Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

50. Mỗi ngày đều bị hamster nhà mình thay phiên nhau thao 1-2, 4, PN

Mỗi ngày đều bị hamster nhà mình thay phiên nhau thao 1-2, 4, PN

Lúc Trình Vũ về nhà vô cùng nhạy cảm cảm giác được trong nhà mình tựa hồ có người khác đột nhập vào.

[...] Một chiếc khăn đột nhiên giơ qua mặt gắt gao bịt mũi cậu.

"A!"

Trình Vũ kinh hãi, liều mạng giãy dụa, lại bị người phía sau chặt chẽ ôm vào trong ngực.

Trong khăn lông có lẽ bị thấm đầy nước thuốc gì đó, Trình Vũ không cẩn thận hít vài ngụm khí, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, khí lực giãy dụa cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn ngã vào trên người người kia.

Sau khi đảm bảo Trình Vũ đã rơi vào hôn mê, tay người đàn ông liền bỏ miếng vải kia ra.

Hắn ôm ngang Trình Vũ, nghiêng đầu nói với người bên cạnh:

"Đi thôi. "

Trình Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại trước mắt một mảnh tối đen, qua hồi lâu cậu mới ý thức được trước mắt bị bịt một khối vải đen.

Thử giãy dụa một chút sau đó bất đắc dĩ phát hiện tứ chi đều bị trói lại không thể động đậy.

Dưới thân tựa hồ là một cái giường lớn, tứ chi bị trói vào bốn góc giường.

Trình Vũ cọ cọ bả vai cảm giác chiếc giường này chất lượng không tệ rất mềm mại, vừa nhìn đã biết không phải là thứ mà căn nhà cho thuê nhỏ bé của cậu có thể có được.

Không nhúc nhích được cũng không nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía cậu chỉ có thể ở trong đầu nhớ lại mình làm sao tới được đây.

[...] "Lạch cạch" âm thanh khóa cửa mở ra ngay sau đó một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần chậm rãi dừng lại đầu giường.

Trình Vũ thả lỏng thân thể hô hấp vững vàng làm bộ còn chưa tỉnh.

Một bàn tay chạm lên mặt cậu bên tai vang lên một tiếng cười khẽ.

"Thật là đáng yêu nha, còn giả bộ ngủ."

Trình Vũ nhịn xuống ý định gạt bàn tay kia trong lòng mặc niệm: Mình chưa tỉnh, mình chưa tỉnh, mình chưa tỉnh.

Bàn tay kia càng thêm làm càn, theo cổ áo trượt vào lồng ngực có lẽ là ngại quần áo vướng bận, nhẹ nhàng kéo một cái. Cái áo hàng rong Trình Vũ mua mất sáu đồng cứ như vậy mà đi toi.

Không khí lạnh như băng chợt đánh úp thân thể, Trình Vũ giả bộ không nổi nữa, cố gắng nghiêng người muốn tránh khỏi tay tác loạn trên người:

"Đồ thần kinh biến thái, buông ra! "

Người nọ khẽ dừng lại, một giây sau cằm Trình Vũ bị nâng lên, ngữ điệu lạnh như băng nguy hiểm xẹt qua mặt cậu:

"Biến thái sao? Tất cả cũng là do em ép buộc tôi. "

Trình Vũ vừa định suy nghĩ gì đó, chiếc quần dưới thân đã bị lột ra.

Cả người lông tơ đều dựng đứng lên ý thức được kẻ địch không chỉ có một.

So với người trước mặt, thanh âm trầm thấp hơn vang lên:

"Cởi che mắt ra đi, em ấy không chạy đi được. "

Lúc tháo bịt mắt ra, Trình Vũ còn chưa thể thích ứng với ánh sáng trong phòng, khó chịu chớp chớp mắt.

Căn phòng xa hoa sáng ngời với chiếc giường King size rộng rãi cùng xiềng xích khóa tay chân.

[...] Thanh niên phảng phất như bị chọc giận khẽ mím môi dùng lực muốn bóp nát túm lấy núm vú Trình Vũ xoay tròn.

"Á a a a a... Đau... Buông tay"

Trình Vũ bị vặn đến đau đớn thở ra tiếng.

Núm vú được buông ra thay vào đó là môi lưỡi mềm mại liếm cắn.

Hắn thờ ơ đùa bỡn núm vú bên kia thanh âm nghe không ra cảm xúc:

"Quả nhiên là đã quên phải không? Em bạc tình như vậy cần phải nhốt ở trên giường bẻ mông ra mà thao nát. "

"Nhớ kỹ, anh là Trình Thương."

Hắn chỉ chỉ người đàn ông ở cuối giường đang dùng chìa tháo khóa trên mắt cá chân.

"Cậu ấy là Trình Số. "

Nụ cười vô cùng ác ý: "Chính một con hamster mà em đã từng nuôi thế nhưng lại nhẫn tâm vứt bỏ "

[...] "Thương... Hamster?"

Trình Vũ vẻ mặt như thể 'Anh đùa tôi đấy à'.

Cậu cảm giác mình thật sự gặp phải hai tên thần kinh biến thái còn có chứng hoang tưởng nghiêm trọng!

Trình Số mở khóa trên mắt cá chân ra thuận thế lên giường kéo hai chân, tay phải cách quần lót nhẹ nhàng vuốt ve đáy chậu của cậu.

Trình Vũ cả người căng chặt dùng hết sức co hai chân giãy dụa:

"Biến thái, buông tôi ra! Đừng chạm vào nơi đó!"

Đầu ngón tay cọ xát tựa hồ cảm nhận được một mảnh ẩm ướt, Trình Số hơi nhíu mày dễ như trở bàn tay ngăn chặn tất cả phản kháng của Trình Vũ đưa tay kéo quần lót cậu ra.

Một đóa hoa bí ẩn lặng lẽ bung nở giữa hai chân.

Y dứt khoát vươn hai ngón tay đâm vào hoa huyệt dò xét, làm càn cọ cọ.

Trình Thương cũng kinh ngạc nhìn hoa huyệt kia đẩy hai cánh môi âm hộ ra đem cái miệng nhỏ kia tách mở ra.

"Song tính?"

Trình Thương dọc theo hoa huyệt cứng rắn mở ra lại cắm vào một ngón tay.

Cái huyệt vốn nhỏ xinh hơn phụ nữ bình thường bị cường ngạnh cắm vào ba ngón tay, Trình Vũ đau đến mức nắm chặt ga trải giường mép huyệt khẩu chung quanh bị chống đến trắng bệch.

"Đau quá... Lấy ra đi! "

"Lấy ra?"

Trình Thương cười lạnh một tiếng, ngón tay càng thêm xâm nhập dò xét:

"Em có tư cách gì mà đòi cự tuyệt. "

Trình Số chậm rãi rút ngón tay nhìn cái miệng nhỏ kia, ánh mắt nhàn nhạt nói:

"Thời gian còn dài, đừng để lần đầu tiên đã chơi hỏng em ấy. "

Trình Thương 'chậc' một tiếng luyến tiếc vẫn rút ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một ống bôi trơn.

Thân ống bóng loáng rất dễ dàng bị huyệt khẩu nuốt vào theo động tác bóp chặt chất bôi trơn lãnh lẽo trơn trượt phun vào hoa huyệt ấm áp mềm mại chưa từng được ghé thăm.

Trình Vũ bị kích thích đến căng thẳng thân thể, muốn tránh về phía sau, lại bị ôm thắt lưng lại kéo trở lại.

[...] Khi Trình Thương cầm dương vật nhắm vào hoa huyệt chuẩn bị đâm vào, đột nhiên nghe được một tiếng "Em xin lỗi".

Hắn dừng động tác có chút kinh ngạc ngẩng đầu.

Ánh mắt Trình Vũ bi thương nhìn hắn: "Lúc ấy em cho rằng các anh đã chết. Em đã rất khổ sở, nhưng vẫn không thể không buông tay. Em không có ý bỏ rơi các anh, mấy năm nay vẫn luôn nhớ các anh. "

Trình Thương có chút mềm lòng hắn muốn tin tưởng những lời này, thậm chí có chút hối hận vì hành động thô bạo vừa rồi.

Hắn vươn tay muốn chạm vào mặt Trình Vũ, Trình Vũ cũng không cự tuyệt ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn như cũ.

"Em muốn ôm anh, có được không?"

Trình Thương căn bản không cách nào cự tuyệt, một bên cởi dây thừng, một bên cúi đầu từ trong cổ họng bức ra một tiếng "Được".

Trình Số ở một bên thờ ơ lạnh nhạt bàng quan hết thảy, chỉ có lúc Trình Vũ nói ra những lời kia, đáy mắt có chút dao động.

Sau khi đoạt được lại tự do, việc đầu tiên Trình Vũ làm chính là một cước đạp lên người biến thái, sau đó xông xuống giường mở cửa.

Trình Thương ngây ngẩn cả người, ngơ ngác ôm bụng mình, một cước này đối với hắn mà nói cũng không nặng không tạo thành bất kỳ thương tổn nào trên thân thể nhưng hắn lại cảm thấy tất cả hy vọng xa vời của mình đều bị đạp nát.

"Quả nhiên không nên sinh ra bất kỳ thương tiếc chờ mong nào đối với em cả. Vẫn nên đem em nhốt ở chỗ này mỗi ngày đều thao em, chơi hỏng em mới là kết cục thích hợp nhất."

Trình Vũ ghé trên cửa dùng sức xoay tay nắm cửa nhưng cửa lại giống như bị khóa chết, đập thế nào cũng không thể may may lay động.

Xong rồi, sắp toi rồi!

Trình Vũ xoay người dán lưng lên cửa, chột dạ biện giải:

"Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi chân tê dại không cẩn thận đạp anh một cái, em sợ anh tính sổ mới chạy đi."

"Ồ, thật phải không vậy?"

Trình Thương sắc mặt nhìn không ra hỉ nộ nhàn nhạt nói.

"Nhưng anh lại không muốn nghe em nói những thứ này nữa."

Trình Vũ hai tay lung tung vẫn múa may chống cự:

"Anh em tốt có chuyện gì chúng ta từ từ nói... A!"

Lời khẩn cầu còn chưa dứt tất cả lời nói đều bị chặn lại ngoại trừ rên rỉ cái gì cũng không cách nào phát ra.

Cậu bị Trình Thương một đường từ bên cửa kéo trở về hung hăng ném lên giường. Sự chống cự của cậu ở trước mặt Trình Thương tựa như trẻ con sức mạnh căn bản không phải cùng một cấp bậc.

"Tôi đã nói rồi."

Trình Số khống chế hai tay cậu dùng dây thừng trói sau lưng cũng không nhìn về phía Trình Thương nhưng Trình Thương biết đây là nói với hắn:

"Em ấy sẽ dùng vẻ mặt vô tội như vậy mê hoặc."

"Ừm."

Trình Thương một tiếng đơn giản đáp mở hai chân Trình Vũ ra liền đâm vào.

"Ô..."

Trình Vũ phí công vặn vẹo thân thể huyệt dâm mềm mại bị cường ngạnh mở ra, cảm giác đau đớn cùng chua xót dọc theo dương vật cắm vào thân thể tăng lên, bản thân chỉ có thể vô lực bị xuyên xỏ lấp đầy.

Một tấm màng mỏng bị hung ác chọc nát Trình Vũ kịch liệt cựa quậy, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn hàm hồ. Trình Số ở phía sau ôm cậu khống chế tất cả giãy dụa xoa xoa nhũ đầu khi thì siết chặt kéo véo.

Ngực của song tính nhân vốn đã mềm mại hơn nam giới bình thường núm vú của Trình Vũ càng thêm mẫn cảm thân thể bị ma sát mềm nhũn.

Mãi cho đến khi hạ thân dán sát vào nhau, Trình Thương mới dừng lại rút ra một đoạn, tơ máu trộn lẫn dâm thủy trong lỗ huyệt theo dương vật chảy ra, phong tình dâm mỹ này tựa hồ kích thích Trình Thương, hắn cầm lấy tính khí đứng thẳng của Trình Vũ, dùng ngón tay ma sát lỗ tiểu.

"Em nghĩ phụ nữ có thể thỏa mãn được thân thể dâm đãng của em sao?"

Thân thể Trình Vũ xụi lơ đột nhiên kịch liệt rung lắc, Trình Thương đột nhiên nắm chặt dương vật của cậu, đầu ngón út chọc vào cái miệng nhỏ trên đỉnh dương vật.

Không, không... Ôi... Bỏ tôi ra... sẽ hỏng mất...

Trình Vũ muốn xin tha nhưng miệng bị khẩu cầu chặn lại ngoại trừ tiếng khóc mơ hồ cũng không phát ra được gì nữa.

"Chính là như vậy, ngoại trừ kêu dâm phát tình cái gì cũng không cần phát ra."

Trình Thương lộ ra một tia hưởng thụ, háng lại lại hung hăng điên cuồng đỉnh vào âm đạo.

Quy đầu hình như chọc trúng một cái miệng nhỏ ẩn giấu, hắn kinh ngạc đến mức đâm một vòng bức Trình Vũ không nhịn được khóc càng lớn ác ý cười nói:

"Hóa ra tiểu dâm đãng cũng có tử cung sao?"

"Ngoan ngoãn mở tử cung ra, để cho anh thao vào nào."

Vừa nói càng đâm sâu, chống đỡ ngay cửa tử cung.

"Chờ bị anh hiếp lớn bụng, không biết có thể tiết sữa hay không nhỉ? Đến lúc đó dùng sữa súc ruột được không?"

Trình Thương tưởng tượng Trình Vũ vác bụng lớn sản sữa lại bị sữa của mình rót đầy bụng. Ánh mắt si mê nhìn Trình Vũ.

Trình Vũ nghe được lời này kinh hoảng sợ hãi lắc đầu, dương vật trước người lại chưa chạm vào đã bắn ra.

Tinh dịch chảy xuống bị Trình Thương lau lên mặt Trình Vũ, nhẹ nhàng hôn vòng eo đĩ đực lại là hung tàn không ăn nhập với vẻ mặt ôn nhu phía trên.

Cửa tử cung mất đi tất cả năng lực chống cự, bị xỏ xiên. Dương vật đâm vào tử cung làm nước mắt sinh lý chảy ra, dương vật trước người run rẩy bắn ra nước tiểu, Trình Vũ trực tiếp mất khống chế.

Sau khi thọc rút ra vào mấy trăm cái, tinh dịch nóng bỏng tưới vào tử cung. Trình Vũ mất đi tất cả phản ứng vô lực nằm liệt trên người Trình Số.

"Thật đáng yêu."

Trình Thương rút dương vật, nhìn tinh dịch của mình theo miệng thịt huyệt sưng đỏ không cách nào khép lại chảy ra.

Trình Số ôm Trình Vũ không nói gì chỉ hơi gật đầu, xoay cậu hướng về phía mình móc hết tinh dịch bên trong sau đó mới nâng mông Trình Vũ ngồi xuống tính khí của y.

Trình Vũ bị ôm vào trong ngực mông thịt dâm loạn, khẩu cầu đã bị gỡ xuống nhưng vẫn không phát ra được thanh âm gì.

Trình Thương cầm ống bôi trơn bị vứt ở một bên chen vào hậu huyệt đang đóng chặt, ngón tay cắm vào nới lỏng.

Xác nhận hậu huyệt đã chuẩn bị tốt, ý bảo Trình Số rút tính khí ra một chút cho hắn đi vào.

Trình Số tát 'bép' vào mông Trình Vũ một cái, ngữ khí thỏa mãn:

"Thả lỏng một chút, để cho tôi đi ra ngoài."

Trình Vũ đã sớm mất đi ý thức tự nhiên không có khả năng đáp lại, chỉ có cái huyệt cái bị làm đến nát vụn, vô thức phun ra một đống dâm thủy.

Ánh mắt Trình Thương trầm xuống trong chớp mắt, cho dù hắn và Trình Số ước định cùng nhau trả thù Trình Vũ, nhưng trong lòng vẫn không thể khống chế ghen tị muốn chiếm hữu cậu làm của riêng.

Hắn đem tính khí nhắm vào hậu huyệt Trình Vũ khai phá hết thảy, thịt ruột ngăn trở đã hóa mềm mại vô lực, tiến vào đến tận cùng.

[...] rình Thương và Trình Số không rõ vì sao thấy cậu trong giấc ngủ đều cau mày nhìn qua bộ dáng rất bi thương khổ sở nhịn không được biến thành hamster dựng tổ trên người cậu.


Nhưng có thể khẳng định ngày hôm qua chơi thật sự quá mức đầu vú Trình Vũ sưng lên hơi chạm một chút liền sưng đau, hoa huyệt cũng bị đùa bỡn có chút trầy xước, ngay cả hai mép hoa huyệt cũng không khép lại được.

[...] Trình Vũ thật sự có chút dở khóc dở cười, vốn tưởng rằng là hai người mắc bệnh hoang tưởng, căn bản không cách nào hiểu được kết quả thật đúng là gặp quỷ gặp phải chuột tinh còn bị nhốt ở trên giường dâm loạn một hồi.

[...] Trình Thương ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong: "Nếu không em tiếp tục nuôi bọn anh đi. Bọn anh có rất nhiều tài sản, đại khái 3 tỷ, đều coi như của hồi môn. Bọn anh ăn rất ít, số tiền này cho em tùy tiện tiêu". Trình Số ở một bên không nói lời nào yên lặng tán thành.

"Như thế nào..." Trình Vũ vừa định một mực từ chối quyết định kỳ lạ này của hắn dư quang khóe mắt liếc thấy ánh mắt dần dần nguy hiểm của Trình Thương cùng Trình Số, sau lưng lóe một tia sáng giống như là cầm còng tay nhanh chóng sửa miệng: "Sao không thể, thật tốt! Liền quyết định như vậy đi! "

[...] Thừa dịp hai người còn đang bận rộn xã giao Trình Vũ nhà chúng ta lại chạy trốn.

Trước khi ngủ cậu còn nằm trên giường đắp một cái chăn mỏng ở khách sạn nhỏ cũ nát. Một giấc ngủ dậy đã toàn thân trần trụi ở biệt thử cao cấp trang hoàng xa hoa.

Chỉ là lúc này đây cậu không phải nằm ở trên giường mà là mở hai chân ngồi ở trên một con ngựa gỗ tam giác.

Vật bén nhọn đè ép đến hoa huyệt yếu ớt mẫn cảm muốn giãy giụa hai chân lại bị khoá không thể động đậy.

Trình Số nắm eo cậu ép xuống ngựa gỗ tàn nhẫn nghiền nát hoa huyệt bị căng ra phảng phất muốn thiêu cháy dâm thủy trong suốt đem dương vật giả nhiễm đến lấp lánh ánh nước.

Trình Vũ muốn xin tha nhưng miệng lấp kín chỉ có thể phát ra khóc kêu thê thảm.

"Đều do chúng tôi chiều em quá nên em hư phải không!"

Trình Thương đứng ở trước người cậu cười nói trong tay cầm ống tiêm đầy thuốc nước:

"Cho đầu vú dâm đãng này tiêm thuốc kích sữa, làm cho em không có lúc nào không phun sữa, mặc quần áo nào đều sẽ nhiễm ướt có phải hay không liền sẽ không dám chạy đi nữa?"

Trình Vũ khóc lóc lắc đầu, đầu vú vẫn bị véo lên, lỗ sữa bị kim tiêm cường ngạnh xỏ xuyên, rót vào chất lỏng lạnh lẽo.

"Ô ô ô ô..."

Trình Vũ bị Trình Số gắt gao nắm lấy phần eo, chỉ có thể sợ hãi cảm nhận cảm giác đau đớn thân thể bị cải tạo như thế nào.

Rót đầy xong Trình Thương nhìn chất lỏng không ngừng chảy ra từ nhũ khổng giống như có chút buồn rầu:

"Không thể lãng phí đâu."

"Đây rồi."

Hắn cười tràn ngập ác ý đến xách ra một cái rương, từ bên trong lấy ra hai cái có kẹp vú điện được nối với nhau bằng dây xích, nhắm ngay đầu vú đáng thương mà kẹp. Kẹp điện đem đầu vú kiều nộn kẹp đến bẹp lại.

Thời điểm Trình Thương mở điều khiển một trận điện lưu kịch liệt đánh lên đầu vú. Trình Vũ trừng lớn hai mắt, cả người run rẩy kịch liệt, nước mắt sinh lí theo động tác chảy ra, nước tiểu mất khống chế phun ra đầy ngựa gỗ.

Chẳng sợ cổ điện lưu biến mất, Trình Vũ vẫn như cũ khống chế không được mà run rẩy, ánh mắt mất đi tiêu cự.

Từ ngựa gỗ ôm xuống dưới, hai cái huyệt dâm bị một trước một sau mãnh liệt xỏ xuyên.

Nhẹ nhàng hôn lên cơ thể còn run rẩy, ác ma phảng phất thực vừa lòng với hành động thuận theo của cậu. Tận tình hưởng thụ bảo bối mà bọn họ yêu nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro