85. Sư tôn sắp bị thao hỏng rồi 1-4
[Văn Bác x Giang Y Kính]
Sau nửa khắc Giang Y Kính uống ly rượu hợp cẩn kia liền cảm giác được toàn thân khô nóng khó chịu, cổ họng như muốn bốc khói.
Nháy mắt y đã xác định được trong rượu có độc, không hại tới tính mạng, nhưng lại làm người ta ngứa ngáy không chịu nổi.
"Lão già, ngươi không sao chứ?" Văn Bác đỡ lấy cánh tay Giang Y Kính.
"Đồ nhi yên tâm, vi sư không sao, chỉ là có chút nóng." Khuôn mặt Giang Y Kính nóng đến ửng đỏ, mắt như hồ thu, cánh môi hồng nhạt cũng trở nên đỏ bừng.
Bụng dưới Văn Bác căng chặt, trước giờ hắn chỉ nhìn thấy bộ dáng xụ mặt dạy dỗ hắn của Giang Y Kính, chưa từng thấy qua lúc y mềm mại chọc người như vậy.
[...] Giang Y Kính thật sự không chịu nổi khô nóng, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơ thể của y vô cùng kì lạ, đầu v* bị tơ lụa cọ qua dựng thẳng lên, da thịt bên ngoài nóng như lửa, côn thịt phía dưới không tự chủ được cứng lên, cái nơi không biết tên bên dưới cũng bắt đầu chảy nước.
Y cố gắng thử hết tất cả các loại phương pháp nhưng vẫn không thể bức độc trong rượu ra.
[...] Giang Y Kính cắn chặt răng, mặt mày vì dục vọng kích động mà ửng hồng, bộ dáng nhu nhược đáng thương.
Một lúc sau, giữa môi răng vẫn không nhịn được thoát ra tiếng thở dốc.
"Ưm..."
Văn Bác bị tiếng rên rỉ của Giang Y Kính cào cho đầu quả tim phát ngứa, tiếng thở dốc này còn dụ người hơn cả kĩ nữ.
[...] Hắn nhìn ly rượu trên mặt bàn gỗ mun, rượu bên trong không có độc, có lẽ đã bỏ vào Hợp Hoan Tán.
Giang Y Kính muốn chịu đựng thì cứ cho y chịu đựng đi. [...] Hắn thật muốn nhìn xem y có thể chịu đựng tới chừng nào...
.....
Bảy ngày qua đi, Giang Y Kính bị Hợp Hoan Tán tra tấn đến tóc mai ướt đẫm, trên cái trán trơn bóng đều là mồ hôi mỏng, môi khẽ nhếch, lộ ra cái lưỡi mềm mại.
[...] Giọng nói hùng hồn đột nhiên truyền đến từ phía chân trời, có thể thấy được tu vi của người tới cực kì cao thâm.
[...] "Giang Y Kính, ngươi đúng thật là có thể nhịn, nhưng mà ngươi yên tâm, còn có bữa tiệc lớn đang chờ ngươi đấy. Khói độc sắp đến đây rồi, nếu ngươi không muốn giao cấu với đồ đệ, chướng khí sẽ chậm rãi ăn mòn tu vi của các ngươi, ếch xanh trong hồ lập tức sẽ bò lên trên bờ ăn sạch các ngươi."
"Hoặc là bị thao, hoặc là chết, tự ngươi chọn đi!"
[...] "Lão già, không phải ngươi thật sự định giữ lấy cái danh thanh cao mà khiến cho ta chết ở chỗ này chứ?"
Văn Bác phẫn hận quát:
"Nếu ngươi thật sự muốn chết thì bây giờ lập tức tự sát đi. Nói không chừng ta còn có thể kéo thi thể của ngươi, vừa hiếp dâm vừa tìm cửa ra của bí cảnh."
[...] Giang Y Kính che ngực, run run rẩy rẩy đứng dậy.
Hợp Hoan Tán tra tấn y bảy ngày, dưới hạ thân y toàn là dịch dâm dính nhớp, chảy từ bắp đùi xuống mắt cá chân, quần lót trong hỉ phục cũng bị nước dâm làm ướt sũng, lại bị nhiệt độ của da thịt hâm nóng, cứ lặp lại như vậy.
Thậm chí Giang Y Kính còn có thể ngửi được hương vị của chất lỏng sền sệt, giống như chè hạt sen.
Y nâng đôi chân bủn rủn đi đến bên giường.
Trong phòng ngủ, nến long phượng lẳng lặng bốc cháy, màn giường làm bằng tơ lụa đỏ thẫm buông xuống, trên chăn gấm còn phủ đầy táo đỏ đậu phộng.
Văn Bác nằm trên giường, kéo cổ áo ra, nhíu mày thở dốc.
Đây là lần đầu tiên Giang Y Kính nhìn thấy thân thể của người khác, cơ ngực thanh niên căng chặt, vai rộng eo hẹp, phát ra vẻ đẹp tràn ngập lực lượng.
Đường cong cơ thể của y cũng được coi như là xinh đẹp, nhưng so sánh với Văn Bác thì vẫn thua xa.
Hỉ phục đỏ thẫm bị thô bạo kéo ra, bên ngoài da thịt màu mật của thanh niên che kín mồ hôi mỏng, hormone tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.
Hương diễm. Kích thích.
Trên trán Văn Bác toàn là mồ hôi, mồ hôi hội tụ chảy tới hàm dưới của thanh niên, gợi cảm lại mê người.
"Lão già... A... Ngươi rề rà cái quỷ gì vậy hả?"
Dưới háng Văn Bác cứng đến phát đau, nếu không phải hắn đánh không lại Giang Y Kính thì hắn không chịu nằm dưới đâu.
[...] Văn Bác nhắm hai mắt, không chờ được Giang Y Kính đâm vào, ngược lại hai đầu vú đứng thẳng của hắn bị liếp láp.
Khoái cảm như bị điện giật truyền tới, làm cho xương cụt của hắn tê dại.
Cánh môi nam nhân vô cùng mềm mại, như hoa anh đào trên ngọn cây tháng ba, nằm sát đầu vú của hắn, như là một con mèo nhu thuận vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếp láp vú hắn.
Văn Bác bị tra tấn làm cho cái trán nổi lên gân xanh, cắn khớp hàm không để mình rên rỉ ra tiếng.
Nếu hắn bị Giang Y Kính chơi đến thét chói tai thì đúng thật là mất mặt.
Văn Bác hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nửa khắc sau, Giang Y Kính vẫn còn đang liếm mút đầu vú hắn, hắn bị liếm đến sắp bắn luôn rồi.
"Ngươi đặc biệt tới để tra tấn ta có phải không hả?"
Văn Bác phẫn hận trừng mắt nhìn Giang Y Kính:
"Nhanh một chút đi."
Tóc mai của Giang Y Kính ẩm ướt, ánh mắt mê ly, bàn tay mềm mại đặt trên vòng eo thon chắc của Văn Bác, môi thơm khẽ mở.
"Đồ nhi, vi sư không làm đâu, ngươi đến đây đi."
[...] "Giang Y Kính, ngươi đang nói giỡn phải không?"
[...] Giang Y Kính bị ánh nhìn nóng bỏng của hắn làm cho phải cúi đầu, hạ thân lại bắt đầu chảy nước dâm, vải dệt ướt át dán chặt lên đùi, vô cùng khó chịu.
"Đồ nhi... Vi sư không hiểu việc này, ngươi tới đi..."
Y khẽ mở môi thơm, nỗ lực hô hấp, như là chú cá đang giãy giụa trên bờ.
Cổ họng Văn Bác khô khốc, xé mở hỉ phục của Giang Y Kính.
Tiếng 'xoẹt' vang lên, da thịt mềm mại nhiễm màu hồng phấn, hai đầu vú trước ngực run run rẩy rẩy đứng thẳng, nhìn qua cực kì thiếu cắn. Văn Bác ngậm lấy đầu vú, hương thơm lấp đầy chóp mũi, giống hệt chè hạt sen. Hắn vươn tay sờ soạng dưới hạ thân Giang Y Kính, quần lót bị nước dâm làm ướt sũng, dính ướt trơn trượt, hiển nhiên là đã chảy không ít dịch dâm.
"Thì ra là đang chờ ta thao đúng không, lão già dâm đãng này."
Côn thịt của Văn Bác cứng đến phát đau, tính tình của hắn không kiên nhẫn được như Giang Y Kính, Hợp Hoan Tán tra tấn ba mươi phút đã làm cho cây gậy của hắn căng phồng khó nhịn, hận không thể đào một cái động ở trên giường rồi đâm vào. Bây giờ thấy bộ dáng mặc người đùa giỡn này của Giang Y Kính, Văn Bác không nghẹn nổi nữa.
Hắn xé rách quần lót của Giang Y Kính, vải dệt sang quý nháy mắt biến thành vải nát, treo giữa hai chân nam nhân. Đùi ngọc bóng loáng, da thịt dính một lớp mồ hôi mỏng, hơn nữa bắp đùi bị nước dâm nhuộm ướt một tầng lại một tầng, nhìn qua cực kì thiếu thao. Hô hấp của Văn Bác nháy mắt trở nên nặng nề. [...]
"Ưm..."
Đầu vú bị đầu lưỡi thô ráp của thanh niên đảo qua, cảm xúc ma xát cộng với hô hấp nóng rực làm cho vòng eo y căng chặt. Muốn từ chối cơn vui sướng thanh niên mang tới, lại muốn thanh niên giúp mình giảm bớt ngứa ngáy.
[...] Giang Y Kính thở hổn hển, chờ Văn Bác tiếp tục. Còn chưa bắt đầu đã khó khăn như vậy, nếu thật sự làm tình có khi y sẽ làm ra trò hề mất.
[...] Rất nhanh Giang Y Kính đã không thể tự hỏi được nữa, bàn tay thanh niên nắm chặt thịt mầm của y, ngón tay khảy trứng nang của y. Bàn tay ấm áp đè ép thần kinh trên côn thịt y, chỗ lỗ tiểu phun ra dịch trắng. Y thậm chí muốn nói thanh niên động một chút đi đừng cứ nhéo nhéo nửa vời như vậy. Thật là khó chịu.
Thanh niên ngạc nhiên kinh hô, đầu ngón tay tách mở khe thịt bị côn thịt hồng phấn che kín:
"Thì ra sư tôn lại là người song tính hiếm gặp... Khó trách lại phóng đãng như vậy..."
[...] Nụ hoa non nớt nhắm chặt không ngừng phun sương, ướt át treo giữa khe thịt, cảnh xuân tươi đẹp. Khe thịt mẫn cảm bị ngón tay thanh niên châm ngòi, đau đớn và tê dại đồng thời chạy loạn trên đỉnh đầu, cao trào tới không kịp phòng ngừa, pháo hoa nổ tung trong đầu.
"A..."
Cơ thể Giang Y Kính bị Hợp Hoan Tán tra tấn bảy ngày vốn đã không chịu nổi kích thích, bây giờ lại bị thanh niên chơi đùa lỗ nhỏ. Tâm lý và sinh lý bị song song kích thích khiến y nháy mắt đã tiết tinh ngã trên giường thở dốc. Y dùng cánh tay che khuất hai mắt của mình, bịt tai trộm chuông tùy ý Văn Bác chọc ghẹo trên người mình.
Văn Bác không kịp tránh bị phun đầy người, tinh dịch sền sệt bắn tung tóe trên hỉ phục đỏ thẫm, một mảnh đỏ đỏ trắng trắng. Hắn túm chặt côn thịt của nam nhân, bàn tay hung hăng tát lên cánh mông tròn lẳng vểnh cao.
Giang Y Kính cắn môi chịu đựng bị Văn Bác đánh mông, hơi nước tràn ngập trong mắt, nhìn vừa mảnh mai lại đáng thương. Y hoàn toàn không biết giao cấu là nên làm gì, chỉ cho rằng Văn Bác đánh mông mình cũng là nằm trong mấy động tác giao hoan. Tư thế nhục nhã cỡ này, khó trách lúc nãy Văn Bác lại nghi ngờ đề nghị làm tình của mình như vậy. Đời này y còn chưa từng bị người nào đánh mông huống chi bây giờ lại còn đang trơn bóng để cho đồ đệ tát mông.
Nóng bức. Xấu hổ.
Sau cơn xấu hổ ngắn ngủi là khoái cảm ngập trời, mỗi lần bàn tay thô to đánh một cái, thịt mông sẽ không ngừng lăn tăn, trong lúc lơ đãng bị chạm vào chỗ nào đó, cảm giác như bị điện giật từ xương cụt lan tràn đến gáy, tựa như có dòng nước lạnh băng xông thẳng lên đầu.
"Dâm đãng!"
Văn Bác thở hổn hển, vừa lòng nhìn kiệt tác mình tạo ra. Cánh mông nam nhân bị tát tai đến sưng đỏ dường như là quả vải bị lột vỏ nhiễm đỏ, lại bị người ta xoa niết đến mềm. Da thịt hồng nhạt hiện lên vân da trong suốt nhìn cực kì thê thảm. Hắn dùng ngón tay tách khe huyệt nhỏ hẹp của nam nhân ra, dựng thẳng eo hung ác đâm vào cái lỗ mềm mại.
"A..."
Giang Y Kính trợn to hai mắt, hoa huyệt non mềm bị côn thịt to lớn của thanh niên tách ra đến cực hạn, thịt huyệt đỏ bừng bị căng đến trắng bệch, gian nan phun ra nuốt vào cây gậy bự. Khóe môi y tràn ra tiếng nức nở nước mắt sinh lý chảy ra, vẻ mặt không biết làm sao. Thật là đau. Bụng dưới như bị người ta dùng đao chém thành hai nửa, đầu óc ngừng vận chuyển.
"Tại sao... Ha a... Lại đau như vậy?"
Ngón tay Giang Y Kính nắm chặt chăn gấm, da thịt mềm mại bị táo đỏ và đậu phộng cộm ra vết đỏ. Y nghe nói giao cấu là việc sung sướng cực lạc của thế gian nhưng sao lại đau như thế, tựa như đang bị tra tấn.
"Bởi vì ông đây... thiên phú dị bẩm..."
Văn Bác bị kẹp đến đau nhức, bàn tay bóp lấy vòng eo mềm dẻo của nam nhân chậm rãi tiến công trong lỗ dâm ướt át.
"Về sau ngươi sẽ biết... biết chỗ tốt của ông đây..."
Văn Bác biết côn thịt của mình rất lớn, quy đầu to cỡ nắm tay, cán côn còn lớn hơn một vòng so với cánh tay của trẻ con. Tu sĩ bình thường làm gì có ai lợi hại được như thế, cũng chỉ có Giang Y Kính 900 năm chưa trải sự đời mới không biết chỗ tốt của hắn, không khen ngợi cây gậy hiếm có khó tìm của hắn mà còn rên đau.
"Chỗ tốt gì?"
Giang Y Kính đau đến mồ hôi lạnh ứa ra. Y nghi ngờ cái lỗ dưới háng mình đã bị Văn Bác căng đến đổ máu, thịt huyệt vội vàng trốn chạy xung quanh, ngẫu nhiên điểm mẫn cảm bị đè lên khiến cho vòng eo y run rẩy.
Thật là muốn chết. Có khi y còn chưa kịp đợi được chỗ tốt mà Văn Bác nói đã bị hắn chơi chết ở trên giường rồi. [...] Những nơi bị côn thịt lớn của thanh niên đi qua đều làm bắn lên vô số bọt sóng, cây gậy nóng bỏng thô to thọc vào bụng nhỏ của y, như là cây đuốc cắm vào rút ra trong cơ thể vậy. Thịt dâm bị chưng nóng mềm nhũn, đau đớn giống như lửa đốt, nhưng trong cơn đau lại len lỏi khoái cảm ngập trời, như là đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang trong ngày hè, bên cạnh lại có người bưng tới nước quả ngọt lành đút cho ngươi. Ngươi không biết nên trốn vào dưới hiên tránh nắng, hay là tiếp tục đứng đó nhận lấy nước quả mà uống.
"Đương nhiên là... Ưm... Chỗ tốt có thể làm cho ngươi dục tiên dục tử..."
Văn Bác nắm chặt vòng eo mềm mại của Giang Y Kính, cẳng chân to lớn quỳ gối trước người nam nhân, côn thịt lớn không hề nể nang mà chinh phạt trong cái huyệt non mềm yếu ớt.
Giang Y Kính đau đến muốn khóc lại nghĩ tới mặt mũi của người làm sư phụ, không khóc thút thít ra tiếng.
Lỗ dâm không chịu nổi điên cuồng chảy ra mật dịch, muốn giảm bớt đau đớn của nam nhân, đáng tiếc còn chưa tụ tập được bao nhiêu lại bị côn thịt lớn nóng rực của thanh niên làm cho bốc hơi, hơi nước càng thêm nóng bỏng hợp lại chỗ vách thịt, làm cho nam nhân bị nóng đến cuộn tròn ngón chân.
[...] Khăn trải giường màu đỏ bị ngón tay của nam nhân siết nhăn, vệt nước từ chỗ giao hợp chảy xuôi từ kẽ mông đi xuống tạo ra một mảng ướt đẫm.
Giang Y Kính bị thao đến không thở nổi. Y nâng mí mắt bị mồ hôi nóng thấm ướt, trông thấy bộ dáng đang chinh phạt trên người mình của Văn Bác. Thanh niên đang cắn răng, mồ hôi như hạt đậu lăn trên làn da màu mật, theo hình dáng đao tước rìu đục nhỏ giọt đến cơ ngực đang nổi lên. Giang Y Kính bị hình ảnh trước mặt kích thích, từ cổ trở xuống đều phiếm hồng, ngay cả ngón chân cũng không may mắn thoát khỏi.
"Giang Y Kính... Thoải mái không?"
Thanh niên thở hổn hển, nhướng mày nhìn về phía y.
[...] Vòng eo Giang Y Kính bị thanh niên nắm chặt, bàn tay cực nóng dán lên sườn eo y, không an phận mà vuốt ve.
[...] "Giang Y Kính... Đang hỏi ngươi đó... Thoải mái không..."
Thanh niên dán sát bên tai y áp lực thở dốc, giọng nói trầm thấp xuyên thấu màng tai y.
Giang Y Kính chưa từng có trải nghiệm nào như vậy, rõ ràng thanh niên vẫn ngả ngớn phóng đãng như cũ, nhưng trong lời nói lại thu bớt lệ khí, cào vành tai y đến phát ngứa.
Giang Y Kính nghiêng đầu né tránh cánh môi của thanh niên, lông mi không nhịn được mà rung động.
Mặt trên trốn được nhưng phía dưới lại không thoát khỏi.
"Ưm..."
Giang Y Kính đột nhiên không kịp phòng ngừa bị thao thẳng tới cửa tử cung, bụng nhỏ đau đớn cuộn lên.
Y cắn chặt môi không hé răng, ngược lại chọc cho thanh niên càng ra sức cày cấy, hận không thể thao nát y, đâm thủng y...
Lỗ hoa huyệt dần dần thích ứng với kích cỡ của hắn, thao ra tiếng nước òm ọp.
Giữa giường đệm đều là dâm thủy, mồ hôi và tinh dịch, loang lổ thác loạn, dâm mĩ không chịu nổi.
"Lão già... Dâm muốn chết... Nước còn nhiều hơn cả kênh đào ngoài thành..."
...Chát!
Văn Bác hung hăng tát một cái lên cánh mông nam nhân, thịt mông liền lay động lung tung, dâm đãng cực kì.
Bây giờ hoa huyệt nhỏ đã không còn gian nan khó đi như trước nữa, bị hắn thao đến trơn trượt, bên trong giống như có vô số cái miệng nhỏ mút hút mấy dây thần kinh trên cán côn thịt hắn, khiến hắn sướng muốn chết.
Giang Y Kính người thì không có gì đặc biệt, cơ mà thân thể lại thao sướng muốn chết.
Văn Bác chưa từng có kinh nghiệm nhưng vẫn biết được cái lỗ dâm này không phải tu sĩ bình thường có thể có được.
Ở điểm này thì thật ra hắn và Giang Y Kính rất xứng đôi.
Văn Bác cảm thấy chính mình giống như đã bỏ quên gì đó, nhìn côn thịt lớn đang bị kích thích trong hoa huyệt non, sau một lúc lâu mới phản ứng lại.
Sư tôn tốt của hắn thế nhưng lại là thể chất Bạch Hổ trời sinh, bộ phận sinh dục trơn bóng không có cọng lông nào.
"Thật là cmn thiếu thao..."
Giang Y Kính không biết nơi nào của mình đắc tội Văn Bác, cái mông lại bị ăn một tát, đau đớn và tên dại đồng thời nảy lên, nháy mắt lại tiết tinh.
Tinh dịch lại lần nữa phun lên hỉ phục đỏ thẫm, sền sệt nóng bỏng...
"Lão già, sao tinh dịch của ngươi lại có mùi hạt sen vậy chứ..." Văn Bác hít hít mũi, ngửi mùi tinh dịch.
Giang Y Kính nhìn thấy động tác của hắn, xấu hổ mặt đỏ tai hồng, tay cũng không biết để ở đâu.
Y co rúm lại lui về phía sau, lại bị thanh niên siết chặt đùi, thân trên cúi xuống, cánh tay to lớn nâng bắp đùi y lên.
Giang Y Kính nhận ra được nguy hiểm, duỗi chân lùi về sau.
"Dâm đãng... Đừng nhúc nhích..."
Văn Bác không kiên nhẫn, lỗ hoa huyệt của nam nhân quá chặt, mút hút làm eo hắn tê dại.
Hắn cố cắn chặt răng mới không lập tức tiết tinh, nếu không về sau nhớ lại thời gian hắn cứng được quá ngắn, bị Giang Y Kính chê cười thì phải làm sao?
Giang Y Kính không dám động nữa.
Nếu thất bại trong gang tấc, y lại phải làm với Văn Bác một lần nữa, y thật sự có chút không tiêu.
Thanh niên đột nhiên tăng tốc, côn thịt lớn đỏ tím dữ tợn ra vào trong hoa huyệt mềm, nhanh đến nỗi chỉ có thể thấy được tàn ảnh.
Giang Y Kính cong eo mềm, mu bàn chân căng chặt.
Khoái cảm ngập trời tràn lên đầu, lúc y cho rằng đã đến lúc cực hạn thì Văn Bác lại kéo y lên một tòa núi khác.
Y vẫn luôn bị lôi kéo đi lên trên, không có điểm dừng.
Sung sướng tê dại không ngừng tích lũy, lỗ hoa huyệt bị thao đến mềm mại, đau đớn và khoái cảm như bị điện giật làm cả người y run rẩy, từ bỏ năng lực tự hỏi.
Giang Y Kính bị đâm đến ánh mắt tan rã, chỗ giao hợp vẩy ra dâm thủy, dính trên cán côn thịt lớn đỏ thẫm, vô cùng đáng chú ý.
Y đã cảm nhận được cơn cực lạc mà người ta nói.
Cả người y đang lơ lửng trong không trung, không có biên giới, hoàn toàn tự do, dường như chỉ là linh hồn không có trọng lượng, lên lên xuống xuống chỗ cao quan sát trời đất.
Nhanh.
Nhanh.
Giang Y Kính bắt lấy chăn gấm, cổ và vai lưng tạo nên đường cong xinh đẹp.
Một kích cuối cùng.
Núi hét biển gầm! Che trời lấp đất!
Giang Y Kính lại lần nữa đạt cao trào, nùng tinh nóng bỏng bị rót vào làm cho bụng nhỏ y phồng lên, giống như phụ nữ mang thai năm tháng.
Y bị nóng đến không ngừng run rẩy, nửa khắc sau mới miễn cưỡng hoàn hồn. Văn Bác đang ghé trên người y thở dốc, côn thịt lớn còn chưa ra khỏi cơ thể y.
Giang Y Kính liếm liếm đôi môi khô ráo hỏi Văn Bác:
"Bây giờ đã được chưa?"
Giang Y Kính cảm thấy như bây giờ đã xem như là kết thúc giao hoan rồi, con côn thịt của thanh niên còn đang nhét trong lỗ nhỏ của y, lấp kín tinh dịch và dâm thủy bên trong.
Nước tiểu bị nghẹn làm cho đáy mắt y đỏ bừng, thật là khó chịu.
"Chỉ vừa mới bắt đầu thôi..."
Văn Bác bóp bóp vòng eo y ngồi thẳng lên:
"Sao có thể nhanh như vậy được..."
Giang Y Kính không thể tin được, tới giờ mà còn chưa kết thúc được sao?
Y bị Văn Bác thao đến mềm chân, hoàn toàn thoát lực.
"Việc này quá phí sức." Giang Y Kính bình luận.
"Ông đây còn chưa ngại phí sức thì thôi chứ, ngươi nằm thì phí sức chỗ nào hả?!"
Vẻ mặt Văn Bác tràn đầy phẫn hận.
[...] "Hừ."
Văn Bác hừ lạnh một tiếng, răng nanh ngậm lấy đầu nhũ hoa nam nhân, vòng eo đưa đẩy thọc vào rút ra trong cơ thể y.
Giang Y Kính bị cắm đến chua xót khó nhịn, trong vách hoa huyệt đều là tinh dịch sền sệt của thanh niên và dâm thủy mà thịt hoa huyệt tiết ra, như là túi nước đang đong đưa.
Cái bụng phồng lên cao cao, mồ hôi mỏng bị ánh nến chiếu rọi đến trong suốt.
"Cái cây gậy kia của ngươi, nếu rút ra một lát thì có còn tính là đang giao hoan hay không?"
Giang Y Kính thấp thỏm hỏi.
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Văn Bác tức giận, một giây sau hắn mới phản ứng lại, Giang Y Kính là bị hắn rót tinh làm khó chịu:
"Đương nhiên là không tính, ngươi phải chịu đựng đến lúc cuối cùng, có biết chưa?"
"Ừm!"
Giang Y Kính trịnh trọng gật đầu.
Y ưỡn bụng, bị Văn Bác lăn qua lộn lại thao tới nửa tháng.
Chỉ có lúc tạm nghỉ, Văn Bác mới có thể dùng tay tách ra một khe nhỏ, cho y tiết ra một chút tinh dịch.
Toàn thân nam nhân không có chỗ nào là nguyên vẹn, tất cả đều là dấu hôn, dấu cắn xanh xanh tím tím, cánh mông bị đánh đến sưng đỏ, trơn trượt như mỡ.
[...] Văn Bác vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, đại phát từ bi rút côn thịt ra.
Dâm thủy tí tách chảy xuống bắp đùi nam nhân, trên giường tràn ngập mùi vị tanh nồng của tinh dịch.
Giang Y Kính nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tinh dịch chảy ra khỏi cơ thể, nước tiểu nghẹn hồi lâu cuối cùng cũng có thể phát tiết.
[...] Giang Y Kính đỡ mép giường đứng dậy còn chưa đi được hai bước đã té ngã trên mặt đất, chân bị thao đến nhũn ra không có chút sức.
Giang Y Kính ngước mắt nhìn Văn Bác mang vẻ mặt thỏa mãn dựa vào cửa sổ, trong lòng cảm thán, thể lực của y quả nhiên không bằng đồ đệ, còn may mà Văn Bác không đáp ứng thỉnh cầu của y.
"Ngươi lộn xộn cái gì, nằm trên giường nghỉ ngơi đi."
Văn Bác dùng một tay vớt nam nhân lên đặt trên giường.
Nếu không phải còn bận nghĩ cách ra khỏi bí cảnh, hắn có thể thao Giang Y Kính một năm không xuống giường được.
"Là do vi sư vô dụng."
Giang Y Kính chán nản nói.
Y tự cho là tu vi hơn người, có thể dẫn Văn Bác ra khỏi bí cảnh, nhưng không nghĩ tới chuyện phí sức như thế này mà y còn không làm tốt được như Văn Bác.
"Là rất vô dụng mới đúng, còn chưa thao được hai cái đã khóc, động một cái đã ngất xỉu."
Văn Bác ngậm lấy vành tai Giang Y Kính.
"Bây giờ còn muốn làm nữa sao?"
Giang Y Kính co rúm phát run, lỗ hoa huyệt đã bị chơi hư cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, khép mở kịch liệt.
"Ngươi nói thử xem? Lão già dâm đãng."
Văn Bác trợn trắng mắt.
Ngón tay Giang Y Kính sờ soạng hoa huyệt mềm phía dưới, hai chân giang rộng, tách ra thịt dâm bị thao đến đỏ bừng, bên trong còn có tinh dịch còn chưa được rửa sạch.
"Vậy ngươi nhẹ chút nhé..."
"Đây là do ngươi chọc ta đó."
Văn Bác thấy thần thái dâm đãng còn không tự biết của y, sao có thể nhịn được nữa.
Giang Y Kính không rõ, tiếng nức nở bị thanh niên ngậm vào trong miệng.
Văn Bác vốn không muốn làm nữa, nhưng bây giờ lại đè Giang Y Kính trên giường thao thêm nửa tháng nữa.
Cơ thể này của sư tôn hắn, thật sự là làm cho người ta nghiện.
"Lão già, chướng khí ngoài cửa sổ chỉ lui ra được ba thước thì không bay ra bên ngoài được nữa, ngươi nghĩ xem là tại sao?" Văn Bác ôm Giang Y Kính kéo ghế dựa qua, ngồi bên cửa sổ quan sát tình hình.
[...] "Lúc trước ta cứ nghĩ là do chúng ta làm tình chưa đủ số lần, nhưng mà đã thao nửa tháng rồi, chướng khí không có chút thay đổi nào, rốt cuộc là chỗ nào không đúng?"
Văn Bác nhíu mày suy nghĩ.
Thân thể mềm mại nằm trong ngực mình, Văn Bác không khỏi có chút khó kiểm soát.
Sau tai phải của nam nhân có một nốt ruồi màu đỏ, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không thấy được, lúc bình thường hắn rất thích liếm chỗ này cửa Giang Y Kính.
Liếm một chút thì vòng eo của nam nhân sẽ run một cái, cực kì đáng thương.
"Giang Y Kính, sao lại không nói gì thế hả..."
Văn Bác tách khe hoa huyệt non mềm của nam nhân, côn thịt lớn từng chút tiến vào cơ thể y, vẫn là cái hoa huyệt sư tôn ấm nhất.
"Ưm..."
Giang Y Kính bị thao mẫn cảm vô cùng, lời nói cũng không hoàn chỉnh:
"Vi sư... không biết..."
"Nếu ngươi không nghĩ ra được, vậy chúng ta cứ bị nhốt ở đây cả đời, ta sẽ thao ngươi cả đời."
Văn Bác liếm nốt ruồi đỏ của nam nhân:
"Vậy cũng không có gì không tốt."
"Để vi sư nghĩ lại."
Côn thịt lớn không an phận nhảy lên trong hoa huyệt non mềm, Giang Y Kính khóc không ra nước mắt.
Nếu cứ tiếp tục ở đây, y sẽ không chết vì bí cảnh, mà là bị Văn Bác thao chết.
[...] Giang Y Kính đang suy nghĩ tại sao chướng khí lại không tan đi thì điểm mẫn cảm sâu bên trong hoa huyệt non lại bị Văn Bác đâm một cái. Lỗ nhỏ bị căng đến phình to, mấy khe hở đều bị lấp đến tràn đầy, khiến cho dâm thủy bị chảy ngược về tử cung. Bị liên tục thao thao liên tục một tháng, thân thể của Giang Y Kính đã mẫn cảm hơn nhiều so với lúc trước, cố tình bàn tay đang ôm lấy y còn không chịu an phận mà liên tục xoa bóp đầu nhũ hoa, làm sao mà y suy nghĩ được chứ?
"Đồ nhi, đừng nhéo nữa mà."
Đôi mắt nam nhân rưng rưng, tha thiết nhìn Văn Bác.
"Dâm đãng!"
Văn Bác nhìn bộ dạng thống khổ đáng thương của Giang Y Kính, con côn thịt dữ tợn lại phình to một vòng.
"Ưm..."
Giang Y Kính cắn môi dưới, không nhịn được mà tiết ra một tiếng rên rỉ. Cái hoa huyệt mềm dưới háng bị thao đến mỏi, thịt dâm bị khuấy đảo mềm nhũn, co rúm lui về sâu bên trong, lại bị côn thịt lớn hung ác ngăn chặn, chỉ có thể phun ra càng nhiều dịch nhờn tiện cho nó thọc vào rút ra.
Bàn tay của thanh niên không vuốt ve đầu nhũ hoa y nữa, ngược lại đỡ lấy eo y sờ soạng trên dưới, thao ra tiếng nước òm ọp. Giang Y Kính bị thao đến tràn ra nước mắt sinh lý, tóc mái rời rạc ướt đẫm, cả người như mới được vớt ra từ trong nước. Cơn nóng bức từ chỗ sâu bên trong lỗ hoa huyệt lan tràn đến cổ và mặt, khiến cho da thịt trắng nõn biến thành phấn hồng.
"Đừng... Thao nữa... Sắp hỏng rồi..."
Thịt hoa huyệt bị thao lật ra ngoài, mỗi lần cắm vào rút ra đều bị đưa đến chỗ sâu bên trong, lại bị lôi ra ngoài cảm nhận khí lạnh liếm láp.
"Lão già, sao ngươi lại trở nên vô dụng vậy hả?"
Văn Bác thở hổn hển nắm vòng eo nam nhân vuốt ve con côn thịt của mình. Cơ thể của Giang Y Kính chỗ nào cũng tuyệt, hoa huyệt nhỏ ướt nóng trơn trượt, vòng eo mềm dẻo bóng loáng, cái mông cũng tròn lẳng vểnh cao, nhưng mà lại quá nhạy cảm, chưa thao được hai cái đã lên đỉnh...
Giang Y Kính mở to đôi mắt mê mang nhìn chướng khí ngoài cửa sổ, trong đầu đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
"Đồ nhi, có lẽ vi sư đã biết được nguyên nhân rồi."
Y tránh thoát gông cùm xiềng xích của Văn Bác, đỡ đùi hắn chuẩn bị đứng dậy. Nào biết chân mình bây giờ vẫn đang mềm nhũn, lúc côn thịt lớn vẫn còn chưa hoàn toàn rời khỏi lỗ nhỏ, lại bởi vì eo mềm chân mềm mà lại ngồi xuống lần nữa.
"A..."
Văn Bác sướng đến gầm nhẹ ra tiếng, đầu côn thịt phá vỡ cửa tử cung, hoàn toàn thọc vào chỗ sâu bên trong, thịt hoa huyệt nát mềm liếp láp lỗ tiểu của hắn, vừa mút vừa hút, dòng điện từ bụng chạy khắp toàn thân.
Giang Y Kính cũng không chịu nổi, cửa tử cung vốn hẹp hòi lại bị thao mở lần nữa, khoái cảm trộn lẫn với đau đớn.
"Đồ nhi, có phải sư phụ làm ngươi đau rồi không?"
"Đúng vậy!" V
ăn Bác tức giận nói:
"Ta thấy ngươi là muốn chơi nát con côn thịt của ta, làm cho Văn gia đoạn tử tuyệt tôn đúng không?"
[...] Văn Bác nhướng mày, ngón tay nhéo mạnh âm vật của Giang Y Kính một cái:
"Bây giờ không phải đã có sẵn rồi sao? Muốn tìm lương duyên thì không biết tới cái ngày nào mới có, không bằng ngươi sinh cho ta, cũng không khiến phụ thân ta phải nhọc lòng."
"Vi sư... Ưm... Là nam nhân... Sao có thể... có thể sinh được?" Giang Y Kính bị thao đến nỗi lời nói cũng đứt quãng.
"Lão già, ngươi mà là nam nhân gì hả?"
Văn Bác liếm vành tai y:
"Cái hoa huyệt dâm còn chặt hơn cả xử nữ! Còn nhận là nam nhân nữa à."
Giang Y Kính nghiêng đầu tránh né thanh niên liếp láp, không thể tin được mà nhìn về phía hắn.
[...] "Ta là... sư tôn của ngươi... Ưm..."
"Ngươi là sư tôn ta thì đã sao hả? Cái hoa huyệt dâm của ngươi còn đang ngậm chặt côn thịt lớn của ta kia kìa."
Văn Bác bĩu môi:
"Thao cũng đã thao rồi, còn không chịu sinh đứa nhỏ, ngươi giả thanh cao cái gì?"
"Giao hoan trong bí cảnh... cũng chỉ là kế sách tạm thời... Sao có thể so sánh với chuyện mang thai sinh con được?"
Giang Y Kính bị thao hai mắt đẫm lệ mông lung.
"Thao muốn nát luôn rồi còn so đo mấy chuyện này làm gì?"
Văn Bác hừ lạnh một tiếng, vừa xoa hột le của nam nhân vừa đưa đẩy hông chụp đánh mông thịt của y.
[...] Văn Bác nảy sinh ác độc mà đâm thọc trong tử cung của nam nhân, nếp uốn trong hoa huyệt non bị nghiền nát, núi non trùng điệp cũng bị ép phẳng, phía dưới nước nôi chảy tán loạn, ngẫu nhiên lại chảy tới chỗ giao hợp, bị đánh thành bọt nước rồi vẩy ra.
[...] "Nói chuyện đi..."
Văn Bác nhéo nhéo mặt nam nhân:
"Có sinh cho ta hay không..."
Gương mặt Giang Y Kính hồng thấu, cảm giác xấu hổ buồn bực xông thẳng lên đỉnh đầu. Y giao hoan với đồ đệ thì không nói, nhưng chẳng lẽ còn phải sinh con cho đồ đệ hay sao?
Con côn thịt của thanh niên cắm trong thân thể y ra ra vào vào, tiếng nước dính nhớp luôn luôn nhắc nhở y, y và đồ đệ của mình đang giao cấu, không chỉ là đồ đệ, mà hắn còn là con trai của bạn tốt y. [...]
"Có sinh hay không?"
Thanh niên lại hỏi lần nữa, ngữ khí ngang ngược vô lễ, lòng bàn tay thô ráp nghiền ép hột le dâm đãng, thường thường nhấn một cái khiến cho viên đậu bị đè bẹp, dòng điện xông tới bụng nhỏ làm cho Giang Y Kính run lên.
"Sinh..."
Giang Y Kính ngập ngừng trả lời. [...]
"Lão già... Lớn tiếng một chút, ta không nghe rõ..."
Văn Bác cong môi. Sư tôn này của hắn ấy mà, thật ra vô cùng dễ lừa.
"Sinh..."
Giang Y Kính nhỏ giọng lặp lại.
"Ai sinh cho ai?"
Văn Bác thao thao lỗ dâm trơn trượt, trong lòng vô cùng sung sướng. Khắp Cửu Châu này ai có thể nghĩ tới Giang Y Kính thế nhưng lại là người song tính, bị hắn đè dưới thân thao làm, không chỉ như thế, còn phải sinh con cho hắn. Văn Bác đã gấp không chờ nổi, hắn muốn để cho tu sĩ Cửu Châu thấy bộ dáng ưỡn bụng mang thai của Giang Y Kính.
"Giang Y Kính... sinh... sinh con cho... Văn Bác..."
Ngón chân nam nhân vì cảm thấy xấu hổ mà cuộn tròn, cả người phiếm màu hồng e lệ.
[...] Văn Bác không kiên nhẫn lật người nam nhân lại, quay đầu đè y trên mặt bàn thao thao. Đầu nhũ hoa dựng thẳng đụng phải gỗ mun lạnh lẽo lập tức co lại. Da thịt dính mồ hôi mỏng cọ xát mặt bàn bóng loáng, phát ra tiếng vang dính nhớp. Thanh niên phía sau thao vừa mạnh vừa tàn nhẫn, bụng nhỏ bị cạnh bàn đâm lõm vào, cố tình thanh niên còn đâm sâu vào bên trong. Trước sau giáp kích, dâm thủy văng bốn phía.
Giang Y Kính rũ mắt, lông mi run rẩy nhận lấy từng đợt tình triều. Thanh niên coi thân thể của y là chiến trường, không ngừng khuếch trương ra vào, thịt dâm hồng nhạt bị giẫm đạp biến thành đỏ thẫm, lông côn thịt thô ráp còn tác loạn giữa kẽ mông, cơn ngứa còn chưa tan đã bị hòn bi chụp đánh sinh đau.
"Cái vật kia... của ngươi... Có thể... A... thu nhỏ một chút hay không?"
Giang Y Kính hỏi.
"Cái vật kia là cái quỷ gì hả, gọi là côn thịt, dương vật, côn thịt lớn, có biết chưa?"
Văn Bác hung ác tát lên mông thịt của nam nhân một cái, đống thịt trắng nõn lập tức bị hắn đánh đến sưng lên.
"Ngươi... côn thịt lớn của ngươi... có thể... thu nhỏ hay không?"
Cánh tay đang đỡ bàn của Giang Y Kính run rẩy kịch liệt, chân bị thanh niên thao đến run rẩy.
"Lão già, cho ngươi ăn no mà ngươi còn càm ràm!"
Văn Bác nâng eo y lên, ngón tay sờ soạng hột le, một cái tay khác đè chặt sau eo y, vừa lúc khớp với góc bàn.
Giang Y Kính bị thaong vào thất thanh kêu lên, hột le mẫn cảm bị thanh niên phía sau công kích cọ xát vào góc bàn, cạnh bàn lạnh lẽo ma sát qua lại chỗ mép hoa huyệt. Không bao lâu góc bàn đã bị dâm thủy của nam nhân vẩy đầy nước sốt đầm đìa. Bụng nhỏ của Giang Y Kính bị đâm tới nhô lên, nhìn qua rất khiến cho người ta sợ hãi. Con côn thịt trong cơ thể giống như tùy thời sẽ thọc nát cái bụng nhỏ, xông thẳng ra ngoài.
Nóng. Vô cùng nóng.
Hình ảnh bốn phía đều trở nên mơ hồ, chỉ có cảm giác dưới thân là rõ ràng, tê mỏi, no căng, đau đớn, vô lực. Giang Y Kính giống như là con búp bê vải bị chơi nát, bị Văn Bác thọc cắm thành đủ loại hình dáng.
Nam nhân ngẩng cổ, ngón chân cuộn lên, miệng thơm khẽ nhếch. Văn Bác vừa thấy đã biết y lại muốn bắn, tốc độ thọc vào rút ra đột nhiên nhanh hơn, thịt hoa huyệt đỏ bừng nỗ lực phun ra nuốt vào côn thịt lớn dữ tợn, thanh niên nhìn mà muốn hóa sói.
Điểm mẫn cảm bị va chạm không ngừng, vừa mới bị nghiền phẳng lại dựng lên, dịch dâm tích tụ trong bụng nhỏ liên tục đung đưa. Khoái cảm từ điểm mẫn cảm và lỗ hoa huyệt song song đánh tới, truyền tới trong óc Giang Y Kính, nếu không phải thần hồn của y cứng cỏi, y nghi ngờ mình thật sự sẽ bị thao cho linh hồn xuất khiếu. Cao trào thuận theo mà tới, chỉ một thời gian ngắn ngủi mà đã lên đỉnh mấy mươi lần.
Sau chấn động, thần hồn đã bình ổn trở lại. Giang Y Kính chỉ cảm thấy mình đã mất đi nửa cái mạng rồi. Tinh dịch đặc sệt rót đầy tử cung của y, y bị nóng đến run rẩy hai cái, bắp đùi dính đầy dâm thủy tí tách, giống như đã mất khống chế.
"Lão già, lúc nãy ngươi nói đã tìm được nguyên nhân, là gì vậy?"
Văn Bác lau mồ hôi, ôm Giang Y Kính không muốn buông tay.
"Đồ nhi, ngươi ra ngoài trước đi."
Tay chân Giang Y Kính mềm nhũn không có chút sức lực, không thể tránh khỏi côn thịt lớn của Văn Bác. Thanh niên nghe xong mặc kệ, phải cọ thêm hai cái mới lưu luyến rút ra khỏi cái hoa huyệt mềm trơn trượt. Côn thịt thoát khỏi lỗ nhỏ phát ra tiếng vang bạch bạch, nước hoa huyệt trộn lẫn với tinh dịch, chất lỏng trắng thaoc theo đó trào ra khỏi cửa hoa huyệt đỏ bừng.
Giang Y Kính bị chặn ngang bế lên, được đặt lên trên giường. Sau nửa canh giờ, y mới thoáng khôi phục chút sức. Y nhìn bộ dáng sinh long hoạt hổ, thậm chí còn có thể thao thêm một lần nữa của Văn Bác, trong lòng cảm khái, mình thật sự đã già rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro