88. Sư tôn sắp bị thao hỏng rồi 10-12
[Văn Bác x Giang Y Kính]
Thời gian nhoáng cái đã qua một năm, Giang Y Kính bị thao mẫn cảm đến độ chỉ nhéo đầu nhũ hoa cũng có thể cao trào, nhiệm vụ cầm phổ vẫn chưa tiến triển chút nào, chẳng lẽ cách của y sai rồi sao?
"Chắc chắn là có chỗ nào mà chúng ta chưa nghĩ tới, theo lý thì không nên khó như vậy."
Văn Bác ôm eo nam nhân, đầu lưỡi không an phận liếm cổ y.
Văn Bác liếm láp nốt ruồi sau vành tai nam nhân, hưởng thụ nhìn bộ dáng bị liếm đến run rẩy của y, ánh mắt nhìn về phía đàn Phục Hy trước mặt.
"Để ta đàn thử xem."
Hắn quen thuộc bế Giang Y Kính lên, ngón tay bẻ ra hai mép hoa huyệt đầm đìa nước sốt, chậm rãi cắm vào trong lỗ nhỏ ướt nóng, thoải mái than thở.
"Được..."
Giang Y Kính bị cắm vào, thân thể nghiêng về phía trước, lại bị thanh niên vớt về.
[...] "Sư tôn, đừng kẹp ta..."
Ngón tay Văn Bác đè trên dây đàn.
Hắn thật sự rất sợ sẽ làm cho dây đàn đứt mất, dù sao cũng yếu ớt như vậy...
[...] "Ưm..."
Giang Y Kính ngồi trên đùi thanh niên, nỗ lực thả lỏng cơ thể, thừa nhận hắn cắm vào.
Nếu như để cho Văn Bác bắn tinh trước thì y lại phải bị thao một lần nữa, tốt nhất là lúc đàn lên cao trào, Văn Bác cũng đồng thời bắn ra, như vậy thì có thể tránh được một lần.
Một năm này, huyệt non của y cũng sắp bị đâm nát rồi.
Tiếng đàn vang lên, khúc nhạc dạo triền miên qua tay thanh niên lại trở nên mạnh mẽ như khí thế của thiên quân vạn mã.
Tiết tấu nhanh chóng nháy mắt đã khơi mào dục vọng của Giang Y Kính, y bị côn thịt bự của Văn Bác cắm đến run rẩy, cả người như đang bốc cháy.
Y cảm nhận được dục vọng tăng vọt của thanh niên, cùng với quyết tâm hận không thể nuốt y vào bụng của hắn.
Giang Y Kính không nghĩ đến Văn Bác lại có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với y như vậy, là do mình đã bị hắn chạm qua, cho nên hắn không muốn mình bị người khác làm bẩn sao?
"Ưm..."
Bàn tay Giang Y Kính che ngực mình lại, y đã sắp không chịu nổi chấn động của tiếng đàn rồi, trái tim cứ nhảy lên.
Dường như y có thể thấy được giữa dãy núi miên man, mênh mông vô bờ, bỗng chốc bùng lên một ngọn lửa lớn.
Y đứng trên đỉnh núi, nhìn đám lửa từ chân núi bắt đầu tràn ra khắp nơi, không có chỗ nào là trốn được.
Lúc da thịt sắp bị đốt cháy, đám lửa đột nhiên liếm láp ngón chân y, dịu ngoan như sủng vật.
Giang Y Kính bị côn thịt bự của Văn Bác cắm thọc, trong hoa huyệt cũng bị căng đến tràn đầy.
Nam nhân liên tục cao trào mấy lần, nhưng cây gậy trong cơ thể lại không có chút dấu hiệu nào muốn bắn.
Tiếng đàn đột nhiên tới khúc cao trào, những thứ đồ bày biện trong phòng cũng theo đó mà chấn động, giống như là đang động đất.
Đầy người Giang Y Kính toàn là mồ hôi, giương mắt nhìn về phía đàn Phục Hy đang bay giữa không trung, không gian xung quanh nhanh chóng sụp đổ, y và Văn Bác ngồi trên cây đàn, giống như là hòn đảo nhỏ độc lập, sau đó lại chậm rãi trồi lên.
"Ưm..."
Tinh dịch nóng bỏng rót đầy vách trong của y, cái eo cũng bị nóng đến run rẩy, bụng nhỏ phồng lên.
Dịch trắng đục theo khe hở chảy xuống, côn thịt lớn lại lần nữa cứng lên, cọ vào vách tường yếu ớt.
Giang Y Kính đã bắn rất nhiều lần, bây giờ chỉ còn lại chút tinh dịch ít ỏi, thịt mầm đáng thương rũ xuống.
[...] Giang Y Kính bị Văn Bác bóp nhũ hoa, khuôn mặt đỏ bừng.
Cái tay đang tác quái trước ngực bỗng nhiên tăng thêm sức, lòng bàn tay thô ráp nghiền qua điểm nhỏ mẫn cảm, cảm giác như bị điện giật xông thẳng lên đỉnh đầu, hoa huyệt chảy ra một lượng lớn dâm thủy.
Giang Y Kính bị xoa nhũ hoa tới cao trào.
"Sư tôn, để cho ta thao một lát."
Văn Bác nghĩ đến không biết bao lâu mới có thể gặp lại Giang Y Kính, trong lòng nghẹn đến mức sắp nổi điên.
Hắn tách huyệt non của Giang Y Kính ra, hung ác cắm vào vách nhỏ yếu ớt, chiến đấu trong lỗ nhỏ trơn trượt.
Gò má Giang Y Kính nóng rực, hoa huyệt dâm đã sớm bị thao đến quen thuộc cây côn thịt bự kia, lập tức phân bố ra dâm dịch trong suốt để tiện cho thanh niên thọc vào rút ra.
[...] "Ông đây... Ta đã... rất kiềm chế..."
Văn Bác khó chịu bóp eo Giang Y Kính, cuồng cắm không ngừng.
Nắng sớm hiện lên, hắn mới lưu luyến rót tinh dịch vào tử cung của nam nhân.
Văn Bác ôm Giang Y Kính, vuốt ve bụng nhỏ phồng lên của y, trên mặt là biểu tình thỏa mãn.
[...] Dây thừng thô ráp cọ lên hột le mềm mại, hoa huyệt lập tức trào ra một cổ nước sốt đầm đìa.
Giang Y Kính ghé vào dây thừng, thở phì phò nhìn về phía xa xa.
Xương bướm trên vai lưng của nam nhân tỏa sáng dưới ánh trăng, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt sợi dây.
Cái trán Giang Y Kính bị tra tấn ra một tầng mồ hôi mỏng, cái sợi dây này là do nhiều sợi dây thừng bện chặt vào nhau, mấy sợi lông lan tràn chui vào thịt mềm non nớt, cào cho hoa huyệt phải phun ra dâm thủy ào ạt.
"Ưm..."
Nam nhân không nhịn được rên rỉ, thịt huyệt bị cọ vừa hồng vừa sưng.
Cơ thể Giang Y Kính đã bị thao đến vô cùng mẫn cảm, loại trình độ cọ xát này cũng đã làm y thở hồng hộc, liên tục cao trào.
Y nằm trên dây thừng, tiếp tục bò sát về phía trước.
Mới bò vài bước đã phải dừng lại nghỉ ngơi.
[...] Da thịt mềm mại của nam nhân bị cọ đến sưng đỏ không chịu nổi, hột le và thịt non trong hoa huyệt nhỏ cũng đỏ như nhỏ máu.
Dây thừng thô ráp cọ xát thân dưới, nơi đi qua giống như là được bôi một lớp nước óng ánh.
Y căng ngón chân, móng tay trắng bệch, cổ giương lên.
Trong đầu như có ánh sáng lóe qua, lại lần nữa đạt cao trào.
"Hô... hô..."
Lồng ngực Giang Y Kính phập phồng, gương mặt che kín tình triều mê ly.
Sau khi bò đến trên bờ, nam nhân lập tức hôn mê.
Đầu nhũ hoa hồng hào vẫn còn đứng thẳng, giữa hai chân toàn ra tinh dịch trắng đục, cửa hoa huyệt còn đang phun bong bóng.
[...] Giang Y Kính ngơ ngác đứng tại chỗ.
Rồng lớn ngửi được hơi thở của y, cái đuôi vặn vẹo bọc y lại.
Vảy rồng lạnh băng cọ xát trên da thịt, Giang Y Kính bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời quên mất giãy giụa.
Lớp vảy cứng rắn lạnh băng cọ xát vào cánh tay y, giống như vô số thanh sắt dày đặc được nung nóng bao vây da thịt. Giang Y Kính không dám lên tiếng, y không thể sử dụng pháp thuật, hoàn toàn không phải đối thủ của con rồng lớn này. Y không thể nào hiểu được tại sao trong bí cảnh lại có quái vật khổng lồ như vậy.
Gió lớn rít gào bên tai, y bị rồng lớn nâng lên đưa vào trong sào huyệt của nó. Hang động tăm tối duỗi tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, Giang Y Kính nhạy bén cảm giác được tiếng cự long cọ sát vào vách tường và tiếng nức nở đau đớn. Cái lưỡi mọc đầy gai liếm láp vành tai y, ra sức chơi đùa phần gáy phía sau, lỗ tai và sau cổ bị rồng lớn liếm đến ướt át nhớp nháp.
Giang Y Kính đứng không vững ngã quỵ trên mặt đất, nhưng y lại không cảm thấy cứng rắn như tưởng tượng. Mặt đất được trải một lớp thảm lông thật dày, dường như là lông hồ ly, từng lớp từng lớp chồng lên nhau.
Y rơi vào nơi mềm mại, trong lòng bất chợt lóe lên suy đoán: "Đồ nhi, là ngươi sao?!"
Giang Y Kính thấp thỏm hỏi.
Cự long vui sướng liếm liếm vành tai y, Giang Y Kính biết mình đoán đúng rồi:
"Sao ngươi lại biến thành rồng lớn rồi?"
Văn Bác đè Giang Y Kính lại, đưa lưỡi liếm láp đầu nhũ hoa mềm mại.
"A... Ngứa quá..."
Giang Y Kính bị liếm đến đuôi mắt ngân ngấn nước, không gian tối đen càng làm cho y thêm hưng phấn, cái lưỡi mọc đầy gai liếm láp đầu nhũ hoa y. Hoa huyệt đã lâu không được an ủi chảy đầy dâm thủy, khát khao được thao vào. Rồng lớn đè cánh tay y lại, kích thích lỗ nhỏ trên đầu côn thịt đang đứng thẳng.
Giang Y Kính bị kích thước và hình dáng cự long làm cho hoảng sợ muốn thối lui, đáng tiếc cánh tay bị trói buộc kiềm chế lại không thể động đậy. Y như cá nằm trên thớt, chờ Văn Bác đến ngấu nghiến. Kích cỡ nguyên bản của Văn Bác cũng đủ lớn lắm rồi, bây giờ còn lớn thêm hai vòng, lại còn có hai côn thịt giống nhau như đúc.
Y thấp thỏm sờ lên côn thịt Văn Bác, hai tay cũng cầm không hết, hoa huyệt nhỏ mềm của y căn bản nuốt không hết.
"Đồ nhi, sư phụ dùng tay giúp ngươi nhé?"
Giang Y Kính trúc trắc bắt chước tư thế đâm chọc vuốt ve côn thịt của Văn Bác.
Cự long bất mãn rít gào, côn thịt hung tợn không ngừng chọc chọc vào hoa huyệt của Giang Y Kính.
Giang Y Kính bất đắc dĩ:
"Vậy đồ nhi ngồi đi, để sư phụ làm."
Rồng lớn thuận thế nhếch côn thịt bự lên, nằm thẳng trên lớp da lông hồ ly. Giang Y Kính không ngờ rằng Văn Bác lại biến thành như vậy, y chọc tay vào lỗ nhỏ của mình, đâm chọc tạo thành tiếng nhóp nhép òm ọp, chờ dâm thủy ra đủ, y cầm lấy côn thịt bự của con rồng kia rồi từng chút từng chút nuốt vào.
Cứng quá... Đau quá... Hai má Giang Y Kính nóng hầm hập, y không nghĩ tới có ngày mình lại dùng thân thể người giao hoan cùng với rồng.
"A..."
Hoa huyệt vốn chặt khít nuốt vào côn thịt thô to của rồng lớn, may mắn thể chất của Giang Y Kính cũng đủ mạnh mẽ dẻo dai, nếu không sẽ bị con rồng to này thao chết ở đây.
Giang Y Kính ngồi trên mình rồng lớn, chậm rãi động đậy cơ thể, huyệt non nuốt một cây côn thịt bự của cự long, một côn thịt còn lại cọ xát giữa khe mông y.
Không đợi y nuốt hết nguyên thân côn thịt, Văn Bác đã nhịn không nổi xoay người đè y dưới thân.
"Đồ nhi... Ngươi nhẹ chút..."
Giang Y Kính nắm lấy lớp da lông hồ ly mềm mại, cắn răng nói.
Lỗ thịt non mềm của y căng trướng đến nóng rát, đau đớn và khoái cảm cùng lúc xộc thẳng lên não, sâu trong hoa huyệt đã nhớp nháp không chịu nổi, chờ mong Văn Bác thao vào.
Ban ngày lúc hoa huyệt bị dây thừng cọ xát, y phải tưởng tượng đến cảnh tượng bị đồ nhi thao mới có thể chống đỡ được. Côn thịt thô cứng nóng hổi, như thanh sắt nóng rực ra vào trong cơ thể y, cọ sát thịt huyệt làm y tê dại sung sướng.
Văn Bác nghe thấy Giang Y Kính rên rỉ nỉ non, làm gì còn nghe được gì nữa. Hiện giờ hắn biến thành hình thú, tinh thần cũng chịu ảnh hưởng, chỉ nghĩ đến việc thao chết sư phụ da thịt non mềm trước mặt.
Đã hơn một năm, ngày ngày thân mật cùng Văn Bác làm Giang Y Kính tin tưởng đồ đệ mình vô điều kiện. Y thả lỏng thân thể, chờ côn thịt bự đâm vào nguyên cây. Côn thịt cứng ngắc nóng hổi thao mạnh vào hoa huyệt, mạnh mẽ phá vỡ hết cản trở đâm thẳng vào tử cung.
Bụng nhỏ Giang Y Kính bị thao đến phồng lên, thịt huyệt mạnh mẽ co bóp, muốn xua đuổi côn thịt bự xâm chiếm. Thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó. Y bị đè trên tấm đệm mềm mại, côn thịt mọc đầy gai đâm chọc vào cơ thể y, chỉ hơi động đậy cũng có thể kéo ra dâm thủy dầm dề, trên gai ngược đều là chất lỏng sền sệt.
Giang Y Kính bị cắm đến mất hồn, y không chịu nổi cơn thao kịch liệt như vậy.
"Đồ nhi, ngươi bình tĩnh... A..."
Giang Y Kính bị thao đến khóc nức nở thành tiếng, móng vuốt cự long ghì chặt y lại, hai tay trái phải giang ra, chân cũng banh ra thật rộng, tạo thành hình chữ đại (大) đúng tiêu chuẩn. Y giãy dụa cũng vô ích.
Trong đêm đen, hai côn thịt của cự long tra tấn thịt huyệt mềm mại đến thê thảm, dâm thủy tí tách chảy xuống không ngừng. Trong sào huyệt văng vẳng tiếng rên rỉ yếu ớt của nam nhân và tiếng gầm gừ sảng khoái của cự long, xen lẫn tiếng nước nhóp nhép khi côn thịt đâm vào rút ra.
Lúc mới bắt đầu, Giang Y Kính còn có thể cảm nhận được sung sướng, cuối cùng chỉ còn lại đau đến chết lặng. Côn thịt thô to thao vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, tinh dịch nóng bỏng rót đầy tử cung, bụng nhỏ bị bắn đầy phồng lên như sườn núi. Cự long đổi sang một côn thịt khác tiếp tục thao thanh niên, đã qua hai canh giờ vẫn không thấy thỏa mãn, hai côn thịt thay phiên nhau mà thao.
Hắn dùng đầu côn thịt đâm vào cúc hoa non mềm, muốn đâm vào trong mở rộng.
"Đừng mà..."
Giang Y Kính bị thao đến ngất đi, lại bị cơn đau làm tỉnh lại. Phía dưới giống như bị thân cây xỏ xiên, thịt huyệt mềm mại bên trong nuốt vào côn thịt lớn nóng dữ dội.
Côn thịt bự vẫn như cũ lấp đầy hoa huyệt, cách một lớp thịt thay phiên nhau cọ xát. Cự long gào rống, rít gào, đè cánh tay và cẳng chân Giang Y Kính lại, xâm chiếm cơ thể y.
Giang Y Kính bị thao đến nỗi cảm thấy thân thể này không phải là của mình nữa, mỗi lần côn thịt bự rút ra kéo theo cái bụng nhỏ của y hướng lên trên, khi côn thịt bự cắm vào, y bị thao đến mức áp sát vào đệm mềm mại. Y biến thành món đồ chơi của Văn Bác, rút ra đâm vào, đâm vào lại rút ra.
Mỗi lần bị dồn vào đệm mềm mại, Giang Y Kính hoài nghi cái bụng của mình sẽ bị Văn Bác thao hỏng, giao hợp liên tục không ngừng. Hai côn thịt thô to giống nhau đâm vào có quy luật, kích thích nghiền nát thành ruột yếu ớt.
Giang Y Kính bị thao đến tắt tiếng, tinh dịch tanh nồng bắn khắp người y. Toàn thân trên dưới đều được chăm sóc, đầu nhũ hoa bị lưỡi ngấu nghiến, hoa huyệt bị cây gậy mọc đầy gai đâm chọc, ngay cả cúc hoa phía sau cũng bị lấp đầy. Khoái cảm bao lấy y, linh hồn chấn động theo từng cú chọc vào rút ra của cự long.
Bạch bạch bạch... Bạch bạch bạch...
Rồng lớn đâm chọc càng ngày càng hung ác, đầu côn thịt dán chặt vào cửa tử cung của Giang Y Kính, lỗ tiểu cũng bị lượng lớn chất nhầy bên trong lỗ dâm xối cho ướt sũng, lại lần nữa thoải mái rít gào.
Giang Y Kính bị thao run rẩy không ngừng, toàn thân như con búp bê vải bị chơi tới rách nát. Ngón chân y căng chặt, trong đầu như có pháo hoa rực rỡ đang nổ tung, lại bị rồng lớn đè xuống bắt đầu đưa đẩy chìm nổi.
Cuộc giao cấu giống như không có điểm dừng, cơn động dục của Văn Bác kéo dài tới mấy tháng. Giang Y Kính bị đè chặt trong cái động đen như mực lăn qua lộn lại, từ ngón chân đến hõm vai bị ăn không sót chút gì.
"Sư tôn?"
Văn Bác hoảng sợ vuốt ve toàn thân dính đầy tinh dịch của Giang Y Kính. Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, mấy tháng này rốt cuộc hắn đã làm cái gì!?
Hắn dùng bản thể cắm vào hoa huyệt nhỏ của sư tôn, chơi sạch toàn thân trên dưới của y, còn may cơ thể Giang Y Kính kiên cường dẻo dai, nếu không đã bị hắn thao chết trong kì động dục rồi.
Văn Bác cẩn thận ôm Giang Y Kính đi ra ngoài, tìm được một dòng suối nhỏ rửa sạch cho y:
"Sư tôn, ngươi tỉnh lại đi."
Giang Y Kính mê man mở mắt nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc của Văn Bác, lại nặng nề ngủ tiếp. Trong khoảng thời gian này y đã mệt muốn chết rồi, huyệt non đã bị thao tới sắp rách, trời đất tối sầm, mỗi lần tỉnh lại, nghênh đón y chính là rồng lớn càng thao càng hung ác.
Văn Bác ôm y ngồi bên cạnh dòng suối, đặt một nụ hôn lên trán của nam nhân.
Ba ngày sau, Giang Y Kính hoàn toàn tỉnh lại:
"Đồ nhi, sao ngươi lại biến thành rồng?"
[...] Văn Bác cúi đầu liếm môi nam nhân.
Sao Giang Y Kính lại không biết được ý đồ của hắn chứ? Trong mắt hắn toàn là dục vọng trần trụi muốn nuốt y vào bụng. Y sờ sờ cái eo mềm nhũn của mình, thật sự không thể chống đỡ nữa rồi.
"Sư tôn, chúng ta phải đi về thôn phía Bắc, trên đường toàn là chướng khí."
Giang Y Kính chậm rãi quỳ xuống, chờ Văn Bác cắm vào trong huyệt non của mình.
"Bò theo ven suối đi về phía trước đi."
Văn Bác sung sướng cắm vào trong lỗ nhỏ của nam nhân, thỏa mãn hát hò...
[...] Gần đây Văn Bác vô cùng buồn rầu, Giang Y Kính không chủ động ôm hắn nữa, cũng không hôn môi hắn luôn. Hắn đứng đực ra như pho tượng cũng không đợi được Giang Y Kính nhón mũi chân, câu dẫn hắn hôn môi liếm láp.
"Đồ nhi."
Giang Y Kính bẻ hai mép hoa huyệt đỏ bừng, lộ ra lỗ nhỏ che kín tinh dịch ở giữa, còn có dịch dâm trong suốt nhỏ xuống: "Mau vào thôn thôi."
"Biết rồi."
Văn Bác buồn bã ỉu xìu nhảy xuống khỏi mỏm đá, cắm vào trong hoa huyệt mềm của Giang Y Kính. Hắn muốn Giang Y Kính ôm hắn, hôn khóe môi hắn, mà không phải chỉ giống hoàn thành nhiệm vụ như bây giờ, vạch hoa huyệt ra cho hắn thao.
"Sư tôn, ngươi có thích ta hay không?"
Văn Bác hôn lên xương bướm của nam nhân, kích thích côn thịt bự thọc vào rút ra bên trong cái huyệt non mềm.
"Vi sư... Tất nhiên... thích đồ nhi."
Giang Y Kính dường như đã nhận ra gì đó, mơ hồ trả lời.
"Vậy sư tôn chỉ cho một mình ta thao thôi có được không?"
Văn Bác kiên nhẫn cọ xát điểm dâm của nam nhân, bộ dáng không ai bì nổi trước giờ lại có vài phần thấp thỏm.
Giọng nói của thanh niên chấn động bên tai Giang Y Kính, giống như cơn sóng đánh vào thần hồn của y. Vẻ mặt Giang Y Kính dại ra, giống như là không nghe thấy câu hỏi của Văn Bác, theo bản năng trả lời:
"Vi sư... Đương nhiên chỉ cho... đồ nhi thao..."
[...] Văn Bác nghe Giang Y Kính nói, khóe miệng cong tới lỗ tai. Xem ra không phải sư tôn không yêu hắn, chỉ là đang giận dỗi hắn mà thôi. Hắn nhốt Giang Y Kính trong sào huyệt mấy tháng liền, tất nhiên trong lòng sư tôn sẽ có chút tức giận.
Văn Bác liếm liếm môi, nhớ lại lúc dùng chân thân rồng lớn thao sư tôn. Tay chân sư tôn đều bị hắn giam cầm, hai lỗ nhỏ trước sau đều bị hắn lấp đầy, côn thịt bự dưới thân ngo ngoe rục rịch. [...]
Thanh niên vừa rồi còn ũ rũ buồn bã, bây giờ đã thoải mái sáng láng đánh mông y thao thẳng vào tử cung. Giang Y Kính không rõ nguyên nhân, đầu gối bị đá cuội quanh suối nước cọ đến đỏ bừng, hoa huyệt bị côn thịt lớn của thanh niên thọc vào rút ra.
"Sư tôn, xin lỗi."
Văn Bác khom người liếm láp xương bướm của nam nhân:
"Lúc ta biến thành rồng đã mất khống chế, làm sư tôn bị thương."
Hắn là nam nhân của sư tôn, nam nhân thì phải rộng lượng một chút, nên hắn sẽ cố gắng xin lỗi sư tôn.
"Đồ nhi... cũng không phải cố ý... Vi sư sẽ không trách ngươi..." Giang Y Kính nghiêm túc trả lời.
Văn Bác nhìn khuôn mặt ra vẻ nghiêm chỉnh của Giang Y Kính, chỉ cảm thấy y hết sức đáng yêu, trước kia sao hắn lại không phát hiện ra nhỉ?
"Thế thì sư tôn đừng giận ta nữa nhé."
Văn Bác ngừng động tác thao làm.
"Đương nhiên..."
Giang Y Kính bị thao đến đuôi mắt phiếm hồng, không hiểu sao Văn Bác lại nói xin lỗi với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro