chỉ hôn một cái mà khiến cô dâng lên cảm giác như thể bị đốt cháy. Hắn dùng răng cắn nhẹ nụ anh đào đã đứng lên trên đồi tuyết.
Bàn tay hắn không rảnh rỗi đưa xuống hoa huyệt của cô. Nơi đó đã bắt đầu ẩm ướt.
Bàn tay Trịnh Liệt lành lạnh chạm đến hoa huyệt non mềm tại cửa huyệt làm Lâm Vĩnh Túc có chút kinh hoảng, các giác quan như lập tức đồng thời phản ứng lại.
Đã lâu lắm cô chưa trải qua chuyện này, cơ thể có phần nhạy cảm hơn nhiều. Lâm Vĩnh Túc hơi ưỡn mông lên.
Nhìn cô gái ở phía dưới đang nhắm mắt lại, toàn thân tản ra một loại hỗn hợp khí chất vừa thanh thuần vừa mềm mại đáng yêu, hai con ngươi đen thanh mị đen nhánh phảng phất có thể hấp thụ hồn phách người khác vào bên trong đó.
Trịnh Liệt cứ mải miết nhìn cô như thế mà không động đậy gì. Lâm Vĩnh Túc nghi hoặc đưa đôi mắt vẩn đục nhìn hắn.
[...] Lâm Vĩnh Túc vươn người hôn lên mặt hắn, ôm lấy hắn. Bộ ngực mềm mại kề sát lên ngực hắn.
Qua lớp vải áo ngủ Trịnh Liệt cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại chết người của cô. Lâm Vĩnh Túc đưa tay ra phía sau thắt lưng hắn, kéo sợi dây áo ngủ một cái, chiếc áo liền bung ra, lộ ra cự vật to lớn đã đứng thẳng đang chĩa xuống phía dưới.
Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt cởi áo của Trịnh Liệt xuống, vứt xuống nền đất. Sau đó bàn tay nhỏ nhắn hướng phía bụng dưới của Trịnh Liệt mà sờ soạng, một cây nhục thịt hỏa nhiệt đã sớm kiên định dị thường, vật kiên định này của hắn căn bản là một bàn tay của cô không thể nắm hết. Bất giác cô lại mường tượng lại cảnh hắn đi vào bên trong mình, Lâm Vĩnh Túc liền một trận tê dại.
Vật to lớn này... thật sự là khiến người ta đỏ mặt.
"Em đang nghĩ tới điều đó sao?"
Trịnh Liệt nhìn hai má cô đỏ ửng liền ghé sát tai cô, phả ra giọng trầm thấp.
Lâm Vĩnh Túc trong lúc giật mình liền nắm chặt lấy bàn tay khiến Trịnh Liệt nhíu mày cắn chặt răng mà than lên một tiếng.
"A...."
"Th... Thoải mái sao?"
Phát ngôn ra câu nói này cũng khiến chính bản thân Lâm Vĩnh Túc giật mình, nhưng không sao. Lần cuối, cô cũng chẳng cần ngại ngần gì.
Cảm giác được côn thịt to lớn càng căng trướng hơn, bàn tay Lâm Vĩnh Túc càng siết chặt, vuốt ve từ đỉnh đến gốc côn thịt.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Trịnh Liệt lúc này đã là một mảnh đỏ ửng, ánh mắt đục ngầy, hơi thở trầm đục, một bộ dáng cho thấy hắn đang rất thoải mái.
"A.... Thoải mái... A...."
Lâm Vĩnh Túc đẩy người hắn ra, khiến hắn nằm xuống nệm giường, bây giờ cô đứng dậy, toàn thân trần truồng đứng trước mặt hắn, bộ ngực no tròn cong xuống một độ cong mềm mại.
Lâm Vĩnh Túc cúi xuống, tay nắm lấy côn thịt của hắn, đưa côn thịt vào miệng ngậm chặt.
"Ân....."
Trịnh Liệt rít qua kẽ răng.
Vừa bỏ vào miệng, thứ to lớn của hắn đã tràn đầy miệng cô, chỉ có thể nuốt một phần quy đầu của hắn, một hồi dùng miệng hút, sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm xung quanh, ngón tay theo gốc thân thần tốc trượt lên xuống.
Mấy phút đồng hồ sau, Trịnh Liệt toàn thân một trận rung động.
"Anh bắn ra mà vẫn cứng rắn vậy.... Thật... Thật đáng kinh...."
Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt ấp úng, còn chưa nói xong đã bị Trịnh Liệt đẩy nằm xuống.
Thở hắt một cái. Tiểu yêu tinh này, học ở đâu ra cái chiêu trò này mà đem ra để hành hạ hắn vậy chứ?
Trịnh Liệt ngồi dậy, đặt đầu cô lên gối. Bàn tay hắn đặt lên ngực cô mà nhào nặn. Đôi mắt hắn lưu lại mênh mông sóng nước, sương mù gợi cảm.
Hắn tách hai chân Lâm Vĩnh Túc ra, cúi đầu xuống, hôn từ ngực cô xuống bụng dưới, hôn hai bắp đùi thon gọn trắng nõn của cô, hít hà mùi da thịt của cô, sau đó một đường đưa miệng tới trước hoa huyệt của cô, thở một cái:
"Thật ẩm ướt mà. Cô gái, hẳn là em đã nghĩ đến rồi đúng không?"
Mỗi một lời mà Trịnh Liệt nói đều phả ra hơi nóng trực tiếp lên hoa huyệt khiến Lâm Vĩnh Túc trào lên xúc giảm đê mê, toàn thân bỗng chốc nóng rực như bị lửa đốt.
Lâm Vĩnh Túc hơi hơi khép chân lại:
"Đừng... Đừng nhìn."
Nhưng bàn tay Trịnh Liệt nhanh hơn, hắn dang rộng hai chân cô ra, vươn đầu lưỡi, chạm đến nụ hoa ẩm ướt của cô.
"Aaaaa...... Ưm....."
Lâm Vĩnh Túc cong mông, rên nhẹ một tiếng.
Chiếc lưỡi của Trịnh Liệt đưa vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt, mạnh mẽ hút. Một cỗ khoái cảm xông thẳng lên đại não của Lâm Vĩnh Túc khiến cô mơ hồ, đầu óc quay cuồng.
Cô ưỡn hông, muốn đẩy hoa huyệt sát hơn để chiếc lưỡi của hắn đi vào sâu hơn bên trong cô. Độ nhám cùng độ ấm của lưỡi khiến cô mê man, mật dịch ở bên trong chảy ra càng nhiều hơn.
Mà Trịnh Liệt như kẻ lữ hành trên sa mạc gặp được nguồn nước, ngấu nghiến hút thật mạnh mẽ, tựa hồ như đây là hồ nước cuối cùng của hắn vậy.
"Ân... Aaaaa.... Ngứa... Ngứa quá...."
Lâm Vĩnh Túc cắn chặt răng mà rên rỉ.
Thân thể cô vặn vẹo.
Trịnh Liệt ngẩng đầu nhìn Lâm Vĩnh Túc:
"Muốn không?"
"Ưm... Muốn..."
"Được. Câu trả lời rất thành thực."
Trịnh Liệt cầm lấy côn thịt thô lớn của mình, đặt tại cửa mật huyệt ướt đẫm, vận sức chờ phát động.
Trịnh Liệt mâu đen được ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngủ rọi vào càng khiến đôi mắt của hắn trở nên sâu thẳm, động eo một cái, một nửa cự vật đã đi vào bên trong Lâm Vĩnh Túc.
"Aaa...."
Lâm Vĩnh Túc ưỡn mông thật cao, một luồng cảm xúc tê dại ập đến khiến cô không biết mình vừa lên thiên đường hay đang ở địa ngục. Chỉ biết là toàn thân tê rần như bị kiến đốt, xúc cảm mãnh liệt, nơi cô và hắn giao nhau đang co rút mãnh liệt.
Trịnh Liệt cắn răng, miệng khô lưỡi hanh, gầm nhẹ một tiếng:
"Ân... Vĩnh Túc... Em thật chặt."
Aa.... có vẻ như bốn tháng không trải qua chuyện đấy khiến hoa huyệt của cô trở nên chật hẹp hơn.
"Aa.... Liệt... Động... Động đi..."
Lâm Vĩnh Túc ở dưới thân hắn mềm mại lên tiếng, hai má đỏ ửng, hai mắt bị dục vọng xâm chiếm trở nên mờ đục.
Nhìn một màn này, Trịnh Liệt có chút kiềm chế không nổi mà bắt đầu gồng sức, đi vào bên trong cô.
Động một cái, toàn bộ côn thịt to lớn đã đi vào bên trong Lâm Vĩnh Túc.
Trịnh Liệt chỉ cảm thấy một loại khoái cảm cực hạn theo xương sống của hắn lan tỏa khắp toàn thân, dưới thân bị nhục thịt gắt gao bao lấy, nhục gốc càng nhanh chóng rút ra cắm vào.
Bốp bốp bốp...
Âm thanh va chạm mạnh giữa hai người liên tiếp vang lên không dứt.
Trong phòng bây giờ, nặng nề tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ kiều mỵ của thiếu nữ, còn có cả thanh âm bốp bốp phát xuất do thân thể va chạm vào nhau, hình thành một cỗ hòa âm độc đáo cùng mị hoặc.
Trịnh Liệt không không thể khống chế được khoái cảm đang dâng lên mà rút ra cắm vào liên tục, cũng không để ý tới sức lực mà hắn mỗi lần giáng xuống.
"Ân... Oa... Liệt... Aaa... Nhẹ một chút... Chậm... Chậm một chút.... Aaa...."
Lâm Vĩnh Túc thét lớn. Nhục huyệt co rút dữ dội, ép chặt lấy côn thịt đang ra vào của Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt càng ra vào mãnh mẽ hơn, đã lâu... đã lâu quá hắn không được ở trong cơ thể cô. Cơ thể hắn, ham muốn của hắn quá lớn rồi.
Trịnh Liệt cúi người xuống, hôn lên chiếc miệng nhỏ đang không ngừng rên rỉ của cô, hai tay đưa ra nhào nặn lấy hai đồi tuyết đang nảy lên theo từng lần hắn ra vào, nhào nặn đến không còn nhìn ra hình dạng. Hắn dùng ngón tay siết lấy nụ anh đào đang đứng lên trên đó, Lâm Vĩnh Túc ưỡn ngực. Trầm thấp rên rỉ.
Phía dưới của Trịnh Liệt vẫn không ngừng trùng kích, âm thanh bốp bốp kịch liệt vang lên bên tai.
Lúc này đêm đã khuya, dưới ánh nến vàng nhạt trong phòng, thân thể của hai người triền miên quấn lấy nhau, xuân ý đầy phòng.
"Aa... Liệt... Không được.... Rút... Rút.... Aaa..."
Lâm Vĩnh Túc lắc đầu quầy quậy, ánh mắt như nước, mười ngón tay bấu chặt lấy ga trải giường. Giọng nói cô đã sớm khô khốc, chỉ có thể đứt quãng nức nở cầu xin tha thứ. Không được rồi, cô không thể nữa.
Trịnh Liệt cười cười tà mị:
"Ngày xưa em nói em rất thích như thế này mà."
Lâm Vĩnh Túc nhíu nhíu mày:
"Ân... Kh... Không có... Aaa... Tôi chưa bao giờ nói... Á..."
"Hự... Em còn nói... Hự... Em thích làm từ phía sau nữa cơ... Hự..."
Mỗi một tiếng "hự" là một lần Trịnh Liệt dùng sức đi vào thật sâu bên trong cô, dường như chạm đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt.
"Á... Không... Tôi chưa... Á... Chưa từng nói..."
Ánh mắt Trịnh Liệt lóe lên một tia sáng, khóe miệng nở nụ cười ma mãnh, toàn thân đột nhiên tản ra một loại khí chất bức người:
"Ồ... Vậy chắc tôi nhớ nhầm."
Sau đó lại thô bạo đi vào bên trong cô, hai tay tách chân Lâm Vĩnh Túc ra thật rộng, vùng eo chuyển động liên tục, nơi tiếp xúc giữa hai người tràn ra những vùng bọt nước nhỏ li ti, phát ra tiếng bèm bẹp.
Cảm nhận cô đang co rút kịch liệt, Trịnh Liệt đẩy nhanh tốc độ, ra vào như vũ bão mấy chục cái liên tiếp, sau đó nghiến răng gầm một tiếng, chất lỏng đặc quánh ấm nóng đi sâu vào bên trong Lâm Vĩnh Túc.
Trịnh Liệt thở gấp nhìn Lâm Vĩnh Túc đang đê mê ở dưới thân, nhếch miệng cười:
"Em làm tôi muốn phát điên."
Sau đó ôm lấy Lâm Vĩnh Túc, hôn lên đôi mắt đang tràn đầy sương mù của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro