Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

76. Đơn phương thầm lặng 16, 19-20, 23

[Bách An x Nhan Vũ]

Thời tiết âm u, ánh đèn vàng mập mờ bao phủ hai người trên giường.

Nhan Vũ nửa nằm nửa quỳ trên giường, quần lót bị kéo xuống đầu gối, mặt vùi vào chăm, ngón tay nắm chặt drap giường đến trắng bệch. Cậu bị xoa nắn không nặng không nhẹ ở phía sau khiến cả người như sắp bị nướng chín.

Bách An vẫn là sắc mặt bình tĩnh như ban đầu, quần áo chỉnh tề ngồi trên giường, ngón tay dính đầy thuốc mỡ chậm rãi ấn ấn, vuốt ve xung quanh cái miệng huyệt sưng đỏ.

Nhan Vũ cố gắng nhắm mắt, lông mày nhíu chặt chịu đựng sự động chạm của Bách An. Cả người cậu căng cứng, cơ thịt ở vùng bụng - thắt lưng đang co giật liên hồi.

Chỉ có cậu và Bách An.

Riêng tư như vậy càng khiến cậu thêm khẩn trương.

Khẩn trương đến mức... Tính khí trước mặt dường như có xu thế ngẩng đầu.

Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa, cố đập mạnh tay xuống giường, nghiến răng nghiến lợi:

"Đủ chưa?"

Vừa dứt lời, ngón tay đang xoa nắn ở mép miệng huyệt với vào trong tìm tòi, nơi bị ma sát đến sung huyết lập tức truyền đến một trận đau nhức. Nhan Vũ co rúm người, ngón tay Bách An trượt ra một chút rồi lại nhanh chóng tiến đến, thoa thuốc mỡ bên trong thành vách.

Nhan Vũ càng đau càng cảm thấy xấu hổ, nỗi xấu hổ kích thích dục vọng, cậu cắn môi cố kiềm chế dục vọng đang sôi trào, hai tay càng túm chặt drap giường hơn.

Có lẽ là Nhan Vũ quá căng thẳng nên Bách An tạm thời dừng lại. Anh đảo mắt nhìn xuống thì phát hiện Nhan Vũ đã cương. Qua một tích tắc sửng sốt, anh lại bôi thêm chút thuốc mỡ lên tay rồi dò vào trong vẽ loạn, lúc rút ra không trực tiếp thu tay mà là trượt ra xoa nhẹ lên đáy chậu. Trong lúc đó, khuỷu tay Nhan Vũ không thể chống đỡ được nữa, thắt lưng ngã xuống, cậu thẹn thùng gắt lên:

"Anh làm cái gì đó!"

Bách An không nói gì, chen vào giữa hai chân Nhan Vũ, sau đó cầm lấy tính khí của cậu.

"Hừ..."

Cho dù Nhan Vũ luôn kiềm chế nhưng vẫn không thể bật ra tiếng kêu đau.

Trong những lần làm tình, chỉ có hai lần Nhan Vũ dè dặt. Lần thứ nhất là khi cùng Bách An quay cảnh giường chiếu, lần thứ hai chính là hiện tại. Chỉ trải qua hai lần, quan hệ của cậu và Bách An đã biến đổi rất nhiều nhưng cậu vẫn không muốn lộ ra bất kỳ cảm xúc si mê nào.

Trên tay Bách An còn vương thuốc mỡ, cảm giác vừa nóng vừa trướng ở phía sau còn chưa tan, phía trước đã bị sung sướng kích thích. Nhan Vũ đành phải vùi mặt vào chăn để đỡ phải phát ra âm thanh kỳ quái nào đó.

Tiếng hừ hừ đầy nhẫn nhịn truyền vào tai Bách An, anh nhìn thân thể đỏ au của Nhan Vũ, ánh mắt tối xuống. Cánh tay đang vòng quanh eo Nhan Vũ khẽ cử động, lật người dưới thân từ úp sấp thành ngửa mặt lên đối diện với anh.

Bách An một tay đè vai Nhan Vũ, tay kia hoạt động trên tính khí của cậu. Anh cúi người hạ một nụ hôn lên môi Nhan Vũ, sau đó là gò má, cổ cùng ngực...

Hô hấp của anh dần nóng rực theo Nhan Vũ đang động tình, không tiếp tục đi xuống mà là kiềm nén nhiều lần hôn lên cổ cậu, bàn tay nhanh chóng tuốt lộng. Nhan Vũ cảm nhận được cao trào tràn tới, cậu quay đầu đẩy Bách An, thân thể run lên, tính khí phát tiết trong tay Bách An.

"Được rồi."

Bách An khẽ thầm thì bên tai Nhan Vũ.

Nhan Vũ im lặng, cáu giận túm cổ áo Bách An kéo qua, môi dán môi, cắn xé như đang trút giận. Bách An mặc cho Nhan Vũ muốn làm gì thì làm, mơn trớn mặt cậu, đáp lại nụ hôn.

Bàn tay túm cổ áo đầu tiên là nắm thật chặt, sau đó buông ra. Hai tay Nhan Vũ ôm cổ Bách An, cánh môi khẽ tách ra, khoảng cách rất gần đủ để cảm nhận được hơi thở của nhau. Nhan Vũ ngượng ngùng nhìn Bách An, lại một lần nữa cảnh cáo:

"Anh không được gạt em."

Bách An thân mật dùng ánh mắt miêu tả đường cong của Nhan Vũ, nhìn đôi mắt đen nhánh đầy nghiêm túc kia. Anh cúi xuống hôn lên mi mắt đang khép:

"Ừ."

Ánh đèn vẫn mờ ảo, rèm cửa phấp phới lộ ra xuân sắc. Hai người trên giường quấn chặt lấy nhau, hôn môi triền miên.

[...] Bách An đặt thức ăn lên bàn rồi quay lại phòng sách, đập vào mắt anh chính là Nhan Vũ tựa người vào bàn, mu bàn tay áp lên má muốn hạ nhiệt nhưng càng hạ lại càng nóng.

Phát hiện Bách An quay lại, Nhan Vũ nhanh chóng đứng thẳng người, ý đồ che lấp phản ứng cơ thể. Bách An vẫn bình tĩnh như trước, đi tới trước mặt cậu, vuốt ve lỗ tai đang đỏ bừng, cúi người hôn một cái rồi thầm thì:

"Ăn cơm trước hay làm trước?"

Nhan Vũ vẫn rất thích nhìn dáng vẻ đạo mạo của Bách An, bây giờ lại đột nhiên oán giận. Anh nhìn còn không hiểu sao? Hỏi cái gì mà hỏi, vì sao nhất định phải để cậu nói ra?

Nhan Vũ rất buồn bực, nhịn một hồi rồi dứt khoát vịn tay lên vai Bách An, hôn lên khóe miệng anh, dùng hành động thay thế câu trả lời.

Nụ hôn này như công tắc giải phóng dục vọng mà Bách An đã áp chế. Bách An áp sát kịch liệt hôn Nhan Vũ, ngón tay cởi khóa kéo, cởi quần của cậu, ôm người đặt lên bàn.

Một đôi tay mò vào từ vạt áo, lần lên phía trên. Lúc này Nhan Vũ mới hiểu 'làm' của Bách An không giống 'làm' của cậu. Cậu cho rằng 'làm' chỉ là khẩu giao mà thôi, nhưng hiển nhiên ý của Bách An là làm tình.

Chần chừ một lúc, Nhan Vũ giơ tay lên để Bách An cởi áo cậu, sau đó một lần nữa quấn lấy nhau.

Hiểu rõ phải làm gì, Nhan Vũ không khỏi khẩn trương, tính khí trong quần lót hoàn toàn cương lên, cùng lúc đó nụ hôn của Bách An dần dịch xuống dưới, thứ gì đó trên bàn bị hất đổ, lưng Nhan Vũ dán hẳn lên mặt bàn lành lạnh.

Nửa ly sữa tươi rớt xuống đất, dĩ nhiên không bị vỡ mà chỉ lăn sang một bên, sữa đổ ra ngoài tạo thành một vệt trắng thật dài tựa như nụ hôn Bách An trải dài từ bên cổ xuống bụng nhỏ, nối liền thành một vết tích mập mờ.

Quần lót bị cởi ra, nhận thấy Bách An định làm gì, Nhan Vũ vội vã nhỏm dậy ngăn cản:

"Bách An, đừng..."

Lời còn chưa dứt, hạ thể đã bị Bách An ngậm vào.

"Ưm..."

Cậu chống tay ngả người về phía sau, nửa người trên tạo thành đường cong mềm mại đầy yếu đuối. Hai chân rung động không có điểm tựa, rất nhanh quần dài và quần lót trên mắt cá chân bị ném xuống đất, hai chân thon dài bị Bách An ép về phía trước ngực.

Nhan Vũ cắn môi, trên mặt nhuốm đầy tình dục, ngón tay nắm chặt mép bàn, khi thì mất khống chế nâng cao eo, khi thì lại muốn lui về phía sau, chỉ có hơi thở ồ ồ của Bách An phun ra nuốt vào bên dưới đầy điêu luyện.

"Bách An..."

Nhan Vũ cảm nhận tính khí được ấm áp bao trùm, còn có thứ gì đó mềm mềm nóng nóng an ủi, sảng khoái khiến cậu rũ rượi, kiềm lòng không đặng gọi tên Bách An. Nhan Vũ vươn tay, bàn tay đang ép chân Nhan Vũ nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen, Bách An ngậm tiểu Nhan Vũ cũng càng thêm sâu.

Khoái cảm trùng kích, chỉ hơn mười phút sau Nhan Vũ đã cảm thấy một luồng hơi nóng sôi trào trong thân thể. Cả cơ thể cậu căng cứng, Bách An thối lui nhưng vẫn bị tinh dịch bắn lên cổ áo.

Vừa phát tiết xong, ánh mắt Nhan Vũ vẫn còn tan rã, bàn tay nắm chặt tay Bách An cảm nhận được sức kéo, sau đó cậu bị ôm ngang lưng. Cậu ngồi trên bàn, mê man tiếp nhận nụ hôn của Bách An, cho đến khi cậu cảm thấy có một ngón tay dò vào trong cơ thể thì mới hoảng sợ lui về phía sau, ánh mắt ngơ ngác nhìn anh.

"Ở đây hay là lên giường?"

Âm thanh Bách An như chìm trong lửa, trầm thấp mà ẩn đầy dục vọng.

Nhan Vũ nhớ lại sung sướng lần trước, cái loại cảm giác giả tưởng này lập tức lan khắp cơ thể từ nơi bị Bách An đụng chạm, tiếng thở dài đầy mập mờ, thân thể lõa lồ cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

Hàng đĩa ở tầng cuối cùng nhập nhèm trong mắt Nhan Vũ, cậu mím môi ôm Bách An:

"Lên giường."

"Ừ."

Bách An cúi người ôm Nhan Vũ đi vào phòng ngủ, đặt người lên giường, ghé vào tai cậu nói một tiếng 'chờ một chút' rồi đứng dậy ra ngoài.

Trên chăn là mùi hương của Bách An, Nhan Vũ cả người trần trụi nằm bên trên, thân thể vì vừa đạt cao trào và nghĩ đến sự tình tiếp theo mà ửng đỏ.

Sau một lúc, Bách An quay lại, cởi quần áo rồi lên giường, đầu gối chen vào giữa tách hai chân Nhan Vũ. Anh vừa nghiêng người Nhan Vũ, nhấc cao một chân của cậu vừa vuốt ve vòng quanh bắp đùi. Sau đó, Nhan Vũ cảm thấy một trận mát lạnh, không khỏi run lên, một ngón tay dính dầy chất lỏng đã với vào trong thân thể cậu.

Thì ra... Lúc này Bách An đi lấy dịch bôi trơn?

Lúc Nhan Vũ đang run rẩy thì Bách An đang cúi người hôn từ bụng nhỏ lên cánh môi mềm mại kia. Anh ngậm lấy điểm đỏ đáng yêu trên ngực Nhan Vũ, đầu lưỡi liếm mút yêu thương. Nhan Vũ không cảm thấy quá thoải mái, dù sao ngón tay bên dưới vẫn không ngừng mở rộng, mò sâu vào thành ruột tỉ mỉ nghiên cứu bên trong. Tuy vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy rất ngứa, cả thân thể đều bị Bách An làm cho nhũn ra, không biết từ lúc nào tiếng thở dốc đã biến thành rên rỉ, như tiếng nỉ non nũng nịu đầy đáng yêu.

Nhan Vũ bị âm thanh dâm đãng kia làm cho hoảng sợ, đỏ mặt đẩy Bách An, lời nói đứt quãng xen lẫn tiếng thở hổn hển:

"Được... Được rồi... Anh... Vào đi..."

Hơi thở Bách An nóng rẫy, buông tha đầu ti để liếm lên xương quai xanh cùng cần cổ Nhan Vũ. Lúc hầu kết bị hôn hết lần này đến lần khác, vành tai bị ngậm lấy thì phía dưới được dịch bôi trơn làm ướt mà phát ra âm thanh dính nhớp.

Nhan Vũ khiếp sợ nghe âm thanh phát ra ở cửa sau, trên người như bốc lên một ngọn đuốc thiêu rụi da tóc trên đầu cậu, cảm giác khó chịu vì dị vật xâm lấn lan tỏa khắp người trong nhạc nền đầy tình sắc.

Ngón tay rút ra, nụ hôn Bách An từ tai dời sang môi Nhan Vũ, bắp đùi bị đẩy cao, tính khí hừng hực tiến vào vách thịt mềm mại, kéo căng miệng động xinh xắn.

"A..."

Nhan Vũ túm lấy cánh tay Bách An, theo Bách An tiến vào mà lúc thì siết chặt tay Bách An, lúc thì buông lỏng hòng giảm bớt cơn đau đớn khó có thể giải quyết.

Cùng lúc đó, Bách An bóp nhẹ cằm dưới Nhan Vũ, đầu lưỡi chen vào cuốn lấy lưỡi Nhan Vũ. Đợi đến khi đã vào toàn bộ, anh cố kiềm chế xao động muốn tiến công, lặng lẽ chờ Nhan Vũ thích ứng.

"Đau..."

Tóc mái Nhan Vũ ướt đẫm mồ hôi, màu đen của tóc như điểm xuyết cho đôi ngươi ướt át, càng lộ rõ dung nhan tuấn tú. Cậu tự dưng cảm thấy rất uất ức, trong hốc mắt đong đầy hơi nước.

Bách An chấn động, trong nháy mắt hơi thở trở nên nặng nề nhìn Nhan Vũ đăm đăm. Sau đó anh hôn mạnh xuống môi cậu, hạ thân cũng bắt đầu tiến công thần tốc, mang theo nụ hôn đầy dục vọng bắt đầu công kích.

"A..."

Thành vách mẫn cảm mà yếu ớt bị ma sát, tiếng kêu tràn ra khỏi miệng Nhan Vũ không biết là đau đớn hay là rên rỉ.

Va chạm dần nhanh hơn, phá vỡ thân thể đang căng cứng của cậu, khiến dịch bôi trơn càng vào sâu hơn nơi đầy ấm áp.

Nóng, nóng từ trong ra ngoài, lửa nóng ma sát trong thân thể cậu dấy lên ngọn lửa dục vọng sôi trào. Hai loại lửa quấn lấy nhau, cuối cùng bùng cháy ở một điểm nào đó, thiêu đốt toàn thân.

Sau khi đợi Nhan Vũ thích ứng xong, tấn công dịu dàng biến thành hung mãnh, đánh vào điểm G như trong trí nhớ, quả nhiên thấy Nhan Vũ run rẩy kịch liệt. Anh liên lục va đập về nơi ấy, chỉ mới mười mấy cái mà Nhan Vũ đã bị cảm giác tê dại ào ạt xâm lấn khiến cậu mất khống chế, tiếng rên rỉ bật ra rất tự nhiên.

"A... A... Bách An..."

Tiếng rên rỉ từ trong tâm lan tràn ra khóe môi, chưa kịp phát ra đã bị sức va đập mạnh bạo tiếp theo đánh gãy, sau đó tiếng kêu vô thức tràn ra nhuốm đầy dâm dục trong cơn tàn sát mệt mỏi của tính khí tấn công cơ thể.

Thắt lưng Nhan Vũ bị giữ chặt, hai chân vòng quanh eo Bách An, mắt cá chân giao nhau sau lưng anh, mu bàn chân cong lên, ngay cả ngón chân cũng phiếm hồng trong căn phòng phủ đầy tình dục.

Bỗng nhiên hai chân bị Bách An kéo ra thật xa, chân bị ép đẩy cao đến mức thắt lưng rời khỏi mặt giường. Bách An nhìn nơi giao hợp của hai người, phát mạnh lên cái mông căng đầy thịt bị va đập đến đỏ ửng của cậu.

"Nhan Vũ..."

Âm cuối mang theo dục vọng sâu sắc, nhìn mắt Nhan Vũ đong đầy hơi nước, anh không chút lưu tình tiếp tục trừng phạt đến khi Nhan Vũ bật khóc mới cúi người thì thào bên tai cậu:

"Sau này phải dính lấy tôi nhiều hơn nữa."

Tinh thần Nhan Vũ sắp bị chạm vỡ, trong cơ thể không ngừng ngứa ngáy, rất nhanh bị tính khí cứng rắn ma sát mà thoải mái, nhưng theo tính khí rút ra rồi lại mau chóng vọt vào chỗ sâu trong cơ thể, từng đợt trống rỗng khó nhịn nhen nhóm, cảm giác vừa sung sướng vừa tê dại cứ theo đó lan tràn toàn thân.

"Ưm... A..."

Cậu chưa bao giờ trải nghiệm lần làm tình nào thoải mái như thế, cố gắng lắm mới nghe rõ lời Bách An trong cơn kích thích không ngừng, đáy lòng đầy chua xót, ghen tuông truyền đến chóp mũi, nước mắt rơi tí tách.

"Tôi sẽ không đi."

Bách An nhìn Nhan Vũ, bóp chặt eo cậu, va chạm càng thêm kịch liệt. Sung sướng về tâm lý và sinh lý khiến Nhan Vũ bật khóc nức nở, cậu vẫn rất xấu hổ khi phải ở trên giường nói mấy lời âu yếm, đặc biệt khi bây giờ còn bị vây trong thế yếu, lúc này trong lòng cậu đột nhiên sinh ra cảm xúc ỷ lại Bách An mà trước đây chưa từng có, mất khống chế bật ra từng chữ:

"Anh hai... Mạnh... Mạnh nữa lên..."

Cách nhau năm tuổi cùng với các loại chăm sóc đầy kiên nhẫn của Bách An khiến Nhan Vũ gọi một tiếng anh cũng không quá đáng. Bách An chợt dừng lại, bỗng nhiên ôm chặt Nhan Vũ vào lòng, hung bạo đỉnh thẳng vào trong. Cậu không kiểm soát được bản thân, há miệng hét lớn:

"Anh... Anh ơi... A... Bách An... Aaaa...."

Nhan Vũ bị chìm trong thế tiến công đầy kịch liệt cùng thô bạo, lỗ sau co rút không có quy luật, tiểu Nhan Vũ co giật bắn ra.

Bách An vẫn không ngừng lại nhưng giảm bớt tốc độ kịch liệt. Sau một lúc, anh hạ Nhan Vũ xuống giường, lót gối dưới eo, dạng rộng hai chân cậu rồi một lần nữa chen vào hang động mềm mại nóng bỏng, đột phá giới hạn của đối phương.

Nhan Vũ bị làm đến hết hơi, chỉ có thể mặc cho tiếng rên rỉ tự động lan tỏa khắp phòng.

Càng về sau, cậu càng bị sung sướng như thủy triều va đập đến chết lặng, hai tay chống xuống giường, có đôi khi vì quá mệt mỏi mà khuỷu tay chùng xuống, hai chân dang rộng, cậu dùng nơi yếu ớt nhất tiếp nhận đâm chọc dũng mãnh của Bách An.

Thân thể rất thành thật, tính khí mềm nhũn chậm rãi vùng lên, Bách An giữ chặt hai chân vô lực của cậu, ép lên trước ngực, từ bên trên cố gắng đập mạnh xuống thân thể Nhan Vũ.

"Hư hư... A... Anh ơi... Nhẹ, nhẹ một chút... A..."

Bách An tăng nhanh tốc độ đâm rút, thấp giọng gọi cậu:

"Nhan Vũ..."

Nhan Vũ bị động tác chợt tăng tốc của anh khiến cho tính khí cương lên, cố gắng túm chặt drap giường dưới thân, âm thanh rên rỉ vừa hổn hển vừa phập phồng đầy yêu kiều.

Tất cả âm thanh ấy lọt vào tai Bách An khiến gân xanh nổi đầy mu bàn tay, thân thể trầm xuống, vội vàng cắm vào không biết bao nhiêu lần, đĩnh mạnh một cái, một luồng nhiệt nóng bỏng bắn sâu vào bên trong.

Trong cơ thể Nhan Vũ đã bị ma sát đến mềm nhũn, bị chất lỏng phun chảy tung tóe. Trong tiếng kêu la mềm mại đầy dâm đãng, cơ thể cong lên một đường vòng cung xinh đẹp, cả người căng lên, lần thứ hai bắn ra.

Trải qua cơn tình ái mãnh liệt, Bách An thở hổn hển, ôm Nhan Vũ hôn môi.

Nhan Vũ đuối sức, yếu ớt vịn vai Bách An, cùng anh nhấm nháp an ủi.

Cậu đã sớm phát hiện Bách An rất thích hôn cậu, cũng rất thích ôm cậu... Những hành động này tuy lặng lẽ nhưng từ môi lưỡi và các ngón tay đều không thể che giấu tình yêu cùng sự cưng chiều khiến cậu mụ mị.

Tính khí được rút ra, tinh dịch cũng từ miệng lỗ sau chảy ra một chút. Nhan Vũ ngừng lại, mở mắt ra nhìn, sau đó mới phát giác:

"Anh không... Không mang bao?"

Bách An dây dưa môi cậu một lúc mới buông ra:

"Trong nhà không có."

"....."

Khó trách cậu lại cảm thấy nóng như vậy, mệt mỏi như vậy!

Bách An giải thích thêm:

"Tôi chưa từng dẫn ai về nhà."

Không dẫn ai về nhà, cũng không có ý định dẫn ai về nhà, cho nên trong nhà hoàn toàn không có thứ như bao cao su, mà cậu là người đầu tiên.

Nhan Vũ bị những lời kia lấy lòng, mặt đỏ tía tai ôm chặt Bách An, chứng nào tật nấy, hung dữ nói:

"Là anh bảo em dính lấy anh, anh đừng hối hận!"

"Không hối hận."

Nhan Vũ: "....."

Cậu nhìn Bách An đăm đăm, thẹn thùng ưm ưm vài tiếng, bỗng nhiên đè gáy Bách An, ngửa đầu hôn môi anh.

Dục vọng bùng phát, Bách An tách chân Nhan Vũ sang hai bên, một lần nữa tiến vào thân thể cậu, dịu dàng chuyển động, ái tình như lũ mùa xuân lan tràn trong phòng ngủ, cả căn phòng chìm đắm trong xuân sắc.  

[...] Nhan Vũ ngồi trong phòng, mắt mở trừng trừng nhìn cậu và Bách An dây dưa trên màn ảnh, thầm mắng bản thân đến máu chó đầy đầu [...].

Cậu cố gắng nhìn bản thân bị Bách An tiến vào, rốt cuộc sự xấu hổ đè nén nãy giờ bùng phát, luồng nhiệt trào lên thiêu đốt đến ù tai, tiếng tim đập kịch liệt chấn động màng nhĩ của cậu. Cậu vùng vằng đứng dậy:

"Em muốn đi..."

Ba chữ nhà vệ sinh chưa kịp thốt ra, cậu đã bị Bách An ôm vào lòng.

Lý do viện cớ bị vạch trần, Nhan Vũ cũng không vờ vịt nữa, hung hăng nhéo vai Bách An, gào lên:

"Em không xem!"

Bách An cười khẽ, im lặng nhìn gương mặt và cần cổ hồng hồng của Nhan Vũ rồi nghiêng đầu hôn môi.

Nhan Vũ không muốn xem cũng như không muốn Bách An xem, cậu ngừng một chút, chủ động đáp lại nụ hôn của Bách An. Chỉ trong chốc lát, hai người đã quấn chặt lấy nhau.

Nhan Vũ chống tay lên bàn, áo bị ném xuống đất, quần bị kéo xuống hơn phân nửa. Vòng eo hạ thấp, mông lại nâng cao, xương vai như cánh bướm phập phồng theo từng rung động của Bách An, cánh bướm như muốn tung bay khắp bầu trời xanh thẳm.

Cảnh phim trên màn chiếu vẫn tiếp tục, bất luận là Nhan Vũ trên phim hay ngoài đời thực đều rên rỉ dưới thân Bách An, hai âm thanh lúc chồng lúc giao, biến thành thuốc kích thích tiệc tình đầy nhục dục.

Khuỷu tay bị cấn đỏ, Nhan Vũ bị lật qua, hai chân khoác lên khuỷu tay Bách An, cái mông bị nâng lên, tiếp nhận va chạm trực diện. Cậu ôm cổ Bách An, ngửa cổ ra sau đầy ham muốn, Bách An hạ những nụ hôn vụn vặt lên cổ, lên ngực cậu...

Nhan Vũ cảm thấy thật khó chịu, nhất mực muốn lên giường nhưng mới đến phòng khách đã bị đè lên sô pha. Về phần lên giường như cậu mong muốn thì đã là đợt thứ hai.

Điện thoại di động reo vang, Nhan Vũ nửa quỳ nửa nằm trên giường rên rỉ, Bách An cầm di động cho cậu nghe máy, trên màn hình hiện tên người đại diện. Cậu muốn tạm thời ngừng lại để nghe điện thoại nhưng Bách An lại giữ chặt hông, không chịu buông tay. Cậu không thể làm gì khác hơn là ấn nút nghe rồi đặt di động lên gối, cố gắng quên tính khí của Bách An trong thân thể cậu, kiềm chế hô hấp nghe điện thoại:

"Anh Lâm, có chuyện gì không?"

Từng nụ hôn nóng cháy rơi xuống lưng Nhan Vũ, một tay vuốt ve từ bắp đùi hướng lên trên, cậu run rẩy, vươn tay về phía sau túm lấy bàn tay hư hỏng kia.

"Là như thế này, 'Tình yêu thầm lặng' lại phá kỷ lục, Thanh Sắc Khuyển Mã gọi điện thoại hỏi hai đứa có muốn ký hợp đồng quay thêm không."

Bách An nắm tay Nhan Vũ, chậm rãi chuyển động.

Nhan Vũ đã thích ứng với cường độ xỏ xuyên mạnh mẽ, ma sát chậm rãi mang theo từng đợt khô nóng run rẩy, cậu nắm chặt tay Bách An, cúi đầu thở dốc vài tiếng rồi mới trả lời:

"Không, không ký."

[...] Lúc người đại diện nói đến hợp đồng mới thì Bách An chợt đâm mạnh thêm một chút, Nhan Vũ suýt chút nữa kêu thành tiếng, tay siết chặt drap giường. Cậu cắn răng, nhẫn nhịn nửa ngày mới không bật ra những tiếng rên rỉ.

"Thiếu gia? Em còn nghe máy không?"

Cậu cố gắng ổn định hô hấp:

"Nghe... Em... Anh Lâm, em không định... Không định ký hợp đồng nữa."

"Hả?"

Cho dù cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở nhưng không thể nào giấu được người đại diện.

Bách An lại đỉnh mạnh thêm hai cái, trên người Nhan Vũ đã ửng đỏ, cậu cố gắng quay đầu lại trừng mắt với Bách An, nhưng bởi vì hai mắt lấp lánh ánh nước nên chẳng có khí thế gì, cho đến khi vận động trở nên chậm rãi, cậu mới quay lại giải thích:

"Anh Lâm... Em... Em không làm nữa."

"Em muốn giải nghệ???"

[...] Lúc này Bách An cúi người cầm di động lên:

"Anh Lâm, bên em đã xử lý xong, chuyện của Nhan Vũ làm phiền anh. Bây giờ chúng em có việc, ngày mai liên lạc."

[...] Bách An cúp điện thoại rồi ném lên giường, giữ eo Nhan Vũ bắt đầu chuyển động mãnh liệt. Thân thể va chạm phát ra âm thanh càng ngày càng lớn, Nhan Vũ vừa sung sướng vừa giận:

"Bách An! Anh..."

Khí thế hung hăng bị cơn sóng cuộn trào đầy sung sướng cắt ngang, thay đổi thành cầu xin tha thứ:

"A... Chậm... Chậm một chút..."

"Bách An... Anh ơi... Đừng..."

"A... Xin anh..."

Dù Nhan Vũ cầu xin như thế nào, Bách An cũng quyết làm cậu đến mất khống chế, ép cậu la lớn hơn nữa, cuối cùng tuôn trào trong thân thể cậu.

[...] Lúc này Nhan Vũ đang bị Bách An ôm vào toilet tắm rửa, hai đùi vắt lên thành bồn tắm, ngón tay Bách An với vào trong đẩy tinh dịch ra ngoài. Sau một lúc, Bách An bỗng nhiên ghé sát tai Nhan Vũ nói gì đó, trong nháy mắt mặt cậu ửng đỏ. Theo hai cổ thân thể gần kề, cậu cắn môi ngẩng đầu.

Nước trong bồn tắm bập bềnh tràn ra, Nhan Vũ nắm lấy vai Bách An, sau hai tiếng rên rỉ, cậu cắn môi rồi rướn người tới. Bách An chớp mắt, đầy cưng chiều hôn cổ Nhan Vũ, ôm chân cậu, chuyển động thắt lưng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro