10. Mộng dục 65-69
[Paul Khải Ân, Trịnh Liệt x Lâm Vĩnh Túc]
Paul Khải Ân trầm thấp cười một tiếng, sau đó khóa hai tay Lâm Vĩnh Túc lên trên đầu.
Lâm Vĩnh Túc hoảng hốt vùng vẫy kêu gào:
"Anh điên rồi. Bỏ tôi ra. Bỏ ra... cầu xin anh..."
Ánh mắt mang theo lấp lánh trong suốt, Lâm Vĩnh Túc nhìn Paul Khải Ân như cầu xin.
Paul Khải Ân chỉ cười khẩy trong lòng một tiếng, mặc kệ cô giãy dụa thế nào, anh ta lấy chiếc caravat đang vứt trên chiếc ghế, trói hai cổ tay Lâm Vĩnh Túc lại:
"Diễn kịch rất giỏi, không hổ là người phụ nữ có thể khiến Trịnh Liệt nóng ruột đến như vậy. Yên tâm, tôi sẽ cho em nhiều hơn Trịnh Liệt. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời tôi."
[...] "Buông tôi ra. Anh điên rồi. Tôi không cần, không cần gì từ anh hết."
Lâm Vĩnh Túc gào lên, hai mắt đỏ hoe, cô cố giữ cho bản thân bình tĩnh mà không khóc nấc lên.
[...] Lâm Vĩnh Túc hiện tại chỉ biết chống cự lại mọi hành động đáng nghi của Paul Khải Ân. Nhưng cô là con gái, trời sinh đã không thể thắng nổi một người đàn ông bình thường, nói gì tới một người có sức lực phi thường mạnh mẽ như Paul Khải Ân được.
[...] "Không cần?"
Paul Khải Ân ngừng lại, nhìn cô gái dưới thân đang bất lực chống cự, đôi môi anh ta vẽ ra một đường cong nửa miệng:
"Sống trên đời bao nhiêu năm nay, em là người phụ nữ đầu tiên dám nói không cần gì từ tôi đấy. Đã vậy..."
Paul Khải Ân ngừng một lát, khoé miệng vẫn giữ nụ cười như có như không:
"Tôi sẽ khiến em lập tức cầu xin cái gì đó của tôi... đâm vào em."
[...] Roẹttttt...
Chiếc áo trên người Lâm Vĩnh Túc vốn đã rách bây giờ vì lực đại của Paul Khải Ân mà dễ dàng mất đi một mảnh lớn, khiến cho một mảng da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, đôi ngực vì không mặc bra mà rất mềm mại theo đường rách của áo cong ra hơn một nửa.
Kích thích thị giác của Paul Khải Ân.
Paul Khải Ân nhìn thấy cảnh này, lại tựa hồ như con dã thú, hắn đưa tay cởi lấy cúc quần jean của Lâm Vĩnh Túc.
Lâm Vĩnh Túc liều mạng đưa hai tay đang bị trói bởi caravat của mình mà giữ tay Paul Khải Ân lại:
"AAA.... Không... Dừng lại.... Xin anh..."
Lâm Vĩnh Túc vừa giữ tay Paul Khải Ân, vừa lắc đầu liên tục, tựa như nếu lắc như vậy thì Paul Khải Ân sẽ thật sự dừng tay lại vậy.
[...] Paul Khải Ân dùng tay cầm lấy hai cổ tay đang bị trói chặt của cô, đặt lên đầu, giữ chặt không cho cô giãy dụa.
"Dừng tay? Xin tôi sao?"
Paul Khải Ân mỉm cười yêu nghiệt, ánh mắt như biển sâu chăm chú nhìn Lâm Vĩnh Túc:
"Vừa rồi chẳng phải em đã nói sẽ không cầu xin bất cứ thứ gì từ tôi sao?"
Vừa nói, ngón tay thon dài của Paul Khải Ân vừa đưa lên vuốt ve gò má Lâm Vĩnh Túc, sau đó lướt xuống, đến đôi núi trập trùng đang vươn cao, chạm qua mảnh da thịt trắng mịn được phơi bày khiến Lâm Vĩnh Túc run rẩy một trận.
"Phản ứng không tệ."
Paul Khải Ân cười híp mắt, nói tiếp:
"Loại phản ứng này thực khiến cho Trịnh Liệt phải si mê khi ở trên giường nhỉ."
Ngón tay anh ta lại không nằm yên mà trượt xuống, xuống thêm nữa...
Soạt một tiếng.
Chiếc quần jean mà Lâm Vĩnh Túc đang mặc đã bị kéo xuống quá mông, lộ ra bờ mông cong cùng khu tam giác bí ẩn của thiếu nữ.
Paul Khải Ân nhìn nơi giao điểm giữa hai chân Lâm Vĩnh Túc, ngón tay đưa tới đó, chạm vào đáy quần nhỏ, khóe miệng như muốn bật cười nhưng lại cố kiềm nén.
[...] Lâm Vĩnh Túc có chút ngơ ngác:
"Anh... Anh... Dừng lại sao?"
Paul Khải Ân nhướng mày:
"Hử? Chẳng lẽ em muốn tiếp tục sao?"
Vừa nghe vậy. Lâm Vĩnh Túc liền xua tay:
"Không không không. Ý tôi là... vừa rồi... Anh..."
Đang định cưỡng bức tôi mà, tại sao bỗng nhiên lại dừng lại.
Tất nhiên, vế sau được Lâm Vĩnh Túc cất kín trong cổ họng. Mấy chữ này tuyệt đối không thể nói ra. Tuyệt đối không thể.
Dường như biết trong đầu của Lâm Vĩnh Túc đang nghĩ cái gì, vì mọi thứ cô nghĩ đều được cô thể hiện rõ trên mặt hết rồi.
Paul Khải Ân nhìn cô, nhún vai một cái:
"Tôi chỉ định trêu em một chút thôi."
[...] Nghĩ vậy, Lâm Vĩnh Túc mới an tâm, đứng lên muốn đi về phía Paul Khải Ân để anh ta cởi trói cho hai tay của mình. Nhưng cô lại quên mất chiếc quần jean vừa nãy bị Paul Khải Ân cởi một nửa bây giờ vẫn chưa được kéo lên, khiến cho hai chân của cô bị vướng.
Nên khi Lâm Vĩnh Túc vừa đứng dậy liền không cẩn thận mà ngã theo quán tính về phía trước. Cả người cô lao về phía trước, đập vào thân hình to lớn đang ngồi của Paul Khải Ân.
[...] Đột nhiên vòng eo cô lại bị một lực đạo mơn trớn. Paul Khải Ân đang đưa tay vuốt ve lấy thân thể cô. Môi anh ta vẽ ra nụ cười mang theo điểm xấu xa, nói:
"Bảo bối, không ngờ em lại muốn chủ động như vậy."
Sau đó bàn tay anh ta nhanh nhẹn tháo sợi dây caravat trên cổ tay cô ra.
Lâm Vĩnh Túc có phần chột dạ, nhìn lại. Thì ra cô đang đè lên người của Paul Khải Ân trong tình trạng áo đã bị xé rách, còn quần lại đang cởi ra một cách dở dang.
Bờ mông của cô vểnh cao như mời gọi, đôi ngực tròn trịa vì nằm trên người Paul Khải Ân mà ép sát đến biến dạng.
[...] Lâm Vĩnh Túc hướng Paul Khải Ân nở nụ cười mê hoặc, lộ ra hàng răng trắng bóng thẳng tắp. Bàn tay vì đã được tháo trói mà tự do cử động, ngón tay vuốt ve vòm ngực rắn chắc của Paul Khải Ân qua chiếc áo sơ mi bó sát lấy thân hình đã có chút xộc xệch của anh ta.
"Ngài thật xấu xa. Chính hoàng tử đã nói nếu muốn làm hoàng phi của ngài thì cần phải biết chủ động trên giường còn gì."
Nói xong, Lâm Vĩnh Túc đưa tay trượt xuống phía dưới, lướt qua vùng bụng với hàng rào cơ bắp dày dặn rắn chắc của Paul Khải Ân. Sau đó ngón tay chạm phải khuy quần của Paul Khải Ân, cô có chút rụt tay.
Nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, dùng bộ ngực của mình mà cọ xát tấm ngực của Paul Khải Ân.
[...] Nơi ma sát va chạm giữa anh và cô gái này toả ra một luồng khí nóng lan ra khắp toàn thân khiến Paul Khải Ân dâng lên dục vọng muốn chiếm hữu.
Bàn tay anh vòng ra phía sau muốn đặt lên bờ mông tròn trịa của Lâm Vĩnh Túc.
Lại lập tức bị một bàn tay to lớn bắt lấy, kéo luôn cô gái đang nằm rên người anh dậy.
Khuôn mặt hắn hằn lên nhũng đường gân biểu thị cho sự tức giận. Trịnh Liệt cố giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh, hắn mở miệng nói mà tựa hồ như dã thú đang gầm gừ:
"Người phụ nữ của tôi, không phải là thứ anh có thể chạm vào."
Nói xong liền cúi xuống kéo quần Lâm Vĩnh Túc lên, sau đó bế bổng cô, ép sát cô vào lồng ngực rộng lớn, xoay người bước ra khỏi cửa.
[...] Chiếc xe của Trịnh Liệt vẫn đứng chờ ở đó. Tài xế đã đứng chờ hắn, thấy hắn đi ra liền chạy tới mở cửa sẵn.
Hắn mang cô bước tới, nhìn cô một cái. Sau đó ném mạnh vào bên trong. Rồi hắn cũng ngồi vào.
Cánh cửa vừa đóng, bàn tay hắn đã tham lam đặt lên nơi mềm mại trước ngục cô. Sau đó đưa môi tới, điên cuồng chiếm lấy môi cô. Cho đến tận khi Lâm Vĩnh Túc dường như thiếu dưỡng khí mới buông ra. Không gian trong xe tự nhiên nóng đến đỏ mặt, tràn ngập thở gấp.
Trịnh Liệt cúi xuống gặm lấy xương quai xanh của Lâm Vĩnh Túc, cắn nhẹ khiến cô rên nhẹ một tiếng.
"Tiểu yêu tinh, em thật sự làm tôi muốn giết người."
[...] Lâm Vĩnh Túc thở dốc nhìn Trịnh Liệt đang nằm trên người mình, quần áo hắn đã có phần xộc xệch không thẳng lối. Lộ ra khuôn ngực rộng lớn rắng chắc, dày dặn.
Cô cắn cắn môi dưới đỏ mọng, đôi mắt hướng sang bên khác, lẩn tránh ánh mắt đang rực lửa khao khát của Trịnh Liệt.
"Trở về khách sạn."
Trịnh Liệt không nhìn, ra lệnh cho tài xế.
[...] Trong căn phòng rộng lớn của khác sạn cao cấp.
Căn phòng ở tầng cao nhất.
Có một đôi nam nữa đang quấn quýt lấy nhau.
Người đàn ông với cơ thể to lớn đang ép người phụ nữ dựa vào bức tường phía sau, hai người hôn lấy nhau cuồng nhiệt.
Người đàn ông giật phăng chiếc áo sơ mi đang mặc trên người mình, vứt xuống đất.
Sau đó đưa tay ra phía sau người phụ nữ, hai tay đặt lên bờ mông cong cao của cô, nhào bóp một cái thật mạnh khiến cô rên rỉ.
Đôi môi dây dưa một hồi lâu cuối cùng cũng rời ra, một sợi chỉ bạc kéo dài từ miệng của hai người.
Tiếng thở dốc trầm đục cùng nhiệt hỏa của dục vọng lan tràn khắp cả căn phòng.
Trịnh Liệt cúi đầu, dựa vào sát bên tai Lâm Vĩnh Túc, Lâm Vĩnh Túc liền xoay đầu muốn tránh khỏi làn hơi nóng bức người của hắn.
[...] Cô cười nhìn hắn, hai tay ôm choàng lấy cổ hắn, hai má ửng lên một mảng hồng, nói:
"Là tôi cố tình làm cho anh ghen đấy."
Lâm Vĩnh Túc nói xong thì không còn chút ngại ngùng gì nữa mà nhón chân lên, hôn lấy bạc môi của Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt cũng vươn lưỡi, nuốt lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn thơm tho của cô, sau đó rời khỏi, liếm liếm gò má trắng nõn, hai má Lâm Vĩnh Túc tê rần, nổi lên đỏ ửng.
Trịnh Liệt ôm lấy eo cô, đưa cô tới bên giường, ngã xuống trên người cô.
Môi vẫn quấn quýt nhưng bàn tay hắn đã luôn vào bên trong áo của Lâm Vĩnh Túc. Nhíu mày một cái, Trịnh Liệt ngừng hôn, hắn nhìn Lâm Vĩnh Túc có chút khó chịu:
"Không mặc áo ngực?"
Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt, cô biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì.
Trịnh Liệt thấy Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt im lặng thì trong lòng lại dâng lên cảm giác chán ghét, muốn hung hăng mà cho cô biết lễ tiết là như thế nào. Nói như vậy há chẳng phải vừa rồi cô nằm trên người Paul Khải Ân...
Trịnh Liệt tối sầm mặt lại.
Tay cởi lấy chiếc áo rách của Lâm Vĩnh Túc. Cởi luôn cả chiếc quần đáng ghét.
Đối với hắn bây giờ, chỉ cần là vật trên người cô, hắn đều cảm thấy đáng ghét.
Sau một khắc, trên dưới Lâm Vĩnh Túc đều đã bị cởi ra hết, trên người chỉ còn lại chiếc quần tam giác với hình mặt heo siêu dễ thương.
[...] Trịnh Liệt gian nan chặc lưỡi một cái, sau đó liền giật ra luôn chiếc quần tam giác, mảnh giáp cuối cùng còn sót lại trên người Lâm Vĩnh Túc.
Lâm Vĩnh Túc theo bản năng khép chân lại, lại bị Trịnh Liệt nhanh chân hơn, chèn đầu gối mình vào giữa hai chân cô.
Dùng một chút sức, Trịnh Liệt đã đem hai chân Lâm Vĩnh Túc tách ra. Trịnh Liệt nhìn cô, thở gấp, phun ra hơi thở nóng hổi, nhũ hoa cô khẽ đung đưa, vẽ ra một bộ ngực với độ cong mê người, Trịnh Liệt nhịn không được liền há miệng dùng sức liếm láp một bên ngực, sau đó ra sức mà mút vào, bên còn lại thì dùng tay mà vuốt ve, mân mê.
Đầu ngực mẫn cảm bị chiếc lưỡi của Trịnh Liệt gặm nhấm, truyền đến khoái cảm khiến Lâm Vĩnh Túc khó chịu vặn vẹo.
Thật là mềm mại, trong lòng Trịnh Liệt thầm nghĩ. Lại nghĩ đến vừa rồi cô đã dùng sự mềm mại này để đối đãi với người đàn ông khác, Trịnh Liệt lại nổi lên một cơn không cam tâm, liền ngậm chặt lấy nhũ hoa, mút thật mạnh.
"Aaa..."
Lâm Vĩnh Túc bất giác bị xúc cảm nhất thời đem đến, không khống chế được mà ưỡn ngực, rên rỉ thành tiếng.
Trịnh Liệt nghe thấy tiếng rên rỉ thích thú của Lâm Vĩnh Túc, thì vùng bụng dưới hắn đã nổi lên phản ứng, thứ dưới đũng quần cũng theo đó căng trướng lên.
Đôi môi Trịnh Liệt không có chủ đích mà đi xuống vùng bụng phẳng phiu trơn mịn của Lâm Vĩnh Túc, rồi dừng lại khu tam giác thần bí.
Trịnh Liệt đưa một ngón tay vào bên trong.
"Ân..."
Lâm Vĩnh Túc kêu lên.
Ngón tay Trịnh Liệt lạnh lẽo tiếp xúc với hoa huyệt non mềm ấm nóng khiến Lâm Vĩnh Túc giật mình muốn khép chân lại.
Nhưng ở giữa hai chân cô hiện tại chính là cả thân hình của Trịnh Liệt, làm sao có thể khép.
Trịnh Liệt đưa một ngón tay vào trong hang động đã nhiễm chút ướt át, ngón giữa mới xuyên vào bên trong được một phần ba, hắn liền cảm nhận được bên trong ẩm ướt đến mềm mại khít khao rồi.
Ngón tay của Trịnh Liệt đi vào khiến cho Lâm Vĩnh Túc khó chịu, nhục thịt bên trong càng nổi lên tầng tầng lớp lớp co bóp khiến cho ngón tay Trịnh Liệt bị mắc kẹt lại, không thể tiến thêm được tấc nào nữa vào bên trong.
"Thả lỏng đi..."
Trịnh Liệt nói, miệng hắn dừng lại ở trước của hoa huyệt nên hơi thở phả vào nơi mật đạo mẫn cảm, Lâm Vĩnh Túc bị dọa một trận run rẩy.
Trịnh Liệt cảm nhận được Lâm Vĩnh Túc run rẩy, liền vươn người đi lên, cúi đầu hôn lấy môi Lâm Vĩnh Túc, mục đích là muốn làm cho Lâm Vĩnh Túc phân tâm, đúng như dự đoán, Trịnh Liệt lập tức không cảm nhận thấy sự khẩn trương của cô trong nhục huyệt nữa, hắn liền chọc thẳng ngón tay của mình vào bên trong.
"Ưm... A..."
Lâm Vĩnh Túc kêu lên một tiếng, móng tay bấu lấy bả vai của Trịnh Liệt. Còn ngón tay của Trịnh Liệt thì tùy ý ở tại mật huyệt của cô mà rú ra cắm vào, hắn sáp nhập đi vào cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ từ tốn làm cho hạ thân Lâm Vĩnh Túc nổi lên một trận tê dại.
Nhục huyệt bị ngón tay của Trịnh Liệt ma sát ra vào, mật dịch càng ngày càng chảy ra nhiều, men theo ngón tay của Trịnh Liệt mà chảy ra, ướt cả một vùng đệm.
Trịnh Liệt cười trầm thấp:
"Đã chuẩn bị sẵn sàng sớm như vậy sao?"
Nói xong, hắn rút tay ra, dùng bàn tay to lớn của mình đánh vào mông Lâm Vĩnh Túc một cái, sau đó côn thịt hung hăng cắm vào huyệt lý non mềm của cô.
Bờ mông trắng tinh của Lâm Vĩnh Túc có run rẩy, hoa huyệt non mềm vì bị hắn bất ngờ đi vào mà chưa kịp thích ứng co rút lại quấn quanh, gắt gao bó sát lấy côn thịt căng cứng của Trịnh Liệt, làm cho Trịnh Liệt không kiềm chế được mà gầm gừ một tiếng.
Sau đó côn thịt tăng nhanh tốc độ.
"A... A..... Lớn quá... Chậm một chút... Aaa... Tôi chịu không nổi rồi... Tiểu huyệt thật là khó chịu..."
Lâm Vĩnh Túc thống khổ yêu kiều rên rỉ lên tiếng, Trịnh Liệt nghe thấy tiếng than của cô thì dục vọng lại càng tăng cao, côn thịt xuyên vào càng nhanh, tựa hồ như hắn đang cố tình trừng phạt cô.
Bàn tay hắn vẫn không ngừng nhào nặn hai đồi tuyết.
"Chậm một chút? Em thật sự muốn vậy? Bên trong em đang căng trướng cắn mút lấy tôi! Chậm một chút? Thật sao?"
Ánh mắt của Trịnh Liệt đục ngầu, nháy mắt tách hai chân thon dài của Lâm Vĩnh Túc ra, lấy việc xem côn thịt của chính mình đang hoạt động làm đối tượng cần xem xét, nơi đang giao nhau giữa hai người đang cắm vào rút ra liên tục, hoa huyệt bị làm đã có điểm vừa đỏ vừa sưng.
"Em xem đi, ướt hết rồi."
Côn thịt phía dưới đang không ngừng hung ác rút ra cắm vào nơi mẫn cảm của Lâm Vĩnh Túc, ngón tay Trịnh Liệt đưa xuống nơi hai người đang giao hợp, khẽ vuốt ve địa phương mà hai người đang giao nhau, nơi đó mật đạo đang mút chặt lấy khúc gậy thịt của hắn, căng trướng.
"Tiểu yêu tinh, em thật chặt! Khi biết em bỏ trốn khỏi tôi! Tôi đã nghĩ đến việc mỗi ngày đều làm em, xuyên vào em đến không thể xuống giường được để em không thể nào có khả năng rời khỏi tôi thì sao?"
Không có khả năng rời khỏi? Lâm Vĩnh Túc thở dốc, toàn thân nóng bừng, mật huyệt vẫn đang bị thứ thô to của hắn ra vào liên tục.
Nặng nề thở gấp, giọng nói gợi cảm tràn đầy từ tính của Trịnh Liệt quanh quẩn bên tai Lâm Vĩnh Túc, nhưng là hiện giờ đầu óc cô đang quay cuồng, không thể tiếp nhận cũng không thể nghe rõ hắn đang nói gì.
Chỉ biết trên ngực mình, bàn tay của hắn đang nắn bóp nhũ phong tròn trịa của, chà đạp thành đủ loại hình dạng.
Bỗng nhiên Trịnh Liệt lại cố ý từ từ thong thả đi vào bên trong cô, giảm lại tần suất.
Trịnh Liệt đột nhiên chậm lại tốc độ, khiến cho bên dưới Lâm Vĩnh Túc phát ra sự trống trải khó chịu.
"Đừng... Đi vào đi... Ưm... Khó chịu... Đi vào... Ânn..."
Hai mắt Lâm Vĩnh Túc ướt nhoè ngập tràn dục vọng mê ly nhìn Trịnh Liệt.
"Nói đi... Có phải em sẽ mãi ở bên cạnh tôi, không rời khỏi tôi?"
Trịnh Liệt trầm thấp nói, hạ thân dừng lại động tác rút ra cắm vào.
Lâm Vĩnh Túc đang trong cơn khoái hoạt bỗng cảm thấy vùng bụng có chút nhói lên, hoặc đó có thể là cảm giác do khoái hoạt mang lại.
"Ân... Đúng vậy... Tôi sẽ không rời khỏi anh... Ân... Sẽ ở cạnh anh..."
Lâm Vĩnh Túc vặn vẹo cơ thể trắng noãn đã có nhiều vết đỏ ửng hiện lên.
[...] Lâm Vĩnh Túc chớp mắt một cái nhìn Trịnh Liệt đang điên cuồng ra vào bên trong cô, lại nhìn xuống, nơi hai người đang tiếp xúc, côn thịt thô to của hắn đang ma sát ra vào đều đặn.
Nhục huyệt của cô dâng lên khoái cảm cao trào.
Huyệt mật non mềm của Lâm Vĩnh Túc không chịu nổi những va chạm mạnh mẽ, bên trong cô liền tầng tầng buộc chặt, khẩn cấp kẹp chặt lấy côn thịt căng cứng, một lần lại một lần nhả ra nuốt vào.
"Em nói lời giữ lời."
Vừa mới dứt lời, đại nhục bổng to lớn của Trịnh Liệt lập tức dùng hết lực đâm sâu, hướng tới nơi sâu nhất của Lâm Vĩnh Túc mà đi tới, va chạm tới đỉnh!
Một lần lại một lần hung mãnh liệt đánh tới hoa tâm!
"Aaa... Không được... Ân... Chậm... Chậm một... Ưmm..."
Nghe được cô gái bên dưới thở gấp rên rỉ, Trịnh Liệt rốt cuộc nhịn không được, dùng lực đâm vào càng nhanh! Xuyên vào càng sâu!
"Aaaaa... Không... Không được... Aaaa... Mạnh quá... Nha... Nhanh quá... Ân...."
Còn đau nữa. Vùng bụng dưới của cô nhói lên một cái.
Trịnh Liệt cúi người hôn lên môi đỏ mọng ướt át đang rên rỉ của Lâm Vĩnh Túc, gặm cắn lấy cái lưỡi đinh hương.
Cực đại côn thịt nhắm ngay nơi thâm sâu nhất trong tử cung mà không ngừng hung mãnh va chạm, khiến cho trong hoa tâm của Lâm Vĩnh Túc một trận co rút, côn thịt hung hăng va chạm, một loại khoái cảm tê dại như nhiễm điện lưu bao trùm toàn thân cô.
Trong màn đêm, một trận âm thanh va chạm giữa hạ bộ liên tục phát ra, căn phòng tràn ngập mùi dâm mỹ, nặng nề tiếng thở dốc của đàn ông cùng với tiếng cầu xin tha thứ run rẩy và khóc kêu rên rỉ yêu kiều của phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro