9. Anh nghĩ ba ba dễ làm vậy sao? 10-12
[Cố Nhược Thần, Cố Nhược Hú x Mặc Diệc Thanh]
Hai anh em lôi kéo Diệc Thanh đã ăn uống no đủ vô thang máy lên thẳng phòng vào chủ đề chính.
Suy cho cùng, Diệc Thanh từng đáp ứng bọn họ chơi trò quan quân play, hôm nay là cơ hội tốt, hai anh em mưu đồ cũng đã lâu.
"Mấy đứa sao cứ muốn đặt phòng ở đây thế, về nhà không ngủ được ư!?"
Diệc Thanh nghĩ không ra hai anh em vì sao muốn đặt phòng ở ngoài mà không về nhà ngủ.
Sau khi hai anh em mang Diệc Thanh vào phòng, cầm một hộp giấy vô phòng tắm, bắt đầu cởi đồ tắm rửa cho Diệc Thanh.
"Mấy đứa muốn làm gì vậy?"
Diệc Thanh bị hai anh em làm cho mù mờ chả hiểu gì.
"Ba ba, ba còn nhớ đã đáp ứng chơi trò quan quân không? Con với anh hai nhớ nhung lâu lắm rồi đấy."
"Đúng vậy, lần đó con đi công tác, ba ba đáp ứng Nhược Hú muốn cùng tụi con a."
"... Em, không ngờ còn nhớ rõ..."
"Đương nhiên, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này được."
Diệc Thanh nhớ ra xong, cả người đều không khỏe, y cho rằng chỉ là tình thú vui đùa, không nghĩ tới sắp thành hiện thực.
"Ba ba, tụi con lau khô cho ba sau đó ba mặc bộ này từ cửa đi vào thì được rồi, nhớ chờ tụi con một lát đó."
Nói xong đưa hộp giấy cho Diệc Thanh, xoay người đi khỏi.
Diệc Thanh mặc xong quần áo, mặt với tay không biết để chỗ nào, đây là một bộ đồ rách nát vừa nhìn liền biết là quân phục tù binh kiểu cũ, quần áo quá phong phanh, may mắn trong phòng mở máy điều hòa rất ấm áp, bộ đồ này chỉ thể tạm che khuất bộ ngực và cái bụng phình to.
Mở cửa, Diệc Thanh liền bị vật trang trí trước mắt dọa ngây người, giống y chang phòng thẩm vấn, đặt một chiếc ghế, trên tường treo đầy dụng cụ tình tình sắc sắc.
Diệc Thanh ngồi vào ghế thẩm vấn mình phải ngồi, trên ghế còn có tấm đệm mềm mại, phảng phất là đặc biệt chuẩn bị riêng vì Diệc Thanh vậy.
Diệc Thanh hiếu kỳ nhìn trái ngó phải, nhưng bị tiếng cửa mở đột ngột làm sợ hết hồn, vừa ngẩng đầu liếc nhìn, liền kinh diễm.
Dáng người cao gầy được bọc trong bộ quân phục mùa đông màu tím, cặp mắt bị bóng nón quân đội che khuất, giày quân đội cao đến đầu gối, phơi bày đường cong hoàn mỹ của đôi chân, găng tay trắng cùng áo khoác mộc mạc hết sức phù hợp với khí tràng của hai người, khiến người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt họ.
Diệc Thanh nhìn ngu người, hai anh em mặc quân phục soái đến mức y không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.
"Mày chính là Mặc Diệc Thanh mà tụi tao phải thẩm vấn đấy à?"
Hai anh em vừa nói vừa tới gần Diệc Thanh, dọa Diệc Thanh đặt mông ngồi phịch trên ghế.
"Không trả lời? Tụi tao hỏi mày đấy không nghe thấy hả?"
Đây là ngữ khí mà Diệc Thanh chưa bao giờ nghe qua, vốn dĩ lạnh lùng, nhưng thấy Diệc Thanh bởi vì ngồi xuống quá mạnh mà cau mày, giọng nói bất giác mềm lại.
"Tôi nghe thấy rồi, tôi là Mặc Diệc Thanh."
"Nghe nói kẻ khác tra khảo mày mày đều không trả lời hử?"
"Tôi không biết gì hết thì sao mà trả lời..."
Nghe được hai anh em nói, tâm đùa giỡn của Diệc Thanh bùng lên, sắm tốt vai 'phạm nhân'.
"Ồ, mày không biết gì hết à?"
"Mày lừa gạt vài kẻ thẩm vấn kia thì còn được, muốn gạt tụi này ư? Mày còn non lắm."
Hai anh em kẻ xướng người họa, phối hợp vô cùng ăn ý.
"Tôi không có lừa các người, tôi thật sự không biết gì cả."
"Không biết tôn trọng sao?"
"Chẳng những không biết tôn trọng, còn rất biết giả vờ a, cái chớp mắt này..."
Lời còn chưa dứt, cằm Diệc Thanh đã bị nắm, trên tay cũng bị đeo còng.
"Các... Các người muốn làm gì?"
"Muốn làm gì, đương nhiên là muốn làm mày phun sự thật ra rồi."
"Tôi đã nói rồi tôi không biết, tôi bị oan!"
"Mày oan, nhìn bản mặt mày liền biết không đơn giản vậy đâu."
Nói xong, buông cằm Diệc Thanh ra, vỗ vỗ mặt y.
"Các, các người... Buông tôi ra!"
Bị hai anh em đối xử như thế, Diệc Thanh trở nên kích động phía dưới cũng bắt đầu hơi hơi ẩm ướt.
"Buông ư, buông ra rồi để mày trốn thì làm sao đây?"
"Tôi như vầy làm sao trốn được?"
"Đừng vọng tưởng, cho mày cơ hội cuối cùng, mày đến cùng có nói hay không!"
"Đã nói tôi không biết, các người bắt nhầm người rồi!"
"Xem ra là muốn bức tụi này dụng hình đấy, hả!"
Nói dứt lời, trên mặt hai anh em lộ ra nụ cười vừa lòng.
"Ngay từ đầu tụi tao nói mày không nghe thấy sao, tôn trọng!"
Hai anh em lấy roi da từ trên tường xuống, cầm ở trong tay vuốt ve qua lại, thỉnh thoảng còn ngắm Diệc Thanh.
"Tôi... Tôi... Tôi nghe rõ trưởng quan."
Nhìn tới roi da trong tay bọn họ, Diệc Thanh bị hù sợ đến nói chuyện cũng run rẩy.
"Giọng nhỏ như vậy, hai chữ trưởng quan bộ khó nói ra miệng lắm hả?"
Nói xong giơ roi da trong tay quất 'chát' lên người Diệc Thanh. Tuy rằng thanh âm vang, nhưng nắm chắc cường độ rất tốt, Diệc Thanh chỉ cảm thấy hơi ngưa ngứa.
"Tôi nghe rõ, trưởng quan!!"
Lần này mở miệng giọng Diệc Thanh to gấp mấy lần, nói xong còn thở hổn hển vài hớp.
"Được, lại cho mày thêm một cơ hội cuối, nói hết những gì mày biết ra!"
"Tôi không biết, tôi thật sự không biết cái gì hết, trưởng quan."
Diệc Thanh vừa nói vừa lắc đầu.
"Hà, xem ra không làm chút gì thì mày sẽ không chịu nói đâu."
Nhược Thần cười rời khỏi phòng thẩm vấn, đi vô cánh cửa vừa mới tiến vào, chỉ chốc lát sau cửa truyền ra giọng nói:
"Nhược Hú, mang nó vào đây!"
Nghe vậy, Nhược Hú kéo Diệc Thanh dậy, ôm ngang y lên.
Sau khi vô cửa phòng, Diệc Thanh được thả xuống trên một chiếc ghế rộng rãi, tay vịn ghế cao lạ thường, hai tay Diệc Thanh bị vặn ra sau còng lại, hai chân hơi tách ra quỳ trên ghế, từ trong tấm gương trên bàn trang điểm trông thấy bản thân, thì mắc cỡ cúi đầu, nhưng cằm lại bị nâng lên buộc phải nhìn thẳng dáng vẻ chính mình trong gương.
"Sao thế, bản thân cũng nhìn không ra bộ dáng chính mình à?"
"Ha hả, mày không nói ra sự thật, không biết 'trừng phạt' kế tiếp mày có thừa nhận nổi hay không đấy nha?"
Hai anh em ngoài miệng nói năng đường hoàng, tay lại sớm không thành thật bắt đầu sờ loạn.
"Ưm.... Trưởng quan, tôi thật sự không biết gì hết, thả tôi có được không Trưởng quan...."
Diệc Thanh bị sờ soạng không khỏi rên rỉ một tiếng.
"Uầy, thật là phóng đãng cự kỳ mà, mới sờ vài cái liền rên thành vậy rồi."
"Chậc, còn nói cái gì cũng không biết, thân thể mẫn cảm dâm đãng thế này, khẳng định thường xuyên bị người thao, nói, có phải mỗi ngày mày đều dùng lỗ nhỏ phía dưới hầu hạ phân thân mấy lão đại của mày hay không?"
Nói xong liền bắt đầu xé rách quân phục đã sớm nát bươm trên người Diệc Thanh.
"Chà chà chà, xem mày mặc quân phục lẳng lơ dạng này, da trắng mịn như vậy, mỗi ngày bị dịch thể mấy lão đại kia tưới sướng rồi đi."
Diệc Thanh bị lời của họ kích thích mặt đỏ rần.
"Mấy... Mấy người đừng có nói bậy, căn bản không có chuyện này, mấy người, mấy người đừng có xé nữa được không, cầu các người mà...."
Diệc Thanh vặn vẹo thân thể ý đồ tránh thoát tay họ.
"A, còn nói không có lão đại, không, phải nói là 'nhân tình' ra sao, mới khiến mày vì gã tự giữ mình hửm?"
'Roẹt' một tiếng, quần áo trên người Diệc Thanh liền bị xé xuống, da thịt trắng mịn non mềm bại lộ trước mắt, càng miễn bàn tới vết hôn có mới có cũ, hai anh em nhìn xem mà bụng không khỏi siết chặt.
"A!!! Các người, các người sao có thể làm vậy, đừng mà, không nên nhìn."
Diệc Thanh xấu hổ đến mức cuộn cả người lại, bánh bao trắng đã trổ mã sắp thành 'C' cup ẩn núp trong áo ngực viền ren trắng, bộ ngực đụng cả vào đầu gối, cả người vì xấu hổ mà bắt đầu nổi lên màu hồng phấn.
"Còn nói không có nhân tình, mấy dấu trên người mày không phải nhân tình mày để lại à?"
"Không có nhân tình? Vậy bầu vú to này là tự mày chơi cho lớn chắc, hử?"
"... Các, các người đừng vậy mà! Có, có nhân tình, có hai nhân tình, đừng bóp, á sẽ có dấu, các người bỏ qua tôi đi!"
Hai bầu vú to của Diệc Thanh bị hai bàn tay cách áo lót không ngừng xoa nắn.
"Dâm phụ, không ngờ mày có tới hai nhân tình, khó trách làn da trắng trẻo như vậy, còn trơn nữa chứ, thì ra là có hai căn phân thân cùng tưới ướt mày."
Dứt lời lôi Diệc Thanh dậy, kéo Diệc Thanh nằm ngửa trên lưng ghế dựa, cởi bỏ quần, đặt chân y lên hai chỗ hõm xuống trên 'tay vịn' thật cao kia, một động tác này khiến cho phong cảnh của Diệc Thanh lộ sạch.
"Bụng bự này, bên trong chứa cái gì, đám nhân tình của mày bỏ 'cơ mật' ở bên trong sao?"
"Không, không phải, là em bé a trong bụng có con của họ."
Bụng bị sờ thoải mái vô cùng, khiến Diệc Thanh không khỏi muốn cuộn tròn.
"Em bé à, mày không phải là đàn ông ư, phía dưới quần lót mày... Ha hả."
Hai anh em một bên dùng ngôn ngữ kích thích Diệc Thanh, một bên còn cách quần lót vuốt ve hoa huyệt, chất lỏng trong suốt trào ra từng đợt trong huyệt đạo, thấm ướt quần lót.
"Nước chảy thật nhiều, phong cảnh phía dưới khẳng định cũng xinh đẹp lắm đây."
Lời vừa dứt liền cởi luôn quần nhỏ, hoa huyệt ngập nước hiện ra trước mắt, do vừa nãy ở công ty bị đùa bỡn lại không được ăn no, miệng huyệt không ngừng co rút, hấp dẫn hai anh em.
"Mày chính là dùng tao huyệt này hầu hạ hai nhân tình của mày đi, làm cho phân thân bọn họ cùng thao vào, bắn tới trong tử cung mày, khiến mày có em bé hửm?"
"Tao huyệt mày nhỏ như vậy, thì chắc phân thân đám nhân tình mày cũng chẳng lớn là bao, không thì sao có thể tiến vào được chứ, mày nói xem có đúng vậy không, dâm phụ."
Hai anh em khi nói chuyện còn không ngừng đùa bỡn hoa huyệt, mà Diệc Thanh do mặt đối mặt với gương nên có thể nhìn rõ hết thảy động tác của họ.
"Ưm... Không phải.... A.... Phân thân của họ rất lớn.... Aa.... Mỗi lần đều có thể căng đầy tao huyệt.... Đút ăn no a...."
Tuyến tiền liệt đã bị kích thích tuôn nước ướt đẫm tay hai anh em, lại tựa như không có điểm dừng vẫn chảy ròng ròng như suối.
"Bọn họ có phải cũng giống chúng tao đùa bỡn tao huyệt của mày vậy hay không?"
Hỏi xong, lấy qua một cây gậy mát xa đã chuẩn bị sẵn, đâm vào trong hoa huyệt.
"A! Lạnh quá.... A.... Ưh.... Thật căng...."
Tao huyệt vẫn luôn bị đùa bỡn rốt cuộc ăn được đồ vật, liền bắt đầu không ngừng co rút.
"Tao huyệt thực biết ăn, khó trách có thể bị hai nhân tình cùng nhau làm, có khí phách, trong bầu vú này chắc là có sữa đi."
Dứt lời, hai anh em cách áo ngực chuẩn xác ngậm lấy núm vú, áo ngực rất mỏng, rất nhanh bị ngậm ướt, đầu nhũ bị liếm cứng, đội áo ngực lên thành đỉnh nhọn.
"A.... Thật thoải mái.... Ah.... Liếm mút đầu nhũ.... Thật ngứa a...."
Hai anh em nghe thấy kéo áo lót xuống dưới, lộ ra đầu nhũ rồi cắn lên, tay cũng bắt đầu xoa véo thịt vú, Diệc Thanh sướng đến ngửa đầu rên rỉ không thôi, còn trông thấy bộ dạng dâm đãng của chính mình trong gương.
Trong gương, hai chân bị nhấc lên, trong hoa huyệt non mịn cắn nuốt một gậy mát xa không ngừng chấn động, nước cứ bị dồn ép chảy ra không ngừng, nhuộm hoa huyệt óng ánh bóng lưỡng, tiểu chồi phía trên cứng ngắc, bụng nhô ra lại bị áo choàng của hai anh em che chắn, hướng lên trên chính là bầu vú to đang bị hai anh em đùa bỡn liếm mút.
Trông thấy dáng vẻ dâm đãng vô cùng của bản thân, Diệc Thanh bị kích thích khiến hoa huyệt tuôn suối nước càng nhiều hơn.
Hai anh em không ngừng liếm mút đầu nhũ Diệc Thanh, vuốt ve núm vú y, liều mạng mút mát, giống như làm vậy có thể mút ra sữa từ trong vú vậy.
"A.... Đừng mà.... Đừng chơi đầu nhũ nữa.... Vú đau quá.... Aa.... Chơi nữa sẽ để lại dấu vết.... Sẽ bị bọn họ phát hiện.... A.... Đừng chơi nữa được không a...."
Diệc Thanh ngoài miệng nói thế, nhưng hoa huyệt lại không ngừng mà đè ép gậy mát xa, tao thủy cuồn cuộn tuôn liên tục, gậy mát xa nhỏ mấy số trong hoa huyệt căn bản không đủ để thỏa mãn Diệc Thanh, bình thường quen ăn phân thân thô to của hai anh em, đâu thể thỏa mãn được bởi một cây gậy mát xa thon dài.
"Không chơi à? Còn muốn giữ mình cho hai nhân tình của mày ư? Dựa vào cái bộ dạng dâm đãng này còn chống cự nổi sao?"
Nói xong, bắt lấy gậy mát xa lộ ngoài hoa huyệt hung hăng đâm vài nhát, tiểu chồi run rẩy bắn ra tinh hoa, hoa huyệt cùng lúc phun ra một dòng dâm dịch.
"Hôm nay tụi tao còn muốn thao tao huyệt của mày, lưu đầy dấu vết trên người mày, bắn dịch thể vào tử cung mày, khiến nhân tình mày biết mày bị người khác chơi qua, xem tụi nó còn muốn mày nữa không?"
"Nhân tình mày không cần mày, mày có thể tới tìm tụi tao, tụi tao khiến mày hoài thai con tụi tao chịu không?"
Nói rồi liền rút gậy mát xa trong hoa huyệt ra, vói ngón tay vào bắt đầu khuếch trương hoa huyệt, để ngừa Diệc Thanh khó chịu.
Chờ hoa huyệt nới rộng không sai biệt lắm, Nhược Hú ôm lấy Diệc Thanh ngồi lên người mình. Gậy mát xa ở huyệt khẩu bị rút ra sau, huyệt khẩu trống rỗng co hợp không ngừng, đầu đỉnh đỉnh đến miệng huyệt liền bị mút vào, huyệt khẩu mút mát đầu đầu đỉnh liên tục, hi vọng cả căn phân thân đều tiến vào trong. Đáng tiếc phân thân không chịu vào, cứ không ngừng cọ xát miệng huyệt.
"Ư.... Đừng làm vậy.... Trưởng quan.... Đừng vậy mà.... Cầu các người.... Thả tôi ra đi mà...."
Ngoài miệng nói không muốn không muốn, nhưng tao huyệt lại không ngừng mút lấy đầu côn thịt, hi vọng nó tiến vào.
"Đừng tiến vào hả? Tao huyệt của mày cũng không phải nói vậy nha? Tụi tao sẽ đem toàn thân trên dưới mày nhiễm đầy hương vị của tụi tao, trong tao huyệt chứa dịch thể của tụi tao rồi cho mày đi gặp nhân tình mày, thích hay không?"
Dứt lời, ưỡn eo chôn cả căn côn thịt vào trong hoa huyệt, chỉ chừa hai quả trứng bên ngoài.
"A! Thật đầy.... Ô.... Phân thân trưởng quan lớn quá.... A.... Ưm.... Tao huyệt bị nhét đầy.... Tao thủy không chảy ra ngoài được.... A...."
Tao huyệt trống rỗng rốt cuộc ăn được phân thân bự, nhục huyệt gắt gao bọc lấy côn thịt, đầu đỉnh đỉnh đến phần thịt mềm ở miệng tử cung, khiến tao huyệt ngưng ngứa ngáy.
"Chậc, miệng phía dưới lẳng lơ như vậy, vậy cái miệng nhỏ nhắn trên này nhất định cũng rất lẳng lơ đi."
Lời vừa dứt, Nhược Thần nắm cằm Diệc Thanh, bắt y hé miệng, chuyển hướng sang phía mình, giơ phân thân to bự của mình đút vào trong miệng Diệc Thanh.
"Ô... Ưm.... Ư..."
Trong miệng đột ngột bị nhét vào phân thân to, thân thể bị kéo nghiêng về trước, hai tay vớ được phần hông của Nhược Thần.
Hai miệng nhỏ xinh trên dưới đều bị phân thân nhồi đầy, côn thịt phía dưới bắt đầu ra sức đỉnh vào chỗ sâu hoa huyệt, thoải mái đến Diệc Thanh muốn rên rỉ lại bị phân thân to trong miệng chặn lại, bị một căn phân thân lấp đầy miệng nhỏ chỉ có thể 'Ô... Ưm...' kêu rên thành tiếng, khiến cái miệng nhỏ nhắn vì thốt thành tiếng mà hít thở vào càng ít, Nhược Thần bị mút chịu hết nổi, tay nắm cằm Diệc Thanh bắt đầu cắm rút.
Bầu vú đã hoàn toàn nảy ra khỏi áo ngực, bị tay hai anh em vân vê đỏ hồng. Tầm mắt Diệc Thanh thoáng nhìn lướt, liền thấy chính mình trong gương, hoa huyệt non mịn phía dưới bị phân thân tím đen không ngừng trừu sáp, dâm thủy dọc theo cán chảy ra, vú bị đùa bỡn đỏ ửng, cái miệng bóng lưỡng đỏ au còn nhét một thứ giống y như phân thân tím đen kia, cắm rút liên tục còn có nước miếng rơi vãi ra, Diệc Thanh bị kích thích đỏ mặt nhắm nghiền hai mắt, không muốn lại trông thấy hình ảnh dâm đãng của bản thân mình trong gương.
"Dâm phụ, hai cái miệng chuẩn bị cho tốt nha, bắn cho mày thì nuốt ngay vào, có nghe thấy không? Dám rơi một giọt liền thao nát hai tao huyệt phía dưới của mày, khiến mày đời này ăn không được phân thân nữa."
Dứt lời hai anh em liền bắt đầu dùng lực đưa đẩy, một cái bắn vào khe thịt mềm tử cung, một cái bắn tuốt vào trong cổ họng, tiểu chồi cũng đồng thời phun ra.
Một hồi hoan ái qua đi, Diệc Thanh cả người xụi lơ nằm ở trên người Nhược Hú, hai anh em ôm Diệc Thanh đến trên giường đặt nằm xuống. Từ lúc Diệc Thanh mang thai, loại làm tình điên cuồng này liền ít đi, hôm nay thật vất vả mới tới một lần, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng vậy được, nhưng bận tâm đến đứa bé trong bụng, không thể chơi quá ác.
Hai anh em ăn mặc chỉnh tề, mà Diệc Thanh lại không còn một sợi vải. Nhược Hú ôm Diệc Thanh vào lòng, Nhược Thần thì cố gắng nương theo dâm thủy hoa huyệt chảy ra khuếch trương hậu huyệt. Tuy rằng ban nãy một mực thao làm hoa huyệt, nhưng hậu huyệt cũng đã ướt sũng, rõ ràng đã làm tốt chuẩn bị cho trận kế tiếp, móc khuấy hậu huyệt vài cái liền có thể nhét được ba ngón tay, phân thân Nhược Thần từng chút đâm vào hậu huyệt, sờ soạng hoa huyệt Diệc Thanh vài cái, Nhược Hú cũng giơ phân thân to lớn tiến vào hoa huyệt.
Khi mang thai thể chất dâm đãng rất nhanh thích ứng hai căn phân thân cùng nhau làm, lúc Diệc Thanh cảm giác sắp cao trào thì dựa theo luật động của phân thân lắc mông mình khiến phân thân thao càng sâu, tiếp đó siết chặt huyệt đạo, tiểu chồi phun tinh nhục huyệt nhả nước, sướng tới bản thân chịu không nổi. Hai anh em thỉnh thoảng còn xoa bóp bụng bự của Diệc Thanh, thời điểm bị xoa bụng Diệc Thanh càng thêm phóng đãng.
"Bị hai sĩ quan cùng làm thích chứ, tiểu lẳng lơ?"
Bắn xong phát thứ hai, hai anh em cười hỏi Diệc Thanh bị làm tới ngốc ngơ ngác.
"Sướng.... Tiểu lẳng lơ bị Trưởng quan làm thật thoải mái.... A.... Trưởng quan thật đẹp trai quá đi.... Ưm.... Phân thân cũng thật lớn, làm tao huyệt dâm phụ không thể khép lại.... Rất thích.... Tao huyệt còn muốn trưởng quan thao cơ...."
Diệc Thanh ngây ngô cười trả lời, chân còn thỉnh thoảng cọ xát côn thịt của hai anh em.
Trên quân phục hai anh em đã lưu đầy dâm dịch của Diệc Thanh, trông thấy Diệc Thanh lại bắt đầu phát tao, họ tách hai chân ra thao ngay vào, lần này tốc độ chậm rãi hơn nhiều, sau đó Diệc Thanh chịu đựng không được sung sướng ngất đi. Hai anh em phóng thích lần cuối thì đêm đã khuya.
Ôm Diệc Thanh cả người phủ đầy dịch thể vào phòng tắm tẩy rửa, mỗi lần trông thấy cái bụng tròn vo, hai anh em liền vui vẻ đến miệng không thể khép được. Hai anh em tắm rửa xong lên giường vừa tắt đèn, thì nghe Diệc Thanh cau mày kêu chân đau, nhớ rõ bác sĩ Trần nói mấy tháng trước khi sinh chân rất dễ rút gân, hai anh em mỗi người mát xa một chân.
Nhìn cảnh tượng lúc này, hai anh em lại nghĩ đến lúc trước, may mắn, bọn họ bắt được Diệc Thanh, hung hăng giữ chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro