100. Lam Yên, triền miên trói buộc! 4, 31-32, 41-42
[Huân Giai Nghị x Lam Yên]
Nhìn nụ cười ngây ngô, hai má ửng đỏ của cô khiến tim anh chợt đập loạn nhịp. Anh đan tay cô ghì chặt xuống giường, bây giờ ai mua ai cũng được, chuyện đó không quan trọng, phải 'vào việc' ngay thôi.
Cả hai hôn nhau đắm đuối, anh mút lấy hai cánh môi mềm, đưa lưỡi vào khoang miệng đối phương mà khuấy đảo, cảm giác hôn sâu gây nghiện đến khó tả. Bàn tay nam tính dần mò mẫm đến nơi cần khám phá. Cô khoác trên mình chiếc đầm tao nhã, vốn dĩ muốn bạn trai nhìn thấy dáng vẻ thướt tha, dịu dàng của mình, nào ngờ bây giờ lại dâng hiến tấm thân trong trắng cho người đàn ông lạ mặt.
Cả cơ thể lúc này chẳng chịu nghe theo sự kiểm soát của cô những, từ lúc nào Lam Yên đã để mặt người đàn ông kia sờ soạng khắp người. Dây áo được buông xõa, để lộ bờ vai móc áo quyến rũ, anh hôn lên xương quai xanh, nhân tiện mút lấy chiếc cổ trắng ngần, để lại chi chít vết đỏ trên da thịt trắng nõn.
Chiếc đầm được vén lên cao, anh khóa chặt cô dưới thân, vùng đất cấm được che đậy bởi lớp vải mỏng manh sắp được khai phá. Bàn tay mơn trớn trên da thịt, dừng lại nơi hai ngọn đồi căng tràn đầy đặn lại mềm mại hấp dẫn. Anh muốn nhìn thấy tận mắt một cách chân thật, vội đưa tay kéo hẳn cổ áo xuống chân đồi, bra mặc trong manh chóng bị vứt thô bạo xuống sàn.
Hai má cô còn đỏ ửng, anh chạm vào đôi gò bồng đảo, thỏa sức nhào nặn, sự nghịch ngợm của anh khiến khoái cảm trong cô mỗi lúc càng thêm dâng cao.
Đê mê trước thân hình gợi cảm của cô gái anh chỉ vừa gặp lần đầu. Người đàn ông mút lấy hai viên ngọc hồng hào trên đỉnh đồi như trẻ con khát sữa, chỉ trong thoáng chốc chúng đã được khoái cảm nuôi dưỡng để trở nên cứng cáp.
Anh nghịch ngợm cắn nhẹ lấy nụ hoa, cô chau mày vì có chút đau:
- Đừng...mà... Ưm...
Lời nói kiều diễm càng khiến cuộc vui thêm thăng hoa, anh đưa tay vuốt nhẹ má cô rồi tiếp tục áp môi tận hưởng nụ hôn cuồng nhiệt.
Chiến mã bên dưới liên tục biểu tình, đòi quyền tự do, từng giây trôi qua đều mong muốn được thoát ra ngoài. Anh giải phóng vật to lớn bên dưới, nhẹ nhàng di chuyển bên ngoài cửa hang, sự cọ xát thân mật nhưng chẳng chịu xông thẳng vào trong khiến cô vừa hoan ái lại bứt rứt vô cùng.
Nụ hôn chưa kịp dứt thì anh đã đưa đoàn tàu tiến vào hang sâu, chỉ trong phát đầu tiên đã chạm đến nơi sâu thẳm tận cùng.
- Chật quá.
Anh phải chật vật mới có thể di chuyển cây gật đang luồn lách vào hang vì diện tích như đang dần bị thu hẹp, mỗi lúc càng thêm siết chặt.
Cô nhíu mày, cảm giác đau buốt chạy dọc sống lưng đến mức tê dại, chẳng hề thấy sung sướng mà ngược lại rất đau. Cô cảm nhận các mạch máu đang căng ra và dần bị đứt gãy. Thật sự rất đau đớn!
- Đau...
Đôi mày đẹp càng nhíu sát lại, hai chân cô quấn chặt quanh hông anh, bàn tay bấu sát lấy thịt của cánh tay săn chắc. Bên dưới co thắt dữ dội như muốn ghiền nát cả đoàn tàu đang thâm nhập.
Anh kề môi đến sát tai cô:
- Thả lỏng một lát sẽ không đau nữa.
Lời lẽ của anh nhẹ nhàng nhưng cô lại không hề thấy dễ chịu, cơn đau buốt nhói lên dữ dội, Lam Yên ngấn lệ, ngây ngô nhìn anh:
- Đau quá... Rút ra đi mà...
Anh nhìn cô thỏ nhỏ nằm dưới thân, ai đời sói đã vào được tận hang mà có chuyện rời đi khi chưa ăn sạch con mồi. Lời cầu xin này của cô, dĩ nhiên không có tác dụng.
Từng cú thúc mạnh vào trong, giã chày đều đặn không để lỡ nhịp nào. Đôi gò bồng đảo đầy đặn đung đưa trước tầm mắt anh như thể đang gọi mời. Chẳng thể bỏ qua món quà tuyệt vời, anh liên tục tận hưởng hai nụ hoa, nhiệt tình luân phiên mút lấy chúng, anh chỉ tiếc không thể nhai nụ hoa hồng hào trong miệng như tận hưởng vị ngon của viên trân châu.
Dần dần cô cảm thấy cơn đau biến mất, chỉ còn lại khoái cảm bủa vây lấy thân thể, mỗi lúc càng thêm kích thích. Âm thanh va chạm xác thịt vẫn vang lên đều đặn, từ lúc nào anh và cô đã phối hợp ăn ý với nhau, cả hai như hòa làm một, triền miên cả đêm dài.
Ánh nắng lọt qua rèm cửa, đôi mắt sâu thẳm dần dần hé mở. Cảm thấy thân thể sảng khoái một cách lạ thường, có lẽ vì đêm qua anh đã ăn sạch con gái nhà người ta.
Nhớ lại đêm cuồng nhiệt, anh vội nhìn sang bên cạnh rồi lướt mắt quanh phòng, tuy nhiên không thấy người con gái kia đâu cả. Cảm giác vẫn còn thèm thuồng sự ái ân đêm hôm qua.
Chợt ánh mắt anh dán chặt vào vệt máu đỏ dính trên ga giường, đôi mày rậm nhíu lại, anh đưa tay xoa xoa thái dương, hôm qua anh có uống chút rượu, tuy nhiên không say nên vẫn còn nhớ rất rõ chuyện mình đã làm.
- Cô ấy... là lần đầu...
Ngẫm lại đêm hôm qua, thảo nào cô liên tục bảo đau, chỉ là anh nổi máu cưỡng đoạt nên cứ lo tập trung tận hưởng. Đến cả việc người ta còn trong trắng cũng không để ý cho mấy.
Anh vừa định bước xuống giường thì nhìn thấy một mảnh giấy được đặt dưới chậu hoa nhỏ trên bàn. Cầm lấy mảnh giấy lên xem, anh phát hiện bên trong mảnh giấy được gấp đôi là một trăm tệ, còn có lời nhắn đính kèm:
"Cầm thú, đây tiền bán thân của anh. Mà kỹ năng còn hơi yếu. Bye!"
Lúc này gương mặt nam thần trong rất khó coi. Anh nắm chặt tờ giấy trong tay. Người con gái kia cả gan bảo anh báo giá, mặc định anh là trai bao. Sáng sớm quăng tiền lại rồi bỏ đi, còn chê bai kỹ năng của anh.
- Huân Giai Nghị tôi nhất định phải tìm được cô.
[...] Xe lăn bánh một mạch về đến khách sạn, anh tiếp tục nắm tay cô lôi về phòng, dù cô cố gắng bảo anh buông ra nhưng chỉ vô ích, đây là lần đầu tiên Giai Nghị cư xử có chút mạnh tay với cô như vậy.
Anh không để Lam Yên về phòng của cô, mà lại muốn đưa cô vào phòng anh. Lam Yên không hài lòng, cô chẳng muốn thuận theo:
- Anh muốn làm gì? Mau bỏ tay tôi ra!
Cánh cửa phòng vừa mở, cô lại liên tục vùng vẫy, anh không đủ kiên nhẫn nữa, vội bế thốc cô lên khiến Lam Yên giật cả mình.
Anh đá chân đóng sầm cửa lại, bước đến giường, anh đặt cô nằm xuống, lúc này cô cảm thấy tình hình đang chuyển biến rất căng thẳng. Lam Yên ngồi lùi về sau, ánh mắt sợ sệt nhìn anh:
- Huân Giai Nghị, anh... anh muốn làm gì?
Anh khẽ cong môi, nụ cười mị hoặc, có chút giễu cợt:
- Muốn làm chuyện mà trong 'quan hệ công việc' nên làm.
Cô khẽ nhíu mày, chẳng rõ anh đang nói khùng nói điên gì nữa, chỉ biết rằng sự nguy hiểm toát ra từ anh khiến cô phải choáng ngợp.
Giai Nghị khụy một chân trên giường, cô vội chụp lấy chiếc gối mà ôm chặt vào người.
- Anh... anh đừng qua đây. Tuyệt đối không được qua đây.
Lúc này cô đã rơi vào hang sói, lời cầu xin tha thiết cũng chẳng có ích gì. Anh tiến đến gần cô, thẳng tay giật lấy chiếc gối rồi quẳng mạnh xuống đất. Cô hoảng sợ khi anh nắm lấy cánh tay mình:
- Huân Giai Nghị anh tránh xa tôi ra.
Anh cúi người, luồn tay phía dưới lưng cô, thao tác dứt khoát lại nhuần nhuyễn. Đôi môi nghịch ngợm hôn lên chiếc cổ trắng ngần, cô vừa nhột lại có chút bực bội trong người nên cố sức đẩy anh ra.
- Anh điên rồi sao? Mau bỏ tôi ra. Tôi xin anh.
Mặc kệ khuôn miệng xinh xắn đang thốt ra những lời trách móc lẫn van xin, anh vẫn tiếp tục làm việc mà bản năng đàn ông thoi thúc. Môi cô bị anh ngăn chặn bởi nụ hôn say đắm, cô mở to mắt, mày đẹp nhíu lại, nhưng sự chống cự lúc này hoàn toàn vô nghĩa.
Người đàn ông tinh nghịch nút lấy hai cánh môi mềm. Bàn tay bạo dạn chạm vào nơi nhấp nhô đầy đặn, không nhịn được trước sự quyến rũ mê người, bàn tay anh bóp nhẹ bầu ngực căng tràn, cô đưa tay đẩy mạnh vai anh, nhưng Giai Nghị lập tức nắm lấy cổ tay cô ghì xuống giường.
Anh đưa tay nới lỏng cavat rồi tháo hẳn khỏi cổ. Trong chớp mắt, anh tóm lấy hai cổ tay cô rồi đưa lên đỉnh đầu, thao tác thuần thục dùng cavat trói chặt hai tay cô lại.
Hành động của anh quá nhanh, cô chẳng kịp chống cự, nhưng thực chất cũng chẳng đủ sức để phản kháng.
- Anh làm gì vậy? Làm ơn dùng lại đi mà.
Bảy năm trước, anh là người đàn ông lấy đi sự trong trắng của cô, đến hôm nay, cũng chỉ có anh, duy nhất Huân Giai Nghị động chạm vào cơ thể cô một cách thân mật như thế này.
Anh đưa tay kéo hẳn cổ áo của cô xuống chân đồi, để lộ bra áo đang che chắn ngọn đồi đầy đặn, cô xấu hổ, hai má đỏ ửng. Giai Nghị kề môi sát tai cô, hơi thở đều đặn cận kề của anh khiến cô cảm thấy rất nhột.
- Chúng ta đâu phải lần đầu làm chuyện này, cô không cần cuống lên như vậy.
Lời nói của anh khiến cô sững người, cảm giác như tia điện vừa giật qua người, sốc không kịp phản ứng. Lam Yên nhìn anh đăm đăm, vài giây sau, cô định thần lại, cố giữ điềm tĩnh mà hỏi lại:
- Anh nói vậy là có ý gì?
Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện trên gương mặt nam thần, anh nhìn cô, như thể nhìn thỏ nhỏ ngây ngô chui vào hang, đến khi gần bị thịt mà vẫn chưa phát hiện ra, trong sự tội nghiệp lại bộc lộ ra nét đáng yêu vô cùng.
Giai Nghị cúi người hôn lên bầu ngực trắng nõn, khe ngực quyến rũ khiến anh phải nhức mắt. Mái tóc cô mềm mượt, bóng bẩy phủ trên ga giường, hình ảnh mỹ lệ, yêu kiều. Sự hấp dẫn đập thẳng vào tầm mắt, sao có thể làm lơ mà không nhanh thưởng thức.
- Em thừa hiểu mà.
Bỏ lại một câu nói ngắn gọn, hành động của anh mỗi lúc càng thêm nhanh chóng, dứt khoát cởi bỏ bra trên người cô, hai tay Lam Yên bị trói chặt chẳng thể chống cự.
Nhìn thấy vòng một căng tròn của mình lộ hẳn ra trước mắt anh, cô ngượng ngùng đến mức đỏ cả hai tai. Dù muốn đưa tay che chắn cũng không thể.
- Đừng mà, xin anh... làm ơn dừng lại đi.
Anh đưa tay chạm vào một bên ngực, chiếc bánh bao vừa vặn nằm trong lòng bàn tay to lớn. Độ đàn hồi mềm mại, viên trân chân tiếp xúc với lòng bàn tay, cảm giác lâng lâng khó tả, anh không nhịn được liền tùy ý nhào nặn chúng, lúc này dù cô muốn phản kháng cũng tuyệt nhiên vô ích.
Anh lại cuồng nhiệt hôn lên môi cô, đưa chiếc lưỡi không xương luồn lách vào khoang miệng đối phương, tinh nghịch khuấy đảo một vòng, tận hưởng dư vị ngọt ngào. Nút lấy hai cánh môi mềm mại, anh cắn nhẹ trêu chọc, cô nhíu mày trong nỗi bất lực, chỉ đành phó mặc để anh thưởng thức cơ thể mình. Người duy nhất chạm vào cô chỉ có mỗi anh, trước đây hay bây giờ cũng vậy.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đang bị khóa chặt dưới thân hình to lớn, Huân Giai Nghị cảm thấy tràn đầy hứng thú. Hai nụ hoa nhỏ trên đỉnh đồi đã cứng cáp, anh thích thú đưa miệng đến gần, luân phiên mút lấy chúng. Tiểu Ngôn đã cai sữa từ rất lâu, nào ngờ bây giờ cô lại va vào một 'đứa trẻ' to xác là anh.- Ưm... ư... ưm....Bàn tay liên tục xoa nắn bầu ngực, miệng không ngừng mút lấy hai viên trân châu dai mềm. Những thanh âm gợi cảm êm tai càng kích thích cuộc vui lên đến giới hạn cao nhất.Thưởng thức hai nụ hoa chán chê, anh bắt đầu lần mò bàn tay đến vùng đất cấm, tư thế này khiến cô xấu hổ chết đi được, mọi thứ đều dần bị phơi bày trước mắt anh.Anh thẳng tay vén hẳn chiếc váy của cô lên cao, để lộ vòng eo con kiến. Đưa tay chạm vào vùng tam giác nguy hiểm, cô lo lắng nhìn anh, cố giữ hai chân khép chặt vào nhau.Lời nói lần nữa kề sát tai cô, trong khi bàn tay vẫn đang mơn trớn nơi tư mật:- Sau bảy năm, chắc em sẽ không thể chê kỹ năng của tôi được nữa.Cô nóng cả mặt, mở to mắt nhìn anh, đây được xem là một màn trả thù ngọt ngào sao? Anh vẫn còn nhớ như in chuyện đó, lời nhắn để lại trên mảnh giấy, cô từng chê bai kỹ năng của anh yếu, lúc này anh muốn cho cô nếm trải lại cảm giác năm xưa sau khoảng thời gian dài, quả thật không nên đùa với Huân Giai Nghị. Bây giờ dù cô có hối hận, e rằng cũng đã muộn rồi.Lời nói vừa dứt, bàn tay anh lập tức vén nhẹ mảnh vải che chắn vùng đất cấm, cô nhưng cô khép chân khá chặt, chỉ mới để hở được một nửa, anh đưa tay vuốt nhẹ má cô, đồng thời cất lời:- Mở chân ra.Lam Yên ngượng ngùng nhìn anh, cả cơ thể cô như mềm nhũng, bây giờ muốn chống cự cũng không còn chút sức lực.Thấy cô không có phải ứng, Giai Nghị có chút mạnh dạn, đưa tay tách hai chân của cô ra, dù cô cố gồng mình giữ chân khép chặt nhưng cuối cùng vẫn bại trận dưới tay anh.Không chần chừ thêm nữa, mảnh vải mỏng nhanh chóng được cởi bỏ khỏi cơ thể, bị vứt xuống sàn, vùng đất cấm hiện rõ mồn một, chẳng còn bất cứ vật cản nào khác.Vật to lớn bên dưới bắt đầu cự quậy, hừng hực khí thế muốn được giải thoát ra bên ngoài. Không thể cầm cự thêm được nữa, anh kéo khóa quần, chiếc mã lập tức ngóc đầu dậy.Lam Yên kinh hãi nhìn cây gậy lớn kia đang lăm lăm hướng về phía vùng đất thần bí. Anh nâng nhẹ hai chân cô lên cao, đồng thời cọ xát đoàn tàu bên ngoài cửa hang, nhịp nhàng lên xuống mà trêu đùa.Sự tiếp xúc thân mật khiến cơ thể cô thêm phần bức rứt. Anh cúi người, nhiệt tình hôn lấy môi cô, bàn tay lại không ngừng mân mê hai ngọn đồi, trong lúc cô không để ý, anh thúc mạnh đoàn tàu vào bên trong, xâm nhập mạnh mẽ từ cửa hang, nơi chật hẹp co thắt, một nguồn chất lỏng trơn trượt từ nơi hang sâu góp phần giúp đoàn tàu dễ dàng di chuyển vào trong.Ban đầu có chút nhẹ nhàng, nhưng khoái cảm càng tăng cao, tốc độ cũng lặp tức tỉ lệ thuận mà liên hồi vào ra, âm thanh va chạm xác thịt dồn dập vang vọng trong căn phòng kín.- Nhẹ... nhẹ một chút...
Lần đầu tiên sau bảy năm cơ thể cô mới tiếp xúc với chuyện này, thật sự cảm thấy rất mới mẻ lẫn lạ lẫm. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc óng ả, nhẹ nhàng đặt lên má một nụ hôn. Bên dưới vẫn liên tục vào ra, từng nhịp điều đặn, cả hai thân thể cùng nhau tận hưởng sự sung sướng đến cực độ.
[...] Về phòng nghỉ ngơi anh lại bảo muốn đi tắm, còn muốn rủ cô tắm cùng, Huân Giai Nghị thật không biết xấu hổ là gì.
- Em à, anh quên mang đồ vào rồi, lấy giúp anh đi.
Giọng nói nam tính từ phòng tắm vang vọng ra, cô rời khỏi giường, mở tủ chọn đại một bộ áo vest cho anh. Giai Nghị ưa sống sạch sẽ thật, mỗi ngày anh phải tắm đến vài lần, hôm nào trời nóng cô lại thấy anh tắm nhiều hơn nữa.
Chưa kịp quay người lại, Lam Yên cảm nhận vòng tay rắn rỏi đang ôm lấy eo cô, Huân Giai Nghị muốn hù cô giật mình ngất xỉu đây mà. Anh bước đến nhẹ nhàng đến mức cô chẳng hề hay biết.
- Anh... sao không ở yên trong phòng tắm?
Cô quay người nhìn anh, người đàn ông hở hang này chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm lớn che chắn thân dưới, rõ ràng anh đang muốn quyến rũ cô. Lam Yên chuyển ánh nhìn sang hứa khác, trông vẻ mặt ửng đỏ của cô khiến anh chợt bật cười.
Biết anh đang trêu mình, cô đánh nhẹ vào ngực anh:
- Anh cười cái gì chứ? Tự nhiên lại đi ra đây.
Giai Nghị cầm lấy bộ áo vest trên tay cô rồi tiện tay để sang một bên. Bất chợt anh bế thốc cô lên, nhẹ nhàng bước ghế sofa rồi ngồi xuống.
- Anh nghĩ chúng ta nên tranh thủ một chút.
Cô ngồi trên đùi anh, hai mắt to tròn long lanh ẩn hiện vẻ bối rối. Lam Yên cảm nhận được sự nguy hiểm, có chút lo lắng nên muốn rời khỏi ghế. Tuy nhiên anh vẫn nhanh hơn cô một nhịp, Giai Nghị vội ôm chặt lấy eo cô giữ chặt, bàn tay còn lại hư hỏng mơn trớn đôi chân dài nuột nà. Bây giờ cô dù muốn thoát cũng chỉ đành hết cách.
Hai ánh mắt va vào nhau ở khoảng cách rất gần. Anh ngước mặt, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Bốn cánh môi đan vào nhau, chốc lát đã trở nên cuồng nhiệt khó kiểm soát. Bàn tay nghịch ngợm kéo váy của cô lên cao, không chút nhân nhượng đã chạm vào nơi tư mật. Cô khẽ nhíu mày, nhưng lúc này cơ thể đã bị anh khống chế chẳng thể kiểm soát.
Hai đôi môi quấn quýt không rời, anh luồn tay dưới hai chân cô, nhẹ nhàng chỉnh đốn tư thế, đặt cô nằm xuống giường, khóa chặt cô dưới thân hình cao lớn. Theo phản xạ tự nhiên, cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình phối hợp, tận hưởng sự tiếp xúc thân mật đang mỗi lúc càng tiến dần đến 'bữa ăn chính'.
Nụ hôn di chuyển xuống cúc áo đầu tiên, nơi đang che đậy hai ngọn đồi quyến rũ đến bứt thở. Anh đưa tay cởi cúc áo sơ mi, nhìn thấy thấp thoáng bên trong là khe đồi quyến rũ đang được yên vị trong chiếc áo lót màu xanh lam trang nhã.
Anh không nhịn được, vội cúi đầu hôn lên điểm giao nhau giữa hai ngọn đồi, đôi tay thoăn thoắt cởi bỏ áo sơ mi còn vướng xíu trên cơ thể cô mà vứt hẳn xuống sàn.
Chẳng thể bỏ chiếc cổ trắng ngần, anh mút lấy da thịt mơn mởn, tiện thể đưa tay cởi bỏ áo ngực, trực tiếp chạm vào đôi gò bồng đảo nhấp nhô đầy đặn. Ngón tay mân mê hai viên trân châu mà không ngừng trêu chọc, cô không nhịn được trước khoái cảm bủa vây, môi nhỏ khẽ thốt ra những thanh âm thỏ thẻ:
- Ưm... đừng mà... ưm...
Vật to lớn bên dưới chẳng hề bị cản trở, sự tự do không chút kiềm hãm khiến chiến mã nhanh chóng vực dậy, hừng hực khí thế muốn nhanh chóng xông trận.
Chiếc váy công sở chịu chung số phận với áo sơ mi còn đang nằm ngổn ngang trên sàn. Anh đưa đoàn tàu tiếp xúc thân mật bên ngoài cửa hang, không ngừng cọ xát lên xuống khiến búp hoa nhỏ bị kích thích dữ dội.
Anh luân phiên mút lấy hai nụ hoa nhỏ trên đỉnh đồi, đồng thời đưa vật to lớn tiến thẳng vào hang sâu. Chỉ trong phát đầu tiên đã chạm đến nơi sâu thẳm tận cùng. Cô nhíu mày, bên dưới không ngừng co thắt khi phải tiếp nhận đoàn tàu cứ liên tục tiến sâu vào trong hang rồi lại lùi về sau và tiến tục di chuyển vào trong. Từng cú nhấp lặp đi lặp lại, giã chày đều đặn, âm thanh va chạm xác thịt vang vọng khắp không gian phòng, hai thân thể mỗi lúc càng thấy nóng dần lên bởi sự vận động cuồng nhiệt.
Sau một lúc giã chày không lơi nhịp nào, anh đỡ cô ngồi dậy, ngồi hẳn lên đùi anh trong tư thế nhìn trực diện đối phương.
Cặp tuyết lê đầy đặn ngay trước tầm mắt anh, Giai Nghị chỉ việc ngậm nhắm nơi căng tròn, nhiệt tình mút lấy như trẻ con khát sữa. Anh đưa đoàn tàu tiến vào trong, cô cử động hông nhịp nhàng. Anh đưa tay giữ lấy eo cô, cả hai như hòa làm một, vào ra ăn ý mà nhất thời quên mất thời gian vẫn không ngừng trôi.
Thân thể có chút mỏi mệt sau cuộc hoan ái vừa rồi, Lam Yên nằm trên người anh, đôi gò bồng đảo áp sát vào lồng ngực săn chắc. Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, cô hốt hoảng ngồi bật dậy khiến anh có chút giật mình:
- Trễ giờ rồi.
Lam Yên vội đứng dậy, đưa tay nhặt lấy trang phục trên sàn rồi mặc vào. Trong khi cô đang vội vàng, vẻ mặt lo lắng vì bị trễ giờ làm thì anh lạ trưng ra thái độ bình thản như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
- Anh mau mặc đồ vào đi, chúng ta trễ giờ làm rồi.
Môi anh bất giác nở nụ cười gian, Giai Nghị nắm tay cô kéo vào lòng, cô có chút chao đảo rồi ngã hẳn lên đùi anh.
- Em đang ở cạnh anh, không việc gì phải lo cả. Thậm chí chiều nay em có thể nghỉ làm.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chủ tịch Huân xưa nay rạch ròi về công việc, rõ ràng, dứt khoát không để chuyện cá nhân lay động nay lại có thể nói ra lời này. Là do tình yêu đã khiến anh thay đổi quan điểm hay vì sâu trong tính cách của anh vẫn còn một góc khuất mà cô chưa khám phá ra được.
- Nghỉ làm sao? Anh có thể vì chuyện tư mà chấp nhận để ảnh hưởng đến công việc? Hôm nay anh lạ thật...
Anh đưa tay vén tóc cô, Huân Giai Nghị từ khi gặp lại cô đã không cần liêm sỉ, anh đã xác định muốn cua được vợ thì phải chai mặt, để bây giờ anh vô sỉ đến mức cô chẳng thể tin được.
- Cũng tùy trường hợp mà phải linh hoạt cho phù hợp chứ. Chẳng hạn như việc này... thật sự rất đáng.
Anh nói câu nào cũng thể hiện rõ sự 'gian xảo', thẳng thừng dẹp hẳn công việc sang một bên. [...]
Anh bỗng đứng dậy, cô bất ngờ liền ôm lấy cổ anh. Giai Nghị bế cô đặt lên giường, hơi thở nam tính khiến cô cảm nhận ra nguy hiểm đang cận kề.
- Anh vẫn chưa tha cho em đâu, vậy nên chúng ta phải xong việc ở đây trước đã.
Cô có chút lo sợ, ban nãy cuồng nhiệt như vậy mà vẫn chưa đủ đối với anh. Lam Yên cố sức ngồi dậy, cô muốn tẩu thoát khỏi tay Huân Giai Nghị, thật sự quá đuối sức với anh.
Nhưng cừu non không thể qua được mắt sói, anh nhanh chóng giữ chặt lấy hai tay của cô ghì xuống giường, bàn tay nhuần nhuyễn mò mẫm đến những nơi cần khám phá, cuộc chiến kịch liệt lại tiếp tục diễn ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro