Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57. Nhược thụ 24-25, 28

[Thương Mặc x Tô Tư Ninh]

Trong phòng có tiếng nước, bình phong dựng che ngang. Nhìn xuyên qua lớp lụa trắng có thể thấy bóng người nọ ngồi trong bồn gỗ, đang chà lau một bên vai.

Thương Mặc nhãn thần càng thêm thâm trầm, dục vọng và nhớ nhung tích tụ hơn một tháng qua lập tức chảy xuống chỗ dưới bụng. Đi thẳng về phía trước, đẩy bình phong, thấy người nọ nhướn mắt nhìn mình, đầu tiên là có chút ngây ngốc, tiếp đến dẫn theo ý cười:

"Ngươi đã trở về."

Thương Mặc không nói gì, trực tiếp giật khăn vắt bên cạnh, tiến đến bọc lấy thiếu niên vừa đứng dậy, sau đó ôm lấy y, hướng về phía giường.

Tô Tư Ninh bị thả lên giường, nước được lau khô. Chiếc khăn đang cuốn quanh mình bị kéo sang một bên. Thương Mặc nhìn một lượt cơ thể y vì ngâm nước ấm mà có điểm phiếm hồng, sau đó cởi y phục.

Tô Tư Ninh nhìn y phục trên người hắn từng kiện, từng kiện một ly khai rơi xuống đất, mặt càng thêm đỏ, mắt không biết phải nhìn đi đâu, thân thể run nhè nhẹ. Nhưng khi Thương Mặc đè lên, y chủ động vươn hai tay ôm lấy bờ vai hắn.

Thương Mặc vì động tác này mà mỉm cười, lòng tràn ngập vui sướng. Đưa tay nhẹ nhàng kéo gáy y lại gần, để y ngẩng đầu lên, cúi xuống hôn y thật sâu.

Tô Tư Ninh khẽ 'ưm' một tiếng, nhu thuận hé miệng, tùy ý để chiếc lưỡi Thương Mặc cường thế tiến vào, khuấy đảo. Đầu lưỡi Thương Mặc mang theo chút lực, lướt qua hàm, quấn quýt đầu lưỡi, ma sát vòm họng, khiến y từng đợt tê dại dưới da, bất giác khẽ rên rỉ, nồng đậm giọng mũi.

Thương Mặc cười nhẹ, dẫn dắt đầu lưỡi y mô phỏng theo hắn, Tô Tư Ninh hầu như chịu không nổi trêu đùa này, hô hấp rối loạn một trận.

Rốt cục rời ra, Tô Tư Ninh hớp lấy không khí, nam nhân trong lúc y thở dốc đã trượt dọc xuống cằm, lướt xuống trái khế ở cổ cắn nhẹ một cái. Hai tay vuốt ve trước ngực, nắm lấy hai hạt châu chơi đùa. Một chân đã sớm tham tiến giữa hai chân hắn y ma sát. Tô Tư Ninh khó chống lại dạng khiêu khích ấy, chẳng bao lâu thân thể mềm nhũn, liên tục thở gấp. Thương Mặc lật y lại, nhét một cái gối ở dưới bụng, cầm thứ đã ngẩng đầu, đổ dược cao vào lòng bàn tay, không đợi tan hết đã tiến vào giữa đùi y.

Cảm giác mát lạnh khiến Tô Tư Ninh rùng mình, lập tức thả lỏng, nhượng ngón tay Thương Mặc chậm rãi đẩy mạnh vào huyệt khẩu.Tiếng rên rỉ khó nén thoát khỏi miệng.

Thương Mặc cúi người hôn dọc theo cột sống y từ trên xuống dưới, lưu lại vô số hồng ấn, động tác tay ra vào không có dừng lại, đồng thời còn có vẻ nhanh hơn một chút, tăng lên ba ngón, có thể nghe tiếng nước rỉ ra. Tay còn lại chà xát hạt châu trước ngực y.

"Ư... Aa... Ân..."

Tô Tư Ninh dẫn theo khóc ý, không ngừng rên rỉ thở dốc, cố gắng ngẩng đầu lên, không nói câu gì nhưng trong ánh mắt mông lung có tia khát cầu.

Thương Mặc thấy vậy kiềm chế không đặng, cúi người lần thứ hai đoạt đi hô hấp của y, dây dưa một phen, chỉ bạc theo khóe miệng Tô Tư Ninh chảy xuống, nhỏ lên đệm, còn có phía sau, Thương Mặc trừu sáp ngón tay niêm dịch trong suốt chảy ra.

Thương Mặc nhìn huyệt khẩu hồng sắc đã ướt đẫm, theo động tác ngón tay mình hấp mở liên tục, run nhẹ như là không muốn rời, ép chặt lấy ngón tay hắn. Thương Mặc rút ngón tay ra, nhìn huyệt khẩu kia bởi vì thoáng trở nên trống trải mà bất mãn hé mở, mông nhỏ khẽ giãy dụa, Tô Tư Ninh quay đầu lại nhìn, nhãn thần say mê dẫn theo điểm khó hiểu. Sau một khắc liền bị một lực mạnh xuyên qua, chẳng hề ôn nhu mà mãnh liệt như muốn lộng phá y. Thương Mặc cũng không để y có thời gian thích ứng, liền bắt đầu luật động thật sâu.

"A!"

Phát ra một tiếng rên dài, Tô Tư Ninh cũng chỉ có thể rên rỉ theo cường độ mạnh mẽ của Thương Mặc.

Nam nhân phía sau vòng một tay trước ngực y, gắt gao ôm lấy cố định, một tay còn lại cầm lấy thứ giữa hai đùi y đã ngẩng đầu, nhu lộng. Tô Tư Ninh chống hai tay lên giường, nắm chặt chăn, chịu đựng thế tiến công như cuồng phong của hắn.

"Không... Không được... Thương Mặc ... Đừng..."

Lời cầu xin xuất khỏi miệng, nhưng dường như càng châm thêm hỏa dục, tốc độ càng nhanh hơn.

Nam nhân nhìn cự kiếm đỏ sậm của mình liên tục dập vào khe mông y, vốn là bạch sắc, ma sát hồi lâu nay đã nhuốm hồng. Lông tơ đen bóng ướt đẫm, ẩn hiện dâm mỹ. Huyệt khẩu như đã đến cực hạn, nhưng khi hắn trướng lớn hơn thì vẫn có thể tiếp nhận. Bên trong non mềm bị nương theo động tác đưa đẩy của hắn mà co rút.

Nam nhân cầm phân thân kia khẽ vuốt ve, vừa ma sát, vừa cúi xuống cắn nhẹ lên gáy y, tốc độ trừu tống dưới thân càng nhanh.

"Aa!"

Tô Tư Ninh rốt cục thét lên, tiết ra, thân thể co lại, tràng bích càng ép chặt.

Thương Mặc rên một tiếng, cúi người nói bên tai y:

"Nhanh như vậy...Tư Ninh thực dễ..."

Cảm nhận được dịch thể nóng ấm trong cơ thể, Tô Tư Ninh cả người run rẩy, nhưng chỉ đình chỉ giây lát, phân thân của Thương Mặc trong cơ thể y liền bắt đầu luật động, tốc độ và tiết tấu không giảm, lực đạo cũng không nhẹ hơn. Trái lại nhờ vào dịch thể, tiến nhập càng thêm thuận lợi.

Tô Tư Ninh bên hông đã tê dại sắp mất đi cảm giác. Nhưng Thương Mặc gắt gao chế trụ y, ép y nhận thêm ba đợt sóng khoái cảm nữa. Thậm chí lúc Thương Mặc ngừng lại, y cũng không có phản ứng, bị nâng dậy, vô lực ngồi lên đùi hắn. Thương Mặc thoáng cái đã tiến nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể y.

"Thương Mặc ..."

Tô Tư Ninh bị kích ra nước mắt, kêu lên.

"Ta ở đây... bên trong."

Thương Mặc nói, xoay người y ra phía trước.

Tô Tư Ninh hoảng hốt,chợt thấy gương đồng lớn bên cạnh giường, mặt kính mờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ. Hai chân y mở lớn, ngồi trên bắp đùi nam nhân, dịch thể trắng tiết ra từ giữa khe đùi. Thân thể chuyển động theo động tác của hắn, phân thân đứng thẳng bị Thương Mặc cầm lấy, chà xát, muốn bắn nhưng lại bị giữ chặt.

"Thương Mặc .....Thương... Ta muốn..."

Tô Tư Ninh nhắm mắt lại, khóc thút thít nói.

Thương Mặc cúi đầu, nói nhẹ bên tai y:

"Ngoan, chờ một chút..."

Tô Tư Ninh khó nhịn rên rỉ, thấp giọng cầu xin, Thương Mặc nhẹ giọng vỗ về bên tai, nhưng động tác không bớt. Tô Tư Ninh cuối cùng vô lực nằm trên người hắn. Thương Mặc cúi đầu hôn, mút mát từ cổ xuống xương quai xanh, chợt nhìn lại, giống như uyên ương giao cảnh.

[...] Thương Mặc ôm y, in dấu môi lên gáy y:

"Ta chẳng phải đã nói, ta ở đâu thì ngươi chẳng thể đi chỗ khác."

Tô Tư Ninh sau cổ nhột nhột, né người:

"Rõ, bảo chủ."

Thương Mặc nghe xưng hô vậy, há miệng cắn y một cái, không mạnh, lực đạo đủ khiến Tô Tư Ninh rên khẽ một tiếng.

"Ân..."

Tô Tư Ninh muốn trốn, nhưng Thương Mặc giữ chặt y trong lòng không nguyện thả ra, cắn liếm cổ y.

Tô Tư Ninh cảm nhận được một ít vị đạo thèm muốn, có chút ngượng ngùng muốn giãy ra đứng dậy, nhưng không thành. Quả nhiên liền sau đó, bàn tay Thương Mặc luồn vào trong vạt áo y.

"Đừng, đừng ở đây..."

Tô Tư Ninh nói.

"Ân?"

Thương Mặc không dừng, ngón tay tìm thấy hai điểm trước ngực y, miết nhẹ qua lớp tiết y.

"Ân..."

Tô Tư Ninh kêu nhẹ:

"Tổng quản... lát nữa sẽ qua..."

Thương Mặc trên tay chơi đùa, miệng chuyển dời đến vành tai y, mút lấy.

"Để ông ta vào."

"Không..."

Tô Tư Ninh nhuyễn thanh nói.

"Được."

Thương Mặc kiên quyết.

Thương Mặc nhu lộng y một hồi, hai chân Tô Tư Ninh mềm đi, buộc lòng phải nhượng bộ:

"Đi vào bên trong a..."

"Ở ngay chỗ này."

Thương Mặc nói, cười xấu xa.

"Ngươi..."

Tô Tư Ninh quay đầu lại muốn trừng hắn, lại bị đoạt đi hô hấp.

Thương Mặc cường thế tách bờ môi y, đầu lưỡi tham lam tiến vào khuấy động. Tô Tư Ninh 'ưm' một tiếng, mở miệng mặc lưỡi hắn quấn lấy lưỡi mình. Thương Mặc thấy y rốt cục đã thuận theo, một tấc lại muốn lấn một thước, ngậm lấy đầu lưỡi y, mặc sức mút lấy.

"Ư... Aa..."

Tô Tư Ninh rên một tiếng đượm giọng mũi. Bàn tay Thương Mặc đùa bỡn một điểm bên ngực đã dựng lên, đổi sang bên kia, tay còn lại tham tiến vào trong tiết khố y, cầm vật nọ đã động tình.

"Còn nói không nên, Tư Ninh không thành thật."

Thương Mặc nói, tay bàn tay lại khiêu khích một phen.

"Ân... Là ngươi..."

Tô Tư Ninh khẽ nói.

"Ta thế nào?"

Thương Mặc hôn môi bờ vai của y trượt xuống xương quai xanh, động tác trên tay thêm lực, muốn y tiết ra một lần.

Tô Tư Ninh bị kích thích, mắt ngấn lệ vô lực trả lời, chẳng bao lâu liền tiết ra tay Thương Mặc. Tô Tư Ninh dựa trên người Thương Mặc thở dốc, rồi hoảng hốt vì kích thích ở phía sau. Bàn tay Thương Mặc dính niêm dịch vừa nãy của y, hướng về nơi tư mật.

Tô Tư Ninh giữ lấy tay Thương Mặc, nhưng lực kháng cự không lớn, vẫn còn cảm giác ham muốn. Thương Mặc hôn lên đôi mắt, mũi, bờ môi y, đẩy một ngón tay vào trong cơ thể y.

"A..."

Tô Tư Ninh khẽ kêu lên, tư thế như vậy khiến cơ thể chặt cứng, cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng ngón tay Thương Mặc không chần chờ, bắt đầu trừu sáp nhiều lần. Tô Tư Ninh rên rỉ theo từng động tác của hắn, dần dần thích ứng, Thương Mặc liền đưa vào thêm một ngón tay nữa.

Hai người làm chuyện đó cũng được một thời gian, Thương Mặc tất nhiên biết ma sát chỗ nào sẽ làm Tô Tư Ninh dễ chịu, nội bích Tô Tư Ninh cũng đã thích ứng, đồng thời dục vọng bản thân y cũng được khơi dậy. Ba ngón tay đã có thể tiến nhập thông thuận.

Chỗ trong tiết khố Tô Tư Ninh đã ẩm ướt, Thương Mặc kéo nó xuống bắp đùi, nhẹ nhàng nâng y ngồi lên, bản thân cũng cởi thắt lưng.

Cảm giác được vật gì đó ấm nóng kề sát phía sau, Tô Tư Ninh có chút căng thẳng. Y tuy rằng đã động tình, thế nhưng lý trí vẫn nhớ kỹ đây là đâu, hai người bọn họ thậm chí cả y phục cũng không trút bỏ.

Nhưng Thương Mặc nhưng không có cho y thời gian do dự, chậm rãi đẩy mạnh vào trong cơ thể y.

"A... Ư a..."

Tô Tư Ninh cảm giác bản thân khó chịu được, phân thân ấm nóng của Thương Mặc đẩy vào bên trong căng chặt của mình như thế có chút đau đớn và tê dại

"Tư Ninh thực ngoan..."

Thương Mặc dừng lại không chuyển động, lời nói nhẹ nhàng xoa dịu:

"Tiến vào hết rồi."

Tô Tư Ninh được hắn khích lệ, co rút hậu đình, Thương Mặc cũng nhịn không được, cúi đầu rên một tiếng, hai tay nâng mông y lên, bắt đầu trừu tống.

"Ân..."

Tô Tư Ninh hai tay vịn lên bàn, thân thể không ngừng dao động theo động tác Thương Mặc. Từ sâu trong cổ họng bật ra một tiếng rên.

Thương Mặc muốn tốc độ nhanh hơn, thế nhưng Tô Tư Ninh còn vướng khố tử chưa thoát hết, hắn liền ôm ý tựa vào ngực mình, nhượng y khom người, mở rộng hai chân.

Tô Tư Ninh vô lực tùy ý Thương Mặc trút bỏ quần mình. Sau đó hắn đẩy đầu gối y tách ra, hai chân đặt lên hai bên tay vịn của ghế.

Cái tư thế này khiến Tô Tư Ninh vô cùng xấu hổ, đồng thời càng trở nên mẫn cảm. Tiết khố bên trong vẫn còn, đỉnh phân thân cọ sát vào lớp vải, mang theo điểm thoải mái, khoái cảm lạ thường.

"Ân... Ưm... Ư... Aa..."

Tô Tư Ninh thở gấp, hai tay chà sát đỉnh phía trước.

Tốc độ phía sau không ngừng, kịch liệt hơn trước, Tô Tư Ninh hầu như vô lực cầm phân thân đứng thẳng. Thương Mặc thấy, tốc độ thoáng chậm lại, hỏi nhẹ bên tai y:

"Phía trước cũng muốn?"

"Ân..."

Tô Tư Ninh nhãn tình hồng lên mê muội, vừa thẹn vừa mong chờ.

"Ngoan."

Thương Mặc như dỗ dành:

"Nếu như ngươi có thể tự gác chân lên tay vịn không bỏ xuống, ta có thể dùng một tay giúp ngươi."

"..."

Tô Tư Ninh nhãn tình ngấn lệ nhìn hắn.

"Có được hay không?"

Thương Mặc mềm giọng khuyên, ân cần gợi mở.

"... Được."

Tô Tư Ninh cuối cùng mở miệng.

"Ngoan."

Thương Mặc quả thực buông một bên chân y ra, dùng tay cầm lấy phía trước y.

Chân kia của Tô Tư Ninh suýt chút nữa rơi xuống, rồi lại cố gắng chịu đựng. Phía sau bắt đầu trừu tống, không hòa dịu như lúc đầu. Phân thân bên ngoài cũng bị nhu lộng phối hợp theo tiết tấu. Tô Tư Ninh ngửa đầu, không ngừng rên rỉ, thở dốc.

Cuối cùng tới lúc y nghĩ không thể chịu nổi nữa, muốn ngất đi thì trong cơ thể, cự vật trừu tống rất nhanh thêm vài lần, run run, phun trào dịch thể nóng ấm, kích thích nội bích co rút. Y hét lên một tiếng, phía trước cũng xuất ra, thấm ướt y phục.

Hai người ôm lấy nhau, lặng lẽ thở dốc. Sau đó Thương Mặc rút ra, dịch thể trắng theo đó rỉ xuống. Tô Tư Ninh vô lực dựa vào hắn, tùy ý Thương Mặc xoay người y quay lại đối diện với hắn. Thương Mặc tách hai chân y, ôm y ngồi xuống phân thân vẫn đang đứng thẳng.

"Ân..."

Tô Tư Ninh rên một tiếng.

Thương Mặc kéo hai tay y vòng qua cổ mình, nói bên tai y:

"Ôm lấy ta."

Tô Tư Ninh làm theo, dù y chẳng còn nhiều khí lực.

Tiếp đó, Thương Mặc vẫn giữ nguyên tư thế, đứng lên.

"Aa..."

Tô Tư Ninh kinh hoảng kêu một tiếng.

Thương Mặc cười khẽ hôn lên miệng y, thuận tiện hướng tẩm thất bên trong đi vào.

Chỉ một lần, đương nhiên chưa đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro