77. Hòa thân 1-7
[Nhung Hách x Sở Mộ]
Theo vó ngựa lao nhanh, gương mặt của Sở Mộ bất giác dán lên bờ ngực kia, nhiệt độ nóng rực hung cho gương mặt y đỏ bừng, y vươn tay nhè nhẹ chống lên đó, ngẩng đầu nhìn nam nhân ôm mình ra từ trong xe ngựa.
Dáng vẻ của Nhung Hách thật ra không đáng sợ.
Đó là một gương mặt thật cương nghị, ngay cả hình dáng ngũ quan cũng toát ra sự cứng rắn, phía trên cái mũi cao thẳng là đôi mắt lục thẫm, hắn điềm tĩnh nhìn thẳng về phía trước, thảo nguyên tựa hồ cũng trở nên ảm đạm thất sắc trước đôi mắt kia.
Đôi mắt ấy khẽ hạ xuống, va vào ánh nhìn từ con ngươi màu đen.
Lúc này không chỉ mặt mà ngay cả lỗ tai Sở Mộ cũng đỏ lên, y vội cúi đầu xuống, cái tay đang chống lên ngực khẽ run rẩy.
Nhung Hách cho là y lạnh, đưa tay ghì y vào trong ngực.
Gò má dán chặt lên vòm ngực, mùi thơm cây cỏ cùng mùi xạ hương mạnh mẽ xông vào mũi, Sở Mộ khẽ giãy giụa nhưng nhận ra hoàn toàn vô dụng, đành chấp nhận số phận dán vào ngực hắn, nghe tiếng trái tim đập như nổi trống cách một tầng da.
An ổn, bình tĩnh.
Giống hệt như con người Nhung Hách vậy.
Tiếng gió cùng lời ca lướt qua tai, Nhung Hách ôm y tới một nơi thì dừng lại, bọn họ bị mọi người vây ở giữa, Sở Mộ chui ra khỏi ngực Nhung Hách nhìn những dị tộc xung quanh.
Bọn họ đang dùng thứ tiếng mà Sở Mộ nghe không hiểu để chúc mừng.
Nhung Hách cứ nói mãi một câu bên miệng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Sở Mộ, nam nhân dị tộc cao lớn cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán y.
Mãi cho tới thật lâu sau này, Sở Mộ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói mà Nhung Hách cứ nói mãi lúc ấy.
"Ta nguyện thề dưới tên thần thảo nguyên, dùng cả đời này để yêu em."
Mặt Sở Mộ lại đỏ lên, trong tiếng cười đùa của mọi người, Nhung Hách ôm y bước vào chiếc lều vải lớn nhất.
Nghe nói Nhung Hách xuất thân từ dân tộc du mục, nên cho dù sau này đã trở thành thủ lĩnh vẫn giữ thói quen ở trong lều vải.
Đuốc được thắp lên, màn đêm buông xuống.
Sở Mộ được Nhung Hách thả lên tấm thảm nhung trắng tuyết.
Trong lều không có thắp đèn, ở không gian tối đen, Sở Mộ bắt gặp một đôi mắt màu xanh lục, cảm giác không giống với vừa nãy, hiện giờ y thấy như thể mình đang bị một con sói theo dõi, loại cảm giác này khiến y không khỏi rùng mình.
"Phu quân?"
Sở Mộ mở miệng nói ra câu nói đầu tiên, giọng nói còn mang theo sự trong trẻo đặc trưng của thiếu niên, đây là chất giọng không thể tìm thấy ở phương Bắc, êm tai tựa như chim tước phương Nam.
Nhung Hách vẫn nhìn y như cũ.
Sở Mộ bị hắn nhìn tới xấu hổ, y khẽ lùi vào phía trong nhưng chân đột nhiên lại bị nắm lấy, Sở Mộ hoảng sợ rồi nhận ra Nhung Hách không có ý gì khác, chỉ là cởi giày giúp y.
Chân Sở Mộ cũng xinh đẹp, trắng trắng trơn mịn, ngón chân bởi vì căn thẳng mà khẽ cuộn tròn lại.
Nhung Hách nhìn chằm chằm đôi chân này một lúc lâu, tuy không làm thêm gì nhưng ánh mắt lại tối đi thêm một chút, Sở Mộ chưa từng trải nên dĩ nhiên không biết lúc này đôi mắt kia đã bị dục vọng lấp kín.
Người trên giường nhỏ hơn hắn rất nhiều, nếu không phải đã biết được tuổi y thì Nhung Hách cũng sẽ không tin đây là một thiếu niên đã qua mười tám.
Bàn tay thô ráp men theo cổ chân hướng lên trên, Sở Mộ rút chân về theo bản năng lại bị hắn nắm càng chặt, bàn tay to lớn luồng vào vạt áo làm dấy lên cảm giác nhồn nhột.
Sở Mộ không nhịn được bật cười.
"Nhột..."
Giọng điệu làm nũng truyền vào tai Nhung Hách, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, gương mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, đôi mắt trong vắt tựa sương sớm đọng trên cỏ, cánh môi hồng nhạt, tiếng cười vừa nãy phát ra từ nơi đó.
Y giống như tinh linh trên thảo nguyên.
Từ mười năm trước Nhung Hách đã sớm gặp được Sở Mộ. [...] Không ngờ được mười năm sau vị hoàng tử nhỏ ấy lại trở thành thê tử của hắn.
Thoạt nhìn vẫn mềm như xưa.
Từ hàm răng hơi hé có thể nhìn thấy được đầu lưỡi hồng hồng bên trong, Nhung Hách bắt lấy cổ chân Sở Mộ kéo y vào ngực mình, cúi người hôn lên hai cánh môi kia.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng xâm chiếm khoan miệng Sở Mộ, cuốn lấy nước bọt bên trong.
Vẫn thơm như xưa.
Hành động bất thình lình của Nhung Hách khiến Sở Mộ ngây người, y trợn to mắt, tràn ngập trong mũi đều là mùi hương của Nhung Hách.
Động tác của nam nhân thật hung ác, đầu lưỡi Sở Mộ bị mút tới đau, tiếng rên rỉ vì đau của y cũng bị ai kia nuốt mất vào bụng.
Nhung Hách luồng tay vào trong quần áo y.
Sở Mộ víu chặt lấy tấm thảm dưới thân, nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra tiếp theo khiến nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Chuyện... chuyện này phát triển có hơi nhanh quá rồi...
Bọn họ còn chưa nói được với nhau câu nào đâu đó....
Tay Nhung Hách đã từng cầm roi ngựa, cũng từng cấm lên loan đao giết địch, nhưng trước giờ lại chưa từng sờ qua thân thể tinh tế như ngọc thế này, cảm giác mịn màng ấm áp gần như khiến hắn lưu luyến không muốn rời tay, lòng bàn tay thô ráp lướt qua da thịt khiến y rùng mình một trận.
Sở Mộ bị Nhung Hách hôn tới đầu óc mơ màng, chỉ bạc chảy xuống theo khóe miệng rồi lại rơi lên thảm nhung trắng tuyết, bàn tay dưới quần áo cọ lên làn da, nhiệt độ nóng rực hệt như ngực của Nhung Hách, hung tới nỗi y khẽ rụt người lại, không hề có chút sức lực đẩy vai Nhung Hách ra, rì rầm bảo hắn nhẹ một chút.
Y chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, môi lưỡi cả hai không ngừng giao triền, Sở Mộ bị ép nuốt lấy nước bọt trong miệng Nhung Hách, tựa như rơi vào tầng mây đầy lửa nóng, mỗi một tất da thịt đều nhiễm mùi vị của Nhung Hách, đốt tới nỗi mặt y đỏ bừng, bắt đầu có cảm giác nhẹ như bay không chân thật chút nào.
Sở Mộ nức nở một tiếng, âm thanh phát ra từ xoang mũi mang theo mấy phần ấm ức.
Nghe thấy tiếng nức nở ấy, lúc này Nhung Hách mới chịu buông y ra, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người dưới thâm.
Sở Mộ cảm thấy miệng mình đã sưng lên rồi, y vươn đầu lưỡi ra liếm liếm để rồi lập tức 'Shh' một tiếng.
Ai lại đi hôn người ta như vậy chứ.
Sở Mộ tự cho là rất hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Đầu lưỡi mềm lướt qua cánh môi sưng đỏ, đôi mắt còn mang theo hơi nước không có tí uy hiếp nào, tất cả vào trong mắt Nhung Hách biến thành trắng trợn quyến rũ, hầu kết hắn khẽ trượt, tiến lại gần nhẹ nhàng liếm hết nước bọt trên khóe miệng Sở Mộ.
Sở Mộ sợ nhột, cảm giác mềm mềm ẩm ướt trên khóe miệng khiến y bấu chặt lấy bả vai Nhung Hách hòng đẩy hẳn ra ngoài, nhỏ tiếng nói:
"Đừng liếm..."
Đương nhiên Nhung Hách không bị y đẩy ra, đợi tới khi nước bọt trên khóe miệng bị hắn liếm sạch sẽ mới chịu rời đi, con ngươi màu lục thẫm chứa đựng điều gì đó mà Sở Mộ không hiểu được.
Sở Mộ bị hắn nhìn chằm chằm tới xấu hổ, ánh mắt y có hơi lẩn tránh.
"Quá, quá nhanh..."
Ý của y là hai người phát triển thật sự quá nhanh, nhưng hiển nhiên Nhung Hách không hiểu được, hắn lưu luyến rút tay ra khỏi áo y, cởi xuống loan đao bên hông cùng với quần áo trên người, một lần nữa đè Sở Mộ xuống.
Da lông bao lấy dáng người vĩ ngạn, không giống với Sở Mộ, từng tất da thịt trên người Nhung Hách đều căng tràng sức mạnh, làn da màu đồng cổ như đang phát sáng trong khung cảnh tối tăm này, một vết sẹo thật dài cắt ngang qua bụng hắn tạo thành ấn ký khiến người khác sợ hãi.
Sở Mộ chỉ nhìn thoáng qua đã không tự chủ được mà đỏ mặt, mùi xạ hương tràn ra theo hơi thở của nam nhân bao phủ lấy y, không thể nào thoát được.
Nhung Hách đưa tay tháo xuống đai lưng trên hông y, cởi bỏ hỉ phục màu đỏ và áo trong làm lộ ra bờ ngực trắng tới lóa mắt, nhưng thứ hấp dẫn Nhung Hách không phải là nơi trắng lóa kia mà là hai điểm màu đỏ đang đậu trên đó.
Hai điểm trước ngực không phải màu nâu bình thường, cũng không phải màu hồng nhạt mà lại đỏ hồng, nằm trên vòm ngực trắng nõn tựa đóa hồng mai nở rộ trên nền tuyết, khiến người ta không nhịn được muốn tới yêu thương nó.
Sở Mộ cũng biết đầu ngực của mình khác với người thường, giờ này bị Nhung Hách nhìn như vậy làm mặt y đỏ tới sắp bốc khói nhưng lại không dám đưa tay ra che đi, y vẫn chưa quên ý định muốn lấy lòng Nhung Hách lúc đầu.
"A..."
Sở Mộ phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Nhung Hách đang ôm lấy y ngậm một đóa hồng mai nhẹ nhàng day cắn, cảm giác hơi đau đớn khiến Sở Mộ bất giác siết chặt tấm thảm dưới thân, ngay cả ngón chân cũng rụt vào nhau, y rũ mắt nhìn mái tóc nâu đang vùi vào ngực mình mà xấu hổ không chịu nổi.
[...] Tiếc rằng Sở Mộ chưa kịp suy nghĩ thêm gì nữa đã bị kích thích lớn hơn cắt ngang.
Nhung Hách duỗi tay bắt lấy đóa hồng mai còn lại nhẹ nhàng xoa nắn, theo động tác của hắn, một cảm giác tê dại khó tả truyền vào đại não khiến Sở Mộ mất đi tự chủ, chủ động tự nâng ngực mình lên đưa vào miệng Nhung Hách.
Nam nhân cũng đã thấy được động tác của y, Nhung Hách càng liếm cắn mạnh thêm nữa, hắn ngậm lấy núm vú kéo nó lên rồi lại chầm chậm thả ra, đợi tới khi nó lùi về lại bắt đầu ngậm lấy lần nữa.
Sở Mộ bị hắn làm tới vừa đau vừa sướng, hai mắt phủ ngập hơi nước, y nhỏ giọng rầm rì mấy tiếng sau đó nắm lấy mớ tóc nâu quăn của Nhung Hách, nói thầm: Nam nhân này thoạt nhìn đứng đắn, vậy mà khi chơi ngực lại là cái dạng này.
Hồng mai dần nở rộ từ những nơi miệng Nhung Hách đi qua, lộ ra dáng vẻ kiều diễm, Sở Mộ còn chưa kịp dịu lại thì Nhung Hách đã lập tức ngậm lấy bên kia, mãi tới khi cả hai điểm trước ngực đều bị hắn chơi đến sưng lên như trái anh đào Nhung Hách mới chịu dừng lại.
Sở Mộ đưa tay khẽ chạm thử, đau tới mức khiến y xém ứa nước mắt, y cắn răng, muốn mắng mấy câu nhưng lại không thể được.
Tức ghê nhưng mà cái tên ngốc này lại nghe không hiểu.
Dĩ nhiên Nhung Hách có thể hiểu, chỉ là hắn nói tiếng Hán không quen thôi.
Đôi tay nam nhân tiếp tục rong ruổi trên người y.
Hô hấp của Sở Mộ có hơi hỗn loạn, lồng ngực trắng nõn nhẹ nhàng phập phồng, đôi môi sưng đỏ khẽ hé ra, để lộ đầu lưỡi hồng nhạt thấp thoáng bên trong, Nhung Hách vẫn nhớ rõ cảm xúc mềm mại kia nhưng chợt nghĩ tới tiếng kêu đau vừa rồi của Sở Mộ, đành phải dẹp bỏ ý định nhấm nháp nó thêm lần nữa mà ngậm lấy cần cổ non mịn của y bắt đầu mút mát.
Hỉ phục màu đỏ đã bị cởi tới ngang hông để lộ ra một mảng lớn da thịt, Nhung Hách vùi đầu vào cổ Sở Mộ để lại một chuỗi dấu hôn ướt đẫm như thể đang đánh dấu, tựa từng cánh từng cánh hoa nở rộ trên nền tuyết trắng.
Cách một lớp vải nhưng y có thể cảm nhận được vật cứng giữa hai chân Nhung Hách đang chọc vào người mình, nam nhân đỉnh đỉnh về phía trước, cọ xát cùng dương vật của Sở Mộ qua lớp vải.
Cảm giác sung sướng truyền tới não khiến Sở Mộ nhỏ giọng rên rỉ, y âm thầm khép chân lại hòng che giấu sự thay đổi giữa hai chân.
Nhưng y bỗng nhận ra mình không tài nào khép chân lại được, mắt Sở Mộ đỏ lên, ấm ức nhìn Nhung Hách, hắn cũng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm y hồi lâu, lát sau mới chậm rãi cúi đầu xuống thơm lên mi mắt y, cảm giác dịu dàng này làm Sở Mộ nắm chặt lấy tóc nam nhân, không biết có phải ảo giác hay không, y thấy dường như Nhung Hách đang an ủi mình.
Bàn tay to lớn luồng vào vạt váy, cởi quần lót màu trắng bên trong ra.
Sở Mộ có hơi xấu hổ nhắm mắt lại, y rất ít khi thủ dâm, dương vật nhìn qua cực kỳ hồng hào, giữa hai chân cũng rất ít lông, chỉ có vài sợ ở gần thân trụ.
Dương vật nhỏ hơn người khác một chút, Nhung Hách chỉ dùng một bàn tay đã có thể nắm trọn, hắn dùng vết chai trên ngón tay nhẹ cọ qua lỗ sáo, đùa nghịch tên nhóc đáng yêu kia.
Nếu như Sở Mộ biết được suy nghĩ lúc này của hắn chắc chắn sẽ cắn hắn một phát.
Ngươi mới nhỏ đấy! Cả nhà người đều nhỏ!
Bàn tay thô ráp cọ xát dương vật, đây chính là khoái cảm mà Sở Mộ chưa từng được nếm qua, y vừa xấu hổ lại vừa sướng làm cho hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, y khẽ hé mắt vừa vặn thấy được Nhung Hách cởi quần khoe ra vật thô to giữa hai chân, lông xung quanh nó thật rậm rạp, thân trụ nhếch lên cao cao, so với Sở Mộ lớn hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy rõ gân xanh nổi lên phía trên, quy đầu lớn cỡ trứng gà, cho dù không chạm vào y cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nó.
Sở Mộ bị thứ đồ kia hù cho sợ hãi, y trợn to mắt, cái, cái này thật sự là kích cỡ của con người sao?
Nhung Hách không nhận ra được vẻ mặt của y, hắn đưa tay nắm lấy dương vật của Sở Mộ cùng một chỗ với mình rồi bắt đầu tuốt động, thứ đồ kia thật sự rất nóng, hung cho Sở Mộ khẽ run rẩy.
Hai cây dương vật kề lại cùng cọ xát với nhau, dịch nhờn chảy ra từ lỗ sáo khiến thân trụ nhớp nháp, theo động tác tuốt động dần truyền ra tiếng nước rất nhỏ.
Nhung Hách rất biết quan tâm tới cảm nhận của y làm Sở Mộ dần chìm vào khoái cảm, y không ý thức được dáng vẻ hiện giờ của mình dâm đãng tới nhường nào, đôi mắt trong veo đã không còn tiêu cự, khóe miệng vô thức chảy ra một ít nước bọt, hai điểm trước ngực dựng lên trong không khí, cả người đều đang bày ra vẻ bị yêu thương quá mức.
Động tác tuốt động của Nhung Hách nhanh hơn, vết chay chà xát với dương vật nhạt màu khiến làn da hơi ửng đỏ, trong mắt Sở Mộ ánh lên mấy phần chật vật, dương vật trong tay Nhung Hách giật giật mấy cái, tinh dịch phun ra tung tóe từ cái miệng nhỏ trên đỉnh.
Cảm giác bắn tinh tựa như cảm giác đột ngột rơi xuống đất từ tận mây cao, kích thích thật lớn khiến đầu óc y trống rỗng, hai mắt lóa sáng không nhìn rõ được gì khác nữa.
Tinh dịch sền sệt bắn lên hỉ phục mấy đốm trắng, nhưng phần lớn đều bắn lên tay Nhung Hách, nhìn hai điểm sưng đỏ trên ngực kia, Nhung Hách chần chừ một lát rồi chầm chậm vươn tay ra bôi hết tất cả tinh dịch lên đó, ngón tay vẽ một vòng thoa đều tinh dịch lên quần vú.
Cảm giác đau đớn khiến Sở Mộ khôi phục được một chút tỉnh táo, lúc này y mới nhận ra mình vừa bắn trên tay Nhung Hách, cảm giác xấu hổ vây lấy, y run rẩy khép chân lại rồi không biết nên làm gì mà khẽ lắc lư.
Sau khi Nhung Hách bôi hết tinh dịch vào ngực Sở Mộ xong thì lại nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mại của y.
Sở Mộ đỏ mắt nhìn hắn, chiếm trọn trong con ngươi màu lục thẫm đều là hình ảnh của y, lúc này y mới hiểu ra rằng Nhung Hách thật sự đang dùng cách của riêng hắn để an ủi mình.
Giao bản thân cho người như vậy cũng không hẳn là không thể.
Sở Mộ cắn môi dưới, run rẩy đưa tay cởi xuống bộ hỉ phục còn vướn trên hông, cả người trần trụi nằm dưới thân Nhung Hách, y cũng không ngại Nhung Hách nghe không hiểu, vẫn nhỏ tiếng nói hết suy nghĩ trong lòng ra:
"Ngài, ngài nhẹ một chút nhé."
Suy cho cùng thì thứ đồ chơi kia của Nhung Hách quá lớn, y sợ bản thân sẽ bị căng tới hỏng mất.
Sau khi nói xong Sở Mộ xấu hổ không thể chịu được, y vẫn luôn rất ngây thơ, trước kia hoàng huynh cố tình chọc y nên cho y xem một bức xuân cung đồ khiến y đỏ mặt hết cả ngày, huống chi hiện giờ thật sự là thực hành trên người thật việc thật, còn phải nói ra một câu như vậy nữa chứ.
Giọng nói mềm ngọt rơi vào tai Nhung Hách làm dương vật dưới háng hắn lại cứng thêm, hắn vịn đùi Sở Mộ lại, lấy ra một bình mỡ ngựa từ bên cạnh, mở nắp moi một miếng lớn.
Hắn gấp chân Sở Mộ lên phô ra cánh mông trắng tuyết, may là thân thể thiếu niên dẻo dai nên mới chịu được động tác này của Nhung Hách.
Sở Mộ thoạt nhìn qua thì gầy nhưng mông lại rất đầy đặn, giờ đang cong lên trên không trông thật cám dỗ.
Bày tay dính mỡ ngựa tách ra cánh mông để lộ cửa vào bí ẩn ở giữa, nó có màu hồng nhạt, nếp nhăn đang căng thẳng mấp máy, Nhung Hách thoa mỡ ngựa lên trên sau đó đưa một ngón tay vào thăm dò.
Sở Mộ căng thẳng tới không chịu nổi, cơ thể căng cứng khiến ngón tay không thể nào len vào được.
Nhung Hách cũng không sốt ruột, hắn nhẹ nhàng xoa xoa cửa huyệt, mỡ ngựa dần dần hòa tan chảy xuống theo bàn tay, nhìn qua cứ như nước dâm trong chảy ra từ người Sở Mộ vậy.
Dưới sự vỗ về chơi đùa dịu dàng của hắn, cửa huyệt dần mềm ra, Nhung Hách cũng thành công cắm vào một ngón tay.
Sở Mộ bài xích dị vật trong thân thể theo bản năng, lối vào gắt gao co lại, kẹp chặt lấy ngón tay kia.
Nhung Hách duỗi thêm vào trong, huyệt đạo ra sức cắn lấy ngón tay hắn, gần như có thể sờ tới được thịt mềm đang mấp máy bên trong đó, động tác của hắn cũng vô thức nhanh lên theo, còn chưa đợi Sở Mộ làm quen đã đưa thêm một ngón tay nữa vào.
Ngón tay thô to của Nhung Hách đụng vào khiến cửa huyệt hơi đau, Sở Mộ bị đau mà rên lên một tiếng, lúc này nam nhân mới biết ý chậm lại, dùng hai ngón tay bắt chước động tác giao hợp nhè nhẹ đâm vào rút ra.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, ánh lửa bên ngoài rọi vào trong lều vải, rọi lên gương mặt cương nghị của Nhung Hách.
Vẻ mặt nam nhân thật bình tĩnh, con ngươi lục thẫm kìm nén dục vọng, đôi mắt thâm thúy gần như có thể cuốn người ta vào trong, trên trán hắn dần đà thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, đọng lại thành giọt rồi theo thái dương chảy xuống.
Mãi tới khi bị cảm giác đau đớn đánh thức, Sở Mộ mới nhận ra bản thân vậy mà chăm chú mặt Nhung Hách tới ngây người, y cố giấu trái tim bỗng lỡ mất một nhịp của mình, ngượng ngùng dời mắt đi, lúc này trong cơ thể đã chứa tới ba ngón tay.
Nếp gấp trên cửa huyệt dần dần giãn ra, bao ba ngón tay lại kín tới không còn một he hở, theo động tác rút ra của ngón tay có thể nhìn thấy được thịt huyệt hồng mềm bên trong.
Sở Mộ vô thức nắm lấy cái tay đang giữ chặt đùi mình của Nhung Hách, hít một hơi thật sâu:
"Được, được rồi, ngài vào đi..."
Sau khi nói xong câu đó, Sở Mộ cực kỳ căng thẳng, cửa huyệt phía sau không ngừng co rút kẹp lấy ngón tay Nhung Hách không buôn.
Nhung Hách cúi đầu nhìn y nhưng Sở Mộ lại không dám đối diện với hắn, y khẽ run rẩy chộp lấy tay Nhung Hách, nhỏ giọng lặp lại lần nữa:
"Ngài tiến vào đi."
Cho dù có nghe không hiểu lời y nói thì cũng phải hiểu được ý y chứ.
Nhưng Nhung Hách chỉ tạm ngừng trong chốc lát, cũng không rút tay ra mà lại chụm cả ba ngón tay lại chầm chậm đâm rút trong huyệt.
Sở Mộ cho là hắn còn chưa hiểu, nhưng y cũng không có dũng khí đi nói tới lần thứ ba nên đành phải mặc kệ động tác của Nhung Hách.
Nhiệt độ dần dần tăng lên, mồ hôi trên trán Nhung Hách đọng lại thành giọt, không ngừng men theo gương mặt chảy xuống rồi lại rơi lên đùi Sở Mộ, Sở Mộ bị rơi tới choáng váng đầu óc, nhận ra ánh mắt của mình lại không thể khống chế được mà bị nam nhân này hấp dẫn.
Dù cho phải nhịn tới mồ hôi ròng ròng, Nhung Hách vẫn cứ nghiêm túc mở rộng giúp y như cũ.
Sức hút của đàn ông được thể hiện rõ nhất ở đây.
Ánh lửa rọi sáng toàn bộ lều vải, ánh đuốc màu cam phủ lên hai người, không khí ấm áp say lòng, Sở Mộ cắn cắn môi nhìn dáng vẻ nhịn tới mồ hôi đầy đầu của Nhung Hách, trong lòng có hơi chếch choáng, dưới ánh mắt có hơi kinh ngạc của Nhung Hách, y vươn tay ra, chầm chậm lại nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, lòng bàn tay còn vương một chút cảm giác ẩm ướt.
[...] Trái tim Sở Mộ đột nhiên đập lên liên hồi, y cố giấu đi cảm xúc trong mắt, nhận thấy Nhung Hách đã rút ngón tay ra rồi, mỡ ngựa trượt trên những ngón tay hắn làm cả bàn tay đều bóng loáng, hắn dùng chỗ mỡ ngựa còn thừa bôi hết lên dương vật, sau đó vươn tay gấp cái chân còn lại của Sở Mộ lên, để lộ ra hai cánh mông tròn đầy trắng tuyết.
Xung quanh cửa huyệt nhẵn mịn không có chút lông nào, cửa vào đã bị làm cho trở nên ướt át không chịu được, theo nhịp đóng mở còn có thể nhìn thấy được thịt huyệt đỏ hồng bên trong.
Hầu kết Nhung Hách khẽ trượt, nhìn chằm chằm nơi ấy một lúc lâu.
Sở Mộ bị hắn nhìn tới xấu hổ, trong lòng dù đã chuẩn bị xong nhưng lúc này cũng bắt đầu rạn nứt, bản thân y bị cảm giác xấu hổ nhấn chìm, trong giọng nói còn xen lẫn cả tiếng nức nở:
"Đừng... Đừng nhìn..."
Ngay sau đó y bị người kia ôm lên, hai cơ thể trần trụi dán vào nhau khiến y có thể sâu sắc cảm nhận được sự ấm áp lúc này.
Nhung Hách ôm Sở Mộ vào ngực, nâng mông y lên, dương vật bừng bừng hừng hực chống lên cửa huyệt ướt át.
Động tác bất ngờ của nam nhân khiến Sở Mộ giật mình, mất đi điểm tựa làm y chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, bờ ngực vì dán sát lại với nhau mà cảm nhận được nhịp đập của trái tim người kia.
Quy đầu đỉnh tới cửa huyệt, nhẹ nhàng chọc chọc vào trong.
Chân Sở Mộ bị sự kích thích này làm nhũng cả ra, run rẩy vòng lấy eo Nhung Hách, động tác tiếng vào càng trở nên chậm rãi vững vàng hơn.
Nhung Hách bóp mông y, thúc lên trên thêm một chút, quy đầu to lớn chui vào cửa huyệt đột nhiên bị kẹp lại, hắn kêu lên một tiếng rồi dừng lại.
Sở Mộ vẫn luôn run rẩy, y vùi vào ngực Nhung Hách phát ra mấy tiếng nức nở không trọn vẹn.
"Đau, đau..."
Ngón tay không thể nào sánh với dương vật, trong phút chốc tiến vào kia, Sở Mộ cảm thấy cửa huyệt phía sau của mình sắp bị căng rách ra rồi.
Nhung Hách vội kéo y vào ngực ôm ôm, dùng một tay đỡ lấy y còn tay kia duỗi đến chỗ đang gắn kết với nhau của hai người, nhận thấy không bị thương mới nhẹ nhàng chậm rãi dùng ngón tay xoa xoa.
Cửa huyệt dưới sự xoa nắn kia dần dần mềm ra, Sở Mộ dựa đầu lên vai hắn, âm thanh khó chịu chậm rãi biến mất.
Đợi tới khi Sở Mộ hoàn toàn thả lỏng, Nhung Hách thúc eo một cái khiến đồ vật của bản thân vùi vào hơn phân nửa, thịt mềm bên trong ôm lấy dương vật, cảm giác chặt khít ấm áp làm hắn bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Nhưng Sở Mộ lại không dễ chịu như vậy, đột nhiên có một vật to lớn như vậy xông vào thân thể làm huyệt đạo vừa căng vừa đau, y khe khẽ bật ra tiếng kêu đau, thân thể theo bản năng muốn đuổi vật lạ này ra ngoài.
Nhung Hách bị y kẹp tới vừa đau vừa sướng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Sở Mộ, nhân lúc y còn chưa kịp phản ứng lại lập tức đẩy hết phần còn lại vào trong.
Tư thế này có thế tiến vào rất sâu, Sở Mộ bị hành động bất ngờ của hắn làm kêu lên một tiếng, cào ra một đường trên lưng Nhung Hách.
"Đau, em đau..."
Cảm giác khi dương vật ở trong cơ thể hết sức rõ ràng, Sở Mộ khịt khịt mũi, vô thức sờ lên bụng mình, lúc sờ tới chỗ hơi nhô lên kia Sở Mộ đột nhiên bắt đầu giãy giụa, hai cái chân nhỏ xinh đá vào người Nhung Hách, lung tung lộn xộn nói:
"Sắp căng tới rách rồi, ngài rút ra đi... Hu hu... Em đau quá..."
Nhung Hách không ngờ được phản ứng của Sở Mộ sẽ lớn tới như vậy, hắn biết rõ chỗ kia không hề bị thương nên hẳn là sẽ không đau tới vậy, thật vất vả mới cắm vào được tất nhiên Nhung Hách không định rời khỏi cái nơi làm hắn cực kỳ sung sướng này, hắn ghì chặt Sở Mộ đang quấy, bắt đầu đâm rút.
Nhận thấy Nhung Hách không những không rút ra mà còn đâm rút vào huyệt đạo đang đau căng của mình, trong lòng Sở Mộ càng ngày càng thấy ấm ức, tức thì cảm thấy nam nhân vừa rồi còn dịu dàng với mình đã biến mất rồi.
Tiếng thở dốc của nam nhân dừng bên tai y, Sở Mộ không hề cảm nhận được chút sung sướng nào, y thật sự rất rất đau.
dương vật thô to không ngừng ra vào trong cơ thể y, kéo theo một chút thịt huyệt đỏ hồng ra rồi lại mạnh mẽ thúc vào, đường đi thật chặt, cứ như muốn níu lại dương vật không cho nó rời đi vậy.
Nhung Hách thúc mạnh mấy cái mới thấy không đúng, người trong lòng ngực dường như quá mức an tĩnh rồi, vừa nãy còn giãy giụa ầm ĩ hiện giờ mềm nhũn tựa vào ngực hắn, không hề kêu thêm một tiếng nào nữa.
Vẻ mặt Nhung Hách khôi phục một chút tỉnh táo, hắn kéo Sở Mộ đang vùi trong ngực mình ra, nhận thấy gương mặt xinh đẹp kia đang phủ đầy nước mắt, y cứ cắn môi dưới lặng lẽ rơi lệ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Mộ khiến trái tim Nhung Hách âm ỉ đau đớn, lúc này hắn mới hiểu rõ Sở Mộ không nói dối, y thật sự rất đau.
Nước mắt không ngừng trào ra từ đôi mắt đen láy, Nhung Hách cuống lên, hắn gấp gáp dựa lại gần hôn hết nước mắt trên mặt y.
Sở Mộ không nói gì, cũng không làm bất cứ thứ gì.
Nhận ra bản thân không tài nào có thể hôn sạch nước mắt trên mặt kia, Nhung Hách khẽ mở miệng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Sở Mộ:
"Đừng, đừng khóc..."
Tiếng nói phát ra thật khó khăn, dường như thật sự không quen nói tiếng Sở nên ực kỳ trúc trắc.
Phát âm không thể nói là dễ nghe nhưng lại khiến Sở Mộ ngây ngẩn cả người, bởi y nghe được trong giọng nói kia mang theo sự thương tiếc.
Ngay sau đó Sở Mộ càng khóc dữ dội hơn, chỉ là lần này y khóc thành tiếng, thút tha thút thít cực kỳ đáng thương.
Nhung Hách càng luống cuống hơn, tiếp tục trúc trắc nói:
"Xin... Xin lỗi..."
Thật ra Sở Mộ cũng không tức giận bao nhiêu, chỉ là trong hoàng cảnh như vậy y cảm thấy bản thân như đang bị lừa, nếu Nhung Hách biết nói tiếng Sở thì hắn đã nghe hiểu những gì Sở Mộ nói, vì sao vừa rồi lại không nói một câu làm y hiểu lầm hắn không hiểu được y nói gì.
Nhận ra thật sự không còn cách nào khác, Nhung Hách bèn cúi đầu ngậm lấy đôi môi sưng đỏ kia, nuốt hết tiếng khóc của y xuống cổ họng, hạ thân nhẹ nhàng đâm rút.
Sở Mộ đẩy đẩy hắn ra, mãi tới khi Nhung Hách thúc vào một chỗ khiến cả người y run lên, huyệt đạo cũng chặt thêm mấy phần.
Phát hiện được sự khác thường của y, Nhung Hách ngừng lại, hắn hơi suy tư một lúc rồi thử chọc vào nơi kia.
Cả người Sở một bắt đầu run rẩy, dương vật vốn bởi vì đau đớn mà mềm xuống cũng ngẩng đầu lên, huyệt thịt như cái miệng nhỏ tham ăn cắn lấy dương vật Nhung Hách không buông.
Nhung Hách cuốn lấy cái lưỡi mềm mại mút mát một lúc mới rời khỏi miệng y, tiếng rên rỉ bị kẹt trong cổ họng lập tức tràn ra, thanh âm ngọt ngào quyến rũ rót vào tai nam nhân, hắn nảy ra ý xấu nắm chặt eo nhỏ của Sở Mộ, bắt đầu chọc mạnh vào điểm kia.
"A... Đừng... Đừng chọc nữa... A..."
Tuy Sở Mộ nói vậy nhưng tất nhiên Nhung Hách không nghe theo, hắn nhận ra chỗ đó khác biệt, tên nhóc đang kề trên bụng hắn thích thú phun ra chất lỏng, dịch nhờn nửa trong suốt chảy ra từ quy đầu hồng nhạt, khiến bụng của cả hai đều nhớp nháp không chịu được.
Huyệt đạo cắn thật chặt, mỗi lần tiến vào đều cảm thấy như quy đầu đang phá đi từng tầng từng tầng vật cản, nhưng sau khi qua được nơi ấy lại biến thành mị thịt bao bọc lấy nó, như đang lấy lòng mà thay nhau mút thân trụ.
Sở Mộ bị chọc tới không thở nổi, thân thể đang treo trên không bị Nhung Hách ôm vào ngực, nam nhân đâm chọc vừa nhanh vừa mạnh, dương vật Sở Mộ cũng theo đó đong đưa vẩy ra mấy giọt chất lỏng trong suốt.
Y níu chặt lấy bả vai Nhung Hách, ngay cả móng tay cũng bấm sâu vào vai nam nhân, trong miệng đứt quãng lầu bầu mấy câu:
"Nhẹ chút... Hu... Nhẹ... Nhẹ thôi..."
Nhung Hách đâm chọc y như phát điên, tới nỗi trên bụng Sở Mộ cũng bị chọc tới nhô lên, nhìn tới chỗ kia càng khiến Nhung Hách thấy kích thích tới đỏ cả mắt.
Dáng vẻ này của nam nhân làm Sở Mộ thấy sợ hãi, y lại dùng chiêu khóc lên, nắm lấy một lọn tóc của Nhung Hách:
"Em đau... Ngài... Ngài nhẹ một chút được không..."
Sở Mộ biết nói vậy nam nhân sẽ đau lòng vì y.
Thật ra y cũng không đau tới như vậy, chỉ là cảm giác sung sướng truyền tới từ sâu trong thân thể khiến y cảm thấy hồi hộp cùng hoảng sợ, y trở nên quá dâm đãng, mà y lại không muốn mình trở nên như vậy.
Động tác của Nhung Hách quả nhiên chậm lại, hắn tạm dừng một lát sau đó đẩy ngã Sở Mộ lên giường, gấp hai chân y lên, tư thế này có thể nhìn thấy rõ ràng nơi đang gắn kết với nhau của hai người, cửa huyệt bị thao đến vừa mềm vừa đỏ, xung quanh vì cọ xác mà nổi lên một tầng bọt trắng, mỗi một nếp nhăn đều bị căng ra, gắt gao kẹp chặt lấy dương vật thô dài.
Hơi thở của Nhung Hách càng thêm gấp gáp, mắt cũng dần đỏ cả lên, cái tay đang giữ hai chân Sở Mộ càng nắm chặt thêm, lúc này Sở Mộ mới thật sự cảm thấy đau, y nhè nhẹ vươn tay, định gỡ cái tay nam nhân đang ở trên đùi mình ra nhưng lại bị động tác đâm chọc đột ngột của nam nhân cắt ngang.
Lúc này Sở Mộ đành phải bám lấy tấm thảm dưới thân, khe khẽ hít thở:
"A... Chậm một chút... A... Chậm...."
Cái mông cong mềm bị Nhung Hách nâng lên, hắn thao mạnh thêm một phát nữa, quy đầu cọ qua điểm mẫn cảm làm thịt huyệt cắn chặt lại, khi dương vật được rút ra thì thịt non bên trong cũng bị kéo ra theo một ít, thịt huyệt đỏ hồng mang theo bọt trắng lại bị thao trở vào.
Nhung Hách tựa như tên nhóc tóc chỏm vừa mới được khai trai, ấn Sở Mộ trên giường không ngừng thao lộng.
Trong lều vải vang lên tiếng nước dính nhớp cùng với âm thanh va chạm bạch bạch, tinh hoàn Nhung Hách đụng vào mông Sở Mộ, cánh mông trắng nõn bị đánh tới đỏ bừng đau rát.
Không được tựa vào ngực nữa nên Sở Mộ cảm thấy có hơi lạnh, y hít hít mũi, ấm ức ôm chân sụt sịt:
"Ngài chậm một chút... Em... Em không chịu nổi..."
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Mộ làm chuyện này, làm sao có thể chịu nổi kích thích như vậy.
Tiếng 'bạch bạch' vẫn luôn quanh quẩn bên tai, ngay cả nơi bị cọ xát ở cửa huyệt cũng sinh ra một loại cảm giác tê dại sung sướng.
"Phu... Phu quân..."
Sở Mộ tựa như một con thiên nga giãy chết, nghẹn giọng nói câu kia.
Đôi tay đang vịn đùi của y căng cứng, cả người run lên, dương vật giữa hai chân phun ra mấy giọt tinh dịch, có lẽ là do đã bắn một lần rồi nên lần này tinh dịch không đặc như trước nữa, chất lỏng nửa trong suốt bắn lên ngực cùng bụng Sở Mộ, lúc y bắn tinh thì huyệt đạo phía sau cũng đột nhiên xoắn chặt lại, chuyện rút ra trở nên hơi khó khăn.
Nhung Hách bị y kẹp tới kêu lên một tiếng, nhân lúc huyệt đạo đang cao trào vì bắn tinh nhanh chóng đâm rút mấy cái.
Sở Mộ còn chưa kịp bình tĩnh lại đã tiếp tục bị thao lộng, mắt không khống chế được chảy ra mấy giọt nước mắt, xuôi theo khóe mắt đỏ hồng rơi xuống tấm thảm trắng tuyết.
Ngực y khe khẽ phập phồng, đầu óc hơi mơ hồ, miệng lẩm bẩm:
"Không... Không... Sẽ... Sẽ hỏng mất..."
Nhung Hách thấy y đáng thương, buông chân y ra rồi lại ôm lấy cơ thể mềm mại vào ngực mình, lần nữa hôn xuống nước mắt còn vươn trên khóe mắt, vụng về an ủi:
"Đừng khóc mà..."
So với hai lần trước thì câu nói này lưu loát hơn rất nhiều, chỉ là phát âm vẫn mang theo ngữ điệu của dị tộc.
Hiện tại nghe được giọng nói của Nhung Hách, cửa huyệt của Sở Mộ co lại theo phản xạ có điều kiện, Nhung Hách cũng ôm y nhanh chóng thúc vào mấy chục lần rồi bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể y.
Sở Mộ run lên vì bị kích thích, rụt vào ngực Nhung Hách, cơ thể khắc sâu cảm giác khi bị dương vật bắn tinh, từng dòng lại từng dòng bắn lên vách tường bên trong.
Mãi tới lúc bắn xong Nhung Hách mới rút dương vật nửa mềm ra, tinh dịch trong cơ thể cũng men theo cửa huyệt đã đỏ lên mà chảy ra, Nhung Hách không dám nhìn thêm nữa, hắn kéo chăn qua đắp lên thân thể trần trụi của Sở Mộ, cúi người hôn hôn cái trán đẫm mồ hôi của y:
"Em... nghỉ ngơi..."
[...] Lúc Nhung Hách quay lại thấy Sở Mộ đang rút vào chăn, hắn cho là y đã ngủ rồi nên động tác cũng cố gắng nhẹ nhàng, vừa đi tới mép giường đột nhiên nghe thấy được một hồi tiếng khóc nho nhỏ, âm thanh kia thật áp lực, ngắt quãng truyền vào tai hắn.
Nhung Hách vội vàng xốc chăn lên, thiếu niên cả người trần trụi bị phủ kín bởi dấu vết hoan ái, y ôm lấy đầu gối, cuộn người thành một cục rồi chôn mặt vào đó, lưng cong thành một đường cong xinh đẹp, tinh dịch từ cửa huyệt đang chảy ra trên đùi dần khô lại kết thành mảng trắng, nhưng Nhung Hách lại không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp này, hắn khom lưng ôm lấy Sở Mộ vào ngực, nhìn thấy đôi mắt đã khóc tới mức sưng đỏ kia, cũng không biết đã khóc hết bao lâu rồi nữa, trong mắt đã không thể tuông ra thêm nước mắt nước nữa, cả người cũng đang nấc lên rất là đáng thương.
Nhung Hách không hiểu y bị làm sao, vốn luôn không biết ăn nói nên hắn cũng không biết phải nói gì để an ủi, chỉ có thể lặp lại:
"Đừng... Đừng khóc..."
Bàn tay to rộng phủ lên lưng Sở Mộ, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro