Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49. Giang Nam tiếu nương tử 8-10

[Hà Quan Nguyệt x Hạ Hà]

Mặt Hạ Hà thoáng chốc đỏ như tôm luộc. Nàng hơi cúi đầu, cùng lúc đó, bàn tay to của Hà Quan Nguyệt vung lên, tấm rèm lập tức ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài. Hắn áp nàng xuống giường, bàn tay vuốt ve khuôn mặt, cúi xuống hôn nàng.

Vừa bắt đầu là dịu dàng hôn nhẹ, tiện đà là dịu dàng hôn sâu hơn, rồi đến mãnh liệt kịch liệt. Hai người đều hô hấp dồn dập, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, giống như hôm qua. Nhưng khác là tay hắn đã thoát đi quần áo của nàng, Vừa vặn, Hạ Hà vừa tắm xong, áo lót còn chưa kịp mặc, cho nên vạt áo vừa rớt ra đã hé lộ làn da tuyết trắng nõn nà.

Đây chính là Hạ Hà của hắn, là bảo bối của hắn, là cô gái nhỏ bé cả đời hắn yêu say đắm...

"Hà nhi..."

Thanh âm thô ráp lộ ra dục vọng.

Hạ Hà vì tiếng xưng hô trầm thấp của hắn mà có vẻ thẹn thùng. Sau hôm nay, hắn chính là phu quân của nàng, bầu bạn cả đời người. Hóa ra hắn không phải là không thích nàng, mà là băn khoăn cuộc sống sau này của nàng cho nên tối hôm qua mới như vậy.

A... Hắn thật nặng...

Hà Quan Nguyệt động thân người trên, hạ thân cùng nàng thân mật dán lại với nhau, tuy vậy nhưng thân hình cao lớn của hắn vẫn khiến cho Hạ Hà chịu áp lực sức nặng.

"A..."

Nàng thở gấp thành tiếng, thanh âm xa lạ khiến nàng không còn nhận ra mình nữa. Hắn hôn lên hai đóa hoa đang nở bừng, dùng môi, lưỡi không ngừng hôn liếm, hết bên này tới bên kia, tới lui yêu thương nàng.

Hắn biết dò dẫm đưa vào, cảm nhận khoái cảm của nam nữ giao hoan, tuy rằng hắn hoàn toàn chưa được nếm qua thân thể nữ tính ấm áp như vậy...

"Đau..."

Hạ Hà nhăn mặt, cảm nhận sâu sắc khiến nàng phản ứng lại với thân hình cường tráng phía trên, muốn hắn rút ra. Nhưng lại sợ hắn thật sự nghe lời nàng, rời khỏi nàng, như vậy bọn họ sẽ không tính là phu thê thật sự, hắn vẫn có thể đổi ý.

Không được, bất luận thế nào, nàng đều phải trở thành nữ nhân của hắn, nàng muốn hắn phải là nam nhân của nàng.

Vì thế nàng cắn chặt môi, không dám hô đau, hai tay cũng không còn đẩy hắn nữa, mà chuyển thành bấu lại trước ngực hắn. Cũng nhờ ngực hắn cứng như đá, khiến cho ngón tay của nàng rất thoải mái.

Hạ Hà bị hắn làm cho thất điên bát đảo, vốn ban đầu có cảm giác xé rách, vật nam tính chuyển động bên trong huyệt đạo xử nữ, dần khiến nàng có chút cảm nhận vui thích sâu sắc...

"A... Quan Nguyệt..."

Nàng hô ra tiếng, mặc dù giọng nói như khóc, nhưng thoát ra tiếng có thể biết nàng không còn đau nữa. Khuôn mặt tuấn tú của Hà Quan Nguyệt chôn ở chăn bông dưới thân Hạ Hà, cắn cắn chăn bông, hơi thở gấp gáp, mồ hôi túa ra. Một trận cuồng dã, kịch liệt, hắn hung mãnh vọt vào trong nàng, ở thân mình tuyệt vời của nàng lưu lại ấn ký của hắn.

"A..."

Hạ Hà dùng hết khí lực cuối cùng, thét chói tai.

Ý thức bay bổng ở khôn cùng vui thích. Nàng mê man đi...

[...] Vào lúc nàng ngủ, hắn vừa vuốt ve nàng, vừa suy nghĩ, không nghĩ tới cứ vuốt vuốt, đáy lòng lại điên cuồng nổi lên thủy triều, hạ thể trở nên hưng phấn, tim đập cũng gia tốc theo, làm hắn không biết như thế nào cho phải.

Trong tình huống khó mà mở miệng được, hắn rõ ràng ấn mông của Hạ Hà về hướng dục vọng nóng bỏng của mình, chiếc bụng thon của Hạ Hà tiếp xúc đến gì đó nóng nóng, cúi đầu vừa nhìn thấy... Trời ạ! Hắn... hắn chính là dùng thứ này tiến vào thân thể của nàng? Khó trách lại đau như vậy.

Hạ Hà trừng to ánh mắt nhìn thứ hùng dũng của Hà Quan Nguyệt, thật lớn, thật thẳng, nhịn không được vươn tay sờ, lại dẫn Hà Quan Nguyệt tới một trận hấp khí thô suyễn.

"A...... Hà Nhi, ta...... Ta muốn...... Được không?"

Hạ Hà nghe xong, vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói. Vừa rồi đã rất đau, nếu lại tiếp một lần, vậy có phải sẽ càng đau không? Nhưng mà, nhìn bộ dáng hắn giống như rất thống khổ, nếu cự tuyệt hắn, lại làm tâm nàng không đành lòng...

Trong lúc Hạ Hà đang do dự, Hà Quan Nguyệt lại nghĩ nàng thẹn thùng, không nói lời nào chính là ngầm đồng ý, liền không nói hai lời lập tức đem nàng đặt ở dưới thân, chuẩn bị đem dục vọng nóng cháy tràn đầy 'nói' ra hết.

Hắn hôn môi nàng, đôi bàn tay to vuốt ve qua lại da thịt trắng mịn.

" A......"

Hạ Hà mẫn cảm hô một tiếng âm trầm, cảm thấy độ nóng trong người nhanh chóng lên cao. Thời điểm nàng ngủ vừa rồi, Hà Quan Nguyệt không ngừng vuốt ve nàng, cho nên thân mình nàng đã có thể thích ứng với xúc cảm từ đôi tay của hắn. Theo hành động trượt qua lại của đôi tay nam tính, nhiệt tình trong cơ thể nàng đã sớm tỉnh lại.

Hắn nhẹ vuốt vào trong cặp đùi tuyết trắng. Hạ Hà đột nhiên run lên một chút, thân mình vốn đau từ trước làm nàng có điểm sợ hãi chuyện sẽ phát sinh kế tiếp, âm thanh theo bên gối thoát phá ra.

"Không...... Quan Nguyệt, không cần......"

Hà Quan Nguyệt lại nghĩ rằng do Hạ Hà không có thói quen để người khác đụng chạm vào cấm địa mềm mại của nàng, hắn tránh qua hoa huyệt, bàn tay to lớn vuốt ve phía trong chiếc đùi thon thả làm tăng nhiệt độ, sự thô ráp kích thích phần da thịt mẫn cảm bên trong, Hạ Hà vô thức muốn khép lại hai chân, lại bị bàn tay to nhẹ nhàng, kiên định đẩy ra, để cho phần dục vọng nam tính nóng rực có thể đặt vào trong.

Hạ Hà không thu lại được hai chân, trên mặt một mảnh đỏ hồng. Mặc dù nàng cùng Hà Quan Nguyệt đã làm chuyện vợ chồng, nhưng nàng vẫn thẹn thùng, sợ hãi.

"Quan Nguyệt......"

Nàng mang vẻ nhát gan gọi tên của hắn.

"Hà Nhi, nàng thật đẹp, lại thơm quá...... Không phải sợ, ta sẽ không làm đau nàng nữa đâu, ta sẽ nhẹ hơn......"

Trong mơ hồ, nàng cảm thấy không đau, ngược lại còn có một chút cảm giác hưng phấn. Nàng không rõ lắm đó là cái gì, nhưng nàng an tâm, bởi vì điều Hà Quan Nguyệt nói là thật, hắn thật sự sẽ không lại làm đau nàng, hắn có nhẹ hơn một chút...

Nhìn kìa! Hà Nhi được hắn âu yếm không phải đã lộ ra biểu tình say mê sao? Khuôn mặt như mĩ ngọc của Hà Nhi, hai má đỏ ửng, đôi mắt vốn sáng lạn hiện lên vẻ say mê hoảng hốt, nàng nhất định cũng yêu thích... Khóe môi Hà Quan Nguyệt nhếch lên, biên độ vào ra càng thêm dài, hắn muốn cùng Hà Nhi kết hợp đến nơi thân mật nhất!

Sương mù tràn ngập trong đôi mắt đẹp của Hạ Hà, vì vui sướng mà chảy nước mắt, một đợt cao trào mạnh mẽ đánh úp lại, làm cho nàng vô lực sa vào trong đó.

Rất... rất kinh người! Đây là cảm nhận duy nhất trước khi ngất đi của Hạ Hà.

Di Thẩm viện, sau sương phòng yên tĩnh không tiếng động, không, nếu lắng nghe, sẽ nghe được một chút thanh âm, là tiếng thở gấp trầm thấp của nam nhân và tiếng rên rỉ của nữ nhân...

"Hà Nhi...... Hà Nhi......"

"A...... Quan Nguyệt......"

Khi Hạ Hà tỉnh lại đã là chạng vạng, mặt trời đã sớm xuống núi nghỉ ngơi.

Trong phòng Hạ Hà không thắp nến, ánh sáng ám muội bên trong. Đến khi nàng từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, phát hiện thân mình nằm úp sấp, Hà Quan Nguyệt chính là đang hôn lên mông của nàng, hôn đến làm nàng ngứa ran khó chịu. A! Chẳng lẽ hắn lại muốn rồi?

Trời ạ! Hắn không mệt sao?

Đúng, hắn chính là lại muốn rồi. Thời điểm giữa trưa, Hạ Hà vì sau cơn hoan ái mà ngủ mê mệt, Hà Quan Nguyệt khống chế được trong chốc lát, nhưng ngay lập tức sức hổ lại nổi dậy, đến chạng vạng, hắn lại nhịn không được mà tung 'ma chưởng' đối với người con gái nhỏ bé nằm bên cạnh.

Nhìn Hạ Hà tỉnh lại, Hà Quan Nguyệt cười dịu dàng, nhẹ nhàng lật nàng lên, nằm ngửa ở trên giường, đẩy hai chân nàng ra, tiến nhập vào.

"A! Không! Quan Nguyệt...... Chờ một chút...... Thiếp......"

Hạ Hà bối rối muốn ngăn cản hắn. Cả một ngày mình đều ở trên giường, bên kia tiểu thư không có người hầu hạ sao được.

"Sao?"

Hà Quan Nguyệt tiến lên thêm một chút tới đỉnh của nàng. Hiện tại hắn đã có kinh nghiệm, biết Hạ Hà sẽ vì động tác này mà thoải mái.

"A...... Thiếp...... Thiếp phải......"

Cảm giác ngứa ngáy khó chịu đánh sâu vào Hạ Hà, khuôn mặt nàng ửng hồng.

"Phải cái gì?"

Vật nam tính cực đại vừa chậm rãi rút ra, liền lập tức mạnh mẽ sát nhập.

"A! Phải hầu hạ tiểu thư...... Thiếp......"

Bàn tay nhỏ bé của Hạ Hà nắm chặt chăn đệm bên người, thở phì phò, nơi riêng tư truyền đến cảm giác kích thích làm cho nàng trầm mê.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa kịch liệt.

"Hạ Hà tỷ! Tỷ ở đâu?"

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu non nớt.

Thân thể Hạ Hà cứng đờ, Cúc nha đầu tại sao lại đến đây? Nàng muốn đẩy người áp chế phía trên ra, bối rối.

"Quan Nguyệt...... Mau rút ra! Mau......"

Hà Quan Nguyệt nở nụ cười, hắn không muốn!

Ngược lại hắn đem lửa nóng nam tính thâm nhập càng sâu, cử động eo mình, chậm rãi làm nam căn thật lớn chui vào chỗ làm người ta mất hồn kia.

Hạ Hà co rút hô hấp! Hắn... hắn sao lại...

"Hạ Hà tỷ? Hạ Hà tỷ!"

Tiếng gọi ngoài cửa có phần trở nên nóng nảy.

"A...... Cúc nha đầu, có...... Có chuyện gì?"

Hạ Hà cắn chặt hàm răng, cố gắng không cho tiếng rên yêu kiều thoát ra miệng, vẻ mặt thoáng chốc nhuốm hồng. Dáng vẻ nàng thẹn thùng, ẩn nhẫn như vậy, ngược lại kích thích lên khát vọng sâu nhất trong lòng Hà Quan Nguyệt, toàn bộ dục vọng nóng rực của hắn lấp đầy huyệt kính nhỏ hẹp ở hạ thân nàng.

"Hạ Hà tỷ, tỷ không thoải mái sao? Tiếng nói sao lại có điểm là lạ?"

"A!"

Hà Quan Nguyệt cố ý lộng nàng một chút, làm cho nàng phát ra tiếng thét chói tai.

"Không, ta... ta chỉ là bị phong hàn..."

Hạ Hà dời thân mình hướng về đầu giường, muốn thoát khỏi luật động kịch liệt của hắn, nhưng Hà Quan Nguyệt đuổi theo một đường, hai người vẫn là chặt chẽ kết hợp, nơi đó còn chảy ra yêu dịch nhẵn mịn.

Ánh mắt Hạ Hà hướng về phía Quan Nguyệt lộ ra tia van xin hắn buông tha, nàng liều mình phe phẩy đầu, nghĩ là sẽ khiến hắn dừng tay, nhưng hắn lại càng dùng sức ra vào thân thể nàng, bừa bãi nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng, nam căn mang theo lửa nóng dính chất lỏng trong suốt, làm cho việc ra vào càng thêm thuận lợi,

"Ai da, phu nhân quả nhiên nói đúng."

Âm thanh non nớt ngoài cửa vang lên.

"Cái gì...... Cái gì......"

Âm thanh phát ra từ miệng Hạ Hà đã muốn không kìm lại được.

Trời ạ... không cần! Như vậy ta sẽ kêu ra tiếng! Không được... Mau dừng tay... Tâm trí Hạ Hà điên cuồng kêu gào.

"Phu nhân có ý bảo ta mang nước ấm lại đây, còn kêu hai người nhận lấy vài thứ. Phu nhân nói tỷ bị phong hàn, lúc này không có việc gì nên không cần đi hầu hạ người, nghỉ ngơi thật tốt là được. Đúng rồi, phu nhân còn nói người nhiễm phong hàn nên tắm nước nóng, ăn nhiều một chút mới có thể khỏe lại."

"A! Cám ơn......"

Hạ Hà điên mất thôi, Hà Quan Nguyệt vẫn không dừng tay, cả người nàng bị quấy rối, tràn ngập lửa tình, vật nam tính thô to cứng rắn ra ra vào vào lăng trì hoa huyệt thầm kín của nàng...

"Hạ Hà tỷ, có muốn muội đem mấy thứ này vào cho tỷ không?"

Cúc nha đầu nhiệt tình nói ngoài cửa.

"Không... Không cần, ta... ta tự lo được rồi."

Hạ Hà dùng một tia lý trí cuối cùng giữ Cúc nha đầu ở ngoài cửa. Nàng không thể...

"À! Vậy muội đi. Hạ Hà tỷ, tỷ giữ gìn sức khỏe nha."

Rốt cuộc Cúc nha đầu cũng rời khỏi cửa phòng.

Người ở bên ngoài đi rồi, Hà Quan Nguyệt càng không cố kỵ tiếp tục luật động. Hắn cười hỏi:

"Hà Nhi, nàng thoải mái không?"

Hạ Hà không có biện pháp trả lời. Vừa rồi nàng rất sợ... sợ người khác sẽ xông vào! Hắn cố tình không dừng tay, khiến cho cả người nàng ửng hồng, không biết chính mình đang ở phương trời nào. Khoái cảm ân ái và sự e ngại, sợ hãi bị người bắt gặp đánh sâu vào các giác quan của nàng, làm cho nàng lâm vào cảnh giới cuồng loạn.

Trong mơ mơ màng màng, nàng chỉ biết là nam nhân trên người lại một lần nữa giữ lấy nàng, dẫn nàng lên tới cõi thiên đường hoan ái, thật lâu không dứt...

[...] Đôi tay to của Hà Quan Nguyệt vuốt ve dọc theo đôi chân nhỏ lên đến bụng.

"Đáng ghét... Quan Nguyệt, chàng cảm thấy tiểu thư cùng trang chủ có khả năng tái hợp không? A...."

Tay của hắn đã đụng đến bên trong bắp đùi khiến Hạ Hà thở gấp.

"Tiểu Hà Nhi, phu nhân là ân nhân của hai chúng ta, đối với chuyện này phu nhân sẽ có phán đoán thỏa đáng nhất. Chúng ta chỉ cần chăm sóc phu nhân thật tốt, đến lúc chúng ta có thể giúp thì tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó."
Đôi tay của Hà Quan Nguyệt không an phận giở trò ở trên mình ngọc mềm mại.

"A...... Quan Nguyệt...... Đừng vậy.... Bây giờ đang là ban ngày......"

Khuôn mặt Hạ Hà giống như mây đỏ, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay không an phận của hắn, mu bàn tay thô to của hắn đang thăm dò giữa hai chân nàng.

"Đừng lo, Tiểu Hà Nhi, ta sẽ thật cẩn thận không cho người khác nghe thấy, giống như ngày đó ngăn Cúc nha đầu lại ở ngoài cửa vậy.... Hà Nhi, nàng không biết dáng vẻ đó của nàng mê hoặc người khác đến thế nào đâu. Nàng thật đẹp!"

Ngón tay thô to chai sạn của Hà Quan Nguyệt tiến vào trong huyệt kính mềm mại, ngón cái lại vẽ vòng vòng quanh, hoa huyệt lập tức chảy ra hoạt dịch ẩm ướt.

"Không..... QuanNguyệt...... Chúng ta vào nhà đi......Nếu không......"

Hạ Hà vẫn giữ lại được chút lý trí sau cùng.

"Sao?"

Hà Quan Nguyệt hơi lớn tiếng, tỏ vẻ hắn chờ nghe câu tiếp theo của nàng. Ngón tay dài đút vào rồi lại rút ra trong hoa huyệt, mặt ngón tay thô ráp cọ xát múi thịt non mềm khiến cho thân thể mềm mại hơi run rẩy.

"Nếu không...... Thiếp sẽ khóc cho chàng xem......"

Một câu này quả nhiên khiến Hà Quan Nguyệt ngừng lại một chút.

"Vậy thì không được, ta đã hứa với phu nhân rồi...... Được rồi, vậy chúng ta vào trong nhà."

Hà Quan Nguyệt ôm lấy Hạ Hà quần áo không chỉnh tề, một ngón tay dài còn chôn ở trong hoa kín chặt khít không chịu rút ra, cứ như vậy mà đi về phía phòng trong.

"A! Chàng rút ra trước đi...... Quan Nguyệt...... Đừng như vậy...... Đừng tiếp tục tiến vào...... A......"

Tiếng nói đứt quãng của Hạ Hà dần dần mơ hồ theo bước chân xa dần của Hà Quan Nguyệt, rốt cuộc biến mất ở cửa phòng.

Lập tức sau căn phòng liền truyền đến những âm thanh phóng đãng khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng. Xuân sắc kiều diễm quanh quẩn ở hậu viện Duyệt Vân sơn trang, thật lâu vẫn không tiêu tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro