67. Hôn luyến 34-35
[Tần Tiêu x Ngụy Thất]
Sau khi Tần Tiêu trở về chung cư, liền ôm Ngụy Thất đặt xuống giường, dự định vào nhà bếp chuẩn bị chút canh gừng cho con ma men này, dù sao cảm giác say rượu cũng không tốt đẹp gì.Thế nhưng Tần Tiêu vừa mới xoay người liền nghe thấy âm thanh rên rỉ động lòng người truyền đến phía sau lưng, nghe giống như âm thanh của Omega đến kỳ phát tình, nhưng Ngụy Thất là beta sao có thể phát tình?
Nơi nào đó trên cơ thể nổi lên khô nóng, Ngụy Thất giật cổ áo loạn xạ, bộ ngực trần trụi nháy mắt được phơi bày trong không khí lành lạnh, dường như có chút an ủi được cơ thể đang nóng rực này.
"Nóng quá..."
Hai chân Ngụy Thất cọ lấy ga gường, thân thể cuộn tròn nghiêng ngả, ánh mắt mông lung lộ vẻ khát tình khao khát.
Chỉ một lúc sau trong phòng liền tràn ngập mùi của Omega đến thời kỳ phát tình, thân là Alpha Tần Tiêu khẽ nổi lên phản ứng như bản năng, hắn đi đến bên giường, túm một cái liền nắm được cánh tay của Ngụy Thất kéo dậy.
"Chết tiệt! Cậu không phải Beta sao?"
Tần Tiêu giống như thùng nước lạnh buốt dội xuống đỉnh đầu Ngụy Thất, trong nháy mắt hắn liền nhận ra bí mật lớn nhất của mình đã bị Tần Tiêu phát hiện.
"Anh... Thả tôi ra!"
Ở thời điểm này Ngụy Thất căn bản không phải là đối thủ của Tần Tiêu, giãy dụa vô lực lại càng giống như muốn còn chống cự.Mắt của Tần Tiêu tối lại thành một mảnh.
"Cậu không phải là Beta, cậu là Omega."
"Anh nói láo...."
Ngụy Thất run rẩy đôi môi đỏ mọng vô lực giải thích"
"Tôi không phải Omega! Tôi không phải!"
"Nếu như cậu không phải Omega vậy bộ dạng cậu bây giờ thì giải thích thế nào?"
Cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Ngụy Thất khẽ ướt cho dù bị bức đến hoàn cảnh không thể thối lui, hắn cũng dốc toàn lực đề giữ lại lòng tự trọng yếu ớt kia.
"Anh cút.... Cút đi!"
Tần Tiêu nhận ra được, lúc này Ngụy Thất giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, mặc dù tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể chống lại.
Tần Tiêu dang tay ôm lấy eo Ngụy Thất, đem cả người hắn tựa vào lồng ngực mình, khoảng cách gần trong gang tấc khiến cả hai càng rõ ràng cảm nhận được đối phương. Gương mặt lạnh nhạt của Ngụy Thất ở gần trong gang tấc, bờ môi bị cắn đến sắp chảy máu, trên lông mi rõ ràng đã đọng lại giọt nước trong suốt, bộ dạng như thẹn thùng lại giống như chống cự khiến người ta nhìn thấy mà tim đập thình thình.
"Tần Tiêu! Anh.... Ưm!"
Lời nói tiếp theo của Ngụy Thất đã bị nụ hôn nóng rực của Tần Tiêu nuốt trọn, cánh tay chắc khỏe giam cầm bên hông khiến hắn không thể cử động, đối phương luồn đầu lưỡi vào trong miệng của hắn, Ngụy Thất đột nhiên phản ứng kịp không chút do dự mà nghiến hai hàm răng xuống.
Tần Tiêu bị đau buông môi ra, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, hắn không những không giận mà còn cười:
"Ngụy Thất, cậu không trốn được đâu."
"Tần Tiêu... Nếu như anh thực sự dám, tôi sẽ không tha thứ cho anh... Tôi sẽ giết anh..."
Tần Tiêu là người giỏi về việc tấm công tâm lý người khác, hắn biết tất cả kiên cường của Ngụy Thất đều là vỏ bọc bên ngoài.
"Lựa chọn tôi đi."
"Thứ cậu muốn tôi đều có thể cho cậu."
"So với Diệp Dung Sâm tôi sẽ đối với cậu tốt hơn, sẽ tình cảm hơn Diệp Dung Sâm."
Ngụy Thất bởi vì trước đây sử dụng thuốc ức chế trong một thời gian dài nên kỳ phát tình so với các Omega thông thường bị ảnh hưởng mạnh mẽ hơn. Cho dù Tần Tiêu đã tiến hành đánh dấu hắn nhưng cả đêm vẫn bị phát tình ngắt quãng.
Ngụy Thất là lần đầu tiên được chăm sóc, về điểm này Tần Tiêu cũng có hơi bất ngờ, hắn cứ nghĩ Ngụy Thất sống đến tuổi này nhất định phải có nhu cầu giải quyết sinh lý, không ngờ hắn lại vì Diệp Dung Sâm mà giữ mình nhiều năm như vậy.
Điện thoại reo lên không đúng lúc, Tần Tiêu đang tạo nhiệt với Ngụy Thất, hắn để hai chân thẳng tắp thon dài của Ngụy Thất cuộn chặt lấy eo mình, hung khí dữ tợn hung hăng tiến vào khoang sinh sản yếu ớt, khoang sinh sản giờ đây đã bị tinh dịch lấp đầy nhiều lần không còn cảm giác bị xé rách như lần đầu nữa mà thậm chí còn hút lại quy đầu thô cứng của đối phương, giống như là muốn dị vật kia có thể lại đến xâm phạm sâu một chút.
Ngụy Thất nghe được tiếng chuông không dứt, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng:
"Điện... Ư... Điện thoại..."
Tần Tiêu không quan tâm đến tiếng chuông đang réo không ngừng, hơi cúi người, đem cả người Ngụy Thất ôm sát vào cơ thể mình, cự vật đáng sợ không chút lưu tình mà đẩy sâu hơn vào khoang sinh sản, vừa mỏi lại vừa trướng thích khiến Ngụy Thất đột nhiên cúi đầu cắn xuống vai Tần Tiêu lập tức trong miệng đều là mùi máu tươi.
Nơi bị Ngụy Thất cắn truyền đến nhói nhẹ Tần Tiêu cười nhẹ nhíu mày một cái, màn tay to khỏe không chút kiêng dè mà vuốt ve cặp mông đầy đặn, hắn khẽ lè lười, liếm xuống vết cắn trên cổ Ngụy Thất từ tối qua.
"Khoang sinh sản được tôi lấp đầy thoải mái lắm phải không? Thật chặt nha...."
Ngụy Thất nghĩ đến việc tối qua hắn đã cầu xin Tần Tiêu thế nào, tên đàn ông này vẫn cứ liều lĩnh tiến vào cơ thể hắn tiến đến bộ phận tư mật nhất. Giây phút đó, vậy mà hắn lại cảm thấy như trút được gánh nặng, không cần phải cẩn thận che giấu từng chút một nữa, hoàn toàn giải phóng dục vọng bên trong.
Người gọi điện thoại dường như rất kiên nhẫn, giống như nếu Tần Tiêu tiếp tục không nghe máy hắn cũng sẽ tiếp tục gọi.
"Con mẹ nó, cậu...."
Ngụy Thất bị điện thoại khiến cho thái dương giật giật.
"Nghe máy..."
"Dễ dàng phân tâm như vậy?"
Lời nói còn chưa dứt, Tần Tiêu đã đem Ngụy Thất đẩy lên trên giường, tách hai chân ra đến cực hạn, hung khí sưng to rút ra lại tàn nhẫn xuyên sâu vào khoang sinh sản, khoái cảm kịch liệt đến khiến Ngụy Thất không chịu được mà xuất ra.
Tần Tiêu quơ tay với lấy điện thoại ở bên cạnh, ấn nút trả lời nhưng côn thịt nóng rực vẫn không nề hà cắm sâu vào huyệt đạo ẩm ướt, lối vào bên trong bị làm đến mức run nhẹ.
"Alo? Ai vậy?"
Giọng nói của Tần Tiêu lộ ra tình ý khàn khàn, bên phía bố Diệp lập tức hiểu được tình thế, hắn trực tiếp hỏi:
"Tôi là bố của Diệp Dung Sâm, Ngụy Thất đang ở chỗ cậu sao?"
"Ngụy Thất phải không?"
Tần Tiêu nắm chặt hông của Ngụy Thất khiến cậu vô thức phát ra tiếng rên rỉ, phải lập tức dùng tay che miệng của mình lại.
"Cậu ấy đang ở chỗ tôi, có điều không tiện nghe máy."
Bố Diệp lúng túng ho khan một tiếng:
"Hôm nay cậu ấy không đến được công ty sao?"
"Hắn mấy ngày nữa cũng không đến được."
Tần Tiêu rút tính khí ra nhanh chóng khiến bên trong hậu huyệt co rúm lại.
"Cho nên phải phiền bác Diệp đảm đương công việc rồi."
"Vậy cậu để Ngụy Thất nghỉ ngơi thật tốt đi."
Bố Diệp là người thông minh, Tần Tiêu đã nói đến như vậy, đến kẻ ngu cũng hiểu rõ.
Ngụy Thất cảm gác được vật đè bên trong khoang sinh sản đột nhiên nở lớn,trong nháy mắt mười ngón tay túm chặt gối, liều mạng giãy giụa trốn về phía sau.
"Đồ xấu xa, anh cút ra ngoài... Không cho phép..."
Hai tay Tần Tiêu giữ chặt lấy eo Ngụy Thất, kéo hắn sát lại:
"Không cho phép cái gì? Tối hôm qua tôi ra rất nhiều lần, nơi đó của cậu đều đã bị tôi lấp đầy cả rồi."
Ngụy Thất vô lực cho hắn một bạt tai.
"Im miệng."
"Ngụy Thất, cậu cũng bị tôi đánh dấu rồi còn có thể trốn đi đâu được?"
Ý thức trước khi rơi vào khoảng đen tối Ngụy Thất tự giễu nghĩ, đúng vậy, đã bị Tần Tiêu đánh dấu hắn còn có thể chạy trốn đi đâu được?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro