1. Khó kìm lòng nổi 4, 10-13
[Tư Đồ Lân Thiên x Tần Nhạc]
Cùng Tần Nhạc bước vào phòng, đóng cửa lại, Tư Đồ Lân Thiên vội vàng nói:
"Đừng nghe mẹ tôi nói bừa, tôi thực sự không sao!"
"Nếu không có việc gì sao dì lại nói anh không được?"
Tần Nhạc có chút buồn cười, trên thực tế y cũng không tin Tư Đồ Lân Thiên không được.
Nghe Tần Nhạc hỏi, Tư Đồ Lân Thiên vừa định nói này đều không phải do cậu sao, nhấc đầu nhìn khuôn mặt sạch sẽ cấm dục của Tần Nhạc, nháy mắt liền không biết có nên nói hay không.
Trong nháy mắt hắn do dự, Tần Nhạc đã đeo bao tay lên:
"Được rồi, cởi quần ra, để tôi xem liền biết."
Gặp bộ dáng giải quyết việc chung của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên quả thực sắp hộc máu:
"Thật sự, thật sự, tôi thật sự không có việc gì."
"Anh nếu không có việc gì tôi thấy sẽ biết, cởi quần!"
Trên mặt Tần Nhạc tự nhiên nhưng trong lòng khó có thể ức chế chờ mong:
"Đại nam nhân, anh khác người cái gì đây!"
"Tần Nhạc, tôi thật sự không có việc gì, mẹ tôi thấy tôi lâu không mang người về nên đoán lung tung thôi."
Tư Đồ Lân Thiên ra sức giải thích, bắt hắn cởi quần trước mặt Tần Nhạc, hắn thật sự không còn mặt mũi nào, nhưng Tần Nhạc bỗng nhiên cười:
"Nếu anh nói thật, tại sao lại sợ tôi xem?"
"...." Lập tức Tư Đồ Lân Thiên không còn biết nói gì, nhìn Tần Nhạc nửa ngày, quyết định:
"Được rồi, cậu xem đi."
Nói xong giống như bình thường cởi dây lưng, kéo quần lót xuống, đem tính khí mềm nhũn bên trong lấy ra, một mảng lớn liền lộ ra ngoài, dù không cương nhưng rất có phân lượng, sạch sẽ phấn nộn.
Tim Tần Nhạc đập mạnh, nhìn vật trong tay Tư Đồ Lân Thiên, tâm lý thích ghê gớm, nếu không phải biết vẫn chưa thể, y quả thực muốn quỳ xuống liếm một cái xem xem tư vị có giống trong tưởng tượng của mình không.
Bất quá bây giờ vẫn chưa được:
"Sạch sẽ thế này, vẫn chưa dùng qua đi?"
Lời nói nhìn như vui đùa lại đem mặt Tư Đồ Lân Thiên bạo hồng, ngoài miệng không dám phản bác, trong lòng lại nói thầm, cậu không phải cũng thế sao!
"A, cậu đừng đụng!"
Không ngờ Tần Nhạc sẽ đột nhiên cách bao tay cầm lấy vật của mình, cơ hồ trong nháy mắt, vật mềm nhũn của hắn liền tiến vào trạng thái chiến đấu, thẳng tắp nằm trong tay Tần Nhạc.
"Thực có tinh thần nha!"
Tần Nhạc trên dưới triệt động, thực tế kinh nghiệm của y cũng có hạn, nhưng đối với xử nam như Tư Đồ Lân Thiên, vậy là đủ rồi.
Nhìn bối rối và kinh ngạc trong mắt Tư Đồ Lân Thiên, Tần Nhạc chỉ cảm thấy địa phương khó có thể mở miệng của mình đều phiếm nước.
Tư Đồ Lân Thiên bị vây trong khiếp sợ và khoái cảm, không biết Tần Nhạc khác thường, có cảm giác không đúng, nhưng tâm lý bỗng phát hiện ra quả nhiên tay người khác và tay chính mình không giống nhau.
Thân thủ cầm tay Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên đem y đẩy vào phạm vi của mình, một tay ấn cái bàn phía sau, nói:"Nhanh lên!"
Tư Đồ Lân Thiên đột nhiên hành động khiến hai má Tần Nhạc càng đỏ hơn, đôi con ngươi đen cũng nổi lên hơi nước.
Hai tay khép lại cầm lấy vật phát nhiệt phảng phất có thể làm phỏng linh hồn kia, dùng toàn lực lấy lòng nam nhân, Tư Đồ Lân Thiên ở bên tai y thở hổn hển, thẳng đến lúc bắn tinh mới trầm tĩnh lại.
Sau khi thanh tỉnh, hắn mới ý thức được mình cư nhiên bắn trong tay Tần Nhạc, mặt liền đỏ lên.
"Tần Nhạc, tôi..."
Nhìn Tư Đồ Lân Thiên trên mặt xấu hổ, Tần Nhạc ra vẻ tự nhiên từ trong hộp rút ra hai tờ giấy, lau tay sạch sẽ rồi nói:
"Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ nói với dì, anh rất khỏe mạnh, ân, phân lượng đầy đủ."
"Thực xin lỗi, tôi..."
"Không sao, tôi không ngại, anh ra ngoài trước chờ tôi đổi quần áo, trưa nay cùng ăn cơm đi."
"Được."
Tư Đồ Lân Thiên lúc này cũng không biết ở chung với Tần Nhạc thế nào, vội vàng đi ra ngoài.
Thấy hắn rời đi, Tần Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người tiến vào toilet, đóng cửa lại, cởi quần, nhìn quần bị dâm thủy làm cho ướt nhẹp, Tần Nhạc cắn môi:
"Ngu ngốc, đừng bắt em chờ lâu!"
[...] "Tần Nhạc, em có thích tôi không?"
Trong nháy mắt tâm Tần Nhạc nhảy lộp bộp một cái, có chút hoảng hốt nhìn Tư Đồ Lân Thiên, ngắn ngủi vài giây trong lòng y đã nhảy ra hàng loạt câu hỏi: Bị nhìn ra rồi? Thử mình sao? Sao lại hỏi vậy? Hắn có ý gì....
Nhưng rất nhanh Tần Nhạc bình tĩnh trở lại:
"Phải, em thích anh, vậy thì sao?"
Nhìn qua giống như rất bình tĩnh, thực ra trong lòng lại cực hoảng, thậm chí muốn dời ánh mắt đang đối diện cùng Tư Đồ Lân Thiên.
"Ân, vậy là tốt rồi."
Tư Đồ Lân Thiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó nở nụ cười:
"Cho nên gửi ảnh và video cho anh là cố ý, không phải gửi nhầm?"
Đột nhiên nghe Tư Đồ Lân Thiên nói đến việc này, Tần Nhạc hai má ửng hồng, không hề nhìn hắn:
"Phải, em muốn câu dẫn anh."
Tư Đồ Lân Thiên cười càng vui vẻ, tiến lên một bước dán vào tai Tần Nhạc nói:
"Ở phòng khám cũng là cố ý giúp anh lộng đi?"
Tần Nhạc quay đầu nhìn hắn, con ngươi đen lóe lên một tia ủy khuất:
"Đúng, em thích đến hận không thể câu dẫn anh đi, anh hiện tại đã biết, anh thì sao, cố ý đến cười nhạo em sao?"
Nhìn hốc mắt đỏ hồng của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên đau lòng không chịu được, hắn rõ ràng là chạy tới tỏ tình, sao lại đem người chọc khóc rồi.
Thân thủ muốn đi ôm Tần Nhạc lại bị y đẩy ra:
"Tần Nhạc, sao có thể chứ, anh thừa nhận mình có chút trì độn, thế nhưng anh đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi mới đến, anh thích em, thật sự thích em, biết em câu dẫn anh, anh rất vui, ngày hôm qua cũng là kìm lòng không được hôn em."
Tần Nhạc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tư Đồ Lân Thiên, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng y không dám có bất cứ động tác nào, rất sợ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân.
Nhìn Tần Nhạc vì hắn tỏ tình mà sững sờ đứng đó, biểu tình một bộ mê man, Tư Đồ Lân Thiên rốt cuộc nhịn không được lôi kéo người chạy đến cạnh xe, đem nhét vào trong xe đóng cửa lại liền đem người ôm lấy:
"Tần Nhạc, anh thích em, giống như em thích anh, tuy rằng anh chậm hiểu, nhưng anh là nghiêm túc, cho anh cơ hội được không?"
Tần Nhạc bị ôm lấy trong mắt lóe lên rung động, qua thật lâu mới thò tay ra ôm lấy nam nhân:
"Ân."
Nghe Tần Nhạc đáp ứng, Tư Đồ Lân Thiên hưng phấn trực tiếp quay qua bẹp một cái hôn lên mặt y:
"Anh sẽ đối với em thật tốt thật tốt."
Tần Nhạc nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, trên thực tế y đối với hết thảy việc bất thình lình xảy ra này cảm thấy có chút không chân thật, y không thể tin được Tư Đồ Lân Thiên thật thích y, nhưng lại không nghĩ buông tha cơ hội khó có được này, y bắt lấy tay Tư Đồ Lân Thiên:
"Anh không cần đối tốt với em, anh chỉ cần không rời bỏ em là đủ rồi, trừ việc đó ra anh muốn cái gì em đều có thể cho anh."
Tư Đồ Lân Thiên không nghĩ tới Tần Nhạc sẽ như thế, trái tim hắn có chút đau, hắn không biết người này thích gì ở hắn, lại thích bao lâu, chỉ là đau lòng người trước mắt này.
Hắn không lại nói yêu, hắn nhìn ra Tần Nhạc cũng không tin lời hắn nói, vậy chỉ có thể dùng thực tế nói cho y, hắn là nghiêm túc.
Nghiêm túc muốn cùng y một chỗ....
Ăn xong cơm tối, Tư Đồ Lân Thiên đưa người về nhà, lúc Tần Nhạc hỏi hắn có muốn lên không, Tư Đồ Lân Thiên không cự tuyệt. Trong nháy mắt đóng cửa lại, Tần Nhạc còn chưa kịp bật đèn thì bị hắn ôm lấy.
Vừa chạm vào nhau hai người liền kích động. Tư Đồ Lân Thiên hung ác cắn môi Tần Nhạc mà Tần Nhạc cũng nhiệt tình đáp lại hắn, qua thật lâu hai người mới hổn hển buông nhau ra, Tư Đồ Lân Thiên nhìn đôi mắt trong bóng đêm cũng lấp lánh của Tần Nhạc:
"Phải làm sao đây?"
"Đi lên giường!"
Tần Nhạc không do dự trực tiếp nói ra đáp án.
Nghe được đáp án này, Tư Đồ Lân Thiên cơ hồ một tay ôm lấy người tiến vào phòng ngủ, Tần Nhạc khẩn cấp xé rách quần áo hai người, y thật sự rất khát vọng Tư Đồ Lân Thiên đụng chạm.
Cảm nhận được Tần Nhạc vội vàng, Tư Đồ Lân Thiên sủng nịch hôn hai má y, Tần Nhạc lại buồn bực cởi dây lưng của hắn:
"Xé không được, nhanh lên!"
Tư Đồ Lân Thiên có chút buồn cười nhìn y, thân thủ cởi dây lưng của mình ném xuống đất, Tần Nhạc lúc này đã cởi áo khẩn cấp kéo khóa quần hắn lấy đại gia hỏa bên trong ra.
Không phải lần đầu tiên nhìn thấy thế nhưng vẫn khiến Tần Nhạc hưng phấn và vui sướng như cũ.
"Rất thích nó sao?"
Cảm nhận được Tần Nhạc thích, nội tâm Tư Đồ Lân Thiên căng trướng không chịu được. Tần Nhạc liếm liếm môi, khom người muốn liếm của hắn, Tư Đồ Lân Thiên lại hoảng sợ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tần Nhạc sẽ như thế, một phen đem người ôm vào ngực, hôn hai má y:
"Không cần như vậy, Tần Nhạc."
Tần Nhạc cọ mặt hắn:
"Em có thể khiến anh thật thoải mái!"
"Em không cần như vậy anh cũng sắp bị em câu dẫn đến bạo, nếu em còn tiếp tục câu dẫn anh, anh rất khó khống chế được chính mình."
Tư Đồ Lân Thiên trong âm thanh tràn ngập tình dục, hai tay sờ làn da bóng loáng dưới thân, cảm giác nhẵn nhụi dị thường khiến hắn rất thích.
Tần Nhạc ôm hắn cọ xát, nơi riêng tư dưới thân co rút lại:
"Không quan hệ, làm hư em cũng không sao, em thích anh dùng sức mạnh."
Lời nói trực tiếp như thế khiến Tư Đồ Lân Thiên khó có thể chịu đựng, thân thủ kéo quần Tần Nhạc, rước lấy y kinh hô một trận. Tần Nhạc vừa hi vọng hắn có thể phát hiện bí mật của mình, lại sợ phản ứng của hắn sau khi biết.
Bờ mông bị nam nhân chộp trong tay xoa nắn, Tần Nhạc vừa nghĩ đến đây là tay của Tư Đồ Lân Thiên liền hưng phấn khó có thể ngăn lại, tính khí phía trước đã cao cao nâng lên, đầu đỉnh hộc ra chất lỏng. Tần Nhạc khó nhịn ở trong lòng Tư Đồ Lân Thiên cọ cọ, nắm tay hắn sờ soạng nơi riêng tư của mình:
"Sờ sờ nơi này.... Ân.... Cảm..... Cảm giác được sao.... Em.... Cũng có thể sinh con cho anh.... Giống như.... Bọn họ.... Anh sờ sờ.... Đừng chán ghét em.... A...."
Mất tự nhiên cùng xấu hổ buông tay, Tần Nhạc lôi kéo tay Tư Đồ Lân Thiên sờ địa phương khác với người thường của mình, khóe mắt phiếm lệ nhìn Tư Đồ Lân Thiên.
Khi đụng đến khe hở khác người kia, Tư Đồ Lân Thiên run lên, không đợi Tần Nhạc phản ứng đã đem người đẩy lên giường, mở hai chân y ra. Tần Nhạc kinh hô một tiếng ngã trên giường, thời điểm phát hiện nam nhân quỳ giữa hai chân mình nhìn nơi đó, Tần Nhạc kìm nén ý nghĩ muốn nam nhân xỏ xuyên mình, mở đèn đầu giường:
"Ngô.... Như vậy có xem rõ hơn không.... Ân.... Lân Thiên.... Đừng cảm thấy em kỳ quái...."
Thanh âm mang theo tiếng khóc yếu ớt khiến Tư Đồ Lân Thiên đau lòng, nhìn địa phương phấn nộn kia, hắn cảm thấy chính mình sao có thể ghét bỏ được, hắn thích còn không kịp, địa phương kia thật đẹp.
Nhìn huyệt khẩu đứt quãng phóng nước Tư Đồ Lân Thiên đột nhiên thấy có chút khát, không hề do dự cúi đầu liếm sạch sẽ địa phương kia.
Địa phương yếu ớt bị nam nhân liếm lộng, Tần Nhạc theo bản năng hít sâu một hơi, vừa nghĩ tới quỳ giữa hai chân y làm việc kia là nam nhân y vẫn luôn thích, Tần Nhạc khó nhẫn kích động chảy nước mắt, y có thể cảm nhận được Tư Đồ Lân Thiên đối với y ôn nhu. Tần Nhạc bỗng cảm thấy vài năm chờ đợi không hề uổng phí.
Thân thủ sờ đầu nam nhân, hiến tế nơi riêng tư cho hắn, Tần Nhạc vui thích giương môi:
"Ân.... Lân Thiên.... Em thích anh.... A...."
Nghe y tỏ tình, Tư Đồ Lân Thiên đối với huyệt khẩu khéo léo kia hấp sâu một cái, tựa hồ muốn đem linh hồn Tần Nhạc cũng hút luôn vào bụng.
Một lượng lớn nước phun ra bị nam nhân uống xuống, Tần Nhạc uốn thân mình, mở miệng thở hổn hển, y cư nhiên còn chưa bị cắm vào liền đến cao trào.
"Lân Thiên.... Không cần liếm... Cắm vào đi... Em muốn anh.... Rất muốn anh.... Ô ô...."
Tư Đồ Lân Thiên rời khỏi người Tần Nhạc, nhìn y động tình:
"Tần Nhạc, anh yêu em."
Tựa như Tần Nhạc khát vọng hắn đụng chạm, hắn cũng muốn chạm vào Tần Nhạc, không để loại cảm giác này tra tấn lẫn nhau, Tư Đồ Lân Thiên đỡ vật thô cứng của mình chống vào cửa huyệt khẩu, nhưng nháy mắt hắn muốn tiến vào lại bị Tần Nhạc ngăn lại:
"Không.... Không cần như vậy.... Em muốn nhìn.... Nhìn anh làm sao tiến vào em.... Em muốn nhớ kỹ thời khắc này...."
Tư Đồ Lân Thiên thở hổn hển, để gối đầu dưới thân y, nâng cao eo y, bắt lấy chân y áp lên trước ngực:
"Vậy thì nhìn cho rõ."
Tần Nhạc chủ động ôm chặt hai chân, không nháy mắt nhìn vật kia thô dài của Tư Đồ Lân Thiên từng chút tiến vào hoa huyệt của mình.
Nhục bích bị căng ra, trong đau đớn mang theo thỏa mãn.
Rốt cuộc khi căn cực đại kia của nam nhân triệt để bị y nuốt vào, phá vỡ sự ngây thơ chất phác của y, triệt để giữ lấy y, Tần Nhạc kích động chảy nước mắt.
Tư Đồ Lân Thiên cúi đầu hôn mắt y, hai tay du tẩu trên người y, hắn dù kinh nghiệm không nhiều nhưng biết Tần Nhạc vừa phá thân khẳng định không dễ chịu.
"Làm em... Lân Thiên.... Không sao, chơi hỏng em cũng không sao.... Em thích anh như vậy.... A.... Đau quá.... Chính là như vậy.... Em thích.... Rất thích.... Ha.... Dùng lực...."
Tần Nhạc hai chân gắt gao quấn trên lưng nam nhân, nơi riêng tư của hai người chặt chẽ kết hợp một chỗ. Tư Đồ Lân Thiên cảm giác nhục huyệt căng chặt kia phảng phất như có hấp lực khác thường gắt gao cắn hắn không buông.
"Tiểu Nhạc em thật nhanh, bên trong vừa ướt vừa nóng, anh thực thoải mái, cám ơn em."
Cúi đầu hôn môi Tần Nhạc, cùng nhau trao đổi mật dịch.
Tần Nhạc ôm hắn đón ý nói hùa với tiến công của hắn:
"Lân Thiên... Sờ sờ đầu vú của em.... Em sẽ càng có cảm giác.... Ân... Chậm một chút.... Lại muốn đến.... Ân hừ...."
Tư Đồ Lân Thiên nắm hai đầu nhũ trước ngực Tần Nhạc xoa nắn, hoa huyệt của y đột nhiên căng thẳng, không đợi Tần Nhạc đạt tới cao trào, hắn đã bắn ra trước.
Nhanh chóng bắn tinh như thế khiến Tư Đồ Lân Thiên cả người đều không tốt, Tần Nhạc buồn cười ôm hắn:
"Em không ngại Lân Thiên, anh như thế nào cũng tốt."
"Anh lần sau sẽ không như vậy."
Những lời này Tư Đồ Lân Thiên cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra, làm Tần Nhạc cười thành tiếng:
"Ân... Em tin anh... Ha.... Nhanh lên.... Em cũng muốn đến..."
Cự vật vừa bắn qua cũng không có mềm xuống, bị Tần Nhạc khiêu khích rất nhanh lại cứng lên. Tư Đồ Lân Thiên như là bức thiết muốn biểu hiện mình không phải bắn nhanh, hung ác thao làm tiểu huyệt đang co rút kia.
Hai túi ở trên mông Tần Nhạc đánh ba ba, nội bích nhiều dâm thủy trong quá trình nam nhân trừu sáp phát ra tiếng nước òm ọp. Tần Nhạc bị nam nhân hung ác đỉnh làm có ảo giác sắp bị xuyên qua, nhưng cảm giác như vậy lại càng khiến y thấy hưng phấn.
Rốt cuộc tại một lần quá nhiều khoái cảm tích tụ đến, Tần Nhạc chịu không nổi căng thân mình, huyệt nhục co rút đạt tới cao trào.
Đại lượng chất lỏng từ hoa tâm phun ra, dội lên quy đầu cực đại của nam nhân, theo co rút của nam nhân mà phun ra.
"Ha...."
Nhìn bộ dáng thất thần của Tần Nhạc sau cao trào, Tư Đồ Lân Thiên hôn hai má ướt mồ hôi của y:
"Thoải mái sao?"
"Ân.... Lân Thiên anh thật lớn...."
Tần Nhạc chủ động ôm lấy hắn, hôn hắn, dùng nơi riêng tư ướt đẫm vừa qua cao trào cọ xát vật không có mềm xuống của Tư Đồ Lân Thiên:
"Lại đến một lần được không.... Lân Thiên...."
"Không có việc gì chứ, muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Biết Tần Nhạc vừa phá thân, Tư Đồ Lân Thiên không muốn làm quá khiến y ngày hôm sau bị khó chịu, nhưng là Tần Nhạc lại ôm hắn không buông tay:
"Không cần.... Muốn anh.... Nhanh lên.... Lân Thiên.... Yêu em...."
Câu dẫn trắng trợn như thế, Tư Đồ Lân Thiên sao có thể cự tuyệt, huống chi hắn quả thực còn chưa phát tiết đủ.
Một lần nữa sáp vào hoa huyệt nóng ướt lại căng chặt, Tư Đồ Lân Thiên không nhẫn nại nữa, nắm mắt cá chân của y dựng lên kéo ra hai bên.
Trước ngực đầu vú bị nam nhân ngậm trong miệng cắn liếm láp, Tần Nhạc hoan hỉ ôm hắn, đón ý nói hùa với tiến công của nam nhân:
"Lân Thiên.... Thao mặt sau được không.... Mặt sau cũng muốn bị anh thao...."
Nghe Tần Nhạc cầu xin, Tư Đồ Lân Thiên gầm nhẹ cắn y một ngụm:
"Tần Nhạc, đừng câu dẫn anh, chúng ta còn nhiều thời gian, anh không muốn em khó chịu."
"Ngô... Không cần.... Lân Thiên.... Khiến em trở thành người của anh.... Đừng cự tuyệt em.... Thao em mặt sau...."
Tư Đồ Lân Thiên bị Tần Nhạc trong lòng vặn vẹo dâm lãng kích thích không nhẹ, đỏ mắt, một bàn tay chụp trên mông Tần Nhạc, lập tức rút tính khí ra, đỉnh vào cúc huyệt đang co rút ở mặt sau, hung tợn nói:
"Tao hóa, liền thiếu thao như thế!"
"Ngô... Anh không thích em như vậy sao.... A.... Thật trướng.... Đừng có ngừng.... Tiến vào toàn bộ.... Muốn anh.... Lân Thiên.... Lân Thiên... A...."
"Giết chết em, này thì câu dẫn anh, này thì câu dẫn anh!"
Tư Đồ Lân Thiên ánh mắt triệt để đỏ, ôm Tần Nhạc nhanh chóng cử động eo, hoàn toàn không để ý tới Tần Nhạc đã gọi ách cổ họng. Trong mắt hắn chỉ còn cánh mông trắng nộn không ngừng vặn vẹo dưới thân, trong lòng thầm nghĩ phải thao chết yêu tinh này, xem y làm sao lại câu dẫn hắn.
Thời điểm ngất xỉu Tần Nhạc nghĩ mình có phải thật sự kích thích người quá mức hay không, bất quá thấy Tư Đồ Lân Thiên dũng mãnh ngược lại khiến y rất vui vẻ.
Đợi đến khi Tư Đồ Lân Thiên tỉnh táo lại, nhìn Tần Nhạc phía dưới toàn thân phủ đầy hôn ngân, tâm lý lộp bộp một chút, vội vàng rút tính khí của mình còn chôn trong hậu huyệt ra, nhìn hai nơi, vô luận là hoa huyệt phía trước hay cúc huyệt phía sau đều bị hắn thao cho sưng đỏ, thậm chí không thể khép lại hộc ra dịch trắng.
Tư Đồ Lân Thiên sợ hãi, hắn không nghĩ lần đầu tiên liền đem người làm thảm như vậy, đau lòng ôm lấy y, nhìn Tần Nhạc sắc mặt tái nhợt, Tư Đồ Lân Thiên run tay sờ mặt y, kêu:
"Tiểu Nhạc, tỉnh tỉnh."
Tần Nhạc mở mí mắt nặng trĩu, hai mắt không có tiêu cự, nhìn thấy Tư Đồ Lân Thiên thì ủy khuất:
"Đau.... Em khó chịu.... Lân Thiên...."
"Thực xin lỗi, đều là do anh không tốt, anh ôm em đi tắm rửa."
Đem người ôm vào lòng, Tư Đồ Lân Thiên nhanh chóng vào phòng tắm.
Tần Nhạc bị hắn ôm dĩ nhiên có chút thanh tỉnh, cảm nhận được Tư Đồ Lân Thiên lo lắng, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Đợi đem người thanh tẩy sạch sẽ, sờ thấy nhiệt độ Tần Nhạc rất cao, Tư Đồ Lân Thiên trong lòng tràn đầy tự trách:
"Tiểu Nhạc, em phát sốt rồi, đi bệnh viện đi, hay anh gọi bác sĩ đến đây nhé?"
Tần Nhạc lắc đầu:
"Anh ôm em ngủ một giấc là được, không có việc gì."
Tư Đồ Lân Thiên lên giường đem người ôm chặt vào lòng:
"Thực xin lỗi, anh làm quá mức."
Tần Nhạc rút vào trong ngực hắn:
"Em thích anh như vậy."
Tư Đồ Lân Thiên bất đắc dĩ đem người ôm chặt:
"Ngủ đi, anh ở cạnh em, không đi đâu hết."
Tựa như Tần Nhạc nói, ngủ một giấc xong ngày hôm sau quả nhiên Tần Nhạc tốt hơn nhiều. Nhìn Tần Nhạc ngủ bên cạnh hắn hai má phấn nộn, Tư Đồ Lân Thiên dị thường thỏa mãn lại gần hôn y.
Tần Nhạc mở đôi mắt sương mù cười với hắn sau đó cọ vào lòng hắn, ở trong chăn chạm tới vật kia, cảm nhận được người bên cạnh run rẩy một cái, Tần Nhạc run bả vai cười ra tiếng.
"Tiểu Nhạc đừng nháo."
Tư Đồ Lân Thiên lo lắng thân thể y, chịu đựng dục vọng đang kéo đến. Tần Nhạc lại cưỡi lên người hắn:
"Có tinh thần như vậy, không giải quyết anh định cứ thế ra ngoài sao?"
"Không có việc gì, anh tắm rửa một chút là được, thân thể em vừa tốt lên, đừng..."
Nghĩ đến đêm qua đem người làm thành bộ dạng kia, Tư Đồ Lân Thiên vẫn còn khiếp sợ trong lòng.
Tần Nhạc nhìn hắn, trong lòng cảm động, nhếch môi cười nói:
"Đồ ngốc, về sau nếu muốn thì đừng chịu đựng, chẳng lẽ anh thích tắm rửa hơn em sao?"
"Tiểu Nhạc, em biết rõ không phải như thế."
"Vậy thì đừng chịu đựng, em muốn anh, rất muốn."
Tần Nhạc ôm lấy hắn, chậm rãi ở trước mặt hắn tách chân ra, thân thủ đẩy ra hoa môi có chút phù thũng:
"Cắm vào trong được không..."
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm huyệt khẩu tiêu hồn kia, Tư Đồ Lân Thiên thấy mũi nóng lên, vội vàng che, sau đó máu tươi liền theo bàn tay hắn chảy ra.
Tần Nhạc sửng sốt một chút rồi cười ha ha, Tư Đồ Lân Thiên biểu tình câm nín, vội vàng chạy vào phòng tắm rửa. Tần Nhạc mang theo nụ cười tới phòng tắm nhìn nam nhân, con ngươi đen xẹt qua một tia khác thường.
Tư Đồ Lân Thiên đang khom lưng súc thì thấy hạ thân nóng lên, cúi đầu nhìn xuống, máu vừa ngừng lại chảy ra.
Tần Nhạc quỳ dưới chân hắn, thò đầu lưỡi hồng hồng liếm tính khí của hắn, lông mi thật dài run rẩy, hai gò má phấn nộn lộ ra tình dục.
Tư Đồ Lân Thiên quả thực bị Tần Nhạc câu dẫn đến linh hồn đều muốn bay ra.
Máu thật vất vả mới ngừng được, Tần Nhạc lại trương miệng ngậm lấy vật cứng của hắn, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
"Ngô...."
Chịu đựng ghê tởm đem nam nhân nuốt sâu vào, nhìn Tư Đồ Lân Thiên vì động tác của y mà hưng phấn thở hổn hển, Tần Nhạc cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đều thỏa mãn.
"Đừng, phun ra, muốn bắn."
Tư Đồ Lân Thiên cưỡng chế đem người kéo lên, Tần Nhạc lại đột nhiên đẩy hắn một cái sau đó đứng lên, đem vật cứng của nam nhân để tại huyệt khẩu, miệng vội vàng hô:
"Bắn cho em... Lân Thiên.... Em muốn sinh con cho anh.... Ngô.... Thật nóng...."
Trong nháy mắt khoang huyệt bị tinh dịch lấp đầy, Tần Nhạc hưng phấn bắn ra. Tư Đồ Lân Thiên hôn tai y, hưởng thụ dư vị cao trào.
Một lát sau đem người buông ra, Tư Đồ Lân Thiên muốn lôi kéo y đi tắm rửa lại bị Tần Nhạc né tránh. Y ghé vào tai nam nhân, dùng âm thanh tràn ngập dụ hoặc nói:
"Anh không muốn để em mang theo tinh dịch của anh đi làm sao?"
Tư Đồ Lân Thiên oanh một cái sắc mặt đỏ bừng:
"Đừng nháo, như vậy không sạch sẽ, em cũng không thoải mái."
"Anh nếu cho em thì chính là của em, đừng nghĩ thu hồi lại."
Nói xong Tần Nhạc đẩy hắn ra, xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra một cái giang tắc màu đen khiêu khích nhìn nam nhân, sau đó nâng một chân lên chậm rãi nhét vào tiểu huyệt còn chảy tinh dịch.
Tư Đồ Lân Thiên nhìn huyệt khẩu khéo léo bị giang tắc chống ra, đồng tử co rụt lại. Hắn không nghĩ tới Tần Nhạc còn có thứ này, cơ hồ theo bản năng kéo ngăn kéo kia ra, khi nhìn đến khiêu đản và giang tắc muôn hình vạn trạng bên trong, Tư Đồ Lân Thiên cảm thấy cả người đều không khỏe. Hắn quay đầu nhìn Tần Nhạc:
"Bình thường em dùng cái này?"
Tần Nhạc trong mắt lóe lên một tia khẩn trương:
"Em nói không phải anh có tin không?""
Tư Đồ Lân Thiên không trả lời, Tần Nhạc cắn cắn môi:
"Mỗi lần nhớ đến anh, em sẽ mua thứ này, tưởng tượng có một ngày anh sẽ dùng trên người em, anh nếu không thích, em về sau sẽ không như vậy nữa."
Tư Đồ Lân Thiên trong lòng run lên một cái, xoay người ôm lấy y:
"Anh không ngại, em thích là được, bất quá mấy thứ này anh chưa từng dùng qua, em phải dạy anh đấy."
Nghe được nam nhân nói, Tần Nhạc hai mắt sáng lên, nhìn hắn:
"Lân Thiên, cảm ơn anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro