87. Sư tôn sắp bị thao hỏng rồi 7-9
[Văn Bác x Giang Y Kính]
Y lại lần nữa đàn ra một khúc hoàn chỉnh, tiếng đàn lúc đầu triền miên trong trẻo, như là đóa hoa nở rộ trong ngày xuân, sau đó lại bắt đầu dồn dập tựa như mưa to giàn giụa, tiếng đàn chói tai âm điệu mãnh liệt, trực tiếp vọt tới đỉnh điểm, sau đó kéo dài xa xôi như là dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xiết.
Chính là tiếng nhạc dựa vào cảm thụ khi giao cấu.
Văn Bác nghe xong, toàn thân khô nóng, bụng dưới căng chặt.
Hắn đi đến bên cạnh Giang Y Kính ngồi xuống, bàn tay vuốt ve vòng eo mềm mại của nam nhân.
"Tiếp tục đàn."
Hắn thở hổn hển, liếm láp nốt ruồi đỏ sau tai phải của y.
Giang Y Kính bị liếm đến không còn chỗ trốn, đầu tiên thanh niên kiềm chặt eo y, giữ y tại chỗ không thể nhúc nhích, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt vành tai, vành tai mẫn cảm bị cào đến phát ngứa.
Nhiệm vụ cầm phổ: lúc tiếng đàn tới cao trào, người giao hoan cũng phải đồng thời lên đỉnh.
Giang Y Kính nhớ lại mớ chữ nhỏ trên tấm da dê, gảy gảy dây đàn, vài tiếng đàn trầm trầm lập tức lượn lờ.
Y cắn răng chịu đựng Văn Bác trêu chọc, sử dụng hết tinh lực tập trung khảy đàn.
Hơi thở kia cuối cùng cũng rời khỏi vành tai y, trong lòng Giang Y Kính nhẹ nhàng thở ra, tiếng đàn cũng trở nên vui sướng.
Nháy mắt tiếp theo.
Gai lưỡi thô ráp lập tức liếm láp sau cổ y, ướt át dính nhớp.
"Ưm..."
Giang Y Kính phát ra tiếng kêu rên ngắn ngủi.
Xoẹt - -
Tiếng nứt vang lên, lụa đỏ bị thanh niên thô bạo xé rách.
Da thịt sau lưng chợt tiếp xúc với không khí lạnh băng, nổi lên một tầng da gà.
Trăng lạnh như nước, tiếng ếch ồn ào.
Giang Y Kính đã không nghe được tiếng đàn mà mình đàn ra, chỉ theo bản năng khảy một khúc nhạc, cảm quan toàn thân đều tập trung vào người sau lưng.
Y đang đợi, đợi môi lưỡi của thanh niên rơi xuống trên lưng y.
Hoa huyệt ngứa ngáy khó nhịn, thịt dâm bị thao tới sưng đỏ mềm nhũn, bị dâm thủy tưới đến ướt đẫm.
Da thịt khát khao thanh niên đụng chạm, cái động trống rỗng thèm muốn được thanh niên cắm vào.
Cố tình thanh niên phía sau lại vô cùng ác liệt, không chịu để Giang Y Kính thống khoái, khí nóng thở ra gần trong gang tấc, nhưng lại không chịu dùng tới môi lưỡi, đè y xuống liếm hôn.
Hô hấp nóng rực lượn lờ sau cổ, kích thích vòng eo nam nhân run rẩy.
"Đồ nhi..."
Giang Y Kính cắn chặt môi dưới, đôi mắt phiếm lệ.
Y thật sự không thể chịu nổi tra tấn như vậy, rất muốn bị côn thịt lớn thao vào, hoàn toàn lấp đầy mình.
"Lão già, có phải muốn bị ta thao hay không?"
Văn Bác bóp eo y, quỳ gối phía sau.
Giang Y Kính chưa từng nghĩ tới hai chữ 'lão già' này mà hắn cũng có thể gọi ra ý vị triền miên như vậy, giống như là tình nhân đang nỉ non, ngả ngớn lại ái muội...
Y nói không nên lời, thân là sư tôn, câu dẫn đồ đệ thao thao mình, đúng là không nên.
Giang Y Kính kẹp chặt đùi, muốn giảm bớt sóng tình khó nhịn. Dâm thủy từ bắp đùi chảy xuôi, sách đàn cũng bị dịch đục làm ướt sũng, cái mông càng thêm dính nhớp.
"Hoa huyệt thật là mẫn cảm!"
Văn Bác duỗi tay thăm dò lỗ nhỏ bên dưới:
"Chảy nhiều nước như vậy còn giả vờ! Rõ ràng là rất muốn ta thao chết ngươi!"
Văn Bác không thích bảo dưỡng thân thể của mình, lòng bàn tay đốt ngón tay đều là vết chai dày do luyện kiếm, cọ xát thịt mềm mẫn cảm của nam nhân, hoa huyệt dâm bị hắn cọ đến chảy nước ròng ròng.
"Ưm..."
Giang Y Kính nhắm hai mắt, nỗ lực duy trì dáng ngồi đoan chính, ngón tay bay múa trên dây đàn.
"Nhìn xem, tất cả đều là dâm thủy của ngươi."
Văn Bác duỗi tay đưa tới trước mặt nam nhân, bàn tay che kín vết chai bị dâm thủy bao trùm, như là bị phủ một tầng nước đường.
Lông mi Giang Y Kính run rẩy, gương mặt nóng lên, liếc một cái liền không dám nhìn nữa.
Văn Bác hoàn toàn không muốn buông tha y, bóp eo y nâng y lên, đầu côn thịt cọ cọ hoa huyệt nhỏ ướt át.
Giang Y Kính không thể đàn được nữa, vô lực nằm trên đầu vai thanh niên thở dốc.
Dung mạo nam nhân xinh đẹp, mái tóc rũ xuống, tóc mai bị thấm ướt, mặt ngoài da thịt trải rộng dấu vết xanh xanh tím tím, lụa mỏng trên người bị xé nát, hiện ra vẻ đẹp lăng ngược khó có thể miêu tả.
Ai có thể tin được nam nhân dâm đãng quyến rũ tận xương đang dựa trên vai Văn Bác lại là tiên trưởng như trăng sáng trên cao chứ?
"Lão già, có muốn bị ta thao hoa huyệt hay không hả?"
Văn Bác thở hổn hển.
Hắn dùng hết sức tự chủ của mình mới không đè Giang Y Kính dưới thân mà thao vào, hơn bốn mươi ngày này, hắn nếm hết toàn thân Giang Y Kính, ngon miệng giống như thuốc phiện.
Bên trong huyệt non chật khít trơn trượt, có thể hoàn toàn bao bọc lấy côn thịt hắn, ấm áp vô cùng thoải mái.
Giang Y Kính nhấp môi. Y không nói nên lời.
Côn thịt lớn nhẹ nhàng cọ cọ khe thịt, qua lại trái phải nhưng lại không chịu thao vào.
Giang Y Kính bị tra tấn đến ra một thân mồ hôi nóng, cả người như là vỏ cây bị đốt cháy, chỉ lo toát mồ hôi.
Ngứa. Nóng. Dính.
"Đúng là không ngoan ngoãn chút nào."
Văn Bác duỗi một cánh tay nâng nam nhân lên, một cái tay khác hung hăng tát lên mép hoa huyệt y.
"Ưm..."
Cổ họng Giang Y Kính toát ra một tiếng rên rỉ khó nhịn.
Sau khi bị đồ đệ tát mông, y lại bị đồ đệ tát huyệt nhỏ.
Y cảm thấy vô cùng xấu hổ, toàn thân hồng nhạt, dâm thủy bên trong càng tích càng nhiều, tí tách chảy xuôi xuống côn thịt của thanh niên, khiến cho côn thịt dữ tợn bị xối ướt đầm đìa.
"Lão già, thoải mái không?"
Văn Bác ngại nâng tốn sức, áp nam nhân xuống bàn tát khe huyệt của y.
Giang Y Kính bị đánh đến tinh thần hoảng hốt.
Bàn tay thanh niên to rộng nóng rực, mỗi một chưởng đánh xuống đều hoàn toàn che lại hoa huyệt nhỏ và hột le của y, ngay cả hòn bi cũng bị hắn tát đến lắc lư.
Đau quá, sau cơn đau chính là ngứa ngáy, hạ thân mất đi tri giác, ngay sau đó là khoái cảm ngập trời.
Thật thoải mái.
Ngứa ngáy và hư không đều bị bàn tay của nam nhân đánh bay đi mất, mép hoa huyệt sưng to phun ra dâm thủy trong suốt, đau đớn tê dại.
Biết rõ không chịu nổi, nhưng vẫn ăn đến khóe mắt phiếm nước mắt, đồ mồ hôi đầm đìa.
"Lão già, ta đang đánh chỗ nào của ngươi?"
Văn Bác tà tứ hỏi.
"Hoa huyệt nhỏ... Ưm..."
Sau khi nói xong Giang Y Kính liền cắn môi dưới, y sợ mình sẽ rên lên.
Văn Bác không cho y gọi là 'chỗ kia', cũng không cho y gọi là 'nơi đó', hắn bắt y phải gọi là côn thịt bự và hoa huyệt nhỏ.
"Phải gọi là hoa huyệt dâm, bị đánh còn phát tao."
Văn Bác vân vê nhũ hoa trước ngực nam nhân, một cái tay khác còn không ngừng chụp đánh hoa huyệt của đối phương.
Mông thịt cao ngất theo động tác tay của thanh niên mà lay động, da thịt trắng nõn bị đánh đến sưng đỏ không chịu nổi, lại bị dịch dâm phủ lên một tầng ánh sáng, dâm mị lại phóng đãng.
Giang Y Kính níu chặt mép bàn, thừa nhận Văn Bác nhục nhã.
Khoái cảm tích tụ trong hoa huyệt, thịt dâm cọ xát lẫn nhau, nhớ lại khoái cảm lúc trước được thanh niên cắm vào.
Bạch bạch bạch - -
Tiếng tát vừa nặng vừa nhanh, cao cao nâng lên lại hung hăng rơi xuống.
Qua một lát, trong hoa huyệt lại tích tụ y muốn tiểu ra, côn thịt phía trước cũng gắng gượng đứng lên, cọ cọ góc bàn nhô lên.
"Dừng lại..."
Giang Y Kính nhẫn nhịn đến đáy mắt phiếm hồng, y kẹp chặt hai chân muốn ngăn cản thanh niên công kích.
"Lão già dâm đãng."
Văn Bác quát, đầu gối chống giữa hai đùi của nam nhân, cưỡng ép tách chân y ra:
"Không cho kẹp."
Nam nhân kinh hoàng thất thố, đùi bị tách ra tới mức rộng nhất, cảm giác xấu hổ và sắp mất khống chế làm trái tim y nhảy lên cổ họng, y đã sắp mất đi hô hấp, kịch liệt giãy giụa muốn thoát khỏi gông cùng xiềng xích của Văn Bác.
[...] Mép hoa huyệt bị tát sưng, hột le bị đánh dẹp lép.
Cơn sảng khoái tới một đợt lại một đợt, kích thích da đầu nam nhân tê dại.
Khoái cảm bị điện giật chạy tán loạn ở xương cụt, hoa huyệt run rẩy ngập ngụa dịch dâm.
"Đừng nhúc nhích."
Văn Bác gắt gao đè lưng nam nhân lại, côn thịt cứng đến sắp nổ.
"Đừng mà..."
Nam nhân dùng chút sức lực cuối cùng cầu xin, khóe mắt treo hai giọt nước mắt, vừa khổ sở lại đáng thương.
Phụt - -
Hoa huyệt phun ra một cổ dâm thủy trong suốt, bắn đầy bàn tay của Văn Bác.
Cả người Giang Y Kính run rẩy, trong đầu có vô số ánh sáng rực rỡ nổ tung, như là có vô số banh vải nhiều màu va chạm tạo ra một đoạn pháo hoa.
Y hoàn hồn khoải khoái cảm ngập đầu, nằm trên bàn không nhúc nhích giả chết.
Văn Bác chưa từng thấy bộ dáng đáng yêu như vậy của Giang Y Kính, lông mi y không ngừng rung động, giả bộ hôn mê để cho qua.
"Sư tôn mất khống chế."
Lông mi của nam nhân lập tức run mạnh hơn.
[...] "Sư tôn..."
Văn Bác ôm eo nam nhân, khiến cho mặt y đối mặt với mình sau đó côn thịt lớn, nhắm ngay huyệt non thao vào:
"Đồ nhi còn chưa sướng đâu..."
"A..."
Giang Y Kính sợ hãi kêu ra tiếng.
"Huyệt nhỏ dâm đãng."
Văn Bác bị kẹp chặt đến hút khí, côn thịt cắm vào lỗ nhỏ ấm áp ướt nóng mơ ước đã lâu:
"Xem xem ta có thao ngươi tới tiểu ra hay không."
Giang Y Kính bị vây trong cơn xấu hổ cực điểm, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị cắm đến cái eo cong lên, con ngươi tan rã cuối cùng cũng ngưng tụ lại một chỗ, đầu vùi vào trong khuỷu tay, tùy ý Văn Bác thao mình.
Hoa huyệt sau cao trào vô cùng mẫn cảm, thịt non đều được dịch dâm cọ rửa, chỉ còn có vài viên thịt nhỏ bé hối hả tụ lại bên nhau.
Không có dâm thủy bôi trơn, côn thịt nóng rực rất khó đi vào, khiến cho nam nhân bị cắm càng thêm vất vả.
"Lão già."
Văn Bác bắt được hai chân thon dài của đối phương:
"Hoa huyệt nhỏ này của ngươi sao càng thao càng chặt thế hả?"
Hắn bị hút đến vòng eo tê dại, đầu côn thịt giống như đang chôn trong cái ống đựng bút, kẹp cho hắn vừa đau vừa sướng.
"Vi sư... Cũng không biết..."
Cuối cùng Giang Y Kính cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Y có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng côn thịt của thanh niên, đầu côn thịt hình nấm, nguyên cán côn thịt lộ đầy mạch máu dữ tợn, hoàn toàn không giống với côn thịt y.
Côn thịt lớn khuấy đảo tách phần thịt non mềm của y ra, mỗi một lần rời đi đều để cắm vào càng sâu, không ngừng xâm lược từng tấc từng tấc bên trong. Cho đến khi đám thịt non đều giơ cờ đầu hàng, nó mới mừng rỡ đẩy dâm thủy, ra dùng sức đâm qua vách tường.
"Ưm..."
Giang Y Kính bị đâm đến eo cưng cong cong, mu bàn chân căng chặt.
Y và đồ đệ đã giao hoan không ít lần, nhưng hoa huyệt nhỏ vẫn không cách nào thích ứng hoàn toàn với kích cỡ của Văn Bác, thịt mềm trong hoa huyệt gian nan nuốt vào, mấp máy bọc lấy côn thịt nóng bỏng của thanh niên.
Dịch dâm bên trong cửa tử cung bị thao đến sôi trào, y sắp bị nóng chín rồi.
"Hoa huyệt thật mẫn cảm."
Văn Bác nhướng mày giơ chân y lên đặt trên vai mình:
"Tách chân ra chút nào."
Giang Y Kính bị kéo đến phát đau, eo mềm chân run, xương cốt toàn thân đều giống như bị bẻ gãy.
Chân y đặt trên hõm vai của thanh niên, thỉnh thoảng lại chạm tới vành tai của hắn, sợi tóc của đối phương cọ qua gan bàn chân y, cào đến phát ngứa.
Y muốn lùi về nhưng lại bị thanh niên đè chặt lại.
"Giang Y Kính."
Văn Bác đưa đẩy trên người nam nhân, [...] lúc áp xuống đồng thời hôn lên cái trán của nam nhân, lúc đứng dậy thì kích thích vòng eo, cắm càng sâu vào trong hoa huyệt mềm.
Giang Y Kính nhìn bộ dáng ảm đạm của Văn Bác, ôm cổ thanh niên, đặt một nụ hôn lên má hắn.
Nhẹ nhàng, giống như đã hôn, mà cũng như chưa hôn.
"Lão dâm đãng, chỉ biết câu dẫn ta."
Văn Bác đè eo Giang Y Kính lại, hung hăng hôn lên mặt y.
Giang Y Kính cảm thấy mình đã sinh bệnh rồi, thế nhưng lại khát vọng được đồ đệ ôm hôn mình.
Y là sư tôn của Văn Bác, giao cấu trong bí cảnh là kế sách tạm thời, nhưng tiếp xúc thân mật như vừa rồi không phải là bầu không khí mà sư đồ nên có.
[...] Nửa khắc sau, vách hoa huyệt lại lần nữa bị cắm ra bọt nước.
Giang Y Kính lại bị thao đến đầy người mồ hôi nóng, ngay cả dựa vào bàn mà cũng không xong.
Độ ấm trong phòng liên tục tăng lên, ngọn nến lẳng lặng tỏa ra ánh sáng.
Nến đỏ cháy hết nhưng tiếng da thịt đánh vào nhau vẫn vang lên cả đêm.
Giang Y Kính hôn mê trên cây đàn, hoa huyệt bị thao không khép lại được, còn theo bản năng phun ra nước sốt.
Bụng nhỏ của nam nhân bị thao tới phồng lên, xung quanh quầng nhũ hoa đều là dấu răng đan xen, như là hoa hải đường bị gió sương tàn phá.
Ba ngày qua đi, Giang Y Kính và Văn Bác thử qua mấy mươi lần nhưng vẫn chưa thể đạt được trình độ đồng thời cao trào cùng với tiếng đàn.
Văn Bác nằm trên đàn, nhét côn thịt vào trong thân thể Giang Y Kính, cực kì ấm áp.
Hắn gối đầu lên cánh tay, ánh mắt dừng bên cây đa ngoài cửa sổ.
"Đúng là không chịu nổi thao mà, mỗi lần chưa tới cao trào mà ngươi đã bắn trước rồi, vậy thì sao có thể qua được cửa ải lần này đây?"
Văn Bác lấy một quyển sách cổ che mặt lại, ánh nắng lúc chạng vạng quá chói mắt.
"Vi sư sẽ cố gắng."
Giang Y Kính kéo dây đàn, côn thịt theo tiếng đàn lần nữa đứng lên.
"Ba ngày gần đây ngươi đã ngất xỉu mười lăm lần."
Văn Bác thở ra một hơi, đưa đẩy vòng eo thọc vào rút ra trong lỗ dâm của nam nhân:
"Cứ cố gắng kiểu này thì ngươi có thể đạt tới mức ba ngày ngất xỉu ba mươi lần nhỉ."
Giang Y Kính thẹn thùng buông dây đàn, im lặng tìm cách ứng phó.
"Lão già, có một cách, ngươi có muốn thử hay không?"
Văn Bác xốc quyển sách đang đắp trên mặt lên.
"Cách gì?"
Giang Y Kính quay đầu hỏi.
"Ưm..."
Văn Bác bị động tác xoay người của Giang Y Kính xoắn chặt đến hít sâu một hơi khí lạnh, đầu côn thịt cực to bị thịt mềm trong hoa huyệt siết ra tinh dịch, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh.
"Đồ nhi, ngươi sao vậy?"
Giang Y Kính nôn nóng vỗ ngực hắn.
"Ngươi quay lại đi."
Văn Bác chỉ vào phía trước nghiến răng nghiến lợi.
"Ồ..."
Giang Y Kính thuận theo mà quay đầu.
"Hô..."
Văn Bác thả lỏng ra:
"Kiếp trước ông đây thiếu ngươi có phải không hả?"
Mỗi lần hắn đều bị chọc giận tới thất khiếu bốc khói, nhưng hắn lại không biết tại sao mình lại tức giận.
[...] Văn Bác rút cây gậy của mình ra, lấy một cây móc tai dài cỡ bàn tay từ trong tủ quần áo ra.
Cây móc tai được chế tạo từ vàng ròng, ở giữa còn được khắc hoa văn, phần đuôi còn trang trí lụa đỏ.
Hắn ném nó tới trước mặt nam nhân.
"Ngựa chết thành ngựa sống, lấp kín đầu côn thịt của ngươi xem có tác dụng hay không."
[...] Khuôn mặt nam nhân như thoa phấn, cánh môi ướt mềm đỏ hồng, dụ dỗ người ta nuốt y vào trong bụng.
Văn Bác nhìn đôi mắt nhắm chặt của đối phương, trong lòng đột nhiên sinh ra ý nghĩ xằng bậy, đó ra khi ra khỏi bí cảnh, hắn vẫn muốn đè nam nhân này ở dưới thân tùy ý thao làm.
"Được rồi."
Văn Bác chọc chọc thịt mầm đã cứng một nửa của Giang Y Kính.
Lòng bàn tay thô ráp xẹt qua cán côn thịt mẫn cảm, lập tức mang theo một dòng điện hung mãnh.
Giang Y Kính bị sờ đến xương cụt tê dại, trong đầu có ánh sáng chợt lóe, bên tai đều là tiếng vù vù, trực tiếp bắn vào trước ngực thanh niên.
Đầu nhũ hoa Văn Bác bị tinh dịch bọc lấy, bên ngoài da thịt màu mật đều là mùi hương hạt sen của dòng tinh trắng đục.
"Lão già dâm đãng, vậy mà cũng có thể bắn à?"
Văn Bác thật sự phục sư tôn của hắn rồi, hắn còn nghĩ rằng càng thao nhiều thì Giang Y Kính sẽ dễ thích ứng hơn, tốt xấu gì cũng có thể kiên trì lâu hơn một chút, kết quả càng thao càng mẫn cảm, hắn hoài nghi không bao lâu nữa, Giang Y Kính chỉ bị hắn liếm một cái đã cao trào rồi.
Nếu y không ngất xỉu thì còn được, hắn có thể thao nam nhân đến khóc lóc xin tha, nghĩ lại thôi mà bụng dưới đã nóng lên rồi. Cố tình mỗi lần nam nhân đều bị hắn thao đến hôn mê bất tỉnh, không thú vị chút nào.
Nếu là trước đây, hắn còn ước gì Giang Y Kính cứ hôn mê đi, sau khi y hôn mê thì hoa huyệt sẽ dãn ra một chút, tiện cho hắn đi vào.
Nhưng bây giờ Giang Y Kính hôn mê thì hắn sẽ không thể thấy được đôi mắt bị thao tới đỏ bừng của nam nhân, bộ dáng khóe mắt treo nước mắt, muốn xin tha lại không biết mở miệng như thế nào, nức nở cắn chặt răng thuận theo cho hắn thao, vòng eo không ngừng run lên.
Cực kì đáng yêu.
Khiến hắn muốn nhốt y lại.
[...] "Ngươi ngồi xuống, tách chân ra."
Văn Bác nắm gậy thịt của y, xoa nắn chỗ mẫn cảm.
Chỉ trong chốc lát cây gậy đã bị xoa tới cứng lên, Văn Bác đỡ lấy côn thịt cứng một nửa, ngón trỏ và ngón cái kẹp cây móc tai, theo lỗ tiểu đẩy vào từng chút từng chút.
Giang Y Kính bắt lấy cánh tay của Văn Bác, trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Đau quá, cảm giác chua xót bị thọc mở dâng lên đỉnh đầu.
Cây kim loại lạnh băng khuấy loạn tinh dịch trong vách mềm, xô đẩy thịt non yếu ớt.
Giang Y Kính chịu đựng cảm giác nhức mỏi, để cho thanh niên tiếp tục đâm vào.
"Đã được chưa?"
"Còn chưa được, mới chỉ vào một tấc thôi."
Da thịt bên trong lỗ tiểu chưa từng bị vật lạ xâm nhập, bây giờ bị cưỡng ép bổ ra, ngay lập tức dâng lên cảm giác tê trướng cùng tan vỡ, so với lúc hoa huyệt nhỏ bị thao mở còn đau hơn.
Đôi mắt Giang Y Kính tràn đầy nước mắt, thấp thỏm chờ đợi Văn Bác đẩy hết toàn bộ vào.
Không thể bỏ dở nửa chừng.
Y muốn đưa Văn Bác đi ra ngoài.
Giang Y Kính chịu đựng đau xót, tùy ý Văn Bác đùa nghịch.
Chờ đến khi Văn Bác hoàn toàn đã đưa vào hết, cuối cùng Giang Y Kính cũng tìm lại được tri giác của mình.
Hô hấp phả vào lỗ tiểu, thanh niên đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm côn thịt y...
Hoa huyệt của Giang Y Kính bị kích thích tiết ra dâm thủy, đầu quả tim nảy lên cảm giác tê dại.
Cây móc tai đưa đẩy trái phải, cắm đến nam nhân co rụt bụng nhỏ.
Côn thịt mềm mại đỉnh theo tơ lụa rũ xuống, bị Văn Bác cột thành cái kết xinh đẹp.
Giang Y Kính cảm nhận được hoa văn cuộn sóng trên thân kim loại, cọ xát kích thích muốn cắm vào càng sâu.
Tinh dịch bị chặn bên trong, căng đến y phát trướng.
"Ngươi đàn Phục Hy cầm, thử lại một lần nữa đi."
Văn Bác quỳ gối phía sau nam nhân, kích thích côn thịt bự cắm vào trong huyệt non bị sử dụng quá độ.
Lỗ nhỏ trơn trượt ướt át nghênh đón côn thịt đỏ tím, thịt mềm bị nghiền nát như bánh bao bọc lấy cây gậy cứng ngắc, thòm thèm mút vào côn thịt bự.
Giang Y Kính nhấp môi, nhịn xuống dục vọng muốn thoát ra, quỳ gối trước đàn Phục Hy bắt đầu đánh đàn.
Tốc độ của côn thịt lớn vô cùng thong thả, đây đã là cực hạn mà Văn Bác có thể khống chế.
Phục Hy cầm có thể cảm nhận được tốc độ giao cấu, chỉ cắm vào mà không có động tác giao hoan sẽ bị trực tiếp phán định là thất bại, dây đàn sẽ phát ra tiếng đứt gãy.
Giang Y Kính nỗ lực ngưng tụ tinh thần trên cây đàn, quá nóng.
Theo âm điệu di chuyển, dục vọng ngày càng tăng vọt, côn thịt bự thong thả thọc vào rút ra càng làm huyệt non khó chịu.
Lỗ nhỏ như có ngàn vạn con kiến đang bò, mấy cọng râu non mềm nhẹ nhàng quét qua vách thịt, khiến người ta hận không thể nghiền nát nó.
Đột nhiên sinh ra cảm giác muốn bắn tinh, trong lòng Giang Y Kính lộp bộp, hít thở không thông.
Dục vọng bắn tinh bị cây móc tai lấp kín, tinh dịch chảy ngược về hòn bi, căng cứng tròn vo rũ dưới thân.
Không đợi trái tim của Giang Y Kính rơi về chỗ cũ, dục vọng vốn bị ngăn chặn lập tức lan tràn trong lỗ nhỏ mẫn cảm.
Trong hoa huyệt dâm nước sốt đầm đìa, côn thịt bự lơ đãng xẹt qua điểm mẫn cảm đang nhô lên, thao Giang Y Kính đến mềm nhũn.
Không đợi trái tim của Giang Y Kính rơi về chỗ cũ, dục vọng vốn bị ngăn chặn lập tức lan tràn trong lỗ nhỏ mẫn cảm.
Trong dâm huyệt nước sốt đầm đìa, côn thịt to lớn lơ đãng xẹt qua điểm mẫn cảm đang nhô lên, chịch Giang Y Kính đến mềm nhũn.
Trước mắt nam nhân đều là hình ảnh mờ ảo, linh hồn như đã tiến vào trong một tầng cảnh giới huyền ảo khác.
Hồn phách bị Văn Bác bổ ra, cưỡng ép chen vào cơ thể y, trùng khớp với nhau, hợp hai làm một.
[...] "Văn Bác."
Giang Y Kính thấp thỏm gọi tên Văn Bác, tuy đã gọi vài lần nhưng nam nhân vẫn còn chút xấu hổ.
[...] Giang Y Kính thấy chết không sờn mà nhón mũi chân, ôm eo Văn Bác, đặt xuống một nụ hôn ở khóe môi hắn.
[...] Giang Y Kính nhớ lại xúc cảm trên môi Văn Bác, xoay người đã bị đảo khách thành chủ, vòng eo bị thanh niên bóp chặt kéo về, đầu lưỡi linh hoạt mở rộng khớp hàm y, càn quét trong khoang miệng y.
Y bị hôn tới thở hổn hển.
Mấy ngày nay, mấy miếng vải mà y tìm được có thể dùng để che thân đã bị Văn Bác xé rách đến chia năm xẻ bảy, bây giờ chỉ có thể trần truồng dán chặt vào Văn Bác.
Đầu nhũ hoa y cọ cọ ngực thanh niên, bụng nhỏ cũng cọ xát với côn thịt lớn của đối phương.
Không khí trong miệng đều bị hút đi, chỉ có thể ngửa đầu tiếp nhận thanh niên liếm hôn.
Đầu lưỡi Giang Y Kính bị hút đến tê dại, cố gắng giữ chặt vai thanh niên, nỗ lực đứng vững.
"Sư tôn..."
Văn Bác thở hổn hển, lại tiếp tục đè nặng y hôn sâu.
Giang Y Kính không nghĩ tới Văn Bác lại phối hợp như vậy, bàn tay đang đặt bên hông y thăm dò đi xuống kẽ mông, lòng bàn tay thô ráp mang theo dòng điện mãnh liệt.
Bản năng của y nhận ra được nguy hiểm, cơ thể vặn vẹo, lại nghĩ mình nên tiếp nhận Văn Bác, thả lỏng chờ đợi hắn tiến thêm một bước.
Y bị đè trên cột đình trong hành lang gặm hôn liếm láp.
Ánh mắt Văn Bác yên lặng nhìn về phía y, như là đang nhìn một con mồi chờ bị làm thịt.
Giang Y Kính tâm hoảng ý loạn, ngón tay thon dài đâm vào hoa huyệt khép kín, móng tay nhẹ nhàng quét qua thịt mềm mẫn cảm.
Y hoàn toàn bị thanh niên ôm trong ngực, môi bị hắn lấp kín, huyệt non cũng bị ngón tay hắn chơi đùa.
Giang Y Kính bị chơi tới hai mắt mê ly, y không nghĩ tới chỉ một ngón tay thôi cũng có thể mang đến cho mình khoái cảm.
So sánh với côn thịt lớn mà nói, không gian hoạt động của ngón tay còn rộng hơn nhiều.
Ngón tay của thanh niên không ngừng đảo loạn bên trong Hoa huyệt mềm, móng tay cứng rắn xẹt qua thịt non mẫn cảm, lập tức đào ra dâm thủy róc rách.
Lòng bàn tay đè xuống tìm kiếm điểm mẫn cảm bên trong, chơi hoa huyệt đến long trời lở đất.
"Ưm..."
Giang Y Kính nằm liệt trong hoa huyệtg ngực của thanh niên, đầu dựa vào trên vai hắn, bộ dáng cực kì ỷ lại.
Văn Bác vừa lòng cong môi, càng ra sức cướp đoạt dịch ngọt trong đôi môi của nam nhân, hút bờ môi đối phương đến sưng đỏ không chịu nổi.
Ngón trỏ ác liệt đè lên điểm dâm mẫm cảm, ngón giữa và ngón áp út kẹp lấy hột le của nam nhân.
"Lão già dâm đãng."
Văn Bác buông bờ môi của Giang Y Kính ra, lại liếm lên vành tai y:
"Có muốn bị thao không?"
Giang Y Kính không thể nói lý do với Văn Bác, nhẹ nhàng gật đầu.
"Có."
"Thật ngoan."
Ngón tay của Văn Bác đảo loạn trong cơ thể của y:
"Sư tôn, ngươi có lời gì muốn nói với ta không, hôm nay tâm trạng của ông đây rất tốt, có thể đáp ứng hết mọi yêu cầu của ngươi."
Giang Y Kính bị chơi tới hai mắt mê mang, hoàn toàn không hiểu tại sao Văn Bác lại nói như thế.
"Vi sư... Không có... Ưm... Muốn..."
"Thật sự không có?"
[...] "Về sau ngươi có thể đừng cứ xé quần áo của ta không?"
Giang Y Kính dựa sát vào cổ của thanh niên, chờ hắn đáp lời.
"Không còn gì nữa?"
Văn Bác đè nặng lên điểm mẫn cảm của nam nhân, hung hăng nghiền xuống.
"Ưm..."
Giang Y Kính bị đè đến hai tròng mắt phiếm nước, vô cùng đáng thương mà ôm cổ thanh niên.
"Không còn... gì khác..."
Y thở hổn hển nói.
Độ ấm quanh người hạ xuống, cả người Văn Bác tỏa ra khí lạnh, ngón tay càng cắm đến tàn nhẫn.
Giang Y Kính kiềm lại tiếng khóc nức nở, tình triều cuồn cuộn lan tỏa trong huyệt non, y bị cắm đến ngón chân căng chặt sau eo cuộn tròn.
Vách tường như miếng bọt biển, bị ngón tay quấy đến dâm thủy kêu òm ọp, nước sốt càng ngày càng nhiều, theo ngón tay của thanh niên chảy xuôi mà xuống, tích trên mặt đất hình thành một khối ướt át.
"Ô ô..."
Nam nhân nhỏ giọng nức nở:
"Đừng mà..."
Khoái cảm tích lũy xông lên da đầu, y bị ngón tay đùa bỡn đến eo mềm chân mềm, đứng thẳng không xong, chỉ có thể ghé vào trên đầu vai hắn, miễn cưỡng ổn định cơ thể.
"Hừ!"
Văn Bác nghĩ lại liền tức giận, không có chút nào muốn buông tha cho y.
Hắn đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi mà y còn không muốn nói.
Òm ọp - -
Giang Y Kính cảm thấy vô cùng xấu hổ, vành tai đỏ bừng, cổ hơi ngẩng lên, cắn khớp hàm, y sắp bị ngón tay của Văn Bác chơi đến cao trào luôn rồi.
Y ngừng thở, chờ đợi một khắc cuối cùng.
Phụt - -
Dâm thủy trút xuống mặt đất, Giang Y Kính bị ngón tay thao tới ngất đi.
"Thật vô dụng." Văn Bác hôn hôn khuôn mặt của nam nhân, ôm y vào trong phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro