46. Ái hậu dư sinh 44-45
Thấy hai tay người yêu chăm chú mà di động trên phím đàn, ngón tay dài nhỏ trắng nõn ở dưới ánh đèn giống như sáng lên ánh sáng nhu hòa, mái tóc cũng hơi hơi phất phơ, Lâm Hi Liệt bỗng nhiên không thể kiềm chế, tiến lên ôm Tần Qua vào lòng, để cậu ngồi trên chân mình.
Tần Qua đang yên đang lành chơi đàn, lại bị nam nhân quấy rầy như thế, lập tức dừng lại nghiêng đầu nhìn nam nhân:
"Anh làm gì vậy? ..."
Lâm Hi Liệt hôn mặt cậu: "Em tiếp tục đàn đi."
"Anh như vậy... Em không thể giẫm lên bàn đạp..."
"Vậy thì không giẫm lên."
"Anh... Anh đừng hôn đến hôn đi như vậy..."
"Được, không hôn."
Tần Qua cảm thấy nam nhân nhất định muốn làm trò quỷ, có chút chần chờ: "Hay là anh để em xuống đi..."
Lâm Hi Liệt "hừ" một tiếng: "Chúng ta đánh cược không?"
"Cá cược cái gì? ..." Tần Qua bỗng nhiên có chút sợ hãi.
"Nếu em có thể đàn hoàn thành một bản nhạc, đêm nay bỏ qua em, khoản nợ trước kia cũng xóa bỏ."
"..."
Quả nhiên nam nhân nhất định muốn làm chuyện gì đó! Hơn nữa hơn phân nửa... Là phương diện kia ... Nhưng là... Tiền đặt cược thật sự rất mê người ... Dù sao đêm nay chắc sẽ chạy không thoát, không bằng cá cược một phen, may mắn còn có thể...
Thấy người yêu cúi đầu lông mi hơi hơi run rẩy, ngọn lửa trong lòng Lâm Hi Liệt càng bùng cao:
"Như thế nào? Thực có lời phải không? Em không nói lời nào, anh coi như em chấp nhận?"
"..."
Trái tim Tần Qua đập mạnh một nhịp, ngón tay dùng lực, tiếng nhạc nhu hòa dần vang lên.
Lâm Hi Liệt lười biếng nở nụ cười, cởi ra âu phục của Tần Qua, lại không nhanh không chậm mà gỡ từng nút áo sơ mi bên trong.
[...] Ngón tay thon dài lại mang một chút cảm giác lạnh lẽo của nam nhân duỗi vào, mơn trớn da thịt cậu, Tần Qua chưa bao giờ thấy mình mẫn cảm như vậy, chỉ là xẹt qua thắt lưng đã khiến cho cậu run rẩy một trận. Loại tâm tình này tựa như chờ đợi lăng trì...
Lâm Hi Liệt cắn lỗ tai Tần Qua, tay trái lứơt qua ngực cậu, tình sắc mười phần mà vuốt ve đầu nhũ cậu, nụ hoa nguyên bản mềm mại lập tức đứng lên như mũi nhọn, tùy ý nam nhân chà đạp.
Gặp thân thể thành thực như thế, Lâm Hi Liệt cười khẽ bên tai Tần Qua một chút, mặt Tần Qua lập tức đỏ lên.
Tay phải Lâm Hi Liệt cũng không nhàn rỗi, cách quần tây vuốt ve cấm địa, Tần Qua gắt gao cắn môi dưới mới kềm chế rên rỉ, nhưng cả người run rẩy vô luận thế nào cũng không ức chế được. Bản nhạc mới đàn được một phần ba ngón tay cậu đã vô lực, đã có một số nốt ấn không chuẩn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu chỉ sợ lành ít dữ nhiều...
Tần Qua mặc niệm dưới đáy lòng là không có gì không có gì, tay nam nhân đã duỗi vào cởi bỏ quần cậu, lòng bàn tay bao lấy thứ mềm mại của cậu bắt đầu ma xát. Trên dưới đồng thời bị nam nhân không gì kiêng kỵ mà kích thích, Tần Qua làm sao chống đỡ được, cả người mềm nhũn như một bãi bùn, đàn sai rất nhiều nốt nhạc, nửa người trên hoàn toàn dựa vào ngón tay chống đỡ, bằng không sớm đã nằm sấp trên đàn. Cuối cùng ngay cả khớp hàm cũng thất thủ, tiếng rên rỉ so với tiếng đàn còn muốn tuyệt vời hơn cuối cùng cũng thoát ra.
"Ưm~..."
[...] Lâm Hi Liệt ôm chặt Tần Qua, mút vào cái cổ mềm nhẵn trắng nõn của cậu, tay trái càng thêm dùng sức bóp mạnh đầu nhũ, hai điểm trước ngực kia của Tần Qua đã sớm không chịu nổi tra tấn vừa hồng vừa sưng. Tay phải của nam nhân cũng đem hết khả năng mà khiêu khích phân thân cậu, ma sát đầu đỉnh đã phân bố ra chất lỏng trong suốt, khe nhỏ phía trên, còn có hai cái tiểu cầu bên dưới.
Tần Qua rốt cuộc chịu không được, chơi đàn hoàn toàn không ra một giai điệu nào. Cậu dùng hết một tia khí lực cuối cùng, mới run rẩy đưa tay khép lại nắp đàn liền bắn trong tay nam nhân.
Thấy cục cưng vô lực nằm trên nắp đàn lên thở dốc, ngón tay cuộn lại, hơi thở ra trên nắp đàn xanh đậm hình thành một vòng hơi nước trắng tinh mịn, cái lưng mảnh khảnh cũng cấp tốc phập phồng, tâm tình Lâm Hi Liệt quả thực tốt vô cùng. Tần Qua phản ứng nhanh như vậy, có lẽ cũng đã tích lũy mấy ngày.
"Đã chịu thua chưa?"
Tần Qua không còn lời nào để nói, đành phải để cho Lâm Hi Liệt bỏ đi âu phục, áo sơmi, cuối cùng là quần lót từng cái từng cái toàn bộ ném xuống đất. Cho dù cậu nắm vạt áo thật chặt, cũng bị nam nhân phất tay cởi ra.
"Em mặc âu phục trắng thật là đẹp." Nam nhân cắn lỗ tai cậu.
Lâm Hi Liệt ôm lấy Tần Qua đặt cậu lên nắp đàn đối diện với hắn.
Tần Qua giãy giụa, khóe mắt ẩm ướt, thanh âm đều run rẩy lên:
"Anh... Không nên ở chỗ này..."
"Sẽ ở trong này."
Lâm Hi Liệt tách ra hai chân mảnh khảnh của Tần Qua, phong cảnh bí ẩn bị nhìn thấy không sót một chút gì.
"Từ lúc em ở trên sân khấu anh đã nghĩ đến chuyện này. Cởi ra âu phục trắng của em, ở trên Piano em yêu nhất làm em."
"Hức..."
Nam nhân lại còn nói hạ lưu như thế, Tần Qua cảm thấy thẹn đến không có cách nào nhanh lấy tay che miệng rồi quay mặt qua chỗ khác.
"Cho em sau này mỗi lần đánh đàn đều sẽ nhớ đến anh như thế nào làm em."
"Anh không cần nói nữa!"
[...] Tần Qua vừa mới bắn qua một lần lại bởi vì lời nói hạ lưu thô tục của nam nhân mà cứng rắn lên. Khóe mắt cậu hồng hồng, nắm chặt tay muốn đánh nam nhân, nhưng đánh lên người nam nhân rồi lại một chút khí lực cũng không có.
Không để ý cục cưng cố sức chống đẩy, Lâm Hi Liệt ôm thắt lưng Tần Qua, cúi thân xuống hung hăng cắn môi cậu. Tần Qua ngồi ở trên nắp đàn chật hẹp hoàn toàn không thể giữ vững trọng tâm, chỉ có thể bám vai kẹp thắt lưng nam nhân mới miễn cưỡng ổn định để không ngã sấp xuống.
Lâm Hi Liệt xoa khuôn mặt mềm nhẵn sắp búng máu của cậu:
"Kẹp nhanh như thế? Đợi không kịp muốn ông xã đi vào hả?"
Tần Qua chỉ nhanh nhắm mắt nằm ở đầu vai nam nhân không gật cũng không lắc.
Nam nhân bình thường thích đùa giỡn cậu, nhất là ở trên giường lại càng hạ lưu hơn. Tần Qua càng phản bác, nam nhân càng ô ngôn uế ngữ lợi hại. Cho nên hiện tại cậu đã có kinh nghiệm, đó là không để ý tới nam nhân, nếu thật sự nhịn không được, cũng chỉ nói một câu "Không cần nói nữa."
Đầy tay Lâm Hi Liệt đều là bạch dịch của Tần Qua, vừa lúc dễ dàng mà thăm dò vào dũng đạo ẩn mật. Tuy rằng hai người đã làm nhiều lần, nhưng loại chuyện này mỗi lần đều làm cho Tần Qua sợ hãi, gắt gao bám vai nam nhân, cả người đều tinh tế run rẩy, tràn ra tiếng nức nở ẩn nhẫn.
"Đều đã làm nhiều lần như thế, còn sợ sao?"
Tần Qua cúi đầu mà "Ưm" một tiếng.
Nam nhân tựa hồ thở dài một hơi, ba ngón tay bắt đầu di chuyển trong dũng đạo ẩm nóng, lại từng chút từng chút vuốt ve nếp nhăn nơi cửa huyệt, cảm thấy đã hơi xốp rồi, mới rút ngón tay ra, thay bằng tính cụ nóng bỏng đâm vào huyệt khẩu ẩm ướt. Tần Qua sợ hãi kẹp chặt thắt lưng nam nhân.
Nam nhân hôn hôn lỗ tai cậu: "Nhẫn một chút, giống như chích vậy."
Nói xong đem bạch dịch còn lại bôi trên tính cụ vận sức chờ phát động, chậm rãi đẩy vào.
"A! A..."
Tuy rằng không phải loại đau đớn xé rách như lần đầu, nhưng Tần Qua vẫn theo phản xạ cong thân lên, ngón tay trên vai nam nhân đều cuộn tròn. Nơi không được sinh ra để làm tình, muốn nghịch thiên, tất nhiên sẽ có đau khổ.
Lâm Hi Liệt dừng ở trong thân thể Tần Qua, tinh mịn mà hôn gương mặt cục cưng, cổ, xương quai xanh trắng nõn, ngực mềm nhẵn, chờ cậu ngửa đầu từng ngụm từng ngụm thở, chậm rãi thích ứng.
Tần Qua thở hổn hển một hồi lâu, trong mắt đều phiếm lệ quang, mới chậm rãi vươn người tới, tìm môi Lâm Hi Liệt nhẹ nhàng mút vào.
Nếu người yêu đã ám chỉ, Lâm Hi Liệt liền không khách khí động lên. Hơi hơi rút ra một chút lại hung hăng đâm vào, đem tiếng thét chói tai của Tần Qua đều nuốt hết vào bụng. Môi Tần Qua bị chặn kêu đều kêu không được, chỉ có thể từ xoang mũi phát ra tiếng rên rỉ.
Nam nhân tựa như máy đóng cọc, vừa nhanh vừa mạnh mẽ từng chút đâm vào. Tần Qua thật vất vả mới phát ra tiếng, miễn cưỡng nói:
"Anh... Anh chậm một chút... A!..."
Nam nhân lại như là làm chưa đủ mạnh, bỗng nhiên ôm lấy Tần Qua ngồi lên nắp đàn, bóp mông cậu ấn xuống.
Tần Qua ngẩng đầu vô ý thức mà rên rỉ, thân thể cũng theo nam nhân đâm vào mà nảy lên, móng tay đều đâm lưng vào nam nhân. Lâm Hi Liệt một ngụm ngậm lấy đầu nhũ hồng nhạt của cục cưng vươn lưỡi tận dụng hết khả năng mà đùa giỡn. Nơi kia vốn là điểm mẫn cảm của Tần Qua, bị tra tấn như thế làm sao chịu được, cả người giống bị điện giật mà run rẩy, trước mắt một mảnh trắng xóa, khi phục hồi tinh thần mới phát giác mình bắn lần thứ hai, tung tóe đầy bụng nam nhân, hai chân còn gắt gao kẹp chặt thắt lưng nam nhân.
Tần Qua còn chưa kịp cảm thấy thẹn, chợt nghe nam nhân ghé vào lỗ tai cậu bật ra hơi thở càng trầm nặng. Cậu sợ hãi mà vòng tay quanh cổ nam nhân, nam nhân lại bỗng nhiên đứng lên đi thẳng về phía mặt tường rồi đặt cậu ở trên tường.
Lúc ngồi trên đàn còn có một phần sức nặng có thể đặt trên chân nam nhân để chống đỡ, hiện tại bị nam nhân biến thành cái loại tư thế này sức nặng hoàn toàn tập trung tại vị trí kia, nam nhân tùy tiện rút ra xuyên vào một chút thì gần như có thể đâm thủng cậu.
Toàn thân Tần Qua ướt đẫm mồ hôi, đã kêu không ra tiếng, tay bám trên bả vai nam nhân cũng sắp vô lực, hoàn toàn như nỏ mạnh hết đà, tùy ý nam nhân điên cuồng gây sức ép, ngay cả gân xanh trên trán cũng bạo khởi rõ ràng.
Cậu nỗ lực giơ tay lên sờ sờ trán nam nhân thay hắn lau đi mồ hôi. Chỉ một chút như vậy, thì cảm thấy cả người nam nhân giật lên một chút, nhiệt lưu nóng bỏng trong nháy mắt bắn vào thân thể, nóng đến cậu theo phản xạ mà run rẩy.
Lâm Hi Liệt từng chút từng chút hít sâu, đặt Tần Qua giữa mình và bức tường, ở bên tai người yêu thấp giọng nói:
"Em có biết hay không, lúc em mặc âu phục ở trên sân khấu đánh đàn, một bộ tinh khiết thanh thuần, làm cho anh lập tức cứng lên."
Biết nam nhân lại bắt đầu muốn hạ lưu, Tần Qua nhanh nhắm mắt quay mặt qua chỗ khác, tuy rằng không nói một lời, nhưng gương mặt hồng thấu đã bại lộ tâm tư của cậu.
"Muốn lột sạch em ngay tại chỗ, làm em trước mặt mọi người, để cho bọn họ nhìn xem học sinh ngoan ngoãn bộ dáng dâm đãng như thế nào."
Tần Qua rốt cuộc chịu không nổi đưa tay che kín miệng nam nhân.
Nam nhân lại cầm tay cậu, tinh tế hôn lên một ngón lại một ngón.
Tuy rằng Tần Qua ghét nhất bị nam nhân nói lời nói hạ lưu, nhưng giờ phút này hai hàng lông mày nhíu chặt của nam nhân lại làm cho trong lòng cậu không hiểu sao mà co rút đau đớn, rất muốn vuốt lên giữa mày nam nhân.
[...] Trái tim Tần Qua chậm một nhịp, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, miễn cưỡng "... Ân..." một tiếng, thấp giọng nói:
"Sau này... Sẽ không đi ..."
Vừa dứt lời, đã bị nam nhân dịu dàng ngậm môi vào.
[...] "Em đang khóc cái gì?"
Tần Qua mở mắt ra, hết thảy trước mắt đều bị nứơc mắt làm cho mơ hồ. Cậu chớp mắt vài cái, mới nhìn rõ bộ dáng nhăn mặt nhăn mày của nam nhân.
"Sao vậy?"
"Không có..."
Tần Qua lắc đầu, càng ôm chặt nam nhân hơn, tựa đầu vào vai nam nhân:
"Chúng ta tới phòng ngủ đi..."
Lâm Hi Liệt nhặt quần áo sạch sẽ trên mặt đất lên đem Tần Qua bọc lại, ôm cậu tắt đèn đi ra cửa.
"Đem nơi đó của em kẹp chặt một chút, nếu chảy ra cái gì đó xuống đất ngày mai vú Trương lại phải lau một lần."
Tần Qua đập Lâm Hi Liệt một quyền, nghe thấy nam nhân cười khẽ một tiếng.
Lâm Hi Liệt đặt Tần Qua lên giường, cởi ra quần áo ra. Kết quả của việc tích lũy quá lâu là làm một lần đến sắp chết. Để cục cưng nằm úp sấp trên giường làm một lần, thấy Tần Qua mệt đến không nổi nữa, vốn đã tính từ bỏ kết quả nhìn đến thân thể cục cưng nơi nơi dính bạch dịch, hạ thể rối tinh rối mù, huyệt khẩu run rẩy không thể khép lại, Lâm Hi Liệt bị kích thích đến mắt đều đỏ, lật Tần Qua nằm ngửa làm tiếp một lần, lúc đi tắm cũng nhịn không được lại làm một lần. Thân thể Tần Qua hoàn toàn thoát lực mà mặc cho nam nhân gây sức ép, không còn bắn ra được gì, cuối cùng ngay cả khí lực rên rỉ trợn mắt cũng mất.
Ngay cả như thế, nhưng lúc nam nhân giúp cậu lau khô tóc, lúc chồm lên hôn môi cậu, trong mơ mơ hồ hồ cậu vẫn cảm thấy nam nhân thật đẹp trai. Vô luận là mặt mày thâm thúy, đôi mắt dị sắc, cái mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, hay là cái cằm kiên nghị, quả thực đẹp trai đến cực điểm, cả khuôn mặt cũng như sáng lên. Chẳng lẽ đây là tâm tình trong mắt người yêu hóa Tây Thi sao...
"Cười ngây ngô cái gì vậy?"
Đây là câu cuối cùng Tần Qua nghe thấy đêm nay, sau đó thì hoàn toàn mất ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro