Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

88. Hắc dục 57-61

[Hàn Triệt x Thư Liên]

Trong lòng ấm áp, Thư Liên vòng tay lên gáy cậu, chủ động khiêu khích mở môi cậu ra, tìm kiếm đầu lưỡi, hôn sâu.

Thân thể Hàn Triệt bị kiềm hãm, hô hấp rõ ràng trở nên "ồ ồ", thở gấp bao lấy lưỡi cô, dây dưa quấn quýt, sau đó đột nhiên tách ra.

"Ngủ đi, ngủ ngon."

Đôi mắt đen thiếu niên bị nhuốm màu tình dục, gương mặt tuấn mỹ hơi phiếm hồng, cậu lại hít thật sâu hai lần, đem mái tóc ướt sũng vùi đầu vào trong chăn.

"Triệt..."

Thư Liên cũng chui vào trong chăn, không biết dũng khí từ đâu sinh ra, vừa đưa môi lên hôn lấy phần gáy bóng loáng phía sau cậu, vừa nhẹ nhàng lấy tay hướng đến giữa hai chân cậu, thanh âm ngượng ngùng lại lớn mật.

"Nhiều ngày như thế, anh... không khó chịu sao?"

[...] Thời điểm tiếp xúc đến cậu, hai người đồng thời đổ rút một hơi.

Cậu thế nhưng đã cương, vừa nóng lại vừa cứng, giống thanh thiết thiêu đỏ, ở trong lòng bàn tay cô không ngừng nhảy lên.

Cô cả kinh, theo bản năng rút tay về, lại bị cậu giữ, ấn ở đó, Thư Liên nhất thời xấu hổ và giận dữ muốn chết, trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm, cơ hồ có thể làm cô bị phỏng.

"Thư Liên... Khó chịu..."

Hàn Triệt khẽ hừ một tiếng, giọng nói trầm thấp, gợi cảm lại dụ hoặc.

"Sờ một chút, sờ một chút là được..."

"Em, Em..."

Thư Liên nhất thời hối hận muốn chết chính mình mạo muội hành động, tay bị cậu ấn quá chặt, trong lòng bàn tay nóng bỏng tựa hồ còn có xu thế lớn lên, không ngừng nhảy lên.

Cô chậm chạp bất động, Hàn Triệt lại càng không chịu nổi, nhẹ nhàng để tay cô nhẹ nhàng trượt, Thư Liên chỉ cảm thấy vật kia như là thanh thiết lại mềm như nhung tơ, cảm giác vừa dữ tợn lại mềm mại, có sự mâu thuẫn nói không nên lời.

Vội vàng thở hổn hển mấy hơi thở, Hàn Triệt mạnh mẽ xoay người lại, đôi mắt trong trẻo thường ngày trở nên mê mông mà lại tràn ngập tình dục.

"Thư Liên, Thư Liên..."

Hắn mạnh mẽ nhiếp trụ môi cô, kịch liệt triền miên mút lưỡi cô, như muốn đem cô ăn đi, nhưng là như thế này chẳng những không thể bình ổn dục vọng của cậu, ngược lại càng làm cho cậu cảm thấy trướng phát đau, câụ đem tay cô bao vây lấy nơi cứng rắn của chính mình, không ngừng trượt lên xuống, sau đó để cô há mồm thở dốc, lại như thập phần thống khổ.

[...] "Thư Liên, em là đứa đại ngu ngốc!"

Hàn Triệt mặt đỏ hồng, cũng không biết vì sao lại tức giận.

"Anh nhịn thật vất vả, em còn khiêu khích anh."

Thư Liên sửng sốt một chút, ngay lập tức liền phản ứng lại cậu đang nói đến chuyện gì, mặt "ba" một cái đỏ lên, thì thào nói:

"Em, em không biết..."

Cô quả thật không biết cô nhẹ nhàng sờ cậu một chút không ngờ cậu laị mãnh liệt phản ứng như thế, càng không nghĩ tới cậu thế nhưng luôn nhẫn nhịn dục vọng muốn cô.

[...] "Không có người đàn ông nào ôm người phụ nữ mình yêu trong lòng mà không rung động."

Hàn Triệt vẫn đang tức giận, lại đem vật cứng rắn kia đặt trên đùi cô đỉnh một chút.

"Thư Liên, anh trưởng thành, là đàn ông, em nghĩ rằng anh và em vẫn là trẻ con sao?"

Lời cậu nói quả thật làm cho Thư Liên thực khiếp sợ cũng thực cảm động, nhưng động tác của cậu lại... thật sự rất trẻ con.

Thư Liên nhịn không được, thổi phù một tiếng bật cười.

Lúc này Hàn Triệt thật sự tức giận, mạnh mẽ cúi đầu, nhắm đến môi cô đánh úp lại, Thư Liên trốn tránh không kịp, bị cậu hôn một cái thống khoái, đầu lưỡi cậu ở cô khoang miệng cô quét qua lại khơi mào tình dục, cho đến khi làm cho Thư Liên thở hồng hộc, cơ hồ hít thở không thông, mới buông lỏng môi ra.

"Thư Liên... Làm sao đây? Anh nhịn không được, anh muốn em."

Hàn Triệt thở gấp gáp ôm lấy cô, cậu thực bị cô làm cho muốn điên rồi, cô lại yên tĩnh ánh mắt vô tội nhìn cậu, trong mắt còn mờ hơi nước còn chứa ý cười.

[...] Thư Liên thở nhẹ một tiếng, đẩy cậu ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn vào mắt cậu.

"Triệt, anh thích em sao?"

"Không thích."

Hàn Triệt trả lời ngay, thanh âm u u.

"Anh yêu em."

"Em thích anh."

Thư Liên quay mặt cậu lại, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi cậu.

"Không chỉ có thích, em còn thật sự yêu anh..."

Cô hồng mặt, tay hướng xuống dưới thân cậu, nhìn cậu ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm cô, cảm thấy có chút thẹn thùng, ngẩng đầu hôn lên môi cậu, giọng nói cô mềm nhẹ lại dụ hoặc:

"Triệt, em muốn anh... Ngay bây giờ..."

Thanh âm của cô rất nhẹ nhàng, cũng không hề phóng đãng, nhưng lại làm cho Hàn Triệt nhịn không được rên rỉ một tiếng, toàn thân máu dường như đều tập trung đến một vị trí duy nhất trên cơ thể kia, làm cho cậu tuy cái gì cũng không có làm, nhưng cảm giác tê dại vẫn truyền khắp xương sống.

"Thư Liên, Thư Liên..."

Cậu thở gấp gáp hôn trụ môi cô, tay dao động lung tung trên người cô, mỗi một phân mỗi một tấc, đều lưu lại trong lòng bàn tay cậu độ ấm nóng bỏng.

Cậu hôn vừa vội vàng vừa cuồng nhiệt, như một ngọn lửa báo trùm lấy Thư Liên, cô rên rỉ hai bàn tay ôm lấy tấm lưng bóng loáng của cậu, cảm giác được hô hấp của thiếu niên dồn dập lại nóng rực phun trên da thịt cô, kích động toàn thân run rẩy.

Nụ hôn của cậu từ môi cô dời về hai má, cổ, xương quai xanh, tinh tế mút hôn, không buông tha bất cứ vị trí naò, mãi đến khi cậu cúi đầu ngậm nhũ tiêm cô, Thư Liên mới hít mạnh một hơi, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ.

Cô cúi đầu thấy đầu của cậu đang chôn trước ngực cô, cậu bé kia hơi khép mắt, hàng mi dày khẽ run, đôi môi no đủ ửng đỏ kia tham lam hút nơi mẫn cảm của cô, giống đứa nhỏ khát sữa không biết mệt mỏi.

Thư Liên kêu nhỏ một tiếng, mặt đỏ nóng bỏng, có cái gì đó từ trong bụng nhỏ từng chút một thiêu đốt toàn thân cô, làm cho toàn bộ lý trí đều cháy sạch đến mơ mơ màng màng, như là bị mang đến chín tầng mây, có một luồng nhiệt lưu theo nơi đó chảy ra, làm cho cô cắn chặt môi, đáy mắt mê ly mông lung, mị nhãn như tơ.

Hàn Triệt ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt cũng giống như cô sương mù mê mông, nhìn cô bị cậu hôn đến toàn thân mềm nhũn, đôi mắt tối đen của cậu càng có vẻ sâu không thấy đáy, lại cúi đầu ngậm lấy hai nụ hồng mai kia, mút vào thật mạnh, Thư Liên "a" một tiếng, móng tay bấm thật sâu vào lưng cậu, thanh âm mềm mại vô lực:

"Triệt....."

"Anh thích em gọi anh như vậy..."

Hàn Triệt khẽ nói linh hoạt đưa tay hướng đến u cốc sớm đã bị mật dịch tràn ra, nhẹ nhàng khều lên đỉnh mẫn cảm, hô hấp dồn dập.

"Thư Liên, nói em yêu anh..."

"A... Ân..."

Thư Liên dưới đầu ngón tay cậu vặn vẹo thân thể, sắc mặt ửng hồng, cậu dùng nơi cứng rắn của mình thay thế ngón tay, khéo léo đưa đẩy đỉnh tại tại nơi ướt át của cô, dính cô mật dịch, chợt cao chợt thấp, đem tâm trí cô kéo căng lên, hoàn toàn không nghe rõ cậu đang nói cái gì.

Hàn Triệt cảm giác chính mình dường như muốn phát điên, chỉ cần như vậy với cô, liền cảm thấy kích động liên tục, cũng giống cô ngay cả thở cũng trở nên khó khăn, hô hấp cậu cũng từ từ ồ ồ, sớm đã không còn réo rắt giống ngày thường, thầm nghĩ tiến vào thật sâu bên trong cô, cảm nhận cô, cùng cô kết hợp thành một thể.

"Thư Liên, nói em yêu anh!"

Cậu nhăn lại cặp mày anh tuấn, ngón tay đè lại khỏa thịt hạch mẫn cảm kia, vừa thô lỗ mà lại rất nhanh nhu động.

"A a... Đừng, Triệt, không cần!"

Thư Liên quả nhiên không chịu nổi, mạnh mẽ cong người lên, giống như con tôm né tránh tay cậu, mặt lại chạm vào mặt cậu, vành tai tóc mai chạm nhau, trong thanh âm mang theo cầu xin.

"Chịu không nổi, Triệt... A..."

Cậu không hề có ý định buông tha cô, hai ngón tay thon dài dính dịch ẩm ướt linh hoạt chui vào thân thể cô, không biết ở điểm nào đó trong cơ thể cô co rúm kìm laị.

"A a........."

Thư Liên lớn tiếng rên rỉ, cái loại khoái cảm mãnh liệt này lại tới nữa, cô chịu không nổi, thân thể lại không tự chủ được đón ý nói hùa, trong đầu dường như nhớ lại yêu cầu của cậu, cô ôm lấy vai cậu, khóc cầu xin tha thứ.

"Em yêu anh! Em yêu anh! Triệt... Tha cho em, a......."

Hàn Triệt đã muốn thật mạnh xâm nhập thân thể cô, cứng rắn thô to cường hãn phong phú trong cô, đem mỗi một chỗ nếp nhăn chống đỡ đến căng tràn, Thư Liên giống như con mèo nhỏ khẽ kêu, hạ thân không tự chủ được co rút. Trước mắt không ngừng có bạch quang hiện lên, cô sống chết bám chặt lấy cậu, như là phải kéo theo cậu đến cùng, khoái cảm như dời non lấp biển mà đến, như đem cô bay lên thiên đường.

Thiếu niên hô hấp dồn dập, cô xoắn cậu thật chặt, làm cho cậu có một loại dục vọng muốn ở trong cơ thể cô kịch liệt rong ruổi. Cô hiển nhiên vừa mới cao trào xong, cậu thậm chí không biết nên rút khỏi người cô hay là nên theo bản năng mà tiếp tục, chỉ biết ôm chặt cô, không ngừng hôn lên môi cô.

Thư Liên bỗng nhiên mở ra hai mắt đẫm lệ mông lung , vội vàng hôn đáp lại cậu, thanh âm mềm mại tinh tế:

"Triệt, động một chút, động một chút..."

Hàn Triệt có chút mê man, hiển nhiên không phản ứng kịp, Thư Liên lại nóng nảy, vừa bị đưa lên đỉnh núi, cậu lại vẫn yên lặng không nhúc nhích, làm cho cô có cảm giác hụt hẫng như đang ở trên trời cao bị rơi xuống mặt đất. Cô trương cái miệng nhỏ nhắn trừng cậu, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, không khống chế được đưa thắt lưng hướng lên trên đón ý nói hùa, làm cho phân thân của cậu thâm nhập thật sâu vào trong cơ thể mình.

Nhưng làm thế nào vẫn thấy chưa đủ, còn chưa đủ, vẫn cảm thấy thiếu một chút, Thư Liên gấp đến độ muốn khóc, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất mãn, thầm nghĩ muốn cậu hung hăng áp trên người cô, dùng sức yêu cô.

Hàn Triệt bị động tác của cô kích thét lớn một tiếng, rốt cuộc khống chế không được, cúi người hung hăng hôn trụ môi cô.

"Thư Liên, em bức điên anh!"

Cấp tốc rút ra phân thân, lại thật mạnh nhập vào, chỉ nghe thiên hạ dưới thân "a" một tiếng, giống như dây leo bám víu lấy cậu, thanh âm kiều mỵ tận xương, như muốn đem linh hồn cậu câu đi.

Cậu nắm lấy thắt lưng cô, bắt đầu dùng đại lực trừu đưa, lần đầu tiên có loại cảm giác mất hồn thực cốt này. Cậu thật sâu nhập vào, chôn ở trong cơ thể cô, mỗi một lần tiến vào đều chạm vào nơi mềm mại nhất bên trong, mỗi một lần rút ra đều bị cô hút mạnh lại, mãnh liệt khoái cảm theo xương sống không ngừng lan tràn khắp toàn thân, làm cho cậu càng không biết mệt mỏi thâm nhập càng sâu hơn.

Thư Liên sớm đã bị cậu đỉnh đến không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ biết lớn tiếng rên rỉ, mở ra hai chân thừa nhận cậu càng ngày càng kịch liệt tiến công, vừa qua cao trào thân mình mẫn cảm vô cùng, công kích kịch liệt như vậy cứ như đem cô đẩy vào từng tầng mây, mỗi một lần có cảm giác muốn rơi xuống, cậu lại một lần nữa thật mạnh nhập vào, cô nắm chặt nắm tay, khóe mắt tràn lệ, nhưng thân thể cũng là vui thích, đầu óc rối loạn không thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy khoái hoạt.

Hắn cúi đầu hôn trụ môi cô, thanh âm khàn khàn trầm thấp, lấp đi âm thanh réo rắt thường ngày.

"Thư Liên, có đau không, có đau không?"

Miệng hỏi, nhưng dưới thân lại không chút nào có ý tạm dừng, vẫn không ngừng dùng đại lực va chạm cô, phát ra âm thanh va chạm kịch liệt.

"Anh khống chế không được chính mình, thật thoải mái, nhưng anh sợ làm đau em."

"Không, không đau..."

Hai tay Thư Liên vẫn ôm chặt lấy cậu, dường như sợ cậu biến mất.

"Triệt, mạnh hơn một chút! Sâu hơn một chút đi!"

"A..."

Hàn Triệt khống chế không được gầm nhẹ một tiếng, cô cứ như vậy can đảm quyến rũ mình, cô là người chị gái mà mình yêu nhất, cũng là người phụ nữ mình yêu nhất, lúc này cô đang nằm dưới thân chính mình uyển chuyển hầu hạ, cô bảo mình hắn mạnh hơn một chút, sâu hơn một chút...

Cậu mạnh mẽ rút ra phân thân, thở gấp gáp mấy hơi thở, xoay người cô lại, để cho tấm lưng tuyết trắng lõa lồ hướng về phía cậu, đập vào mắt chỉ thấy bờ mông đầy đặn, cùng với đường cong quyến rũ của vòng eo.

Cậu đem hai chân cô tách ra, từ phía sau cô thật mạnh đi vào, vừa mạnh vừa sâu va chạm làm cho hai người đồng thời rên rỉ ra tiếng, cậu cầm thắt lưng cô, bắt đầu từ phía sau thật sâu sáp nhập, như là muốn phá hỏng cô, cặp mông bay nhanh, thẳng đến khi làm cho Thư Liên vẻ mặt ửng hồng, giống như ca hát không ngừng phát ra tiếng rên rỉ cao vút.

"Thư Liên, như vậy đủ sâu không?"

Cậu một bên động thắt lưng, một bên nhìn địa phương hai người kết hợp, hoa khẩu cô giống như cái miệng nhỏ nhắn bị cậu chống đỡ quá chặt chẽ, vừa nuốt vừa phun nơi dâng trào thật lớn của cậu, theo động tác ra vào mạnh mẽ của cậu mà ái dịch nơi đó bị ma sát tạo thành bọt mép, làm cho bộ lông màu đen bị thấm ướt rối tinh rối mù, còn có chút bắt đầu dính không được, thuận theo bắp đùi cô chảy xuống phía dưới.

Quả thật là một cảnh tượng dâm mỹ, hình ảnh quá sắc tình, thế nhưng cậu lại lại cảm thấy hình ảnh này rất đẹp, Thư Liên ở trong lòng hắn vẫn giống như công chúa thuần khiết, dù đang quỳ nằm úp sấp, nâng mông thừa nhận cậu xâm phạm. Tình cảnh trước mắt tựa hồ kích phát bản năng tiềm tàng đã lâu trong cậu, phân thân cậu dường như lại trướng lớn hơn vài phần, vừa cứng lại vừa nóng, đỉnh đến khi Thư Liên nức nở khẽ kêu lên.

"Sâu quá... Quá sâu rồi... Triệt, nhẹ chút... Nhẹ chút..."

Thư Liên nắm chặt chăn đệm dưới thân, khoái cảm liên tục đánh sâu vào từng giác quan của cô, mỗi một lần bị cậu nhập vào, cô đều nghĩ đến đấy là cực hạn khoái cảm, nhưng lần kế tiếp, cô lại có cảm giác bị đưa lên một tầng khoái cảm cao hơn nữa.

Loại cảm giác này thực kỳ diệu, lại thoải mái làm cho cô muốn lập tức chết đi, cô rõ ràng bảo cậu nhẹ chút, nhưng lại khẩu thị tâm phi không ngừng hùa theo động tác của cậu, mỗi lần bị cậu đẩy về phía trước, thân thể cô đều không tự chủ được lùi trở về, cô thật thoải mái, thật thoải mái, cho dù cứ như vậy chết đi, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Hàn Triệt rên rỉ một tiếng, cậu sợ làm đau cô nên mói hỏi như vậy, nhưng câu trả lời của cô lại như muốn đòi mạng cậu, hóa ra chỉ những ngôn từ đơn giản như vậy cũng có thể kích thích dục vọng nguyên thủy trong cơ thể cậu, bộ vị cứng rắn nóng như thiết kia dường như lại cứng rắn thêm vài phần, cảm giác phải chết ở trên thân thể cô mới thỏa mãn được.

Bàn tay cậu khẽ vươn đến trước ngực cô, nắm lấu bầu ngực đầy đặn, thanh âm khàn khàn, lại hết sức rõ ràng mang theo vài phần tà khí:

"Có lớn hay không? Có trướng quá hay không?"

"A..."

Thư Liên cảm thấy mặt đỏ tai hồng, cô hiểu được ý tại ngôn ngoại trong lời nói của cậu, nhưng bị cậu cứ như vậy kịch liệt rút ra chọc vào, cô lại không thể nghĩ ra lời nào khác để đáp lại cậu, ngược lại giống như trúng cổ, trả lời theo ý cậu muốn.

"Uhm... Trướng... Trướng thật khó chịu... A!"

"Ách..."

Rốt cuộc Hàn Triệt cũng không thể nói được lời nào khác nữa, chỉ bắt lấy hai bầu ngực cô dùng sức xoa nắn, hạ thân lại rất nhanh chóng cuồng sáp. Âm thanh dâm mỹ của hai thân thể kích động va vào nhau cùng với tiếng rên rỉ ái muội và tiếng thở hổn hển dồn dập thổi quét toàn bộ phòng ngủ, bầu không khí bắt đầu kịch liệt giống như bị bọn họ làm cho sôi trào.

Không biết Hàn Triệt chạm vào một điểm nào đó trong cơ thể, Thư Liên thoải mái đến đầu ngón chân đều căng lên, cô mạnh mẽ "a" một tiếng, không chịu nổi nữa ngã sấp xuống giường, khẽ nức nở:

"Triệt! Triệt! Ôm em, ôm em!"

Hàn Triệt suyễn khí ôm cô lên, ôm lấy cô triền miên hôn lên môi cô, tách hai chân cô ra lại lần nữa xông vào.

Cảm nhận được hoa bích cô lại bắt đầu hung hăng co rút, sống chết cắn chặt lấy nơi cứng rắn của cậu, Hàn Triệt thét lớn một tiếng, cảm giác được chính mình cũng sắp bạo phát, cậu không ngừng chống đối cô, thẳng đến khi đem cô đẩy vào đầu giường, lui không thể lui, hai chân lay động nhận lấy toàn bộ nhiệt tình của cậu.

"Thư Liên, thoải mái không?"

Cậu tinh tế hôn lên gáy cô, giọng nói đã có chút biến đổi, cậu quá vui vẻ, thế nhưng có thể hoàn toàn có được cô, nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, trong lòng cậu rất tham lam, hi vọng cô cũng có thể cùng cậu vui vẻ.

"Thoải mái... Thoải mái... Triệt, anh làm em thật thoải mái..."

Thư Liên mông lung ôm cậu, cực hạn vui thích làm cho khóe mắt cô tràn ra nước mắt.

"A, mau hơn một chút! Em muốn... đến... A......."

Toàn thân cô mạnh mẽ run rẩy, giống như chú cá mắc cạn, víu chặt cổ cậu, hạ thân lại mãnh liệt co rút lại, làm cho dục vọng của cậu như nước tràn vỡ đê.

"A..... Thư Liên..."

Hàn Triệt ôm chặt cô, ở trong cơ thể cô rút ra chọc vào thật nhanh, nhục bổng cứng rắn kia dường như đột nhiên sưng lên, chống đỡ làm cho Thư Liên cảm thấy một trận tê dại.

Cậu mạnh mẽ chuyển động thắt lưng, nâng hai chân cô đặt lên trên vai, càng thêm cuồng dã trừu đưa, cao trào vừa xong bên trong vách tường vẫn còn cực kỳ nhạy cảm, nhưng cậu không quan tâm, cậu đưa dục vọng của bản thân một lần nữa cắm vào, không ngừng ma sát nơi mềm mại của cô..

Thư Liên cung khởi thắt lưng giống như con tôm, khoái cảm quá mãnh liệt làm cô muốn khóc.

"A....... Triệt.... Không cần! Quá sâu! Quá sâu! Em chịu không nổi... A..."

Hàn Triệt cắn răng, cuồng loạn kêu tên cô, cậu dừng không được đến, dừng không được đến, cực hạn vui thích trước nay chưa có làm cho cậu không biết mệt mỏi rất nhanh rút ra chọc vào. Vào lần hung hăng sáp nhập cuối cùng, cậu đi vào nơi sâu nhất của cô, tinh dịch nóng bỏng như núi lửa tuôn trào phun ra, làm cho Thư Liên nóng nảy liều mạng lắc đầu, lớn tiếng khóc thét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro