Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33. Đào mềm ngâm mật 5-7

[Thẩm Quân Hạo x Lâm Lăng]

Cậu đang lấy sách vở từ cặp sách ra, cánh cửa phòng đang đóng đột nhiên bị gõ nhẹ hai cái.

"Ai vậy?"

"Anh đây." Thẩm Quân Hạo nói.

Lâm Lăng không muốn thấy Thẩm Quân Hạo, lại không nỡ từ chối, đành phải nói:

"Anh vào đi."

"Tiểu Lâm."

Thẩm Quân Hạo đóng cửa lại, đến bên người Lâm Lăng ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cậu:

"Giận rồi à?"

"Không có."

Lâm Lăng lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào quyển sách.

"Nếu em không vui, nhất định phải nói cho anh biết, không cần phải chịu đựng."

Thẩm Quân Hạo ôn hòa nói. [...] Lâm Lăng mím môi:


"Anh nói anh thích em, là nghiêm túc sao?"

Vẻ mặt Thẩm Quân Hạo vô cùng chân thành:

"Anh tất nhiên là nghiêm túc."

[...] Thẩm Quân Hạo nhìn cậu chăm chú, sau đó nói:

"Anh thích em, là loại thích giữa người yêu."

[...] Thẩm Quân Hạo đột nhiên thu lại vẻ mặt thiết tha kia, cả người đột nhiên trở nên nghiêm túc lạnh lùng. Ngay sau đó, Thẩm Quân Hạo duỗi tay giữ cái ót của Lâm Lăng lại, túm cả người cậu xuống, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.

Lâm Lăng mở to hai mắt, cậu bị Thẩm Quân Hạo cưỡng ép hôn môi, theo bản năng duỗi tay đẩy ra, nhưng ngay sau đó lại thu sức lại.

Cậu không ngờ được Thẩm Quân Hạo lại đột nhiên hôn cậu.

Cảm giác được hôn môi thật là tốt, khoái cảm ngọt ngào bí ẩn xen giữa môi răng dần tiến vào trong lòng. Đầu óc Lâm Lăng bị tình yêu nửa vui nửa buồn chiếm lấy, trong nháy mắt chôn vùi chút lý trí của cậu.

[...] Cậu run rẩy nhắm mắt lại, không cần ai dạy mà tự biết dùng răng lưỡi cọ xát với Thẩm Quân Hạo, dây dưa ái muội liếm mút nước bọt ngọt ngào trong cơn lửa nóng. Nhưng cậu vẫn còn quá non nớt, trong cái hôn khắng khít mà quên mất hô hấp, vì thiếu oxi mà choáng váng rên rỉ.

Thật lâu sau Thẩm Quân Hạo mới buông cậu ra. Lâm Lăng mơ màng nâng tay lau vệt nước nơi khóe miệng. Môi cậu bị hôn đến sưng đỏ, đôi mắt rưng rưng chực trào nước mắt nhìn chằm chằm Thẩm Quân Hạo.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói có hơi rối loạn của Thẩm Quân Hạo.

"Bé ngoan, lại kêu một tiếng 'học trưởng' cho anh nghe đi."

Lâm Lăng nghe vậy lập tức run lên:

"Anh... Anh vừa nói cái gì?"

Thẩm Quân Hạo đứng dậy, dùng tay khóa cằm Lâm Lăng lại, ép cậu ngẩng lên nhìn mình. Anh từ trên cao nhìn Lâm Lăng, không nóng không vội khẽ cười nói:

"Anh nói, em lại gọi một tiếng 'học trưởng' nữa cho anh nghe đi."

Lâm Lăng mở to hai mắt, hầu kết lăn lộn trên dưới, bỗng nhiên tránh thoát khỏi gông cùm giềng xích của Thẩm Quân Hạo, chạy nhanh về phía cửa.

Cậu vừa mới chạy vài ba bước, đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc túm tay kéo trở về. Cậu bị Thẩm Quân Hạo giam cầm chặt chẽ vào trong ngực từ phía sau, hai cánh tay bị siết đến đau rát. Sức lực của Thẩm Quân Hạo thật sự quá mạnh, Lâm Lăng thử giãy giụa hai cái, rất nhanh đã từ bỏ.

"Muốn chạy đi đâu? Hử?"

Môi Thẩm Quân Hạo dán sát vào tai cậu thủ thỉ.

Lâm Lăng run rẩy nói: "Anh làm em đau..."

Một loại cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có đang vây lấy cậu. Bí mật đen tối lâu nay bị phơi bày ra ánh sáng khiến cậu khó mà thích ứng. Trên thế gian này có một người khác ngoài cậu biết được cậu có bao nhiêu điên cuồng dâm đãng. Lâm Lăng không biết Thẩm Quân Hạo đã nhận ra từ lúc nào, cậu nhớ tới những tâm tư lẫn hành động trước đây của mình, có lẽ đã bị Thẩm Quân Hạo xem như chuyện hài hước đến hoang đường.

Thẩm Quân Hạo nắm bả vai Lâm Lăng xoay người cậu lại, giữ chặt cái ót cậu rồi hôn lên. Hai người dây dưa nghiêng ngả lảo đảo mà dựa vào tường, Lâm Lăng bị Thẩm Quân Hạo hôn tới không thở nổi, tay nắm lại đấm nhẹ lên vai anh. Anh hôn cậu quá mạnh bạo, dường như muốn làm cho Lâm Lăng quên mất sợ hãi ban nãy.

Lúc hai đôi môi thoáng tách ra một khe hở, cậu lấy tay đẩy ngực Thẩm Quân Hạo:

"Muốn... Muốn hít thở, để em thở một chút."

Cuối cùng Thẩm Quân Hạo cũng buông tha cho cậu, ngược lại đưa tay như có như không mà vuốt ve cái cổ mềm mại của cậu. Anh nhìn Lâm Lăng, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng:

"Anh chờ em."

[...] Thẩm Quân Hạo nghe vậy cười rộ lên, một tay bao lấy nắm đấm của Lâm Lăng, tay còn lại ôm Lâm Lăng vào trong ngực, vùi đầu vào cổ cậu, cười đến độ cả người đều run lên.

[...] Thẩm Quân Hạo buông lỏng tay, hai người đứng mặt đối mặt với nhau. Lâm Lăng đứng dựa trên tường, bị thân hình cao lớn của Thẩm Quân Hạo che gần hết ánh sáng.

"Anh ơi." Lâm Lăng gọi anh.

"Ơi?"

Lâm Lăng nói: "Chúng ta coi như đã thanh toán xong rồi đấy. Em dùng thân phận giả lừa anh, mà anh đã phát hiện ra rồi còn trêu đùa em."

Thẩm Quân Hạo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Lăng, không nỡ ngắt lời cậu, buồn cười mà trả lời: "Ừ."

"Anh ơi" Lâm Lăng lại gọi anh.

"Ơi?"

"Em rất thích anh."

Lâm Lăng nhón chân, đôi tay ôm lấy mặt Thẩm Quân Hạo, hôn lên.

Nụ hôn vừa ngọt ngào vừa mềm mại đen chéo hòa tan trong tình yêu ngây ngô. Lâm Lăng học hỏi cũng rất nhanh, lúc hôn môi còn biết nhắm mắt lại, trao đổi hơi thở ấm áp nóng bỏng với Thẩm Quân Hạo, nụ hôn tới hồi nhiệt liệt vội vàng lại bị người kia cướp quyền chủ động, cậu bị ép thừa nhận niềm yêu thích tha thiết tràn đầy.

Cậu không hề nghi ngờ tình cảm của Thẩm Quân Hạo đối với mình.

Thẩm Quân Hạo đè cậu lên tường, bàn tay to dao động dễ dàng luồn vào vạt áo của Lâm Lăng. Ngón tay mang theo vết chai mỏng không nặng không nhẹ ấn lên lõm xương sống, lại trượt xuống vuốt ve làn da mềm mại bên hông cậu. Anh chuẩn xác tìm được một mảnh da nhỏ bên eo trái Lâm Lăng, cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của Lâm Lăng:

"Nơi này, có một nốt ruồi."

Lâm Lăng thở hổn hển cười nói: "Chuyện này mà anh cũng biết sao? Đến cả em còn không rõ lắm."

Thẩm Quân Hạo không nói gì nữa, hôn một đường dọc theo vành tai Lâm Lăng rồi xuống dưới cổ, Lâm Lăng bị bắt ngẩng đầu lên, mái tóc của anh cọ tới cọ lui trên cổ cậu làm cho cậu ngứa ngáy. Lâm Lăng thấp giọng cười rộ lên, đưa tay đặt lên đầu Thẩm Quân Hạo:

"Ưm... Ngứa quá."

Đùi Lâm Lăng đụng vào giữa hai chân Thẩm Quân Hạo, bỗng chốc chạm phải bộ phận nóng bỏng cứng rắn đang phồng lên. Cậu biết Thẩm Quân Hạo cứng rồi, mà chính cậu cũng nổi lên phản ứng. Cậu muốn tiếp tục, nhưng một tia lý trí cuối cùng đã đánh thức cậu. Lâm Lăng đẩy nhẹ Thẩm Quân Hạo:

"Anh ơi... Không được đâu, mẹ em còn ở đây."

[...] Bóng đêm càng thêm tối, đêm khuya mờ mờ chỉ có một chút ánh sáng. Thẩm Quân Hạo lê dép ra phòng khách rót ly nước, đột nhiên nghe thấy huyền quan truyền đến âm thanh gõ cửa rất nhẹ.

Anh như đã sớm biết trước, nhanh chóng đến mở cửa, bỗng nhiên một bóng người màu đen linh hoạt nhào vào trong ngực anh.

Lâm Lăng ôm eo anh, ngẩng đầu chống cằm lên, giọng nói mềm nhũn:

"Anh ơi, hai chúng ta cùng nhau ngủ có được không?"

Lâm Lăng bị Thẩm Quân Hạo đè trên bức tường trong phòng ngủ hôn môi, cậu bị dục vọng của tình yêu tuổi trẻ lôi cuốn, bị ngọn lửa tự mình đốt lên thiêu cháy.

Nụ hôn lửa tình kéo dài, mỗi một hơi thở ra đều nóng bỏng đốt người. Trong phòng tràn ngập hương vị của Thẩm Quân Hạo. Mùi bạc hà mát lạnh đan xen vị ngọt của cây cỏ cùng với mùi mộc hương lạnh lùng kiềm nén, xâm lấn quấn lấy thân thể cậu. Động tác của Thẩm Quân Hạo lại khác xa với cổ hơi thở này của anh. Hai tay Lâm Lăng bị Thẩm Quân Hạo khóa lại phía sau, lại bị đôi môi của anh bắt được đầu lưỡi, kịch liệt cọ xát trao đổi nước bọt. Động tác của Thẩm Quân Hạo luôn rất bá đạo lại mang theo chút cưỡng ép, anh muốn mỗi một hành động nhỏ của Lâm Lăng đều đạt tới mức lý tưởng nhất.

Lâm Lăng choáng váng suy nghĩ trong nụ hôn lửa nóng, cậu có nên mở mắt ra nhìn Thẩm Quân Hạo không đây? Cậu sợ mở mắt sẽ phá hỏng không khí, nhưng lại không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu tình gì của người nọ.

Thẩm Quân Hạo hôn một đường dài xuống phía dưới, day cắn phần non mềm phía sau tai, rồi lại nhẹ nhàng đặt trên cổ cậu từng dấu hôn, khi bình thường mặc áo sẽ không thấy cổ và xương quai xanh đầy rẫy những vết hôn đỏ hồng.

Lâm Lăng thấy Thẩm Quân Hạo quá thuần thục, lại nghĩ đến cách đây không lâu Thẩm Quân Hạo từng nhắc đến cô 'hoa khôi' kia, liền mở miệng hỏi anh:

"Anh, anh thật là giỏi. Đây thật sự là lần đầu của anh sao?"

Thẩm Quân Hạo nâng mắt lên nhìn cậu:

"Đúng, chỉ thao em, sau này cũng chỉ thao mỗi em thôi."

Anh vén áo của Lâm Lăng lên, nhét góc áo vào trong miệng cậu:

"Ngậm lấy."

Lâm Lăng đỏ mặt, ngoan ngoãn cắn áo của mình, thân hình nhỏ gọn xinh đẹp bại lộ trước mặt Thẩm Quân Hạo.

Trong phòng chỉ có đèn bàn nơi tủ đầu giường còn sáng, ánh sáng tối tăm ám muội.

Thẩm Quân Hạo dường như vô cùng hứng thú với ngực của Lâm Lăng. Anh dùng lòng bàn tay thô ráp ấn nghiền đầu vú yếu ớt mẫn cảm, xoa bóp làm cho làn da xung quanh cũng phiếm hồng. Anh thăm dò liếm cắn nơi đầu ngực sưng đỏ, bộ phận vốn non mềm bắt đầu nổi lên đau đớn. Lâm Lăng cảm thấy rất lạ, cậu chưa từng tự chơi như vậy, chỉ có thể duỗi tay che miệng lại, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ.

Thẩm Quân Hạo không nói cho cậu biết, anh muốn tự tay xỏ xuyên ngực lên hai chỗ này. Khuyên ngực phải làm từ bạc thuần, có hình mũi tên Cupid, phía trên còn phải khắc tên của Thẩm Quân Hạo anh. Anh còn muốn xăm dưới phần eo cậu mấy chữ 'người của Thẩm Quân Hạo', xăm bằng tiếng Anh là tốt nhất, tiếng Trung cũng được. Thẩm Quân Hạo muốn xoa nát Lâm Lăng, muốn cho người kia mỗi một giây một phút đều phải nhớ kỹ rằng cậu là bảo bối độc nhất chỉ thuộc về riêng anh.

Lâm Lăng bị anh khiêng trên vai ôm về giường. Giường của Thẩm Quân Hạo lớn hơn nhiều so với giường của cậu, Lâm Lăng dùng khuỷu tay chống lên giường, khớp xương hơi đau nhức:

"Anh, em phải làm gì bây giờ?"

Thẩm Quân Hạo không vội vàng đáp lại cậu, quỳ gối trên giường cởi áo mình, lộ ra thân trên cường tráng. Đôi mắt Lâm Lăng to gan tuần tra qua lại trên người anh, dáng người của Thẩm Quân Hạo thực sự quá đẹp, vai rộng eo hẹp, đường cong rõ ràng, thể trạng đan xen giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành.

Thẩm Quân Hạo không chút để ý cởi cái quần, vừa cởi vừa nhẹ giọng hỏi:

"Em muốn làm gì?"

côn thịt thô dài bị anh nắm trong tay, gân xanh nổi đầy, nổi lửa bừng bừng phấn chấn, là trạng thái hoàn toàn cương cứng.

Đôi mắt Lâm Lăng lướt qua chỗ kia, giống như bị đốt cháy mà giật mình nhìn qua chỗ khác. Cậu chỉ từng nhìn thấy cây hàng kia của Thẩm Quân Hạo trong video, lúc đó đã thấy kích cỡ vật này vô cùng kinh người, bây giờ càng khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Hô hấp cậu trở nên run rẩy, nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Quân Hạo. Thẩm Quân Hạo cũng nhìn cậu, trong mắt đong đầy nhẹ nhàng và hài hước, tựa hồ mang theo ý hỏi.

[...] Cậu suy nghĩ thế nào, sẽ làm theo thế ấy.

Lâm Lăng nắm lấy côn thịt Thẩm Quân Hạo, nhưng tay cậu quá nhỏ không thể nắm được hết toàn bộ. Cậu thử thăm dò liếm lên cán gậy nóng rực, từng chút từng chút nhẹ nhàng hôn ở đỉnh côn thịt, đôi mắt hơi ngấn nước ngước nhìn biểu cảm của Thẩm Quân Hạo. Cậu chưa từng khẩu giao, chỉ có thể nỗ lực nhớ lại động tác trong những bộ phim sex từng xem.

Cậu vươn lưỡi liếm láp quy đầu côn thịt, đảo quanh lỗ tiểu, nuốt hết mớ chất lỏng trong suốt vào miệng. Nhưng động tác của Lâm Lăng không những không làm cho Thẩm Quân Hạo thỏa mãn, ngược lại vì cậu làm quá nhẹ quá chậm khiến anh cảm thấy càng thêm khó nhịn. Thẩm Quân Hạo chờ không được, nắm côn thịt ở trong tay mình, đập hai cái lên bên môi Lâm Lăng, dịch trơn chảy ra từ quy đầu dính trên sườn mặt đối phương, có vẻ càng thêm dâm mĩ.

Lâm Lăng tủi thân nói:

"Em không biết, không biết phải làm thế nào cả..."

Thẩm Quân Hạo nói:

"Lần này anh dạy em, lần sau phải biểu hiện cho tốt."

Anh một bên nhéo mặt Lâm Lăng, khiến người nọ mở miệng ra, một tay khác giữ gáy cậu lại không cho cậu nhúc nhích, quy đầu ướt át thuận thế trượt vào giữa hai cánh môi.

Lâm Lăng cảm thấy không ổn, côn thịt của Thẩm Quân Hạo thực sự quá lớn, mùi vị tanh mặn nóng bỏng tràn ngập khoang mũi cậu, khuôn mặt cậu bị nhồi căng biến dạng, khóe miệng bị banh đến phát đau. Đầu lưỡi bị ép chặt lại, khoang miệng mềm mại và mặt lưỡi có thể cảm nhận được gân xanh nghiền qua một cách đột ngột. Thẩm Quân Hạo không cho Lâm Lăng cơ hội thích ứng, chỉ cho Lâm Lăng thử hai ba lần, liền động thân làm côn thịt đi vào càng sâu.

Côn thịt áp lên lưỡi, còn muốn tiếp tục đi vào sâu hơn. Lâm Lăng bị động tác thâm hầu kích thích muốn nôn khan, nước mắt từ khóe mi nháy mắt chảy ra. Hai mắt cậu đẫm lệ mông lung nhìn Thẩm Quân Hạo, muốn anh ôn nhu một chút. Nhưng mà lời cầu xin trên giường thật sự rất khó làm người ta sinh ra ý muốn bảo hộ chân chính, ham muốn chinh phục trên tâm lý sớm đã sớm vượt qua khoái cảm trong thân thể, Thẩm Quân Hạo rút ra lại đâm mạnh vào, một lần nữa đâm vào cổ họng cậu.

Lâm Lăng khó chịu nức nở, nước mắt vì tủi thân và nước bọt không kịp nuốt thì nhau chảy đầy mặt. Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, không nghĩ sẽ khó chịu như vậy.

Vật vã lắm thì Thẩm Quân Hạo mới cho phép Lâm Lăng nhả côn thịt ra, cậu lập tức khụt khịt lau nước mắt và đống dịch trên khóe miệng, nhưng mà càng lau thì lại càng bẩn.

"Anh ơi."

Lâm Lăng mềm mại kêu anh:

"Thật là khó chịu."

"Làm thêm vài lần sẽ không còn khó chịu nữa."

Thẩm Quân Hạo dỗ dành cậu.

"Em có thể tự làm không? Em biết làm rồi, em sẽ làm anh thoải mái."

Lâm Lăng năn nỉ nói. Đôi mắt ướt át của cậu vừa trong trẻo lại vừa tủi thân, giống hệt như một con chó nhỏ đang khổ sở.

"Được, vậy em tự làm đi."

Thẩm Quân Hạo vui sướng nói.

Cậu được cho phép, lần nữa ngậm lấy côn thịt, cậu vụng về dùng sức, mỗi một lần đều cố gắng nuốt vào sâu nhất có thể. Miệng cậu quá nhỏ, nuốt hết cỡ cũng chỉ ngậm được không đến một nửa.

Cậu học từ những bộ phim sex kia, dùng nước bọt bôi trơn cả côn thịt, dùng đầu lưỡi liếm láp phần gốc và tinh hoàn.

Cậu thoạt nhìn vô cùng lộn xộn, nước mắt chảy đầy mặt, thậm chí trên tóc còn dính một ít chất lỏng không biết tên.

Dưới động tác nỗ lực của người nọ, Thẩm Quân Hạo dần dần có xu thế muốn bắn, thế là anh nắm cằm Lâm Lăng ra lệnh:

"Anh muốn bắn, ngậm chặt vào."

Lâm Lăng thuận theo ngậm lấy côn thịt, phun ra nuốt vào vài cái, tinh dịch của Thẩm Quân Hạo lập tức phun trào, có một ít bị cậu trực tiếp nuốt vào cổ họng.

Cậu vốn bị côn thịt nhồi căng miệng, bây giờ càng thêm khó chịu. Cậu theo bản năng muốn nhả côn thịt ra thì Thẩm Quân Hạo lại hưng phấn run rẩy dỗ cậu:

"Cục cưng ngoan nào... nuốt vào đi."

Trong mắt Lâm Lăng toàn là tình dục mê ly, cậu giương mắt nhìn biểu cảm sung sướng mê người của Thẩm Quân Hạo, ma xui quỷ khiến nuốt hết chất lỏng mà người nọ bắn ra.

Cậu nuốt hết tất cả, rồi phun côn thịt của Thẩm Quân Hạo ra. Cậu như chú chó nhỏ sau khi hoàn thành nhiệm vụ muốn được chủ nhân xoa đầu, vươn cái lưỡi mềm ra, để cho Thẩm Quân Hạo nhìn thấy miệng của mình đã không còn ngậm gì nữa.

Giọng cậu vừa mềm vừa ngọt, như là dưa hấu đã chín rục vào tháng tám.

"Anh xem này, em nuốt hết rồi."

Lâm Lăng vào phòng tắm súc miệng, sau đó lại lần nữa quay về giường quấn quýt với Thẩm Quân Hạo.

Thẩm Quân Hạo đã bắn một lần, nhưng dưới sự khiêu khích vô tình hoặc cố ý của Lâm Lăng mà lại cứng lên lần nữa. Lâm Lăng cởi sạch quần áo, bám dính trên người Thẩm Quân Hạo. Thẩm Quân Hạo hôn cậu, dùng bàn tay to lớn có lực vuốt ve một đường từ xương bướm xuống tới phía dưới như đang tuần tra, dừng lại một lát ở vòng eo nhỏ gọn, nắm lấy mông thịt tròn trịa mềm mại. Anh dùng sức rất mạnh, làm cho làn da trắng nõn non mềm lưu lại dấu tay thô lỗ đỏ bừng.

"Đau..."

Lâm Lăng đang hôn môi khẽ nói:

"Anh, sao anh xuống tay mạnh thế?"

"Như vậy đã đau?"

Thẩm Quân Hạo nói:

"Về sau còn đau hơn."

Thẩm Quân Hạo quét một ít dịch bôi trơn mà Lâm Lăng đem tới, thăm dò kẽ mông cậu. Ngón tay anh vói vào lỗ nhỏ chật hẹp, lập tức bị thịt mềm ấm áp ẩm ướt nuốt lấy.

Lâm Lăng vòng tay ôm Thẩm Quân Hạo, dúi đầu vào cổ anh nhỏ giọng nức nở. Lúc cậu tự làm loại chuyện này thấy rất bình thường nhưng khi Thẩm Quân Hạo giúp cậu lại khiến cậu cảm thấy rất xa lạ. Rõ ràng cơ thể cậu hoàn toàn dư sức thừa nhận kích cỡ của ngón tay, nhưng cậu lại cố ý chuyện bé xé ra to, dùng chóp mũi cọ cọ vành tai Thẩm Quân Hạo, mềm nhũn than nhẹ bên tai anh.

"Sao lại không giống..." Lâm Lăng khẽ nói.

Thẩm Quân Hạo hỏi: "Cái gì không giống?"

"Cảm giác khi em tự chơi khác toàn toàn so với khi anh cắm em."

Từ lúc cậu chân chính bắt đầu thân cận da thịt với Thẩm Quân Hạo, giống như chốt cơ quan trong người cậu đã bị mở ra, ngôn ngữ không chút che dấu, đều nói trắng ra.

Mông cậu quá mềm, mềm tới nỗi Thẩm Quân Hạo cảm giác như mình đang xoa nắn một cục bông.

Thẩm Quân Hạo bị âm thanh ngọt ngào của cậu dụ dỗ, ngón tay cắm vào càng sâu:

"Vậy cái nào thoải mái hơn?"

Cậu ngoan ngoãn vùi trong lòng Thẩm Quân Hạo bị cắm, động tác của anh làm cậu hơi đau. Lâm Lăng híp mắt:

"Tất nhiên là... anh."

"Anh ơi, anh phải dùng tay mở rộng lâu một chút, không thể trực tiếp cắm vào đâu."

Lâm Lăng hơi thở gấp, khóe mắt vương chút nước:

"Anh quá lớn, em sẽ hỏng mất."

Thẩm Quân Hạo nghe vậy liền ngừng tay, nhướng mày hỏi:

"Là như thế này à?"

"Nhưng Tiểu Lâm của anh đã tự chơi nhiều lần như vậy rồi mà cũng sẽ hỏng mất sao?"

Thẩm Quân Hạo ra vẻ lo lắng nói.

Lâm Lăng bị anh nói trúng nên xấu hổ, vừa lo lắng vừa chân thành gật đầu. Thẩm Quân Hạo rút tay ra, khẽ hôn cậu một cái:

"Ngoan."

Lâm Lăng bị trở mình, bị ép nằm sấp trên giường. Cậu cảm giác được có thứ đồ vật nóng rực nào đó đang đặt trên kẽ mông cậu. Cậu đột nhiên có một loại cảm giác không lành.

"Không, còn chưa...."

Cậu bị Thẩm Quân Hạo bịt kín miệng.

"Ngoan... Chút nữa sẽ ổn thôi."

Thẩm Quân Hạo ôn nhu khàn giọng dỗ dành cậu, nắm côn thịt đút vào.

Thẩm Quân Hạo không cho cậu bất cứ cơ hội giảm xóc nào, côn thịt đi vào càng ngày càng sâu. Lâm Lăng vội vàng duỗi tay đẩy eo Thẩm Quân Hạo ra nhưng lực bất tòng tâm. Cậu bị thô lỗ đâm vào, ngay cả cơ hội kêu đau cũng không có. Lâm Lăng không nói nên lời, chỉ có thể rầu rĩ nức nở, nước mắt từ khóe mi chảy ra rơi xuống kẽ hở ngón tay của Thẩm Quân Hạo.

Động tác của Thẩm Quân Hạo vẫn thô bạo không chút thương tiếc như thế. Anh một bên thân mật gọi Lâm Lăng là 'cục cưng', bảo cậu ngoan ngoãn, một bên không chút lưu tình dùng côn thịt thô cứng đâm mạnh vào cúc huyệt mềm mại ướt nóng, đâm nát cơ thể non nớt. Lâm Lăng đau đến không thở nổi, cậu bỗng như sinh ra ảo giác sắp bị Thẩm Quân Hạo thọc chết, cuối cùng khóc cũng không ra hơi.

Cơ thể cậu rất đau, nhưng tâm lý lại sinh ra một căn bệnh sung sướng bí ẩn. Cậu bị khống chế hoàn toàn, giọng nói như đến cực hạn, cơ thể dương như không còn là của mình. Lâm Lăng nghĩ hoặc là cậu sẽ hỏng mất, hoặc sẽ bị Thẩm Quân Hạo thao đến điên mất.

Cổ họng Lâm Lăng phát ra vài tiếng nức nở, thân hình mềm mại vì vậy cũng bắt đầu run lên.

"Bé ngoan..." Thẩm Quân Hạo gọi cậu.

"Em phải nhớ kỹ, nỗi đau này là do anh đem tới cho em."

Thẩm Quân Hạo nhẹ lui ra một chút, cắn một vết thật sâu lên tai cậu:

"Sung sướng cũng là do anh đem tới."

Anh triệt để bịt chặt miệng cậu, thẳng lưng đâm mạnh vào.

Lâm Lăng than một tiếng, rồi bắt đầu rên rỉ thở dốc.

Côn thịt thô to bị thịt huyệt nóng bỏng nuốt chặt, mỗi lần đâm vào rút ra đều kéo theo vệt nước dâm mĩ cùng tiếng khóc rên rỉ. Lâm Lăng rõ ràng không thể tiếp nhận, nhưng thịt huyệt vẫn theo bản năng, mỗi lần côn thịt rút ra đều níu chặt lại.

"Anh, anh ơi..."

Giọng nói của cậu vì va chạm mà bị đứt gãy:

"Em... muốn chết... Em yêu anh quá!"

Cậu quay đầu nhìn Thẩm Quân Hạo, vươn tay ôm cổ anh kéo lại hôn môi.

Lần hôn này có chút khó khăn, mồ hôi Thẩm Quân Hạo từ thái dương chảy xuống dưới, một ít lan tới trong miệng. Nước mắt Lâm Lăng chảy không ngừng, môi răng trằn trọc trao đổi nước bọt xen lẫn vị tanh mặn.

Cơ thể Lâm Lăng thích ứng cũng rất nhanh. Lúc đầu cậu còn đau đến hít thở cũng khó khăn, nhưng bây giờ cơ thể như có thiên phú dị bẩm tiếp nhận sự thô bạo, dần dần tìm được khoái cảm. Vật đó của Thẩm Quân Hạo rất lớn, không cố tình nghiền lên điểm mẫn cảm của cậu cũng có thể làm cậu sướng điên quên mất trời trăng. Cậu bị Thẩm Quân Hạo thao tới nỗi mắt cũng quên chớp, tiếng rên vừa mềm lại vừa đáng thương.

"Anh, anh à." Lâm Lăng nói: "Chúng ta đổi tư thế có được không? Em muốn nhìn anh một chút."

Thẩm Quân Hạo liền ôm cậu đổi tư thế, mặt đối mặt mà thao cậu. Lâm Lăng dùng hết sức giang chân, hai tay chống lấy bắp tay của Thẩm Quân Hạo. Cậu nhìn chằm chằm mặt anh, cảm thấy anh thật sự quá đẹp. Tóc Thẩm Quân Hạo hơi dài, che khuất đôi mắt anh. Mắt anh là mắt một mí, đuôi mắt hơi xếch lên một chút. Mũi anh rất cao, đôi môi mỏng vô cùng gợi cảm. Lâm Lăng khẽ nhếch môi, vô thức vươn tay sờ mặt mày của Thẩm Quân Hạo, bị Thẩm Quân Hạo bắt được đặt lên môi hôn.

"A... Em chịu không nổi, muốn bắn..."

Thẩm Quân Hạo duỗi tay banh chân Lâm Lăng ra, xoa nắn cặp mông tròn trịa mềm mại. Anh thuận thế tách kẽ mông cậu ra, lộ ra lỗ nhỏ bị xâm phạm đến sưng đỏ, dịch đục hỗn tạp chảy ra khỏi cơ thể. Thẩm Quân Hạo sờ soạng một phen, đưa đôi tay dính chất lỏng lên cho Lâm Lăng xem. Anh giả vờ kinh ngạc nói:

"Lâm Lăng của chúng ta chảy nước này."

"Không phải..."

Lâm Lăng xấu hổ muốn chết, đầu óc cậu bị lửa tình thiêu muốn loạn:

"Em trai nhỏ, Tiểu Lâm là em trai nhỏ, sẽ không chảy nước đâu."

Thẩm Quân Hạo khẽ cười, dùng tay dính dịch thể xoa cằm Lâm Lăng, cậu không chút suy nghĩ liền ngậm ngón tay của anh vào trong miệng.

Lâm Lăng bị thao thành vũng nước, chỉ biết vô thức nuốt lấy mọi thứ của Thẩm Quân Hạo.

"Anh... Anh ơi..."

Cậu sung sướng như lên trời, bắt đầu nói mê sảng:

"Không thể được nữa, thật sự đến đỉnh rồi...Anh phải bắn vào hết, để em mang thai bé con của anh."

Thẩm Quân Hạo vừa đưa đẩy vừa chiêm ngưỡng bộdáng dâm đãng của Lâm Lăng, cuối cùng duỗi tay bóp cổ cậu. Lâm Lăng cau mày,đôi tay nắm lấy bàn tay đang bóp cổ mình. Trước mắt Lâm Lăng như nổ tung vô sốánh sáng, bên cạnh việc hít thở khó khăn lại cảm thấy khoái cảm trước nay chưatừng có, hạ thân sung sướng đến phát điên, đại não vì thiếu oxi nên càng rốitinh rối mù.

Lâm Lăng cũng không biết có phải mình cókhuynh hướng chịu ngược hay không, chỉ là khi bị bóp nghẹt đường hô hấp làm chocậu cảm giác thân phận của cậu và Thẩm Quân Hạo không bình đẳng. Khi Thẩm QuânHạo dùng bàn tay xương khớp rõ ràng bóp chặt cổ cậu, cậu cũng tình nguyện quỳxuống, trở thành chú chó con đáng yêu trung thành với Thẩm Quân Hạo.

Vì hít thở khó khăn và khoái cảm tê tái mà LâmLăng lập tức bắn ra.

Cậu không biết Thẩm Quân Hạo bắn khi nào. Lúcsau bị thao đến mơ hồ, chỉ biết vâng lời làm theo mệnh lệnh của Thẩm Quân Hạo.

Lúc Lâm Lăng tỉnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ thìchân trời đã hiện lên nắng sớm mờ ảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro