77. Hào môn diễm sự 9-10
ABO, [Tần Hàm, Tần Duyên (niên thượng), Tần Tịch, Tần Thành (niên hạ) x Trình Hữu]
Tần Tịch thong thả ung dung xem xong quyển sách kia, ưu nhã bước lên thang lầu.
Tin tức tố Omega ngọt ngào ập vào trước mặt, đó là vị trái cây chín rục sau đó được nấu thành nước sốt thơm ngọt màu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Tần Tịch vọt vào phòng ngủ của cha, hoảng sợ hét lên:
"Anh hai sao vậy?!"
Trình Hữu không biết bản thân mình thế nào, cậu cảm thấy rất mệt, mỗi một tấc da đều hơi đau đớn như bị bỏng cháy, Tần Tịch rống lên làm cho đầu cậu đau đến như muốn nứt ra. Trình Hữu rên rỉ miễn cưỡng giơ tay quơ quơ, hữu khí vô lực nói:
"Anh không có việc gì... Em đừng... Đừng lộn xộn..."
Tần Tịch không dám hét lên nữa, nửa quỳ ở mép giường kinh hoảng thất thố nắm lấy tay Trình Hữu, lại không dám dùng sức, thật cẩn thận mà phủng ở trong lòng bàn tay, như là sợ bóp nát tác phẩm nghệ thuật sang quý. Tần Tịch bị sắc mặt trắng bệch của Trình Hữu làm cho sợ hãi cùng cực:
"Anh hai, em... Em gọi bác sĩ tới, anh đừng làm em sợ, đừng làm em sợ."
Trình Hữu miễn cưỡng đem đôi mắt mở thành cái động nho nhỏ, cậu có chút bất đắc dĩ, rõ ràng người khó chịu là cậu, tại sao vẻ mặt Tần Tịch lại như muốn khóc. Trình Hữu đầu choáng váng não trướng đau, nỗ lực nâng tay lên, giống như an ủi chó con mà sờ sờ đầu Tần Tịch, thanh âm khàn khàn:
"Đừng nghịch, lấy cho anh chút thuốc hạ sốt, anh uống thuốc xong... sẽ đỡ hơn..."
Trước mắt nhấp nháy như biến thành màu đen, Trình Hữu chịu không nổi liền ngủ. Đôi mắt muốn khóc nhưng không khóc được của chó con lúc ẩn lúc hiện trong đầu, làm Trình Hữu không hiểu sao mà có thêm vài phần cảm giác tội lỗi, nhưng cậu suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, bản thân đến tột cùng là đã làm chuyện gì có lỗi với chó con, tại sao lại cảm thấy chột dạ nhỉ?
Tần Tịch gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, cẩn thận kiểm tra cho Trình Hữu một lần.
Sau khi bác sĩ kiểm tra thân thể cho Trình Hữu xong, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Tần Tịch một cái, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trình Hữu truyền dịch, tinh lực chậm rãi khôi phục, nhìn biểu tình quỷ dị của bác sĩ mà trong lòng thấy ngứa ngáy, theo bản năng mà sờ sờ bụng mình.
Bác sĩ vội vàng giải thích:
"A, không mang thai, ngài không cần khẩn trương."
Trình Hữu nhẹ nhàng thở ra, nếu cậu mang thai vậy mới thật sự là xong đời, trường quân đội nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tần Tịch ưu sầu nhăn khuôn mặt tuổi trẻ anh tuấn của mình lại, đáng thương vô cùng nhìn bác sĩ:
"Bác sĩ Lý, anh hai tôi rốt cuộc là thế nào? Tại sao anh ấy bỗng nhiên lại nóng như vậy?"
[...] "Trình phu nhân, lặp lại đánh dấu sẽ làm ngài ấy mất mạng, phải thận trọng."
Trình Hữu sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhắm mắt giả chết.
[...] Trình Hữu không làm được, cậu lấy một viên kẹo ở đầu giường nhét vào trong miệng Tần Tịch:
"Đừng nhìn anh, anh không có việc gì."
Tần Tịch vội vã ngậm kẹo, không cẩn thận cắn phải ngón tay Trình Hữu. Hắn có chút quẫn bách vô thố nhìn Trình Hữu, ngón tay từng chút từng chút thủ sẵn trên khăn trái giường trắng như tuyết.
Đầu ngón tay Trình Hữu bị ngâm vào trong khoang miệng nóng ẩm, một trận tê dại như bị điện giật từ đầu ngón tay lan tràn đến trong lồng ngực, theo tần suất tim đập mà run lên, dần dần tràn ra đến toàn thân, trong mỗi một mạch máu như đang chảy xuôi mứt trái cây ngọt thanh.
Tần Tịch lưu luyến không rời mà hé miệng, ngậm viên kẹo kia vào mồm, ngơ ngẩn phát ngốc nhìn Trình Hữu.
Trình Hữu bị hắn nhìn đến có chút hoảng hốt, trở mình đưa lưng về phía Tần Tịch, dùng sức xoa xoa hai ngón tay.
[...] Tần Tịch lắc đầu, đỏ mặt đưa ra yêu cầu của mình:
"Em... Em muốn ôm ôm anh hai, giống, giống như ba ba ôm anh vậy."
Trình Hữu sửng sốt. Thiếu niên Alpha đã có thiên tính xâm lược của mình, ngũ quan càng ngày càng giống Tần Hàm, hình thể cao lớn phảng phất như là dựa theo gen của ba ba mà lớn lên. Thời điểm Tần Tịch đứng lên, Trình Hữu thậm chí còn cảm giác được một tia áp bách.
Nhưng Tần Tịch vẫn giống một thiếu niên ngây thơ không biết sự đời, ngượng ngùng đưa ra thỉnh cầu được ôm.
Trình Hữu vuốt vuốt lương tâm của mình nghĩ, Tần Tịch cũng đã mua đồ vật quan trọng với cậu như vậy về, cậu sao có thể cự tuyệt thỉnh cầu nho nhỏ này của Tần Tịch được.
Thân thể vừa mới bị Tần Duyên lăn lộn qua vẫn còn có chút không khoẻ, Trình Hữu mặc áo ngủ giang hai tay với Tần Tịch:
"Được, cho em ôm một chút."
Tần Tịch dùng sức hít sâu điều chỉnh nhịp tim đang điên cuồng đập của mình một chút, nhìn Trình Hữu không hề phòng bị, tiểu ma quỷ trong lòng hắn phát ra tiếng cười kiêu ngạo.
Trình Hữu đối tất cả chuyện này đều không hề hay biết, Tần Tịch dựa lại gần nhưng không vội ôm, mà là cầm hai tay cậu, nhẹ nhàng, từng chút từng chút ấn cậu trở lại giường.
Tần Tịch tin tức tố rất giống Tần Hàm, Trình Hữu cơ hồ không phân biệt được sự khác nhau giữa hai bên, tâm thần cậu trong nháy mắt hoảng hốt, chờ phục hồi tinh thần lại thì đã bị Tần Tịch đè ở trên giường.
Nhưng Tần Tịch cái gì cũng chưa làm, chỉ là đem mặt chôn ở cần cổ Trình Hữu, ủy khuất lẩm bẩm:
[...] "Anh hai, anh thích ba ba không? Thích ba ba ôm anh, thích ba ba làm mấy chuyện đó với anh, đúng hay không?"
Trong phòng độ ấm dần dần lên cao, Trình Hữu nhịn không được nhớ đến Tần Hàm, bả vai rộng lớn của Tần Hàm, gương mặt anh tuấn của Tần Hàm. Còn có Tần Hàm... những chuyện mà Tần Hàm làm với cậu. Ngay ở trong căn phòng này, trên chiếc giường này, Tần Hàm vừa ôn nhu vừa ngang ngược mà cởi hết quần áo cậu, bàn tay to lớn thô ráp tham nhập vào giữa hai chân cậu.
"Anh hai, nói cho em biết được không."
Môi Tần Tịch thường thường cọ qua cổ Trình Hữu, hắn thanh âm ủy khuất cực kỳ:
"Nói cho em biết ba ba đã làm gì với anh, cho em biết em có chỗ nào không tốt, anh hai..."
Tin tức tố của Tần Tịch cùng với hương vị Tần Hàm lưu lại trên khăn trải giường đan chéo vào nhau, dung hợp đến không chừa một kẽ hở. Trình Hữu thân thể bắt đầu có phản ứng, hai chân dưới chăn gắt gao cọ vào nhau, xót ngứa trong hậu huyệt dần dần dâng lên, khát cầu Alpha của mình.
"Ba ba anh ấy... anh ấy sẽ hôn anh..."
Trình Hữu nhắm mắt lại, cậu vô pháp ức chế mà bắt đầu ảo tưởng Tần Hàm đang ở trước mặt mình, thân hình cường tráng của Alpha đè lên thân mình tinh tế mềm mại, râu trát lên gương mặt non mềm của cậu.
Ngón tay Tần Tịch nhẹ nhàng đụng vào môi Trình Hữu, âm thanh của hắn cũng càng ngày càng giống Tần Hàm:
"Là hôn nơi này sao..."
Trình Hữu hừ nhẹ:
"Đúng..."
Tần Tịch chậm rãi dịch ngón tay xuống dưới, xẹt qua cằm Trình Hữu, cổ, xương quai xanh:
"Ba ba cũng sẽ hôn nơi này sao?"
"Sẽ... Sẽ hôn..."
Trình Hữu thở hổn hển lẩm bẩm:
"Ba ba sẽ... Cắn núm vú anh..."
Tần Tịch giải khai cúc áo ngủ của Trình Hữu, lộ ra bộ ngực trắng nõn. Trên da thịt còn có rất nhiều dấu hôn, hai viên nhũ sưng lên có chút đỏ, đáng thương hề hề mà đứng ở trong không khí. Tần Tịch thấp giọng nói:
"Ba ba cắn thật mạnh, núm vú anh hai đều sưng lên."
Hắn vừa nói, một bên dùng ngón tay khảy hai tiểu thịt viên đáng thương kia, thậm chí còn dùng hai ngón tay nắm nắm xoa xoa.
Trình Hữu bị xoa đến vừa đau vừa tê, hậu huyệt xót ngứa từng chút từng chút co rút lại sau lớp đồ ngủ, chỉ có dương vật của Alpha mới có thể giảm bớt sự khó chịu nơi đó. Cậu phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị, trong ngữ điệu mang theo chút giọng mũi ủy khuất:
"Ba ba nói... Nói muốn đem anh... Ưm... Hút ra sữa... Mới... Nên mới hút sưng lên."
"Ba ba thật không nói đạo lý."
Tần Tịch đùa bỡn hai tiểu núm vú sưng đỏ kia.
"Anh hai vẫn còn chưa bị thao đến mang thai đâu, làm sao có khả năng có sữa."
Hắn chơi đủ hai tiểu núm vú kia rồi, bàn tay chậm rãi dịch đến trên cái bụng mềm mại của Trình Hữu:
"Eo anh hai thật nhỏ, ba ba thích sờ nơi này sao?"
"Đúng... Ba ba... Ba ba rất thích..."
Trình Hữu nói:
"Ba ba sẽ vuốt bụng anh... Ưm a... Thực tàn ác hung nói... Muốn thao anh đến khi mang con hắn... Ưm..."
"Vậy ba ba thao như thế nào?"
Tần Tịch vẻ mặt thiên chân ngây thơ, nửa làm nũng nửa cường ngạnh cởi quần Trình Hữu.
"Anh hai dạy em được không? Em cũng muốn được làm như ba ba..."
Trình Hữu ghé vào trên giường bẻ ra hai cánh mông của mình, đưa tiểu nhục động mới vừa bị Tần Duyên chà đạp qua triển lãm cho Tần Tịch xem. Giữa kẽ mông còn chảy tinh dịch của Tần Duyên, tinh dịch màu trắng đục giống như là từ trong tiểu huyệt chảy ra vậy.
Tần Tịch mê muội vươn ngón tay ra moi đào tiểu huyệt đỏ thắm kia, thịt ruột ướt nóng mềm mại nhanh chóng bao bọc lấy ngón tay hắn, có thể tưởng tượng được nếu đem dương vật cắm, tư vị sẽ tốt đẹp đến bao nhiêu.
"Chính là... Chính là nơi này..."
Trình Hữu thở hổn hển mà bẻ mông ra càng rộng, làm cho tiểu huyệt thay đổi cả hình dạng. Ngón tay Tần Tịch làm hòa hoãn một ít dục cầu bất mãn, nhưng vẫn không đủ, như vậy không đủ. Thân thể đã bị thao đến thành thục cần dương vật tới lấp đầy, tới chiếm hữu, từng chút từng chút một hung hăng cắm vào thân thể cậu.
Tần Tịch như là tìm được món đồ chơi mới lạ mà dùng ba ngón tay đùa bỡn tiểu nộn huyệt của ca ca, ngón tay khi thì mở tiểu huyệt co dãn ra, khi thì khép lại cắm vào chỗ sâu bên trong tìm kiếm điểm mềm mại, chơi đến vui vẻ vô cùng. Hắn hỏi:
"Ba ba sẽ đem dương vật cắm vào nơi này của anh hai sao?"
Trình Hữu nhắm mắt lại gật gật đầu:
"Ba ba... Ưm... Dương vật rất thô... Lúc lần đầu tiên... A... Ha... Căng đến mức anh cảm thấy bản thân sắp... sắp chết rồi..."
Ngón tay chiều dài hữu hạn, Tần Tịch ba ngón tay toàn bộ đi vào cũng không đụng đến được hoa tâm của Trình Hữu. Hắn lặng yên không một tiếng động dùng một tay khác đè eo Trình Hữu lại phòng ngừa cậu giãy giụa, nhẹ nhàng hôn bả vai Trình Hữu, mềm mại làm nũng:
"Anh hai, tiểu huyệt của anh chảy thật nhiều tao thủy, làm ướt hết ngón tay của em rồi. Chúng nó từ đâu chảy ra vậy?"
Trình Hữu bị hắn chơi đến eo chân đều mềm, rên rỉ trả lời:
"Từ... Ưm... Khoang sinh sản... A... Ha... Bên trong..."
"Anh hai."
Tần Tịch rút ngón tay tư, năm ngón tay khép lại thành dạng chùy, chậm rãi đi vào tiểu nhục động nước sốt giàn giụa kia.
"Cho em... Cho em chạm vào một chút được không, em muốn chạm vào một chút nơi anh hai mang bảo bảo, chỉ một chút thôi."
Mũi bàn tay chạm vào miệng huyệt, Tần Tịch nhịn xuống xúc động muốn mạnh mẽ đi vào, hắn đang đợi Trình Hữu trả lời. Nếu Trình Hữu biểu hiện kịch liệt phản kháng, hắn không thể không tạm thời ngưng hẳn kế hoạch này lại.
Trình Hữu bị ngón tay nửa vời của Tần Tịch làm cho khó chịu đến cực điểm, bản thân tự loát động dương vật đằng trước ý đồ bắn ra. Nhưng thân thể có thói quen bị thao đến bắn tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cậu khó chịu mà khóc lên, thủ vững một tia lý trí còn sót lại:
"Có... Ô ô... Có thể chạm vào một chút!"
Sau khi Tần Tịch được cho phép liền tràn ngập sức sống, bàn tay toàn bộ cắm vào trong tiểu huyệt Trình Hữu. Miệng huyệt mềm mại nuốt trọn cổ tay của hắn, Trình Hữu khóc bắn ra trong tay mình.
Ngón tay Tần Tịch chạm vào một nơi mềm mại đến không thể tưởng tượng, vách trong khoang sinh sản mang theo nhiệt độ nóng bỏng nghênh đón hắn.
Thật sự, chỉ chạm vào một chút.
Tần Tịch đem ngón tay rút khỏi khoang sinh sản Trình Hữu, lòng bàn tay dùng lực không nhẹ không nặng mà xoa ấn thịt ruột đang không ngừng run rẩy do cao trào.
Trình Hữu bị hắn xoa đến vừa tê vừa sướng, xụi lơ ở trên giường nức nở từng cỗ từng cỗ phun ra tinh dịch, hai mắt thất thần hưởng thụ đợt cao trào kỳ dị này.
Hương vị tình dục tràn ngập toàn bộ căn phòng, Trình Hữu thần trí chậm rãi khôi phục. Cảm giác thẹn thùng và hối hận che trời lấp đất theo lý trí chậm rãi xuất hiện, sau tai là hô hấp thô nặng của thiếu niên, Trình Hữu cắn môi dưới cảm thụ ngón tay Tần Tịch đang chậm rãi rời khỏi thân thể mình.
[...] Tần Tịch cũng như là ở trong mộng mới tỉnh, kinh hoảng thất thố chật vật lùi lại vài bước, loảng xoảng một tiếng ngã xuống sàn. Hắn nhìn qua còn sợ hãi hơn cả Trình Hữu, cơ hồ là nghẹn ngào nói:
"Thực xin lỗi... Anh hai, em ... em... Thực xin lỗi... Em không phải cố ý..."
[...] Trình Hữu xấu hổ mà quay đầu lại nhìn Tần Tịch một cái.
Tần Tịch mở đôi mắt tròn tròn đỏ đỏ mà nhìn cậu, như là Husky không cẩn thận nghịch hỏng đồ trong nhà.
Trình Hữu bị hắn nhìn đến không còn cách nào khác, hữu khí vô lực nói:
"Em... Em... Anh sẽ coi như là tiểu hài tử tò mò không hiểu chuyện, em ngàn vạn lần đừng để cho những người khác biết."
[...] "Anh hai, em... Em vừa rồi xuống tay có chút nặng... Có khi nào đã làm anh bị thương..."
Trình Hữu cảnh giác cự tuyệt ý đồ kiểm tra thương tích của Tần Tịch, thanh âm vẫn khàn khàn như vừa mới bị chà đạp:
"Anh không có việc gì."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tần Duyên một thân mùi rượu mà đứng ở cửa phòng ngủ, không dám tin tưởng mà nhìn em trai nhỏ nhất của mình, sắc mặt âm trầm đến đáy nồi:
"Tần Tịch em đang làm cái gì vậy!"
Alpha có gen chiếm hữu dục cực mạnh, Tần Tịch ngay lập tức cũng trở nên bực tức, đứng ở trước người Trình Hữu đối với anh cả một bước cũng không nhường:
"Em chỉ là làm chuyện anh cũng muốn làm!"
Tần Duyên rống giận:
"Cái nhà này còn không tới phiên em nói chuyện với anh như vậy."
[...] Tần Tịch tức khắc hiểu rõ, giống như con thú nhỏ bị khiêu khích nhe răng nhếch miệng với anh cả:
"Anh đem người hầu đều đuổi đi, chẳng lẽ không phải là bởi vì muốn làm chuyện kia với Tiểu Hữu?"
Trình Hữu bị câu 'Tiểu Hữu' này của hắn làm cho một thân nổi da gà, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đứa em so với mình còn nhỏ hơn nửa tuổi này, nghĩ thầm tên tiểu tể tử này là điên rồi sao?
Tần Duyên vừa muốn mở miệng, máy bàn đầu giường Trình Hữu bỗng nhiên vang lên.
Trình Hữu vội vàng nhận điện thoại ý đồ trốn tránh hai anh em đang tranh chấp, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp:
"Tiểu Hữu, nhận nhanh như vậy, vẫn luôn ở trong phòng ngủ của ba ba sao?"
Trình Hữu chỉ nghe được âm thanh của Tần Hàm liền đỏ bừng mặt, nhỏ giọng "Vâng" một tiếng.
Tần Hàm hỏi:
"Vậy Tiểu Hữu có phải hay không là đang ở trên giường ba ba, nhớ ba ba sao?"
Trình Hữu không dám bại lộ hai anh em đang ở bên cạnh mình, căng da đầu trả lời:
"Nhớ..."
Tần Hàm cười nhẹ:
"Là nhớ ba ba, hay là nhớ đại dương vật của ba ba, hửm?"
Ông nghe của máy phát ra âm thanh không được tốt lắm, Tần Duyên và Tần Tịch hai người ánh mắt ám trầm mà nhìn lại đây.
Trình Hữu đành phải trả lời:
"Đều... Đều nhớ..."
Dưới hai đôi mắt nhìn chú cùng Tần Hàm nói dâm từ lãng ngữ, Trình Hữu xấu hổ mặt đỏ đến mức sắp nhỏ máu, thanh âm cũng ở hơi hơi phát run.
Tần Hàm hỏi:
"Tiểu Hữu hiện tại đang mặc đồ à?"
Trình Hữu vừa định trả lời là mặc, lại bị Tần Duyên bỗng nhiên tiến đến một phen kéo chiếc quần vốn đã cởi đến trên đùi ra. Tần Tịch do dự một chút, cũng đi lên đem áo trên người Trình Hữu cởi ra đặt ở đầu giường.
Vì thế bây giờ Trình Hữu thật sự trần như nhộng.
Tần Hàm nghe được âm thanh cởi quần áo, thanh âm càng thêm ôn nhu:
"Ba ba đoán Tiểu Hữu hiện tại đã cởi hết, đúng không?"
Trình Hữu ngượng ngùng mà "Vâng" một tiếng.
Tần Duyên nắm lấy một cẳng chân mảnh khảnh của Trình Hữu, từng chút từng chút liếm hôn từ từ mũi chân, liếm đến cả tâm Trình Hữu.
Trình Hữu ngứa đến rên rỉ một tiếng, giãy giụa một chút, nhưng lại không có tránh được tay Tần Duyên, đành phải tùy ý hắn cắn cạnh bàn chân, cắn ra hai dấu răng nhợt nhạt.
Tần Hàm ở đầu điện thoại bên kia nói:
"Tiểu Hữu, đem chân mở ra, giống như lúc trước ba ba thao con, được không?"
Ngữ khí của hắn tuy rằng ôn nhu, nhưng vẫn cứ mang theo mệnh lệnh cùng uy nghiêm không cho phép phản kháng.
Trình Hữu không thể không đem hai chân mở ra thành hình chữ M, kinh hoảng thất thố mà nhìn Tàn Duyên vùi đầu vào giữa hai chân mình.
Tần Hàm nói:
"Tiểu Hữu, tự mình sờ sờ tiểu nộn huyệt, nó có phát dâm đến chảy nước không?"
Trình Hữu vô lực mà để tay lên gáy Tần Duyên, đầu lưỡi hắn chính xác liếm đến tiểu huyệt non mềm của cậu, đầu lưỡi ướt át cẩn thận liếm từng khe hở tại huyệt khẩu, phát ra tiếng nước dâm đãng vang dội.
Trình Hữu phát ra âm thanh nức nở khó nhịn:
"Có... Chảy... Ưm... Ah... Chảy tao thủy... Ba ba..."
Tần Hàm không thuận theo không buông tha mà tiếp tục nói:
"Tiểu Hữu nơi nào chảy tao thủy?"
"Là... Ưm... Là Tiểu Hữu... Ưm a... Tiểu huyệt... Tiểu tao huyệt... chảy tao thủy..."
Trình Hữu xấu hổ đến sắp khóc, Tần Duyên ngẩng đầu, cố ý dưới ánh mắt của cậu mà vươn đầu lưỡi, thong thả ung dung liếm từ huyệt khẩu đến đáy chậu, lại chậm rãi liếm trở về, đầu lưỡi chọc vào tiểu huyệt bị đùa bỡn đến thập phần mềm mại. Trình Hữu chịu không nổi mà nức nở ra tiếng.
Tần Hàm hỏi:
"Vậy núm vú của Tiểu Hữu thì sao, núm vú của Tiểu Hữu có phát dâm không?"
Trình Hữu còn chưa kịp đáp, Tần Tịch đã cúi người một ngụm cắn lên đầu vú bên phải của cậu, giống như đang uống sữa, không hề có kết cấu mà dùng sức mút vào. Tê dại cùng rất nhỏ đau đớn ảnh hưởng đến thần kinh, Trình Hữu sợ hãi mình quá mức kịch liệt phản ứng sẽ bị Tần Hàm nghe ra manh mối, đành phải đứt quãng thở hổn hển trả lời:
"Núm vú... Ưm a... Núm vú cũng phát dâm... Thật ngứa... Ba ba... Ba ba ăn núm vú của Tiểu Hữu..."
Tay Tần Tịch cũng không nhàn rỗi, nắm lấy ngực bên phải Trình Hữu, đem bộ ngực không có mấy lượng thịt mạnh mẽ nắm lên thành một cục nắm vào trong tay, mạnh mẽ xoa bóp.
Tần Hàm ở đầu điện thoại bên kia hít sâu một hơi, đem tay vói vào đũng quần cầm dương vật cương cứng của mình, nhắm mắt lại ảo tưởng thân thể trắng nõn của vợ nhỏ, vòng eo mềm mại tinh tế, bờ mông mượt mà đĩnh kiều. Tiểu huyệt trong kẽ mông vốn nên là màu hồng nhạt bị hắn thao chín, biến thành màu đỏ tươi càng thêm mê người, lúc mở lúc đóng mà phun ra dâm thủy.
Tần Hàm nói:
"Tiểu Hữu, ghé vào trên giường nhếch mông lên, ba ba muốn thao tiểu nộn huyệt của con."
Trình Hữu run rẩy quỳ bò ở trên giường, mông nhếch lên cao cao với Tần Duyên, phảng phất như là một con thú cái đang cầu hoan.
Tần Duyên không dám lại làm đau Trình Hữu, miễn cưỡng bản thân một chút, đem hai chân cậu khép lại, cắm đại dương vật của mình vào giữa hai chân Trình Hữu, dán lên kẽ mông và đáy chậu, bắt chước động tác thao làm liều mạng thọc vào rút ra.
Trình Hữu sợ hãi Tần Duyên sẽ lại thao vào khoang sinh sản, lại sợ hãi bị Tần Hàm phát hiện, tiếng khóc nức nở càng ngày càng rõ ràng:
"Thật lớn... Côn thịt lớn thật thô... A... Ha... Không cần... Ô ô... Không cần cắm... Đau..."
Dương vật Tần Duyên mỗi lần từ giữa hai chân chân cậu cắm vào, đều cọ xát làm cho thịt non trong đùi đau xót. Cơ bụng rắn chắc của nam nhân từng chút từng chút đánh vào trên mông cậu, đâm cho mông thịt tuyết trắng run lên, âm mao dày đặc dưới háng chen vào kẽ mông non mềm, trát đến Trình Hữu vừa đau vừa ngứa.
Hai đầu vú trên ngực bị Tần Tịch niết trong lòng bàn tay, lúc thì vừa nhéo vừa xoa, lúc lại đem toàn bộ bộ ngực chộp vào trong lòng bàn tay, lực đạo mạnh đến như muốn xoa ra sữa tới mới bỏ qua.
Trình Hữu bị hai nam nhân khi dễ, lỗ tai nghe được âm thanh ôn nhu trầm thấp của Tần Hàm, khóc thút thít rên rỉ:
"Ba ba... Ô ô... Không cần... Không cần khi dễ con... Ưm a... Ba ba cứu con... Ba ba... Núm vú... A... Núm vú Tiểu Hữu thật trướng... Ô ô... Ba ba... Sắp bị xoa ra sữa rồi... Cứu cứu Tiểu Hữu..."
Thiếu niên Tần Tịch xúc động xuống tay không biết nặng nhẹ, toàn bộ ngực của cậu đều sắp bị Tần Tịch xoa đến sưng lên.
Tần Duyên nắm côn thịt Trình Hữu vào lòng bàn tay thô lỗ mà hung hăng xoa một cái, Trình Hữu liền khóc lên bắn ra trong lòng bàn tay hắn.
Sau cao trào Trình Hữu vô lực mà xụi lơ ở trên giường, tiểu huyệt không được cắm càng thêm xót ngứa khó chịu.
Trình Hữu đôi tay suy yếu ôm ống nghe điện thoại nghẹn ngào:
"Ba ba... Người trở về được không..."
Cậu không thể bị người khác cắm huyệt, nhưng Tần Duyên và Tần Tịch lại cố tình tra tấn cậu như vậy, Trình Hữu khó chịu muốn chết, chỉ muốn Tần Hàm sớm trở về, dùng căn dương vật đã từng đánh dấu cậu, hung hăng cọ xát tiểu huyệt.
Tần Hàm cũng là nhẫn đến vất vả, hắn đợi rất nhiều năm mới ăn được thịt non vào miệng, nhưng còn chưa ăn được mấy miếng liền phải tách ra thời gian dài, thật sự có chút khó chịu. Hắn ảo tưởng bộ dáng vợ nhỏ rúc vào trong lồng ngực mình, thấp giọng an ủi:
"Tiểu Hữu, ba ba rất nhanh sẽ trở về, em chờ nửa tháng nữa, không, một tuần. Một tuần sau ba ba liền về nhà, dùng côn thịt lớn hảo hảo an ủi em."
Trình Hữu nghẹn ngào mà "vâng" một tiếng
Tần Tịch nắm đầu vú sưng đỏ kéo ra một cái, kéo đến tiếng "Vâng" kia của Trình Hữu thiếu chút nữa thay đổi âm điệu. Cậu không biết Tần Hàm có nghe được gì không, tiểu côn thịt tinh tế mới vừa bắn xong lại bị Tần Duyên ngậm vào trong miệng, ý đồ mút ra tinh dịch còn thừa bên trong.
Tần Hàm nghe âm thanh nức nở của vợ nhỏ, tự mình giải quyết xong, nhắm mắt lại ý đồ tạm thời xua đuổi thân thể mê người của Trình Hữu ra khỏi đầu. Ôn hòa nói:
"Tiểu Hữu, đi ngủ sớm một chút."
Trình Hữu gian nan cực lực dùng âm thanh bình thường đáp một tiếng:
"Ba ba ngủ ngon."
Sau đó hốt hoảng cắt đứt điện thoại.
Trình Hữu mới vừa cúp điện thoại, Tần Tịch liền gấp không chờ nổi mà nhào lên hôn môi cậu. Thiếu niên Alpha làm cái gì cũng đều vô cùng lo lắng, như là đã đói bụng vài ngày điên cuồng liếm cắn cánh môi Trình Hữu, đem hai cánh môi cậu đều cắn đến sưng lên, lại bất mãn mà đem đầu lưỡi vói vào trong miệng, liếm láp nước bọt ngọt ngào trong đó.
Trình Hữu nức nở giãy giụa ý đồ nói một chút đạo lý với hai người, lại bị chặt chẽ ngăn chặn không thể động đậy. Đầu lưỡi bị Tần Tịch liếm cắn, còn côn thịt ở trong miệng Tần Duyên. Đầu vú và hậu huyệt đều bị ngón tay đùa bỡn, mún vú nhỏ đáng thương trước ngực sắp bị Tần Tịch chơi đến trầy da.
Tần Tịch ở môi răng giao triền gian nỉ non:
"Anh hai, em rất thích anh... Rất thích anh..."
Tần Duyên nghe vậy không vui mà "Hừ" một tiếng, phun côn thịt Trình Hữu, từ trong túi móc ra một cái trứng rung nhét vào hậu huyệt cậu.
Tiểu cầu plastic bóng loáng nhét vào tràng đạo nóng như lửa, có một chút lạnh, nhưng cũng không khó chịu. Trình Hữu hơi hơi giãy giụa một chút liền từ bỏ, tiếp theo một cái trứng rung khác cũng bị nhét vào trong thân thể cậu.
Ba cái... Bốn cái...
Bốn cái trứng rung bị tràng đạo đè ép, đỉnh tới trên thịt non ở hoa tâm. Trình Hữu có chút sợ hãi cùng hưng phấn khó có thể miêu tả, cậu sợ hãi mà túm chặt ống tay áo Tần Duyên run giọng cầu xin:
"Anh cả... Không thể... Ưm... Không thể cho thêm nữa... Tiểu huyệt... Ưm a... Tiểu huyệt đầy rồi..."
Tần Duyên lau mồ hôi trên trán Trình Hữu, cười lạnh:
"Tiểu tao huyệt chỉ như vậy đã no rồi?"
Trình Hữu vội vã không ngừng gật đầu:
"Đúng... No rồi... Tiểu tao huyệt của Tiểu Hữu đã... đã ăn no... A..."
"Vậy chúng ta bắt đầu."
Tần Duyên lấy ra một cái điều khiển từ xa, ấn xuống nút thứ nhất.
Trình Hữu đột nhiên kêu thảm một tiếng, hai chân gắt gao dây dưa ở một chỗ:
"Ưm a... Anh cả... Anh cả không cần... Dừng lại... Mau dừng lại..."
Cậu duỗi tay ý đồ đem mấy cái trứng rung kia lấy ra, lại bị Tần Tịch đè lại không thể động đậy.
Tần Tịch nghi hoặc mà nhìn về phía Tần Duyên:
"Anh cả, anh làm gì vậy?"
Trình Hữu bị mấy quả trứng rung kia tra tấn đến nói không ra lời. Trứng rung vốn dĩ tròn nhẵn bỗng nhiên mọc ra vô số gai nhọn mềm mại, điên cuồng chấn động. Phần mềm nhô ra tra tấn mỗi một tấc thành ruột, kịch liệt ngứa ngáy điên cuồng tràn lan, Trình Hữu mặt đầy nước mắt chịu không nổi mà xin tha:
"Lấy ra đi... Anh cả... Ô ô... Xin anh... Anh cả... Lấy ra đi... Chịu không nổi... Tiểu Hữu chịu không nổi..."
Tần Duyên lôi kéo dây trứng rung dùng sức kéo ra ngoài một cái, lấy ra một viên trong đó. Theo trứng rung đi ra kéo theo một chút thịt ruột đỏ thắm
Thịt ruột bại lộ ở trong không khí, dòng khí rất nhỏ quét qua làm cho cậu ngứa đến cào tâm cào phổi. Đôi tay Trình Hữu bị đè lại không động đậy được, chỉ có thể liều mạng vặn vẹo eo mông khóc cầu:
"Thật ngứa... anh cả... Ruột... Ruột ra rồi... Thật ngứa... Ô ô... Tần Tịch em buông anh ra... Buông anh ra...Xin em... A... Ha..."
Tần Duyên dùng dương vật của mình chọc thịt ruột tràn ra kia, cố nén xúc động muốn cắm vào, hắn không dám làm Trình Hữu bị đau lần nữa.
Tần Tịch nghĩ nghĩ, nắm lấy tay Trình Hữu, để Trình Hữu túm chặt dây trứng rung. Hắn mềm mại làm nũng:
"Anh hai tự kéo trứng rung còn lại ra được không, em muốn nhìn tiểu tao huyệt của anh hai nở hoa là như thế nào, được không?"
Trình Hữu trong tay cần dây rứng rung, run rẩy dùng sức kéo ra ngoài. Gai mềm nhô lên cọ xát vào thành ruột non mềm, Trình Hữu phát ra tiếng khóc nức nở khó nhịn, trong tay một chút sức lực cũng không còn.
"Anh hai."
Tần Tịch nắm lấy tay Trình Hữu, giúp cậu từng chút một kéo trứng rung thứ hai ra ngoài cơ thể.
"Tiểu Hậu huyệt của anh hai nở hoa rồi, thật xinh đẹp."
Càng nhiều thịt ruột bị kéo ra bên ngoài cơ thể, Tần Duyên bẻ cánh mông Trình Hữu ra tùy ý liếm láp một phen, lại chụp thật nhiều bức ảnh. Trình Hữu bị hắn chơi đến bắn ra lần nữa. Tần Duyên lúc này mới hơi chút vừa lòng, dùng lòng bàn tay thô ráp xoa thịt ruột mềm mại kia, từng chút từng chút giúp cậu nhét trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro