38. Giang Nam mỹ nương tử 3-4
[Từ Thanh Vân x Thu Nguyệt]
Đột nhiên, bàn tay Từ Thanh Vân duỗi ra, giữ chặt cổ tay của Thu Nguyệt, kéo nàng về phía mình, Thu Nguyệt lập tức bị đặt trên ghế quý phi mềm mại, cả người Từ Thanh Vân áp lên thân thể với những đường cong lả lướt của nàng.
Vốn là ghế dựa nằm rất thoải mái, bởi vì hai người nằm, lại trở nên cực kỳ chật chội. Vì không muốn Thu Nguyệt ngã xuống, hai chân rắn chắc của Từ Thanh Vân gắt gao kẹp lấy nửa người dưới của Thu Nguyệt, cánh tay tráng kiện ôm chặt nàng.
Hai người mặt đối mặt, rất gần nhau, Thu Nguyệt có thể cảm thấy hơi thở Từ Thanh Vân phả ra nơi chóp mũi của nàng, đôi mắt màu nâu nhạt gắt gao nhìn vào đôi mắt sáng như sao của nàng, khuôn ngực rắn chắc kề sát, nàng như nghe được tiếng tim đập dồn dập của hắn...
"Có chuyện gì sao, Thu Nguyệt?"
Âm thanh của Từ Thanh Vân hơi áp bức.
"A! Nhị trang chủ, ta..."
Mặt Thu Nguyệt đỏ lên, mài tóc dài như thác nước xõa tung trên ghế.
"Gọi ta là Thanh Vân!"
Từ Thanh Vân vùi đầu vào trong mái tóc đen mượt của Thu Nguyệt, ngửi mùi hương tỏa ra từ tóc nàng.
"Hả?"
Thu Nguyệt không hiểu vì sao Từ Thanh Vân lại nói vậy, ngây ngẩn cả người.
"Gọi đi!"
Từ Thanh Vân ở bên tai ôn nhu thúc giục.
"Từ... Từ đại ca!"
Thu Nguyệt không gọi được, đành phải dùng cách gọi trước kia đáp lại.
"Không đúng! Thu Nguyệt gọi sai rồi, phải nhận trừng phạt."
Âm thanh của Từ Thanh Vân trầm thấp, thong thả.
"A!"
Thu Nguyệt sợ hãi. Hôm nay nhị trang chủ sao lại kỳ lạ như vậy?
Từ Thanh Vân ngẩng đầu, bàn tay to nắm cằm xinh xắn. Quá mức kinh hoảng làm cho cái miệng đỏ nhỏ của Thu Nguyệt run nhè nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy cái lưỡi thơm tho màu phấn hồng. Từ Thanh Vân cúi đầu, hôn lên miệng mềm mại nhỏ nhắn đang hé mở.
Đầu lưỡi của hắn thuận lợi trượt vào trong miệng Thu Nguyệt, quấn lấy cái lưỡi của nàng triền miên, Từ Thanh Vân tham lam tàn sát bừa bãi trong miệng Thu Nguyệt, không ngừng dây dưa.
Sức nặng của thân thể nam nhân làm cho Thu Nguyệt hãm sâu trong ghế, không thể động đậy, mặt khác nàng cũng đã sợ ngây người, cả người cương cứng, để mặc đầu lưỡi của Từ Thanh Vân, muốn làm gì thì làm. Dần dần, nàng cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
Không biết qua bao lâu, Từ Thanh Vân rốt cục rời khỏi đôi môi đỏ mọng của Thu Nguyệt. Hắn thở nhẹ, nhìn thằng chằm chằm vào đôi mắt Thu Nguyệt, giọng khàn khàn.
"Gọi ta Vân!"
Thu Nguyệt như bị âm thanh này thôi miên, mềm mại kêu.
"Vân!"
Khóe miệng Từ Thanh Vân cong lên, vừa lòng nở nụ cười.
"Thu Nguyệt ngoan, làm đúng rồi, ta thưởng cho nàng."
Nói xong, lại cúi đầu, hôn lên môi Thu Nguyệt.
"A... "
Cả người Thu Nguyệt bị hôn đến mơ mơ màng màng, tiếng thở gấp bật ra từ khóe miệng.
Nước bọt giao triền từ khóe miệng xinh xắn của Thu Nguyệt chảy xuống, Từ Thanh Vân dùng môi hôn khô, cánh môi một đường xuống phía dưới, theo cần cổ trắng như tuyết, đi tới trước ngực Thu Nguyệt.
Hai tay Từ Thanh Vân cách lớp quần áo vuốt ve ngực Thu Nguyệt, lúc này hai bầu ngực ửng hồng của Thu Nguyệt vì bị đụng chạm mà một chút lý trí đã trở về.
Chưa từng có người làm như vậy!
"A! Dừng tay! Mau dừng tay!"
Tay nhỏ bé của Thu Nguyệt muốn đẩy nam nhân đang nằm phía trên ra.
"Không! Ngươi thơm quá !"
Khuôn mặt Từ Thanh Vân dán trước ngực của Thu Nguyệt, ngửi mùi thơm cơ thể của nàng, hai tay vẫn không nhàn rỗi, tiếp tục vuốt ve ngực Thu Nguyệt.
Không thể, không thể như vậy, mau dừng tay... Cả người Thu Nguyệt căng thẳng, mặt đỏ lên, lại không đẩy được Từ Thanh Vân, trong lúc bối rối gấp đến độ khóc.
[...] Hai người từ uống nước thuần túy dần dần chuyển thành hôn môi cuồng nhiệt. Thu Nguyệt vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Từ Thanh Vân, cũng cảm giác được lưỡi của mình không ngừng bị mút lấy.
Tại sao lại như vậy? Nam nhân này không buông tha bất cứ cơ hội nào sao?
"Um..."
Thu Nguyệt muốn tránh thoát, nhưng thân thể nàng căn bản vô lực.
Rốt cục Từ Thanh Vân phát giác nàng đã tỉnh, môi mỏng không nỡ rời đi cái miệng nhỏ nhắn của Thu Nguyệt.
[...] "Thu Nguyệt, nàng cảm thấy thế nào? Thân mình thoải mái chưa?"
Từ Thanh Vân quan tâm, còn sờ trán Thu Nguyệt.
"Uh... Không sao. Nhưng ta thấy người nóng quá!"
Hai má bầu bĩnh của Thu Nguyệt đã đỏ ửng.
"Nóng quá?"
Lúc này đang là mùa xuân, đêm xuống cũng không đến mức nóng. Từ Thanh Vân nhớ tới lời nói của Triệu Hoa Đà, đây có thể là di chứng sau khi giải độc.
"Thu Nguyệt, uống nước đi, như vậy sẽ thoải mái hơn."
Từ Thanh Vân xoay người đến trước bàn, rót một ly trà.
Lúc này Thu Nguyệt lại nóng đến mức cởi hết y phục trên người ra. Đợi Từ Thanh Vân xoay người lại thì chỉ thấy khuôn mặt Thu Nguyệt mơ màng, môi son ướt át, mái tóc đen mềm như tơ rối tung trên da thịt tuyết trắng, cái yếm tao nhã ôm trọn đôi gò bồng đào, còn có thể thấy rõ ràng hai đóa mai hồng vì nàng thở dốc mà dồn dập, di động, kích thích bất thình lình làm cho Từ Thanh Vân hít một hơi thật sâu.
"Thu Nguyệt! Nàng đang làm gì vậy?"
Thanh âm Từ Thanh Vân khàn khàn, miệng đắng lưỡi khô.
"A... Ta nóng quá... Thanh Vân..."
Giọng nói Thu Nguyệt mềm mại.
[...] Từ Thanh Vân ngồi bên giường nhìn Thu Nguyệt, phát hiện thân mình nàng nóng lên, mắt đẹp mị hoặc, hơi thở như lan, môi son hé ra, không giống như nàng ngày thường.
Thu Nguyệt ôm cổ của Từ Thanh Vân, chủ động dâng đôi môi của mình.
"Thanh Vân... Ưm..."
Nàng vừa hôn, môi vừa phát ra tiếng kêu yêu kiều.
Thân thể tuyết trắng ôn hương nhuyễn ngọc mê hoặc rất lớn đối với một nam nhân, mà ôn hương nhuyễn ngọc lại là tuyệt mỹ dung nhan thế gian hiếm thấy.... Từ Thanh Vân cố gắng giữ tĩnh táo.
"Thu Nguyệt, nàng mau tỉnh lại!"
Từ Thanh Vân cố gắng rời khỏi đôi môi mê người kia, nhẹ lay Thu Nguyệt.
"Không cần! Thanh Vân, hôn ta đi...."
Thu Nguyệt lại ôm chặt hắn.
Lúc này Thu Nguyệt đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối. Từ Thanh Vân rất rõ đây là di chứng giải độc, nhưng đối mặt với sự khiêu khích của Thu Nguyệt, hắn sắp kiên trì không nổi... Nàng thật sự rất mê người!
Ông trời! Cô gái nhỏ này đang làm cái gì? Tay nàng... Không!
"Thu Nguyệt!"
Từ Thanh Vân kêu lên một tiếng, đem bàn tay nhỏ bé đang mò trong vạt áo hắn lôi ra. Có trời mới biết hắn muốn làm gì trên thân thể nhuyễn ngọc này, nhưng hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đây không phải chuyện nam nhân nên làm.
Lý trí và dục vọng đấu tranh gay gắt, khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân chảy mồ hôi ròng ròng.
[...] Ở trên giường hai gò má Thu Nguyệt ửng hồng, ánh mắt mông lung, cổ thấm ra mồ hôi mỏng manh, di chứng giải độc đang gia tốc xâm nhập thân hình mềm mại.
"Nóng quá a... Uh..."
Thu Nguyệt lại kêu nóng, vươn ngón tay ngọc cởi yếm hồng ra, lộ ra đôi gò đào tròn tròn, hai đóa mai đỏ xinh đẹp ướt át trước ngực.
[...] "Đây là nàng ép ta!"
Từ Thanh Vân nghiến răng, đè Thu Nguyệt lên giường gấm mềm mại, rất nhanh ngậm lấy đôi môi mê người, bàn tay vuốt ve ngực nàng, mở rộng đùi ngọc thon dài, chen thân mình vào giữa, phân thân hưng phấn ma sát nơi bí mật nữ tính.
Dục vọng nguyên thủy kìm chế đã lâu nay bùng phát, kích tình vứt tất cả đạo đức đi nơi khác, Từ Thanh Vân tận tình tàn sát bừa bãi trên thân thể mềm mại, không bỏ sót nơi nào.
"Thật tốt! Thật thoải mái ! Ưmm..."
Thu Nguyệt phát ra âm thanh mỵ hoặc, khiêu gợi.
Từ Thanh Vân nghe tiếng, toàn thân rung chuyển. Mỵ thanh của Thu Nguyệt tựa như tình dược, hắn nhanh chóng cởi hết quần áo, lộ ra thân hình thon dài rắn chắc, trần trụi không một vết sẹo, bàn tay kéo qua, quần lót còn lại trên người Thu Nguyệt nháy mắt biến thành những mảnh vụn, thân thể nữ tính trắng nõn không tỳ vết lõa lồ trước mặt, ánh mắt nam nhân cũng trở nên say mê.
Thân hình quá hoàn mỹ!
Thu Nguyệt, mỹ nhân của hắn...
Lưỡi của Từ Thanh Vân liếm láp linh hoạt trước ngực nàng, hai bàn tay yêu kiều của Thu Nguyệt hướng về trước, giơ cao khỏi đỉnh đầu, nắm chặt lấy đệm đầu giường, tư thế như vậy khiến ngực của nàng càng căng cứng. Bàn tay Từ Thanh Vân xoa bóp ngực nàng, tay kia lần xuống dưới tìm được huyệt đạo nữ tính, lẻn vào trong.
Vì di chứng giải độc, lúc này Thu Nguyệt đã bị dục hỏa đốt người, chỉ có nam nữ ái ân mới có thể giải trừ khô nóng trong cơ thể nàng. Khi ngón tay thô của Từ Thanh Vân chạm đến hoa huyệt, khe huyệt lập tức chảy ra chất lỏng trong suốt trơn mềm, dưới sự khích lệ này, ngón tay thon dài càng ra vào mạnh mẽ hơn.
Được Từ Thanh Vân âu yếm, Thu Nguyệt không ngừng phát ra ngôn từ phóng đãng...
"A... Thật thoải mái..."
Lưỡi của Từ Thanh Vân, bàn tay bận rộn không ngừng. Hắn quả thực yêu tiểu yêu nữ này chết mất!
"A..."
Thu Nguyệt cong thân thể về phía trước, minh chứng thân thể mềm mại đã sẵn sàng.
Từ Thanh Vân rút ra ngón tay dính đầy dịch, đem phần thân nam tính dâng trào của mình nhắm ngay miệng hoa huyệt ướt đẫm, eo dùng lực, lấy tốc độ cực nhanh xông qua tầng tầng đóa hoa, tiến vào trong lối giữa chật ních, hai bên gắt gao ngậm chặt vật nam tính, làm Từ Thanh Vân nhịn không đượcmà rên rỉ.
Nơi chưa từng có người nào vuốt ve, nơi chưa từng có người nào khám phá, hắn là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng.
Vừa nghĩ vậy, nội tâm Từ Thanh Vân cảm thấy thật thỏa mãn, nhắm mắt lại, ngẩng đầu hướng về trước, khóe miệng còn nở nụ cười nhàn nhạt.
Thu Nguyệt cảm nhận hư thân sâu sắc đánh thẳng vào...
"A... Đau!"
Sau khi vật nam tính của Từ Thanh Vân tiến vào, dục vọng của Thu Nguyệt đạt đến cao trào, cảm giác nóng trong cơ thể biến mất, nhưng thay vào đó là đau đớn như tê liệt.
"Không... Không cần! Đau quá!"
Thu Nguyệt bắt đầu giằng co, lúc này tay nhỏ bé vốn đang nắm đệm đánh vào lồng ngực rộng lớn của Từ Thanh Vân, kêu khóc.
"Dừng tay! Mau dừng tay... A... Mau dừng tay!"
Từ Thanh Vân làm sao ngừng được, hắn cắn răng, trên mặt đổ từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, gian nan nói.
"Nguyệt nhi, nhẫn nại một chút!"
"Không... Không cần! Mau dừng lại... Xin ngươi..."
Thu Nguyệt lắc đầu, không ngừng kêu khóc.
Từ Thanh Vân đem hai tay đang vùng vẫy của Thu Nguyệt đè xuống hai bên gối thêu, bắt đầu luật động, vật nam tính dưới thân đút vào trong hoa huyệt. Tuy rằng Thu Nguyệt giãy dụa, nhưng dưới thân vẫn không ngừng trào ra ái dịch, đáp lại vật kia.
Để cắm sâu hơn vào trong hoa huyệt, Từ Thanh Vân một tay kìm hãm Thu Nguyệt, một tay kia thì di chuyển xuống mở bắp đùi tuyết trắng rộng hơn, cánh tay cường tráng lập tức ôm lấy đầu gối mềm mại nhắm thẳng lên, tư thế này càng làm cho hoa huyệt tràn ngập ái dịch càng thêm mở lớn, vừa dùng lực, phân vật nam tính thẳng tiến, chạm đến hoa tâm.
"A!"
Thu Nguyệt chịu kích thích này, hét lên một tiếng. Thân mình trúng độc vốn đã suy yếu, hơn nữa bị Từ Thanh Vân mãnh liệt công kích dưới thân, thân hình mềm mại khó có thể chịu được, cả người liền ngất đi.
Nhưng Từ Thanh Vân cũng không có bởi vậy mà dừng lại, hắn khoái ý rong ruổi bên trong hoa huyệt ấm áp, ra ra vào vào, luật động không ngừng. Trên dương vật nam tính dính máu tượng trưng cho lần đầu của nữ nhân, hương vị máu tươi, kích thích thú tính nguyên thủy của nam nhân, càng thêm không kiêng nể chà đạp thân thể tuyết trắng không hề phòng bị trên giường lớn.
Một lần lại một lần, lửa nóng quấn giao, mãi đến tảng sáng, nam nhân mồ hôi đầm đìa mới buông tiểu mỹ nhân sớm hôn mê trong lòng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro