Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

89. Sư tôn sắp bị thao hỏng rồi 12-14

[Văn Bác x Giang Y Kính]

Thôn trang cũng giống như trong sơn động, không có chướng khí. Giang Y Kính ôm đầu gối ngồi trên tảng đá bên dòng suối, ở phía xa Văn Bác đang lấy lợn rừng săn được đổi quần áo với người dân trong thôn.

Vốn dĩ Văn Bác định trực tiếp để y trần truồng đi vào bên trong, hắn nói những người dân đó cũng chỉ là ảo giác mà thôi, không phải là người thật, nhưng Giang Y Kính lại không thể làm như vậy được. Y trần truồng làm tình với Văn Bác ở trong đình viện thì không nói, bây giờ tới thôn trang sao có thể trần trụi đi khắp nơi?

Y mặc bộ đồ mà Văn Bác đã đổi về, vải dệt thô ráp cọ qua đầu vú non mềm, nháy mắt hai núm vú đã trở nên cứng ngắc.

[...] Giữa không trung xuất hiện hàng chữ quen thuộc: chúc mừng người chơi đi vào 'thôn xóm tuyệt tích' Chúc gia thôn, đây là thôn xóm tập trung cô nhi sau chiến tranh, mười năm nay đã không có trẻ con được sinh ra. Người ta đều nói phong thủy của Chúc gia thôn không tốt, kỳ thật là do không có người dạy cho bọn họ chuyện tình dục, cho nên không có trẻ con. Nếu có thôn dân mang thai, nhiệm vụ sẽ được thông qua.

Da đầu Giang Y Kính tê dại, đây là muốn bảo y đi dạy người khác làm tình sao?

"Sư tôn, nhiệm vụ lần này thật đơn giản."

Văn Bác xoa bóp đầu vú nam nhân, giống như là chưa thỏa mãn, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của y. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm đóng chặt, càn quét bên trong khoang miệng.

Giang Y Kính bị bắt ngửa đầu thừa nhận dục vọng bồng bột của thanh niên, côn thịt to lớn cứng rắn đè lên bụng nhỏ của y, giống như muốn đốt cháy y. Giang Y Kính bị hôn đến không thở nổi, gốc lưỡi tê dại, thân thể dán chặt lên vòng eo chắc khỏe của thanh niên, giống như là do y tự động nhào vào ngực hắn.

[...] "Chúng ta tìm một chỗ trốn trước đã."

Mười lăm phút sau, Văn Bác ôm Giang Y Kính đứng trên một cái cây lớn trên đỉnh núi. Tán cây dạng xòe ô, có vài đóa hoa nhỏ màu trắng không biết tên, gió nhẹ phất qua liền có cánh hoa rơi xuống rào rào.

"Nơi này thế nào? Ông đây đã sớm nhìn trúng, địa thế cao, có thể nhìn toàn thôn, dân cư thưa thớt."

Văn Bác cọ cọ kẽ mông Giang Y Kính, trong lòng nói thầm, quan trọng nhất chính là phong cảnh nơi này rất đẹp, tiện để thổ lộ. Cơ mà hắn chờ tới lúc hoa rụng hết, Giang Y Kính vẫn chưa mở miệng.

Giang Y Kính bất đắc dĩ, cây đại thụ này thật sự là vô cùng rắn chắc thô to. Lúc bọn họ bước vào cửa thôn thì sơn động và dòng suối cũng đã biến mất, bây giờ chỉ có thể làm tình ở chỗ này.

"Đồ nhi, ngươi rót tinh khiến cho ta giống như người mang thai, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với người dân trong thôn."

Giang Y Kính dán vào bên tai Văn Bác nói.
"Sư tôn thật thông minh."

[...] Giang Y Kính cởi áo ngoài, vú nhỏ non mềm lộ ra trong không khí, da thịt trắng nõn bị quầng sáng xuyên qua bóng cây chiếu xuống, thuần khiết lại dụ hoặc.

Cổ họng Văn Bác lăn lộn, trong miệng điên cuồng tiết nước bọt, hận không thể lập tức thao nam nhân tới khóc lóc xin tha. Hắn hai ba cái lột sạch quần áo của mình, treo trên ngọn cây. Giang Y Kính cũng cởi đồ xong, xếp lại đặt lên cây. Thanh niên gấp không chờ nổi mà bẻ hai mép hoa huyệt đã bị thao không biết bao nhiêu lần ra, đỡ lấy côn thịt to lớn trướng đau cắm vào trong thân thể Giang Y Kính.

Nhánh cây lung lay theo động tác tới lui của hai người, dâm thủy chảy dọc theo bắp đùi Giang Y Kính. Y bị đè trên thân cây, vỏ cây mọc đầy rêu xanh cọ xát da thịt, trên lưng ánh sáng nhỏ vụn từ phía chân trời kéo tới, càng có cảm giác giống như dã hợp hơn trong đình viện.

Y khẩn trương co rút vách hoa huyệt, kẹp cho Văn Bác ứa ra gân xanh. Hai người thao thao làm cho cây cối đong đưa, đóa hoa mọc trên ngọn cây theo lay động mà rớt xuống mái tóc xõa tung trên xương quai xanh của nam nhân, tựa như tinh linh lạc giữa nhân gian.

Văn Bác nhìn đến ngây ngốc, da thịt trắng nõn mềm mại của Giang Y Kính bị hắn véo ra dấu tay hồng nhạt, huyệt non nớt bị côn thịt bự dữ tợn của hắn thao ra dâm thủy trong suốt, có loại vẻ đẹp lăng ngược.

"Hoa huyệt nhỏ của sư tôn thật chặt..."

Văn Bác than thở, bóp vòng eo y đưa đẩy.

Trên đường đi xuống chân núi, có một đôi vợ chồng mặc áo tang màu chàm đang cầm rổ đi lên đỉnh núi. [...]

Cái loại xưng hô này không lúc nào là không nhắc nhở y đang giao cấu với đồ đệ của mình, đồ đệ nhỏ hơn y 900 tuổi, dùng côn thịt lớn cắm vào khuấy đảo trong thân thể y. Giang Y Kính dựa lưng vào thân cây, đắm chìm trong khoái cảm mà Văn Bác mang lại, căn bản không thấy được có người đang tới gần.

Nhưng Văn Bác lại nhận ra đôi vợ chồng kia đang đi lại đây, cơ mà hắn lại không muốn nhắc nhở Giang Y Kính. Nếu để Giang Y Kính biết có người sắp tới đây, y chắc chắn sẽ bắt hắn dừng lại mặc quần áo vào, hắn không muốn như vậy đâu.

"Tướng công, cây nhân duyên sao lại rung như vậy?"

Giọng nói của người vợ truyền đến bên tai Giang Y Kính, không khác gì sấm sét đánh xuống. Y hoảng sợ nắm chặt thân cây, thịt huyệt kịch liệt co rút lại, đôi môi cũng không nhịn được mà run rẩy. Giang Y Kính không dám nói lời nào, ngón tay bóp cánh tay của Văn Bác, ý bảo Văn Bác mau dừng lại. Bây giờ y và Văn Bác đều đang trần truồng, hai người ở dưới chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy tình trạng đang giao hợp của bọn họ.

Văn Bác giả vờ không hiểu ánh mắt của Giang Y Kính, côn thịt lớn dữ tợn càng hung ác đâm thọc bên trong hoa huyệt mềm.

Tí tách - - dịch đục theo phiến lá nhỏ giọt xuống dưới.

"Sao lại có mưa rồi?"

Giang Y Kính mím môi, đuôi mắt động tình phiếm hồng, thịt non siết chặt côn thịt bự không cho nhúc nhích. Văn Bác nhướng mày, xoa xoa vành tai đỏ bừng của Giang Y Kính, cây gậy lớn làm càn thọc vào rút ra bên trong lỗ dâm, khiến cho cành lá cũng bị chấn động đến rung loạn.

Trái tim Giang Y Kính nhảy lên cổ họng. [...]

Chờ đến khi hai người rời đi, Giang Y Kính mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ưm..."

Côn thịt lớn nóng bỏng phá vỡ cửa tử cung, nghiền nát điểm mẫn cảm của Giang Y Kính, dòng điện truyền khắp tứ chi, mang đến cảm giác tê dại. Y tức giận cắn một ngụm trên vai của Văn Bác, chọc cho thanh niên càng thêm hưng phấn, tách hai chân y thao thao trong ngoài hoa huyệt.

Mười lăm phút sau, thôn phụ kia mang theo một đám thôn dân đi tới dưới tàng cây:

"Cây nhân duyên hiển linh!"

Giang Y Kính đâu biết được người phụ nữ kia lại quay về, dưới tàng cây là thôn dân đông đúc đang quỳ lạy, trên cây là đồ đệ không ngừng thọc cắm trong cơ thể y, cho dù là ai cũng không thể làm cho Giang Y Kính bớt lo.

Chỗ giao hợp bị đánh ra bọt sóng, thao ra tiếng nước òm ọp. Giang Y Kính vốn đã mẫn cảm, bây giờ nghe thấy tiếng người khác lải nhải dưới tàng cây, thần kinh căng chặt, lại bị Văn Bác thao thao, nháy mắt đã tới cao trào. Dâm thủy tí tách nhỏ giọt xuống dưới, mùi vị hạt sen theo gió bay loạn khắp nơi. Tinh dịch nóng bỏng bắn vào tử cung của Giang Y Kính, làm cho y nóng đến run rẩy không ngừng. Bụng nhỏ của y bị rót tinh phồng to lên, thật sự rất giống như nữ nhân đang mang thai.

Văn Bác vuốt ve bụng y, ngón tay không an phận mà đánh vòng chỗ cái rốn, côn thịt nửa mềm lấp kín cửa hoa huyệt, không cho dâm thủy chảy ra.

Bụng nhỏ của Giang Y Kính nặng trĩu, lúc trước không phải bò thì là nằm, không giống bây giờ ưỡn bụng đứng trên thân cây, bị người ta thọc vào rút ra.

"Sư tôn, như vậy thao không tiện."

Văn Bác nói chưa dứt lời đã ôm y lật người lại.

Giang Y Kính cảm nhận được rõ ràng mấy chục thôn dân đang ở dưới tàng cây dập đầu quỳ lạy về hướng bọn họ. Không đợi y hoàn hồn, lại bị Văn Bác đè trên cây thọc cắm:

"Sư tôn, để cho bọn họ thấy thì đã sao chứ?"

"Nhiệm vụ 'thôn xóm tuyệt tích' chính là bảo chúng ta dạy cho thôn dân cách mang thai, sớm muộn gì cũng phải đối mặt."

Văn Bác liếm nốt ruồi sau vành tai Giang Y Kính.

[...] Trong lòng Giang Y Kính biết lời Văn Bác nói rất có lý, thịt non xoắn chặt chậm rãi thả lỏng, tiếp nhận Văn Bác chinh phạt.

Bụng nhỏ phồng lên đè lên thân cây che kín rêu xanh, hoa huyệt trơn trượt, thịt mềm ra sức phun ra nuốt vào côn thịt lớn dữ tợn.

Cuối cùng đám thôn dân phía dưới cũng phát hiện ra bọn họ.

"Là tiên nhân sao?"

[...] "Tiên nhân tới cứu vớt Chúc gia trang chúng tôi sao?"

Giang Y Kính ngốc lăng, hoàn toàn không đoán được chuyện lại biến thành như vậy.

"Sư tôn... đáp lời đi chứ."

Văn Bác dán sát vào vành tai y nói.

Hơi nóng triền miên phun lên vành tai, giọng nói từ tính nhẹ nhàng gãi vào lòng y.

Giang Y Kính không chống đỡ được, đồ đệ từ trước đến nay vốn kiêu ngạo phóng túng, bây giờ lại nhẹ giọng nói nhỏ bên tai y, y cơ hồ muốn cho rằng trước mặt đã biến thành người khác mất rồi.

"Bản tôn... cố ý đến Chúc gia trang... Là vì giải quyết... Ưm... Chuyện Chúc gia trang mười năm... không có trẻ con ra đời, các ngươi cứ yên tâm, bản tôn sẽ giúp đỡ các ngươi sớm ngày mang thai."

Giang Y Kính cố bình tĩnh nói.

Giọng nói Giang Y Kính mát lạnh êm tai, xuyên thấu qua cành lá truyền tới, thật sự rất giống như tiên nhân.

"Cảm tạ tiên trưởng..."

Thôn dân dập đầu quỳ lạy về hướng Giang Y Kính.

Giang Y Kính bị ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm, bên trong hoa huyệt lại phân bố ra dâm thủy, xương hông vặn vẹo khát vọng thanh niên thọc vào rút ra.

Y không chỉ giao hoan với đồ đệ vào ban ngày ban mặt, mà còn phải để cho thôn dân nhìn xem.

Hơi nóng xông lên khuôn mặt, thiêu đốt Giang Y Kính thành con tôm bị nấu chín.

Côn thịt bự của thanh niên cứng ngắc nóng rực như là thanh sắt đang chiếm đóng căn cứ, điên cuồng khuấy đảo bên trong vách thịt mềm mại ướt át, hoa huyệt nhỏ yếu ớt đáng thương bị thao đến đỏ bừng, khóc thút thít phân bố ra dịch dâm.

Khoái cảm giống như thủy triều bao phủ Giang Y Kính, toàn thân trên dưới bị mồ hôi mỏng bao trùm.

Chờ đến khi thanh niên thỏa mãn rút côn thịt ra, Giang Y Kính đã bị thao tới không còn chút sức.

Y bị ôm xuống khỏi thân cây, trong hoa huyệt nhỏ còn chảy xuôi dâm thủy.

Ánh mắt thôn dân dừng trên bóng dáng xinh đẹp của nam nhân, mông vểnh trắng nõn, núm nhũ hoa hàm xuân.

[...] Khóe miệng của Văn Bác cong tới mang tai, ngón tay thon dài đẩy khe thịt của Giang Y Kính ra.

Huyệt non mềm giống như nụ hoa đang hé mở, hai mảnh thịt mềm mỏng đến trong suốt còn dính sương sớm, mơ hồ có thể thấy được thịt mềm đỏ bừng trong động nhỏ, cùng với dịch đục Văn Bác đã phun vào.

[...] Ánh mắt của Văn Bác dừng trên hoa huyệt của Giang Y Kính, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, hắn còn chưa có hưởng qua đâu.

Ma xui quỷ khiến, hắn khom người, cánh môi đè lên hai mép hoa huyệt đang hé mở, vươn đầu lưỡi thọc vào lỗ nhỏ non mềm của nam nhân, đầu lưỡi nhấm nháp hương vị của y.

"Ưm..."

Giang Y Kính bị kích thích đến ngón chân cuộn lên, hơi thở nóng bỏng phun lên hột le, khoang miệng nóng rực liếm láp thịt mềm yếu ớt.

[...] Khuôn mặt Giang Y Kính đỏ như nhỏ máu.

"Đồ nhi... Đừng liếm..."

Văn Bác sao có thể buông tha được, chưa học đã thông, chuyên tâm liếm láp trong vách hoa huyệt của Giang Y Kính, thịt huyệt kẹp lấy đầu lưỡi của hắn, nước sốt ngon lành rót vào khoang miệng.

"Sư tôn thật ngọt."

Văn Bác nói xong còn nuốt hết dịch dâm vào trong bụng.

[...] Ngón tay Văn Bác tách khe hoa huyệt ra càng rộng, [...] gió nhẹ mát mẻ luồn vào trong cửa hoa huyệt, thịt mềm ấm áp bị gió lạnh thổi qua cuộn thành một cục, dâm thủy trong vách hoa huyệt bị đẩy ra ngoài cửa động, rũ xuống dưới phần thịt mềm chín rục.

[...] Văn Bác quỳ gối dưới thân Giang Y Kính, đỡ lấy côn thịt mình từng chút đâm rộng cái lỗ non nớt.

"Ưm..."

Thật ướt chặt quá.

Giang Y Kính bị cắm đến eo lưng loạn run, chỗ bị gió lạnh thổi quét qua lập tức trở nên tê dại, ê a gọi bậy.

"A..."

[...] Tướng mạo của Văn Bác cũng không tầm thường, đường cong sắc nhọn, ngưng tụ khí thế chinh phạt, da thịt màu mật che kín mồ hôi, cơ bắp mạnh mẽ, cả người tràn ngập vẻ đẹp lực lưỡng.

Bụng nhỏ thon chắc hữu lực của thanh niên chụp đánh cái bụng phồng lên của tiên trưởng, cái bụng bị tinh dịch rót đầy, bị thao đến lắc lư trước sau.

Dâm thủy trắng đục theo bắp đùi nhỏ xuống mặt cỏ xanh miết, mồ hôi nóng của thanh niên tích lên phần rốn của y.

Giang Y Kính bị thao đến eo mềm chân mềm, vách hoa huyệt nửa trong suốt bị chen rộng đến cực hạn, cảm giác đau đớn và tê dại ăn mòn thần kinh của y.

Nắng sớm ấm áp chiếu vào trên người y, trong không khí thoang thoảng mùi hoa dại.

Tình sự giằng co nguyên một ngày một đêm.

[...] Giang Y Kính mệt đến mức hai mí không nâng được, chờ Văn Bác tìm đồ lấp kín cho mình.

Trong mắt thôn dân ở đây, y đã là người đang mang thai, lúc đứng lên chỉ có thể cố gắng co rút hoa huyệt không cho tinh dịch chảy ra, nhưng tinh dịch đang lắc lư sao có thể nghe lời được, vẫn có một ít chảy xuôi theo bắp đùi đến mắt cá chân.

"Sư tôn, ngươi nhìn xem quả trám này như thế nào?"

Văn Bác giơ một cái quả trám to cỡ nắm tay, chỉ nhìn qua đã thấy đau muốn chết.

"Có phải là quá lớn rồi hay không?"

Giang Y Kính do dự.

"Không lớn, rất vừa vặn."

Văn Bác cầm quả trám đối chiếu với đầu côn thịt của mình.

Giang Y Kính co rúm lui về phía sau, mắt cá chân lại bị thanh niên giữ chặt, cưỡng ép bẻ ra.

"Sư tôn, mấy loại khác đều quá nhỏ, chỉ có cái này là thích hợp nhất."

Văn Bác dỗ y, hoa huyệt của sư tôn quá nhỏ, mỗi lần đều phải kích thích một lát mới có thể đi vào hoàn toàn, nói không chừng dùng quả trám có thể mở rộng ra một chút.

"Vi sư thử xem."

Giang Y Kính nhận lấy quả trám trong lòng bàn tay Văn Bác, đặt ở cửa hoa huyệt.

Hình dạng quả trám tựa như quả đào, một mặt nhòn nhọn, tỏa ra mùi vị ngây ngô mê người.

Giang Y Kính rũ mắt, ngón tay sờ soạng vị trí hoa huyệt nhỏ, từng chút lấp quả trám vào trong khe hở.

Ngón tay nam nhân trắng nõn, hoa huyệt hồng hào, trái cây ngây ngô, cảnh đẹp ý vui.

Văn Bác hận không thể đè y ở dưới thân lại thao mấy trăm hiệp nữa.

"Không vào được."

Khóe mắt Giang Y Kính rưng rưng, quả trám đặt nửa vời trước cửa hoa huyệt.

Ngày thường đều là do Văn Bác cường thế đẩy nếp uốn trong thịt huyệt ra rồi cắm vào, bây giờ để cho y tự làm, không tàn nhẫn một chút thì sao có thể vào được

"Để ta."

Văn Bác ý bảo Giang Y Kính nằm xuống.

Cảm giác bị vật lạ xâm lấn làm cho Giang Y Kính không tự giác kẹp chặt hai chân, Văn Bác thuận thế nhét quả trám vào sâu bên trong.

"A..."

Giang Y Kính không nhịn được phát ra một tiếng kinh hô.

Sau khi quả trám bị bỏ vào trong hoa huyệt, giống như đã mở linh trí, liên tục va chạm bên trong vách hoa huyệt mẫn cảm, kích thích lỗ nhỏ tiết ra dâm thủy ào ạt.

Cửa tử cung bị dịch đục lấp kín, bụng nhỏ phồng lên càng cao, như là sắp lâm bồn.

"Đồ nhi, nó đang chạy loạn bên trong hoa huyệt nhỏ của ta." Giang Y Kính bị quả trám quậy đến đuôi mắt đỏ ửng.

"Để ta nhìn xem."

Văn Bác đẩy mép hoa huyệt ra, nhìn quả trám đang nhảy nhót bên trong lỗ dâm, không có chút ý định giúp đỡ nào.

[...] "Vi sư khó chịu..."

Giang Y Kính khóc nức nở, đuôi mắt phiếm hồng.

"Sư tôn muốn đồ nhi giúp ngươi sao?"

Văn Bác cong khóe môi.

Văn Bác nâng đùi Giang Y Kính lên, ngón tay dính đầy dâm thủy sờ sờ cúc hoa của nam nhân.

"Không phải..."

Chân Giang Y Kính càng thêm run rẩy, lòng bàn tay thô ráp cọ xát làm y nhớ lại cảm giác bị rồng lớn xỏ xuyên ở bên trong sào huyệt:

"Lấy quả trám... lấy ra..."

Lời còn chưa dứt, côn thịt bự thô dài đã xâm nhập vào trong cúc hoa y.

Giang Y Kính bị cắm đến sắp đứt eo, nếp uốn đáng thương bị côn thịt lớn căng đến cực hạn, trong hoa huyệt phân bố nước sốt, nghênh đón thanh niên thọc vào rút ra.

"Sư tôn không nói rõ ràng, đồ nhi còn tưởng rằng mặt sau của sư tôn phát tao chứ."

Văn Bác nói:

"Sư tôn yên tâm, đồ nhi sẽ dạy dỗ cái quả trám không nghe lời này."

Hắn cách một tầng thịt hơi mỏng, đâm chọc quả trám đang tán loạn bên trong huyệt non, đôi lúc nó nhảy lên, ngẫu nhiên đè lên đầu côn thịt mẫn cảm, chọc cho côn thịt bự lại phồng to một vòng.

"Đồ nhi... Không phải..."

Rất nhanh Giang Y Kính đã bị cắm đến không nói nên lời.

"Sư tôn... Ưm... Nhìn xem ta đẩy cái quả không nghe lời này ra ngoài đây..."

Văn Bác đổ mồ hôi nóng đầy đầu, chơi trò ngươi đuổi ta chạy với cái quả trám kia.

"Đừng mà..."

Giang Y Kính nằm ngửa dưới tàng cây nhân duyên, thấp giọng khóc nức nở.

Y không biết bộ dáng khóe mắt rưng rưng khàn giọng xin tha của mình sẽ chỉ làm cho người khác muốn thao y đến nức nở không ngừng mà thôi.

"Cái miệng nhỏ phía sau của sư tôn... So với... sư tôn... thành thật hơn nhiều..."

Văn Bác bị hút đế vòng eo tê dại.

Lúc dùng hình rồng thao sư tôn, trên côn thịt của hắn vốn đã mọc đầy gai ngược, hơn nữa cán côn thịt lại vô cùng thô to, bởi vậy cảm giác đối với cúc hoa của Giang Y Kính không có nhạy bén như bây giờ.

Hiện giờ đầu óc hắn tỉnh táo, có thể rõ ràng cảm nhận được tầng tầng thịt dâm bên trong cúc hoa đang vỗ về chơi đùa đầu côn thịt của hắn.

"Sư tôn... thật là biết hút..."

Văn Bác cắn răng thật chặt mới không làm cho mình tiết sớm.

Giang Y Kính nức nở, không biết nên mở miệng như thế nào, đã ở chung với Văn Bác lâu rồi, y cũng biết đồ đệ của mình có vài sở thích tà ác.

Văn Bác thích nhất là trong lúc làm tình nói mấy lời hạ lưu, ép cho y phải xấu hổ buồn bực mới thôi.

"Đồ nhi thật thoải mái... Sư tôn có thoải mái không?"

Văn Bác nâng chân Giang Y Kính lên, ngang ngược ra vào trong lỗ nhỏ của y.

Hơi nóng lan đến khuôn mặt, Giang Y Kính thật sự không biết nên đáp như thế nào.

[...] "Sư tôn không nói lời nào... Vậy chính là thoải mái... Ưm..."

Văn Bác bày ra vẻ mặt khoa trương, Giang Y Kính xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn.

Òm ọp - -

Lúc trước Văn Bác còn lo lắng dâm thủy bên trong cúc hoa không đủ sẽ làm sư tôn bị thương, bây giờ xem ra là hắn lo lắng vô ích rồi, vách tường bên trong chứa rất nhiều nước sốt, như là bọt biển mềm mại, cắm xuống là có thể ép ra lượng lớn dịch dâm.

Giang Y Kính bị khoái cảm đánh sâu vào, đại não trở nên trống rỗng.

Ở hoa huyệt phía trước, quả trám lại va chạm vào cửa tử cung. Lỗ nhỏ mặt sau, côn thịt lớn nóng bỏng đang đè ép tuyến tiền liệt của y.

Cảm giác nghẹn nước tiểu khiến đáy mắt Giang Y Kính đỏ bừng, bụng nhỏ của y bị tinh dịch lấp đầy không thể giải thoát, còn phải thừa nhận khoái cảm điểm mẫn cảm bị nghiền nát và quả trám cọ xát tử cung.

Điểm mẫn cảm bị nghiền qua nghiền lại, cúc hoa được mở rộng đến cực hạn.

Vòng eo của y bị thanh niên đâm đến sụp xuống, lộ ra lõm eo tinh xảo hình cung, ngón tay nắm lấy cỏ xanh, bóp ra chất lỏng màu xanh.

"Ưm..."

Y bị Văn Bác liên tục thao thao, bên trong côn thịt nhỏ đã không còn tinh dịch nữa, đáng thương bất lực đứng thẳng.

Côn thịt trắng nõn bị thanh niên niết ở trong tay thưởng thức, mấy điểm phía trước và phía sau có thể kích thích Giang Y Kính đều không được Văn Bác buông tha.

Khoái cảm gần chết đột nhiên kéo tới, khiến linh hồn Giang Y Kính bị xé rách thành hai nửa.

Y sa vào khoái cảm Văn Bác mang tới cho mình, lại bị dày vò bởi mối quan hệ sư đồ.

Số lần giao cấu càng nhiều thì càng làm y có loại cảm giác đã hòa hợp làm một thể với Văn Bác.

Giang Y Kính cố gắng hô hấp, quả trám và côn thịt bự cách một tầng lá mỏng nghiền ép vách tường yếu ớt của y, vừa sướng vừa đau.

Nhanh hơn một chút.

Nhanh hơn một chút.

Côn thịt đang thọc vào rút ra trong cúc hoa chỉ còn lại tàn ảnh, chỉ có thể thấy được thịt mềm bị thao tới nát nhừ.

Dưới nắng ấm, thanh niên ngang ngược kiêu ngạo bừa bãi hôn môi sư tôn của mình, như đang liếp láp trân bảo của thế gian.

Giang Y Kính bị thao đến cong eo, ngón chân cuộn tròn đạt tới cao trào.

Sắc trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng.

Hương thơm cỏ cây phiêu tán cùng với mùi hạt sen.

Giang Y Kính ôm chặt Văn Bác, nụ hôn môi vỗ về giữa hè rơi xuống khóe môi thanh niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro