94. Quân y khó làm 42-43, 44-45
[Tạ Ngự Khi x Lâu Minh Tuyết]
Trong phòng một mảnh hồng trướng, ánh nến nương theo gió thu chập chờn.
Tạ Ngự Khi xốc mành lên, nhìn bình rượu tùy ý ném dưới giường không khỏi âm thầm cười. Lúc hắn định khom lưng nhặt lên lại nghe một tiếng rên rỉ đè nén. Thân không khỏi cứng đờ, ánh mắt như lửa lập trung nhìn mành trướng mỏng mang uyển chuyển.
Chỉ thấy thấp thoáng một người quần áo khoác hờ, hai chân quỳ ở trên giường, hai tay một trước một sau xoa xoa mò mò hai diệu huyệt...
"Ưm... Hảo tưởng muốn... Không đủ... Bên trong ngứa chết rồi... Ừ... A..."
Hắn xốc mành lên, nhìn người trong lòng tự an ủi, y phục đỏ rực phía trước đã thấm đầy dịch thể, dâm thủy một trước một sau men theo ngón tay chôn trong động huyệt nhiễu xuống thành một vũng nước nhỏ, còn có mập mờ kéo một sợi chỉ bạc dài.
Hắn nuốt nước miếng:
"Tiểu Tuyết!"
Âm thanh đã khàn tự bao giờ.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lâu Minh Tuyết mở đôi mắt đã phủ đầy sương mù, hai cánh môi đỏ khẽ nũng nịu ủy khuất nhìn hắn:
"Ngươi sao giờ mới trở về... Ta ngứa muốn chết rồi..."
Tựa vào lồng ngực tướng công, y khó nhịn đói khát cọ cọ hắn:
"Nhanh lên một chút... Làm ta... Ân..."
Thân thể nhạy cảm bị bàn tay thô ráp của nam nhân sờ soạng, y thoải mái hừ ra tiếng, Tạ Ngự Khi ôm y tham lam ngửi mùi lãnh hương đặc trưng:
"Tiểu Tuyết, đêm nay là đêm động phòng của chúng ta, ngươi có phải là nên gọi ta một tiếng tướng công?"
Hai tay nhào nặn cánh mông vểnh cao bị dục vọng quấy nhiễu, y nào chịu nổi đụng chạm như vậy, không lâu sau hai cái huyệt trống rỗng không ngừng co giật, rêu rao muốn bị lấp đầy.
"Tướng công... Ta ngứa... Ngứa chết rồi... Tao huyệt cho ngươi làm... Làm hỏng cũng không sao... Tướng công... Tướng công... Cho ta... Aaa..."
Lâu Minh Tuyết một bên rên rỉ, nhanh chóng cởi quần áo cho Tạ Ngự Khi. Hắn vẫn không gấp, mặc cho y làm loạn trên người mình, thời điểm vật cứng sưng đau bắn ra ngoài, hắn thấy mắt y sáng lên.
"Tiểu Tuyết, trước tiên liếm liếm nó có được hay không, ta cũng giúp ngươi liếm liếm."
Hắn ghé vào tai y, khàn khàn dụ dỗ.
Y có chút bất ngờ nhưng không hề do dự cúi đầu liếm nơi đó màu tím thô cứng hoàn toàn khác với mình, phấn hồng trắng mịn:
"Ưm... Thật lớn..."
Bên tai truyền đến âm thanh liếm láp mập mờ, Tạ Ngự Khi nhìn khuôn mặt mê say của Lâu Minh Tuyết, chỉ cảm thấy hạ thân càng đau.
Thân thủ áp y nằm sấp xuống, áp đầu vào mông y đùa bỡn tao huyệt không ngừng chảy thủy, thuận tiện liếm láp côn thịt y. Nhìn thịt huyệt đỏ sẫm co rút ngọ nguậy, hắn liếm lên.
"Ưm..."
Y vui thích rên rỉ, miệng bị côn thịt nam nhân lấp đầy, giọng mũi rên rỉ càng dâm đãng dính nị.
Tạ Ngự Khi tỉ mỉ liếm từng góc lãng huyệt, hút từng giọt dâm thủy chảy ra. Lâu Minh Tuyết thoải mái đong đưa, hắn bị mùi hương dâm lãng kia làm hoa cả mắt, lập tức đem người áp ngửa dưới thân, tách hai âm thần đã dài rộng ra, hé miệng ngậm vào.
"A... Không muốn hút... Quá kích thích... Aaa..."
Lâu Minh Tuyết cảm thấy nam nhân đột nhiên hút miệng huyệt nhạy cảm một cái, suýt chút nữa hút cả linh hồn y.
Hắn say mê liếm loa huyệt đã chảy đầy nước, mũi đỉnh đỉnh thịt đế sưng tấy, y mê loạn lắc đầu. Tạ Ngự Khi hôn miệng huyệt một cái, sau đó liền cạ cạ nơi không lồ trước động:
"Tao hóa, tốt lắm, lão tử muốn làm ngươi!"
"A... Hưm... Thật tốt... Đầy... Ân... Thoải mái..."
Lãng huyệt đói khát đã lâu rốt cục được lấp đầy, Lâu Minh Tuyết hạnh phúc khóc lên, hai tay chủ động tách âm thần bị lông đen vừa thô vừa cứng cọ sưng lên, đau đớn nhưng vẫn không diệt được khoái cảm cực hạn.
Hắn hưng phấn nhưng lý trí vẫn chưa đánh mất, đâm vào miệng huyệt khoảng mười lần liền đem người ta đổi tư thế khác chơi phía sau y, là quỳ cắm, ở góc độ này côn thịt có thể đỉnh sâu vào hậu huyệt.
Y quỳ ở đó, eo thon trùng xuống chỉ chừa hai cánh mông to trắng nộn nộn nhận lấy từng đợt tiến công của nam nhân. Hai gò đất bị hai túi tinh quật đỏ bừng, Lâu Minh Tuyết hai tay nắm chặt gối nằm rên lên.
Tính khí phía trước tự ma sát với đùi trong, không biết đã ướt thành một mảnh tự khi nào.
"Aaa... Không chịu được... Nhẹ chút... Quá nặng... Muốn hỏng... Tao huyệt muốn hỏng..."
Lâu Minh Tuyết bị nam nhân thao chịu không nổi, nức nở bò về phía trước muốn trốn chạy công kích nam nhân nhưng Tạ Ngự Khi lại hơi dùng sức kéo y trở về. Lần này hắn cả người đều nằm nhoài trên lưng y, hai tay xoa xoa đầu nhũ thịt, hạ thân vang lên 'ba ba ba'. Y bị hắn đặt dưới thân, chỉ có thể vô lực mặc hắn muốn làm gì liền làm.
Rốt cục cũng kiên trì đến lúc nam nhân bắn tinh, y không biết mình đã bắn bao nhiêu lần, chỉ biết ráp giường bên dưới đã ướt đẫm, hậu huyệt được hầu hạ cũng sắp tê nóng muốn cháy.
Tạ Ngự Khi ôm người trong ngực nằm ngửa trên giường, tay vuốt ve da thịt ẩm ướt của y, tính khí mềm nhũn chôn trong tiểu huyệt trơn trợt, hắn nghiêng người lần thứ hai áp y dưới thân, cắn lấy vành tai nhạy cảm:
"Tiểu Tuyết."
"Không muốn nữa... Thật mệt... Ân... Không muốn... A... Lại cứng... Ta không muốn..."
Cảm nhận được vật cứng chôn ở huyệt lý lại cứng lên, Lâu Minh Tuyết khẽ khóc cự tuyệt, giãy giụa nhưng sức lực yếu đuối căn bản không thể thay đổi việc gì. Hắn hôn lên hai má đã thấm mồ hôi:
"Ngươi ngủ đi, ta không làm nữa."
Hắn cẩn thận nằm xuống bên cạnh, tuy nói không làm nữa nhưng cũng không có rút dục vọng đang vùi trong ôn tuyền ra. Khẽ sờ lấy vùng bụng đã có chút nhô lên, hiện tại, lão bà, hài tử hắn đều có. Thời khắc hạnh phúc nhất có lẽ chỉ cần đơn giản như vậy.
[...] Bởi vì chuyện lần trước, Lâu Minh Tuyết mấy ngày coi như thấy hắn cũng rất ít chủ động cùng hắn nói chuyện, đến nay vẫn còn chia phòng ngủ đây. Hắn hoảng hốt kéo tay y:
"Tiểu Tuyết, ngươi rốt cục cũng chịu nói chuyện với ta, ngươi còn giận ta không?"
Y càng cười chói lọi:
"Ta đã sớm không còn giận, hôm nay về phòng ngủ đi."
"Được được."
Tạ Ngự Khi nghe vậy tâm cũng vui đến sắp nổi bong bóng, liền kéo y về phòng.
Y nhìn bóng lưng nam nhân, đôi mắt đen láy chợt lóe vẻ hưng phấn.
Hôm nay y thấy sư đệ nói rất đúng, tuy rằng thân thể bọn họ có điểm đặc thù nhưng cũng không thiếu gì so với nam nhân bình thường, dựa vào cái gì bắt bọn họ phải nằm ở hạ vị?
Không biết suy nghĩ trong lòng y, hắn cả người đều mừng rỡ, về đến phòng liền đóng mạnh cửa, không dằn nổi ôm lấy y áp lên cửa hôn.
Y phối hợp đáp lại hắn, mấy ngày nay chia phòng ngủ cùng nam nhân thật sự không thoải mái như y tưởng tượng, mang thai, thân thể càng mẫn cảm khát khao hơn bình thường rất nhiều.
Tạ Ngự Khi ngửi mùi lãnh hương trên người Lâu Minh Tuyết, một bên hôn một bên thoát y phục y:
"Tiểu Tuyết, cho ta làm làm."
Kéo quần y xuống, bàn tay thô ráp liền mò đến nơi riêng tư, y biết thân thể mình sẽ không kháng cự nổi, tối nay còn có mục đích khác, nếu để nam nhân sờ sờ e là y liền thất thủ.
Nhẹ nhàng đẩy nam nhân ra, Lâu Minh Tuyết ghé vào tai hắn mập mờ nói:
"Hôm nay để ta hảo hảo hầu hạ ngươi được không?"
Tạ Ngự Khi cứng đờ không thể tin được nhìn Lâu Minh Tuyết, chỉ thấy mình hình như đang nằm mơ.
Không chờ hắn phản ứng liền bị y đẩy ngã lên giường, kéo quần xuống. Nhìn hung khí đã cứng lên, Lâu Minh Tuyết dùng bàn tay non mịn áp lên, Tạ Ngự Khi liền thoải mái hừ một tiếng.
Một tiếng hừ khẽ lại làm y có cảm giác thành công:
"Thoải mái sao?"
Y cúi đầu, mô phỏng bộ dáng cùng động tác nam nhân khi hầu hạ mình, nghe được hắn rên rỉ:
"Thoải mái..."
Tạ Ngự Khi thoải mái cả về thể xác và tâm lý, nghĩ đến người cao ngạo như y hôm nay lại chủ động hầu hạ hắn, hắn giây phút này chết đi cũng thỏa mãn rồi.
Lâu Minh Tuyết câu lên khóe môi, cười rất là đẹp mắt nói:
"Vậy ngươi liền cẩn thận hưởng thụ!"
Nói xong liền cư nhiên hé môi ngậm vào dục vọng.
"A..."
Hắn kích động run lên, phải biết rằng cùng y đã lâu, người này chỉ dùng miệng làm cho hắn hai lần, một lần là bị dâm trùng hành hạ, một lần là đêm tân hôn không tỉnh táo bị hắn cưỡng bách. Hôm nay, Lâu Minh Tuyết không chỉ có tỉnh táo mà còn không chê hắn, Tạ Ngự Khi cảm thấy tâm hồn thật triệt để thoải mái.
Nhìn y hai cánh môi nhỏ nhỏ đỏ hồng phun ra nuốt vào thịt heo bổng màu tím đen, chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn hưng phấn.
Y phun ra nuốt vào cự vật nam nhân, quá lớn, y mỗi lần phun ra nuốt vào rất lao lực nhưng nghĩ đến chuyện phía sau, y liền kiên trì nhẫn nại tiếp tục.
"Tiểu Tuyết... Nhanh phun ra... Ta muốn đến... A..."
Tạ Ngự Khi vừa dứt lời, Lâu Minh Tuyết hút một cái, một luồng chất lỏng liền phun vào miệng y.
Ý thức được mình bắn vào miệng y, hắn vội vàng đứng lên muốn rút ra. Không chờ hắn mở miệng y liền ùng ục nuốt xuống, cuối cùng còn dâm đãng liếm liếm khóe môi đỏ rực:
"Nằm úp sấp xuống, vẫn chưa xong đâu."
Lâu Minh Tuyết thấy Tạ Ngự Khi đứng lên liền đem người áp xuống dưới thân, cả người ngồi lên, hai mắt mị nhãn như tơ nhìn hắn. Thân thể cứng đờ, dục hỏa đốt người không đợi y tiến thêm bước nào liền lật người áp y xuống.
Lâu Minh Tuyết đang đắm chìm trong vui sướng sắp thắng lợi lại đột nhiên bị Tạ Ngự Khi vươn mình đặt ở dưới thân, không đợi y phục hồi tinh thần, hai chân liền bị tách ra đâm vào.
"A..."
Hoa huyệt đột nhiên bị xâm phạm, y theo bản năng kẹp chặt huyệt khoang, hai mắt liền đong đầy nước nhìn Tạ Ngự Khi:
"Ngươi... Ân... Nhẹ chút... A..."
"Vi phu đã rất thư thái, Tiểu Tuyết, bé ngoan vẫn nên nằm xuống hưởng thụ là được rồi, ân, nhanh lên."
Hắn nắm lấy mắt cá tách hai chân y ra vòng sang bên hông mình, côn thịt cọ cọ vách thịt ấm nóng, cảm thụ lối vào mềm mại đang phun trào dâm thủy, như dòng suối nước nóng thu nhỏ, cực kỳ thoải mái.
Lâu Minh Tuyết bị Tạ Ngự Khi đỉnh vào cả người mềm nhũn, nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống:
"Ngươi... Đi ra ngoài... Đừng mài chỗ đó của ta... A... Không chịu được... Ân... Ngươi... Ngươi có phải là coi ta là nữ nhân..."
Nghe y nói, hắn trong nháy mắt liền rõ biểu hiện khác thường hôm nay, y là nam nhân nhưng lại có hoa huyệt của phụ nữ, tâm lý tự nhiên là không thoải mái.
"Tiểu Tuyết, ngươi sao lại là nữ nhân đây, trong lòng ta ngươi mãi là một nam nhân, ngoan, đừng nghĩ loạn."
Hắn chậm rãi mò đến hoa huyệt ẩm ướt, nhẹ nhàng an ủi bên tai y.
"Ưm... Ngươi không có... Ha... Đem ta... A... Coi ta là nữ nhân... Ngươi cho ta ở trên một lần có được hay không... Ư... Ưm..."
Y chủ động ôm vai hắn, nương theo thoải mái hắn mang lại rên rỉ yêu cầu.
[...] Nằm sấp trên lưng nam nhân nhẹ nhàng hôn mút da thịt hắn rơi nước mắt:
"Ngươi là cố ý đúng không, biết rõ ta không nỡ."
Tạ Ngự Khi quay người nhìn Lâu Minh Tuyết đang vừa khóc, ánh mắt thâm tình nhìn hắn, tim như bị người hung hăng vỗ một cái, không hề do dự ôm y vào ngực vỗ về:
"Tiểu Tuyết đừng khóc, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi. Chỉ cần ngươi có thể cao hứng, ta cũng liền cao hứng cho nên ngươi tuyệt đối đừng khóc. Ngươi không thích tư thế này vậy ta liền đổi cái khác, nếu không ta lãng cho ngươi xem nha?"
Nhìn nam nhân khuôn mặt nghiêm túc như thật sự muốn lãng cho y xem, Lâu Minh Tuyết nở nụ cười, hai tay ôm lấy nam nhân vừa ngạo kiều lại ôn nhu nói:
"Không muốn, ngươi lãng chắc chắn xấu chết rồi, ôm ta. Tạ Ngự Khi, ta đời này chỉ cho ngươi ôm, chỉ sinh nhãi con cho ngươi, yêu ta!"
Lần đầu tiên y nói ra tiếng lòng lại khiến hắn hạnh phúc vô cùng, Tạ Ngự Khi siết chặt lấy Lâu Minh Tuyết:
"Tiểu Tuyết, ta sẽ tốt với ngươi cả đời!"
"Ưm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro