Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

87. Hắc dục 51-53

[Hàn Triệt x Thư Liên]

Sau khi uống rượu, Thư Liên ngủ cảm giác đặc biệt ngon, cảm giác say dâng lên làm cho toàn thân đều mềm nhũn, quanh thân âm ấm, tựa vào một lòng ngực ấm áp, thế nhưng lại làm cho cô đổ mồ hôi.

Tay khẽ kéo quần áo trên người xuống, một bàn tay khác lại giúp cô đem quần áo kéo trở về, che kín lại.

"Ân, nóng quá..."

Lầu bầu một tiếng đẩy cái tay kia ra, lại đem quần áo kéo ra một chút, có lầm hay không, mặc quá dày, không khí cũng không lọt vào nổi.

"Ngoan, sẽ bị cảm."

Một thanh âm cúi đầu dỗ cô, lại đem quần áo kéo trở về.

"Không cần!"

Có lẽ là thanh âm kia quá sủng nịch, thế nên cô lại nổi lên tiểu tính tình, lay quần áo trên người, thật sự là quá nóng, quần áo bên trong dính sát ở trên người, khó chịu muốn chết.

Cuối cùng cũng không có động tĩnh gì nữa, Thư Liên vừa lòng cong lên khóe miệng, giống như con mèo nhỏ thỏa mãn, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Hai phiến môi ấm áp lại đột nhiên đè ép xuống, ngăn chặn môi cô.

Đôi môi kia vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng hút cánh môi cô, như là thưởng thức món hoa quả ngon miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn, một trận cảm giác tê dại từ đáy lòng run rẩy truyền đến, tràn lan, Thư Liên không tự giác hé miệng, khinh ngâm một tiếng.

Kia đầu lưỡi liền hết sức linh hoạt chui vào, vừa ôn nhu mà lại vội vàng thăm dò hương thơm ngọt ngào của cô, khi thì nhẹ nhàng đảo loạn, khi thì mút vào thật mạnh, ngay cả răng cô cũng không buông tha, giống con cá nhỏ ở trong miệng cô dao động nhảy loạn lên, khi chạm được lưỡi cô hô hấp cậu đột nhiên biến loạn cả lên, từ trong xoang mũi tràn ra một tiếng hừ nhẹ, bàn tay lớn đặt trên đỉnh đầu cô, càng thêm xâm nhập hấp lấy cái lưỡi cô, cứ như vậy mãnh liệt trằn trọc triền miên, làm cho hô hấp Thư Liên đều trở nên khó khăn.

Toàn thân giống như bị điện giật nhẹ run lên, Thư Liên chưa bao giờ trải qua nụ hôn nào có cảm giác mãnh liệt như vậy, trong lúc ngủ mơ màng theo bản năng vươn tay ra ôm lấy người kia.

Tựa hồ cảm giác được cô chủ động đáp lại, cậu hôn càng sâu càng khao khát hơn, giống như người đang khát đi trên sa mạc đột nhiên được nhìn thấy nguồn nước, cứ nếm hết lần này đến lần khác, nhưng như thế nào cũng cảm thấy không đủ, không đủ.

Đầu óc mờ mịt không thể thông suốt, trước ngực là một mảnh cực nóng, ngay cả bụng cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy, Thư Liên bị cậu giữ chặt đầu, lui không thể lui, toàn thân đều bủn rủn vô lực, hai người hô hấp dồn dập quấn quít cùng một chỗ, không khí nóng lên mãnh liệt nhiệt tình.

Có thể hôn đến không khí dường như càng ngày càng loãng, Thư Liên chỉ cảm thấy cánh môi cô cùng cánh môi cậu đang không ngừng ma sát càng ngày càng ấp, trở nên nóng bỏng vô cùng, trong cổ họng khó có thể ức chế tràn ra rên rỉ, thanh âm như vậy căn bản không giống như của chính mình vọng lại, cô đang làm cái gì...

Giống như đột nhiên tỉnh mộng mở mắt ra, gương mặt thanh tú của Hàn Triệt phóng đại trước mắt, đôi mắt sâu thẳm nhẹ run rẩy, môi cậu, đang dán chặt lên môi cô.

"Triệt!"

Hơi thở khó khăn gọi cậu, Thư Liên phát hiện giọng nói của chính mình trở nên mềm mại đáng yêu, gương mặt vốn nóng bỏng càng thêm nóng hơn.

"Thư Liên..."

Cuối cùng cũng rời khỏi môi cô, Hàn Triệt để cô không ngừng hít lấy không khí, giọng nói khàn khàn.

"Em muốn hôn chị, liền hôn một chút."

"Chị..."

Thư Liên mở hai mắt mê ly nhìn cậu, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch hít thở không khí, không biết bộ dáng hiện tại của chính cậu có bao nhiêu mê người.

"Chị cũng thực thoải mái, đúng hay không..."

Ngón tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng vuốt phẳng cô môi, bởi vì lúc trước vừa mới mãnh liệt mà hơi sưng đỏ.

"Em muốn hôn một chút thôi, sẽ không thương tổn chị, tin tưởng em..."

Nói xong không đợi cô đáp lại, cậu lại hạ môi xuống, không giống lúc trước nhẹ triền miên nữa, bây giờ cậu hình như có chút vội vàng thô lỗ mở miệng cô, tìm được đầu lưỡi cô liền hút vào thật sâu, giống như con nghiện, hận không thể nuốt cô vào trong bụng, lại sợ làm đau cô. Không gian hẹp trong xe cũng không chịu nổi nhiệt độ không khí càng ngày càng tăng cao, mồ hai hai người đều tuôn ra ướt đẫm, cánh môi đều sưng lên, lại chặt chẽ dính sát vào nhau không chịu tách ra, dục vọng giống như thủy triều hùng hổ tràn tới, tay cậu nhẹ nhàng phủ lên cái cổ thon dài bóng loáng của cô, một lần lại một lần, da thịt tinh tế bóng loáng làm cho cậu lưu luyến không quên, xuống xương quai xanh tinh xảo phập phồng, thân thể lung linh kịch liệt phập phồng, dụ dỗ cậu đi xuống, xuống chút nữa, tinh tế thăm dò.

Quần áo cô không biết từ lúc nào đã tản ra xung quanh, đôi mắt Hàn Triệt giống như bị bịt kín một tầng sương mù, môi cậu cẩn thận hôn qua mặt cô, cằm, cổ, ở xương quai xanh lưu luyến một lát, rồi thuận theo phiến phập phồng kia đi xuống, cách nội y ngậm lấy viên anh đào.

"A..."

Mãnh liệt tê dại giống như dòng điện lưu đánh trúng cô, Thư Liên nâng thân thể lên, khóe mắt khép hờ, ngón tay bất lực luồn sâu vào tóc cậu, cảm thụ môi cậu ở trước ngực cô tạo ra một luồng khoái cảm khó có thể nói nên lên.

Thân thể trở nên cực hạn hư không, từ trước đến nay Thư Liên chưa bao giờ có dục vọng mãnh liệt như vậy, cảm giác này và cảm giác trước kia Nhâm Thần Phong mang đến mãnh liệt kích thích hoàn toàn bất đồng, không chỉ có thân thể, ngay cả linh hồn của cô, dường như vì được cậu trấn an mà run rẩy, cô kẹp chặt hai chân, cảm giác được nơi đó có chất lỏng ấm áp tràn ra, loại cảm giác này làm cho cô e lệ không thôi, nhưng điều đó cũng không thể nào ngăn cản cô khao khát muốn cậu.

Cậu bé này, thật sự thương tiếc cô, yêu say đắm cô, cho dù là dục vọng sớm kêu gào muốn phóng thích, lại vẫn kiên nhẫn từng một chút trêu chọc cô động tình, ôn nhu mà lại cố chấp.

Cảm giác được cậu đem nội y đẩy lên, bầu mực mềm mại giống tiểu bạch thỏ nhảy ra ngoài, mê luyến ôm lấy hai luồng mềm mại, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa nắn, tận lực cẩn thận tránh đi chỗ bị thương, đôi môi ướt át nhẹ nhàng ngậm lâý nhũ tiêm cứng rắn, chiếc lưỡi ấm áp mềm mại cuốn quanh , đem nhũ tiêm vốn dĩ đỏ sẫm tẩm ướt lóe sáng.

"A ân... Triệt..."

Mê muội gọi tên của cậu, giọng của Thư Liên gần như nức nở, cô thật là khó chịu, cậu cứ như vậy ôn nhu tra tấn cô, làm cho cô càng mãnh liệt hư không.

"Anh đây..."

Khàn khàn trả lời cô, Hàn Triệt hôn lên môi cô, lúc này cô ấy đang gọi tên cậu, mà không phải người khác, cả người cô bị cậu vuốt ve hóa thành một bãi "xuân thủy", ở giờ khắc này, cô cuối cùng cũng là của cậu, thuộc về cậu.

Thư Liên khó nhịn vặn vẹo thân thể, cô khó chịu, cả người giống như bị Liệt Hỏa đốt cháy, cô chỉ có thể giống người chết đuối vớ được cọc níu kéo lấy cậu, khát cầu được nhiều hơn.

Cảm giác được cô khát cầu, Hàn Triệt nhẹ nhàng liếm hôn vành tai cô, ngón tay thon dài lướt qua vòng bụng bằng phẳng bóng loáng, thâm nhập vào nhụy hoa mềm mại giữa hai chân.

"A..."

Thư Liên kẹp chặt hai chân lại, thân thể buộc chặt lui về sau, dục vọng vừa mới được đốt cháy nhất thời tan biến đi rất nhanh, nơi cậu vừa chạm vào, chính là nơi cô bị thương!

Dường như sớm đoán được cô sẽ kháng cự, Hàn Triệt cúi đầu mạnh mẽ hôn trụ môi cô, kéo sự nhiệt tình của cô quay trở về, đầu lưỡi không hề kiêng kị bất cứ điều gì dây dưa với cô, liều chết triền miên.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng tránh đi chỗ cô bị thương, tìm được điểm mềm mại lại mẫn cảm kia, nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh niết xuống, trêu chọc nơi thần kinh yếu ớt của cô.

"Ngô... Ngô..."

Bị đổ nói không nên lời, Thư Liên dùng sức lắc đầu, làm như thế nào cũng không giãy thoát ra được sự giam cầm của cậu, nhụy hoa đột nhiên truyền đến kích thích mãnh liệt làm cho đầu óc cô chưa kịp lý giải chuyện gì đang xảy ra, đã bị cuốn vào luồng sóng dục vọng. Cô như con thuyền lá nhỏ lênh đênh trong sóng to gió lớn, cậu chính là trời, thay đổi như chong chóng, lúc thì mưa gió ầm ĩ, từng đợt sóng lớn không ngừng ném cô về phía trước, lúc lại dịu dàng ôm cô đặt trên đám mây nhẹ mềm mại êm ái.

Ánh mắt cô trở nên ướt át mê ly, thân thể vốn dĩ cứng ngắc cũng dần dần trầm tĩnh lại, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi giao nhau cùng một chỗ, nước bọt không kịp nuốt xuống kéo ra một sợi chỉ bạc vô cùng ái muội, dâm mỹ dụ hoặc.

Một ngón tay đột nhiên tiến vào thân thể của cô, Thư Liên cong mạnh người dậy, trong tiếng rên rỉ mang một chút nức nở, giống như con mèo con đang nức nở.

Loại cảm giác này, thật khó có ngôn từ nào có thể diễn tả được, cô rõ ràng sợ bị người khác đụng vào, nhưng lúc này dục vọng mãnh liệt đã áp chế lý trí, ngón tay cậu bắt chước động tác giao cấu, ở hoa huyệt cô ra ra vào vào, bỗng nhiên dừng lại ở một điểm bên trong vách tường, đè ép thật mạnh, ngay lập tức làm cho cô không ức chế được xúc động mãnh liệt.

"A! Triệt..."

Không biết từ lúc nào cậu đã buông lỏng môi cô ra, Thư Liên hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cậu, trong mắt thiếu niên nồng đậm tình dục, lại vô cùng thanh tỉnh nhìn vào gương mặt cô, gương mặt rõ ràng như vậy, như đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy.

"Cho em, cho em..."

Cô liều mạng ôm chặt lấy cậu, thanh âm run rẩy.

"Thêm một chút... A!"

Cậu lại hôn thật mạnh lên môi cô, như cô yêu cầu, lại cho thêm một ngón tay vào giữa mật huyệt rút ra chọc vào thật nhanh.

Theo động tác mạnh mẽ của cậu, không gian nhỏ hẹp cũng phát ra tiếng nước "nhọp nhẹp" vô cùng ái muội, giống như chất kích thích tình dục, làm cho nó trở nên mãnh liệt hơn, trên mặt Thư Liên hồng một mảnh, thất thần lắc đầu, tiếng rên rỉ lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng không thể khống chế chính mình.

"Như vậy thoải mái không? Có thích hay không?"

Giọng nói của Hàn Triệt rất khác lạ, không giống với sự bình tĩnh thường ngày, nhìn cô vì cậu mà không khống chế được bản thân, cậu liền cảm thấy được một sự rung động không thể hiểu nổi.

"Thoải mái, thích..."

Thư Liên ngẩng đầu lên, cảm giác được cậu lại cho vào thêm một ngón tay, cảm giác phong phú no đủ làm cho tiểu huyệt mạnh mẽ co rút nhanh, cắn chặt lấy ngón tau cậu, khát vọng mong cầu bị chúng nó chà đạp.

"Thư Liên... Em cắn anh nhanh quá..."
Nhìn đầu ngón tay chính mình lần lượt tiến vào bên trong chỗ mềm mại kia, lại mang ra nộn thịt hồng nhạt cùng chất lỏng trong suốt, hô hấp Hàn Triệt càng ngày càng dồn dập, đôi mắt càng trở nên âm trầm.

Cảm giác được Thư Liên khó nhịn vặn vẹo, mông cô thỉnh thoảng áp sát đến nơi cứng rắn dưới thân cậu, giống như châm lửa cháy lan ra đồng cỏ, từng chút một, làm cho cậu cháy sạch mơ mơ màng màng.

"A! Triệt... Mau, mau lên một chút... A......"

Thư Liên co rút mạnh muời ngón chân co quắp, kêu lên như tiếng mèo khóc, trong cực hạn vui thích cô tựa hồ thấy được pháo hoa nở rộ, đầu óc trống rỗng.

Dường như là cùng một lúc với cô, Hàn Triệt thét lớn một tiếng, hôn thật mạnh lên môi cô.

Không biết qua có bao lâu, Hàn Triệt lấy lại tinh thần, nhìn Thư Liên trong lòng mình sớm đã ngất xỉu, sắc mặt vô cùng ảo não.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro