Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Bảy đêm thánh sủng tại lãnh cung 4, 5, 6, 7

[Khương Lãng x Mộ Dung Hi]

Khương Lãng nằm ngã ra giường, một tay với đầu của Mộ Dung Hi hôn đắm đuối. Mộ Dung Hi đang trần trụi ngồi trên người y với dải bịt mắt. Khương Lãng vẫn nhiều hơn Mộ Dung Hi một lớp y phục mỏng, nhưng do Mộ Dung Hi từng xuất ra trong tư thế này nên lớp y phục đã bị nhiễm bẩn dịch thể, từng mảnh nhăn nhúm có chút dính sát vào nhau.

Khéo nhận ra Mộ Dung Hi không được tập trung như mọi lần, Khương Lãng hơi bất mãn. Y cố tình vừa hôn vừa cắn vào lưỡi Mộ Dung Hi. Mộ Dung Hi đau điếng người dứt khỏi nụ hôn, hỏi:

"Sao lại cắn ta?"

"Hi nhi, ngươi đang lơ đễnh. Ta ghét nhất là ở trên giường cùng với một kẻ lơ đễnh."

Mộ Dung Hi kêu gào trong lòng. [...]

"Ta xin lỗi."

Mộ Dung Hi thều thào. Khương Lãng ôm eo hắn:

"Muốn biết khuôn mặt của ta trông ra sao không?"

Mộ Dung Hi nghĩ nghĩ rồi đáp:

"Muốn!"

"Vậy phải xem thử biểu hiện của ngươi có đủ tốt không?"

Khương Lãng đem nhục bổng kéo gần hậu huyệt hắn nhưng không động đậy.

"Hi nhi, tự ngươi vào đi."

Mộ Dung Hi thảng thốt kêu lên:

"Ta sao?"

Khương Lãng cắn vào vành tai Mộ Dung Hi day day rồi đánh mông hắn:

"Mau lên. Nếu để ta tự vào thì ngươi sẽ rất thảm đấy."

Mộ Dung Hi lúng túng đặt một tay lên ngực Khương Lãng, tay còn lại lần mò đến nhục bổng y, nhắm mắt thẹn thùng nhét nó vào hậu huyệt.

Khương Lãng khen ngợi:

"Phải rồi, vào sâu nữa. Hi nhi có thể làm rất tốt mà."

Rồi lại tiếp tục hôn hắn, sẵn tiện giúp hắn đẩy eo xuống. Ban đầu, Khương Lãng còn vừa nhấp vừa hôn, sau khi hôn đủ thì ngừng nhấp, động viên Mộ Dung Hi:

"Hi nhi, đến phiên ngươi thể hiện rồi."

Đang cuồng nhiệt mà phải dừng lại giữa chừng, đương nhiên không thể làm Mộ Dung Hi thỏa mãn. Mộ Dung Hi mở mắt, khó khăn cử động mông lên xuống. Khương Lãng ngửa đầu ra tận hưởng:

"Dùng lực hơn nữa. Ngươi thế này còn lâu mới khiến ta ra được."

Mộ Dung Hi đẩy nhanh nhịp độ hơn một chút. Ở tư thế đáng xấu hổ này, Mộ Dung Hi cảm nhận được rõ ràng hơn bao giờ hết độ to lớn nhục bổng của y, đặc biệt là khi nhấn xuống, đau thốn đến tận tràng bích. Tuy nhiên, bao nhiêu đau đớn là bấy nhiêu khoái cảm. Mộ Dung Hi dần dần không còn nghĩ được gì nữa, liều mạng mà giãy giụa trong khoái cảm tuôn trào.

"A... A..."

Mộ Dung Hi không kìm chế được. Hắn bấu tay vào ngực Khương Lãng, hạ thân đang co giật dữ dội.

"Một chút nữa..."

Khương Lãng nhăn mặt, sắp đạt được đỉnh điểm.

"Thêm một chút nữa..."

Sống lưng Mộ Dung Hi tê rần. Cỗ nhiệt khí của Khương Lãng đang run bần bật trong người hắn. Dưới ma lực của dục vọng thúc giục, hắn quên hết những chuẩn mực luân thường, cuồng dại bám víu vào cỗ nhiệt khí kia, tăng thêm co bóp để nó kịch liệt phóng ra. Dịch thể dù đã vào rất sâu vẫn lội ngược dòng chảy lại giường. Khương Lãng phì cười, cảm giác này không tệ.

"Hi nhi, xem ra ngươi rất có tiềm chất quyến rũ ta."

Mộ Dung Hi vật vã ngã ra như cái xác trên ngực Khương Lãng:

"Cho ta... Cho ta... Xem mặt ngươi."

"Đêm vẫn chưa tàn, ngươi vội gì? Huống hồ, ta vẫn chưa thỏa mãn lắm."

Khương Lãng ôm lấy lưng Mộ Dung Hi, nhịp nhàng đung đưa hạ thân. Mộ Dung Hi cáu gắt:

"Ngươi nuốt lời?"

"Bảo bối của ta, ngươi thật muốn nhìn thấy ta như vậy?"

"Ân... A... Aa..."

Mộ Dung Hi đã chấp nhận mất hết sỉ diện để làm loại chuyện kia, đương nhiên là vì muốn thấy cho bằng được khuôn mặt y.

"Lẽ nào..."

Khương Lãng không ngừng chuyển động, hơi nâng mặt Mộ Dung Hi lên, luồn tay vào miệng hắn âu yếm vuốt lưỡi hắn:

"Thích ta rồi sao?"

Mộ Dung Hi hai mắt đẫm đầy hơi sương, yết hầu run run. Thích rồi! Hắn thật sự đã thích người này rồi. Nếu không, đối với kẻ vừa bắt cóc vừa cưỡng bức hắn, không có lý do gì hắn lại khao khát được y chạm vào đến nỗi vứt bỏ cả lý trí và đạo đức.

[...] "Hi nhi, đến đây."

Khương Lãng dịu dàng gọi. Mộ Dung Hi nhích tới trên thân y, cả khuôn mặt thẹn thùng. Y chạm tay vào môi hắn, đem môi hắn ngấu nghiến một lát rồi ly khai:

"Hảo ngọt a! Hi nhi của chúng ta ăn ngày càng ngon."

Mộ Dung Hi thổn thức bởi nụ hôn, có chút không kiên nhẫn nói:

"Cửu lang, ta muốn ngươi."

"Vẫn chưa được."

Khương Lãng vô tư chỉ tay xuống hạ thân.

"Bên dưới vẫn chưa lên, hay là Hi nhi giúp ta một tay."

"Làm sao giúp?"

Mộ Dung Hi thuần khiết hỏi.

Khương Lãng lại chỉ vào môi hắn:

"Dùng thứ này bao bọc lấy nó."

Mộ Dung Hi sững sờ. Đây là muốn hắn dùng khẩu dâm sao?

"Sao thế? Hi nhi không tự tin làm được?"

"Cái này..."

[...] Mộ Dung Hi nhút nhát cầm lấy nhục bổng của Khương Lãng, nghĩ nghĩ rồi há to miệng ngậm vào. Khương Lãng tỉ mỉ chỉ dẫn hắn cách làm, may mà Mộ Dung Hi cũng không phải quá ngốc, mất một hồi sục sạo liền có tiến bộ. Khương Lãng vừa vuốt tóc hắn, xoắn thành lọn chơi đùa vừa nhìn hắn chật vật mút lấy khối thịt đang có dấu hiệu ngoi lên kia, rất ư là hài lòng.

"Hi nhi thật ngoan. Ta rất thích."

Mộ Dung Hi tự hỏi câu này nghĩa là sao? Y đang rất thích việc mà hắn làm? Hay là rất thích hắn? Mộ Dung Hi định rút miệng lại hỏi, không ngờ bị Khương Lãng ấn mạnh vào:

"Không cho dừng!"

Mộ Dung Hi chớp mắt. Xem ra là y chỉ thích việc này thôi, không phải thích hắn. Được khoang miệng man mát ra sức mút lấy, thử hỏi có nam nhân nào lại không thích? Khương Lãng khoan khoái rên nhẹ, đem toàn bộ dục vọng hướng về miệng Mộ Dung Hi phát tiết ra. Mộ Dung Hi nhanh như tia chớp rời đi, vẫn bị dịch thể bắn đầy mặt. Hắn uất ức lấy tay lau lau, đột nhiên nhìn lên, cảm thấy ánh mắt của Khương Lãng dấy lên vài tia hàn khí.

Khương Lãng nắm lấy tóc Mộ Dung Hi:

"Hi nhi, ngươi vừa làm gì?"

Mộ Dung Hi ngẩn ngơ. Hắn đã làm gì sai sao?

"Ngươi chê bai thứ đó dơ bẩn sao? Ta không thích điều đó chút nào."

Mộ Dung Hi chưa kịp phân trần đã bị Khương Lãng dúi nhục bổng vào miệng lần nữa, giọng gay gắt:

"Làm cho ta ra, nhưng lần này phải nuốt sạch hết. Nếu không thì làm đến khi nào ngươi quen mới thôi."

[...] "Nhanh lên!"

Khương Lãng giục y, thái độ đanh thép, không hề nói đùa cho có.

Mộ Dung Hi rối bời di chuyển môi và lưỡi. Hắn có cảm giác bản thân giống như món đồ chơi của người này, bất giác không ngăn được nước mắt cay đắng ứa ra. Khi gần đạt cao trào, Khương Lãng giữ chặt đầu Mộ Dung Hi ngăn không cho hắn trốn tránh nữa. Một dòng dịch thể nồng đậm bắn vọt vào cổ họng hắn. Dù hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn chới với không biết sao mà lường. Số còn dư trào ngược ra khóe miệng hắn, nhễ nhại nhỏ xuống người. Mộ Dung Hi nấc nghẹn, khuôn mặt ướt át mị tình, hai mắt lờ đờ, càng khiến cho Khương Lãng thống khoái, muốn dày vò hắn hơn nữa. Khương Lãng đem hậu huyệt của Mộ Dung Hi khai thông, hùng hổ đi vào. Mộ Dung Hi nấc mạnh hơn, dịch thể trong cổ vẫn còn nhờn nhợn chưa xuống hết thì hạ thân đã bị tấn công. Sự khít khao tiếp xúc giữa bên cho và bên nhận càng lúc càng tăng. Mộ Dung Hi kêu thất thanh:

"A... Cửu lang... A... Ta sắp ra..."

"Cùng ra nào."

Khương Lãng lau hộ mồ hôi trên trán Mộ Dung Hi rồi dịu dàng sáp đến hôn hắn. Dịch thể còn dính trong khoang miệng hắn truyền sang đầu lưỡi của y. Cả hai mê mệt mút lấy lưỡi nhau rồi cùng phóng thích một lúc.

[...] Khương Lãng giơ hai tay sang ngang để Mộ Dung Hi giúp y cởi y phục. Mộ Dung Hi lúc còn ở hầu phủ chỉ toàn được người ta phục vụ, lần đầu mới phục vụ lại người khác, khó tránh có chút vụng về. Hắn cởi rất lâu thì mới xong, hai má đỏ hỏn lên khi trông thấy cơ thể không mảnh vải của Khương Lãng ở thật gần.

Khương Lãng bước vào dục dũng trước, đưa tay về phía Mộ Dung Hi. Mộ Dung Hi tự cởi cho chính mình rồi nắm tay y bước vào. Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, nhưng mà mặt nước vốn trong suốt nên nếu nhìn kỹ, cái gì cũng sẽ thấy hết.

"Ngại sao?"

Khương Lãng vuốt gân cổ của Mộ Dung Hi hỏi.

"Chúng ta đâu phải là chưa từng nhìn thấy gì của nhau."

Mộ Dung Hi mím môi, thì đúng là vậy, nhưng nhìn vào lúc hưng phấn vẫn đỡ ngượng hơn nhìn vào lúc bình tĩnh thế này. Khương Lãng chống một tay lên thành dục dũng, sắc mặt có chút trắng vì mệt mỏi. [...]


"Ngươi lo cho ta sao?"

Khương Lãng kéo hắn lại gần, để lồng ngực y dựa sát vào lưng hắn.

"Ân, ta rất lo cho ngươi."

Mộ Dung Hi thành thật đáp.

Những khi Mộ Dung Hi ngoan ngoãn thế này, Khương Lãng thật hận không thể lập tức đem hắn ra thượng đến dục tiên dục tử. Bất quá, đêm nay y mệt mỏi là thật. Nghe xong câu nói ngọt ngào của Mộ Dung Hi, y thư thái nhắm mắt lại ngủ.

"Cửu lang?"

Mộ Dung Hi chờ thật lâu vẫn không thấy Khương Lãng động tay, quay lại nhìn thì thấy mi mắt y đã khép, những sợi tóc ướt thác loạn nhỏ giọt xuống trên má và trên vai. Mộ Dung Hi nuốt nước bọt ừng ực. Khương Lãng ôm chầm hắn thế này, khiến hắn rất muốn loại sự tình đó. Nhưng mà, tự dưng lại ngủ giữa chừng, không phải là đang trêu đùa hắn hay sao?

Mộ Dung Hi yên lặng ngồi chịu đựng. Một giờ sau, hắn chịu không nổi nữa, định bước ra khỏi dục dũng thì Khương Lãng chợt tỉnh dậy:

"Hi nhi, ngươi muốn đi đâu?"

Mộ Dung Hi khao khát nắm lấy tay Khương Lãng:

"Chúng ta làm đi."

"Làm cái gì a?"

Khương Lãng cười khẩy hỏi.

Mộ Dung Hi xoay người qua ôm ngược lại y, khởi đầu bằng một nụ hôn. Khương Lãng sờ tay vào hai đầu nhũ đang cương lên của hắn. Chỉ cần là y chạm vào, dù chạm ở nơi đâu Mộ Dung Hi đều cảm nhận được khoái cảm, vô thức run lên. Dòng nước ấm đã nguội lạnh từ lâu, nhưng do dục hỏa dâng trào trong hai cỗ thân thể toát ra, họ không hề thấy lạnh lẽo chút nào. Ngược lại, đùa nghịch trong nước thế này lại càng mới mẻ hơn.

Khương Lãng đỡ Mộ Dung Hi lên cao một chút rồi cắm vào. Sau một giấc ngủ ngắn, y đã hồi phục chút sức lực, bèn đem chút sức lực này huy động hết nơi hạ thân nóng bỏng. Mộ Dung Hi nghe rõ tiếng nước văng lên văng xuống ùng ục, có cả tiếng hai bộ phận bành bạch chạm vào nhau, đầu óc choáng váng, tứ chi rã rời. Mộ Dung Hi có khi cũng sẽ quên đi xấu hổ, lắc mông co bóp nhục bổng y chặt hơn, chặt chẽ đem lại cho y sự sung sướng cực độ.

"Hi nhi, ngươi gấp đến không nhịn được rồi."

"A... Cửu lang... A..."

"Xem ra ngươi thực sự thích loại chuyện này. Đừng lo, ta sẽ hảo hảo toại nguyện ngươi, tiểu yêu tinh của ta."

Khương Lãng phóng ra một lần rồi một lần, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, bèn đem Mộ Dung Hi ra khỏi bồn tắm, để hắn gập lưng chống tay vào cột nhà.

"Cửu lang... Ngươi muốn làm gì?"

"Chỉ là đổi một tư thế khiến ngươi thoải mái hơn thôi."

Khương Lãng nâng chân Mộ Dung Hi lên, đứng thẳng xâm lược vào hậu huyệt đang rỉ dịch kia.

"A... Cửu lang... Chậm chút... Chết ta..."

"Là ngươi đánh thức ta dậy, không thể không chịu trách nhiệm với ta."

"A... Nhưng mà... A..."

Khương Lãng cơ bản không quan tâm lời Mộ Dung Hi nói, vẫn hì hục đẩy nhanh tiến độ. Mộ Dung Hi cảm giác như tràng bích sắp bị y đụng cho rách, vừa sảng khoái, vừa bi ai, muôn vàn loại cảm xúc chen lẫn vào nhau.

"Cửu lang... A... A..."

"Ngươi có biết?"Khương Lãng cũng đang vất vả chịu đựng. Cái hậu huyệt này càng vào đúng là càng mê mẩn thần trí người khác, bây giờ thậm chí còn biết cách xoa bóp hắn nhiệt liệt như chào đón.

"Khi ngươi gọi ta như vậy, ta càng thích bạo ngươi hơn không?"

Khương Lãng liên tục thúc vào những nơi mà y biết chắc sẽ mang đến khoái cảm cực lớn cho Mộ Dung Hi. Mộ Dung Hi thất điên bát đảo bám tay vào cột, nước bọt nhỏ ra khóe môi. Khương Lãng xuất ra thì hạ chân hắn xuống, để hắn dựa lưng vào cột, vừa nhấn vào vừa hôn hắn. Hắn mềm nhũn ra trong vòng tay Khương Lãng.

"Hi nhi, thích không?"

"Thích!"

"Ngươi rốt cuộc là thích ta, hay thích cơ thể ta?"

Mộ Dung Hi thở mạnh. Câu hỏi phức tạp thế này, lại hỏi ra trong lúc đầu óc hắn quay cuồng theo mỗi chuyển động bên dưới, thật sự quá khó để hắn trả lời.

Khương Lãng có chút giận, hành động càng hung bạo hơn. Y đâm đến mức cơ thịt mềm mại bên trong tê rần cả lên.

"Trả lời ta!"

"Thích ngươi!"

Mộ Dung Hi gắng dùng chút lý trí còn sót lại cân nhắc. Có lẽ ban đầu là bị cuốn hút bởi cơ thể y, nhưng hiện tại là thích y nên mới thích cơ thể y. Hắn trả lời thế không biết liệu có sai sót gì không?

Bất quá, câu trả lời này khiến Khương Lãng thấy hài lòng.

"Hi nhi, ta đoán được. Cơ thể ngươi ngày càng biết phối hợp hơn."

Mộ Dung Hi uất ức nhìn y. Nếu đoán được thì tại sao còn bắt hắn phải trả lời.

"Chỉ qua..."

Khương Lãng chợt ngừng lại, bắn sâu vào Mộ Dung Hi rồi nói tiếp:

"Loại chuyện này nam nhân nào mà chẳng thích? Nam nhân chính là những con dã thú đam mê dục vọng. Ta tin ngươi mới là lạ!"

Khương Lãng chống một tay vào cột, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Mộ Dung Hi không thể đọc hiểu tâm trạng y, hướng hai tay về phía cổ y ôm lại:

"Cửu lang, ta thích ngươi. Là thật! Hãy tin ta."

[...] Khương Lãng định vào thêm lần nữa. Mộ Dung Hi há hốc, giật giật mí mắt:

"Đừng, Cửu lang. Ta chịu không nổi nữa."

"Để xem."

Khương Lãng đút ngón tay vào hậu huyệt hắn, dịch thể như thác lũ cuồn cuộn chảy ra tay y. Y liếc mắt nhìn sơ, đúng là đã căng đầy quá mức rồi.

"Hi nhi, tạm tha cho ngươi hôm nay."

Khương Lãng bế Mộ Dung Hi trở lại dục dũng, tắm rửa xong một lượt thì bình minh lại lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro