33. Tôi không muốn trở thành Omega 94-96, 114-117
"Hàm Hàm à, không thể uống nữa đâu! Chúng ta trở về phòng ngủ có được hay không?!"
Triệu Mặc đem chén rượu trên tay cậu gỡ xuống, ở một bên hết sức dỗ ngọt.
"Không muốn không muốn! Ngồi xuống, chúng ta uống nữa, không say không về!"
Lâm Hàm khi say tính khí bướng bỉnh hệt như con nít, cau mày giật lại bát rượu trên tay Triệu Mặc.
Chỉ là, lực đạo quá lớn, khiến rượu ở bên trong chạt đổ hết lên người. Cổ áo vốn dĩ đã bị xốc đến bung ra vài cúc áo, theo động tác của Lâm Hàm mà trượt xuống tận vai.
Xương quai xanh tinh xảo cùng lồng ngực trắng mịn bị phơi bày, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai nhũ hoa đỏ thẩm mê người lấp ló sau lớp áo. Rượu vừa đổ lên người, dưới ánh trăng, tầng da thịt oánh nhuận kia như phủ thêm một tầng dụ hoặc.
Nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át không ngừng mở ra khép vào của Lâm Hàm, tuy không nghe rõ cậu đang lầm bầm cái gì, nhưng đôi môi đó ở trong mắt hai con sói đói Lăng Xuyên Triệu Mặc thì lại đặc biệt bắt mắt.
Lăng Xuyên nắm lấy cằm cậu, trực tiếp dùng môi mình phủ lên đôi môi ngon lành kia. Vị rượu ngọt đắng chậm rãi lan tỏa trên đầu lưỡi, mang theo hương vị cay nồng làm say lòng người.
Triệu Mặc có chút bất mãn khi bị giành trước, nhưng cũng không yếu thế mà cúi đầu, môi bạc phủ xuống khuôn ngực cùng xương quai xanh tinh xảo của cậu đảo loạn. Đem rượu bên trên đều liếm sạch, cũng không biết vì cái gì, rượu dính ở trên người cậu lại đặc biệt ngon. Khiến hắn vừa nếm vào đã không nỡ buông ra, ở nơi đó không ngừng trằn trọc liếm hút.
Miệng bị người thô bạo càn quét xâm chiếm, trước ngực lại truyền đến cảm giác nhồn nhột. Lâm Hàm hai mắt mở ra, tay chân vùng vẫy kháng cự. Bây giờ cậu chỉ muốn uống rượu, uống rượu, uống rượu, uống rượu, không muốn cái gì nữa cả.
Mắt thấy Lâm Hàm không chịu phối hợp, trái lại còn không ngừng vùng vẫy phản kháng. Lăng Xuyên nháy mắt liền giữ chặt lấy gáy cậu, khiến nụ hôn ngày càng sâu thêm, lực đạo xâm chiếm cũng ngày càng mãnh liệt hơn.
Triệu Mặc bên dưới giống như cũng nhận được 'tín hiệu', không chỉ môi lưỡi mà hai tay đều đã xuất thủ, ở trên người cậu không ngừng sờ loạn.
Nhưng là, bọn họ mặc dù cường thế, nhưng Lâm Hàm một khi say, sức lực lại đặc biệt lớn. Hai tay bị Lăng Xuyên kìm kẹp đột nhiên vùng ra. Khuỷu tay ở trên bụng hắn thụi một cái, chân bên dưới cũng vung lên, đá vào trước ngực Triệu Mặc.
Hai tên nam nhân giống như bị tiêm phải máu gà, ngay lập tức liền bùng nổ. Lăng Xuyên trực tiếp đem Lâm Hàm vác lên trên vai, hai bước thành ba bước mà chạy vội trở về nhà gỗ. Triệu Mặc ở phía sau cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Nền gỗ cứng được lót bên trên một lớp thảm lông dày êm ái, Lăng Xuyên một cước đạp mở toang cửa, đem Lâm Hàm ở trên vai quăng tới trên thảm.
Tuy có thảm lông bên dưới làm đệm, nhưng mà động tác Lăng Xuyên khá mạnh bạo, Lâm Hàm liền không tránh khỏi ăn đau đến nhăn mặt.
Cậu bất mãn trừng mắt nhìn hắn, chân giơ lên, chuẩn bị bồi cho hắn thêm một cước. Thế nhưng, còn chưa có động thủ thành công, chân đã bị người ta một phát giữ chặt, có rút cũng rút không ra.
"Chết tiệt! Anh cmn có buông ông đây ra không thì bảo?!!"
Lâm Hàm nghiến răng trừng mắt, chưa từng buông tha vùng vẫy. Chân còn lại cũng quẩy đạp liên hồi, tựa như muốn đem cái phiền toái Lăng Xuyên này đá bay.
"Ha, hôm nay còn dám mắng tôi cơ đấy! Xem đêm nay tôi làm thế nào trừng trị em!"
Lăng Xuyên chẳng những không nhượng bộ, trái lại còn tà mị nhếch mép, xem chừng thực hưng phấn. Vừa nói, tay còn trên mông cậu vỗ bồm bộp.
Có hơi men trong người, Lăng Xuyên vốn dĩ đã không phải người dịu dàng gì, khi say còn mạnh bạo hơn. Hắn đem mông cậu nhấc lên, sau đó rất dễ dàng mà đem cả quần tây lẫn quần con của cậu đều lột sạch.
Lâm Hàm dường như thấy tình thế không ổn, thừa cơ Lăng Xuyên buông lỏng liền lật người lại, lồm cồm bò đi.
Chỉ là, cái mông cong cong vểnh vểnh kia không mảnh vải che đậy, theo tư thế bò dậy của cậu, huyệt khẩu phấn hồng bên dưới càng lộ ra thấy rõ.
Lâm Hàm lại không hay biết điều này, cậu chỉ nghĩ, bản thân hiện tại đi đứng không vững. Thôi thì bò đi cho nhanh, hoàn toàn quên mất việc bản thân còn không có mặc quần.
Cố sức dùng cả tay lẫn chân mà bò, cố sức đến mồ hôi đều chảy đầm đìa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảng.
Nhưng là, tưởng chừng bò sắp đến cửa, trước mắt lại bị một đôi chân thon dài hữu lực chắn ngang. Lâm Hàm hiện tại thực sự muốn chưởi thề, cậu ngước đầu lên, quả nhiên đụng phải gương mặt tuấn mỹ vô trù đương hứng thú xem kịch vui của Triệu Mặc.
[...] Lăng Xuyên ở phía sau đã đi tới, ở trên cặp mông cong mẩy kia đánh một cái thật kêu.
Cái mông nộn thịt rung rung lên, ngay lập tức, trên phần da thịt oánh nhuận trắng hồng kia liền hiện lên năm dấu ngón tay đỏ chói.
"Ah!"
Lâm Hàm giật mình kêu lên một tiếng, quay phắt lại trừng mắt nhìn 'hung thủ' vừa ra tay đánh mình.
"Không ngoan thì bị tét mông thôi~. Đây là trừng phạt dành cho em!"
[...] Nói xong liền nắm lấy cổ chân cậu, một phát kéo về phía mình.
Cơ thể Lâm Hàm lọt thỏm vào trong lòng Lăng Xuyên, bị một cánh tay rắn chắc của hắn vòng ngang siết lấy trước ngực, đem hai cánh tay đang vùng vẫy không yên kia đều kẹp lấy. Tay còn lại rất nhanh liền đem cái áo lỏng lẽo treo trên người cậu tuột xuống đến tận rốn.
Triệu Mặc bên kia rất nhanh cũng đã gia nhập cuộc chơi. Không biết từ khi nào, trên tay hắn xuất hiện một chén rượu, không nói hai lời liền trực tiếp đổ xuống trên người Lâm Hàm.
Hương men say của rượu tràn ngập lan tỏa, dòng nước mang cảm giác ấm nóng chảy từ yết hầu, trượt xuống xương quai xanh, lướt qua hai đầu nhũ đỏ thẫm. Chạy dọc một đường xuống vùng bụng mềm mịn, đảo ở rốn vài vòng liền trượt dài xuống bộ vị bên dưới của Lâm Hàm.
Cả cơ thể ban đầu là một trận mát lạnh dễ chịu, nhưng khi rượu thấm vào da thịt, cảm giác nóng rát lập tức lan tràn. Nhất là khi chúng đã chảy đến 'tiểu Hàm Hàm' bên dưới của cậu, thậm chí là thâm nhập vào bên trong lỗ nhỏ.
Lâm Hàm bị cảm giác không nói bên lời bủa vây, thân mình vặn vẹo muốn vùng ra. Nhưng là, Lăng Xuyên bên trên siết quá chặt, có vùng cũng vùng không ra.
Hai chân cậu khép vào cùng một chỗ, co lại hướng bộ vị khó chịu bên dưới của mình mà cọ cọ.
Triệu Mặc lại không để cậu được như ý, hai tay mạnh mẽ cường thế đem hai chân cậu tách ra.
"Hư... Ức... Bên dưới khó chịu~ Không muốn... Ha... Ah!"
Lâm Hàm nức nở rên rỉ, đôi con ngươi tràn ngập ánh nước mông lung.
Bộ dạng này của cậu khỏi phải nói có bao nhiêu mê người, có bao nhiêu dụ người đến chiếm đoạt. Huyệt khẩu bên dưới cũng không ngừng mấp máy, tựa như mời gọi bọn hắn nhanh đến thao cậu.
Triệu Mặc cũng không nhịn nữa, giải khai khóa quần, côn thịt cương cứng lập tức liền nảy ra.
Lăng Xuyên bên kia cũng đã đem gậy thịt sưng tấy của mình để ở trước huyệt khẩu. Triệu Mặc hiểu ý, hai nam căn thô to kề sát vào nhau, cùng một lúc đâm vào cái miệng nhỏ dâm đãng kia.
"Ha ahh~!"
Lâm Hàm bị ăn đau chấn kinh hô lên, mười đầu ngón chân đều co lại, mười đầu ngón tay ở trên tấm lưng trần của Triệu Mặc mà cào cấu. Dường như là phát tiết, miệng nhỏ hé ra, ở trên bả vai Lăng Xuyên cắn xuống.
"Chết tiệt! Cái lỗ nhỏ dâm đãng này, dù cho có đâm vào bao nhiêu lần thì vẫn mút chặt lấy côn thịt của tôi như vậy! Em thèm khát đến vậy sao? Thèm khát như vậy sao?!!"
Triệu Mặc nói một cậu liền mạnh bạo thúc vào một cái, đỉnh sâu đến tận cùng.
Cảm giác trướng bạo cùng khoái cảm đột ngột ập tới khiến Lâm Hàm nhất thời quên đi vùng vẫy. Sau khi bị Triệu Mặc động trúng điểm G, cơ thể cậu sung sướng đến tê dại, cả thân thể vô lực, mềm nhũn tựa vào lồng ngực vững chãi của Lăng Xuyên.
Hai gã nam nhân thay phiên nhau lộng trong cơ thể cậu liên hồi, mỗi lần đổi tư thế, Lâm Hàm đều bị một trận quay cuồng đầu óc. Thần trí bị men say cùng khoái cảm che lấp, không phân định được phương hướng, chỉ có thể bị động ở dưới thân nam nhân thừa hoan.
Lăng Xuyên cùng Triệu Mặc trong người cũng có hơi men, trí lực sung mãn, làm đến không biết mệt. Cả hai thay phiên nhau đâm chọc vào nơi sâu ấm nóng trơn trượt kia, mãi cho đến khi bắn ra rồi cũng không hề đem gậy thịt rút ra.
Đem Lâm Hàm lăn qua lộn lại đến quay cuồng, đến chính cậu cũng không biết bản thân đã bắn bao nhiêu lần và bị người 'làm' qua bao nhiêu lần. Mãi cho đến khi cậu ngất đi, hai con sói đói kia vẫn còn đang hung mãnh cày cấy bên trong lỗ nhỏ của cậu.
[...] Căn phòng lúc này chìm vào một mảng tối đen, Lâm Hàm ở trong chăn bất giác lại trở nên có chút căng thẳng.
Bên cạnh vang lên tiếng 'xột xoạt' rất nhỏ, có lẽ là tiếng Mục Diệc Thần đương đắp chăn. Mặc dù cách nhau một khoảng, lại còn cách hai lớp chăn dày, thế nhưng Lâm Hàm vẫn có thể mơ hồ cảm nhân được mùi hormone của hắn.
[...] Thế nhưng cậu vẫn đợi một lúc, sau khi nhịp thở của người bên cạnh đều đặn bình ổn, có vẻ như đã ngủ say. Cậu mới dám ló đầu ra khỏi chăn.
[...] Mục Diệc Thần mặc trên người áo choàng tắm lõng lẽo, cổ áo xẻ sâu đến tận rốn. Đai lưng cũng chỉ là treo lên cho có, chăn hắn đắp cũng chỉ đến ngang bụng.
Nằm ở tư thế này, hoàn toàn có thể phô bày ra hết xương quai xanh quyến rũ cùng lồng ngực rắn chắc. Xuống chút nữa liền có thể nhín thấy hàng cơ bụng săn chắc nằm lấp ló sau lớp áo.
Nửa kín nửa hỡ, quả thực là dụ hoặc chết người.
Lâm Hàm bất tri bất giác nhìn hắn đến thất thần, tầm mắt dừng ở hàng cơ bụng kia liền giống như bị cố định lại, chỉ chăm chăm nhìn vào bên trong.
Cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Hàm lại cảm thấy cái áo Mục Diệc Thần mặc trên người thực vướng víu. Vì thế, nghĩ là làm, cậu không chút do dự vươn tay. Cứ như thế đem một bên áo hắn vạch ra.
Hàng cơ bụng săn chắc rắn rỏi lại đều đặn hoàn mỹ ngay tức khắc được phô bày lộ liễu ở ngay trước mắt. Dụ hoặc cỡ này, ai mà kháng cự nỗi cơ chứ.
Tay Lâm Hàm lại một lần nữa chiến thắng lý trí, vươn ra trực tiếp sờ lên. Xúc cảm đàn hồi lại săn chắc từ lòng bàn tay truyền đến khiến Lâm Hàm không khỏi nắn bóp thêm hai cái.
[...] Lâm Hàm nội tâm điên cuồng gào thét, tay cũng nhanh chóng rụt trở về. Chỉ là, nửa đường lại bị một cánh tay khác giữ chặt lại.
"Nếu em muốn sờ, có thể nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ đáp ứng mọi mong muốn của em vô điều kiện. Cần gì phải chờ đến nửa đêm mới ra tay thế này!"
Mục Diệc Thần, người vốn đang ngủ say, lúc này lại đang rất tỉnh táo mà lật người dậy, trở mình đè Lâm Hàm ở dưới thân. Gương mặt yêu nghiệt nở một nụ cười gian tà.
"Không... Không phải... Ưm..."
Lâm Hàm còn đang định mở miệng biện minh, thế nhưng còn chưa có nói xong đã bị Mục Diệc Thần dùng môi chặn lại.
Lưỡi hắn cứ như con cá trạch tinh ranh, không ngừng luồn lách khuấy đảo bên trong khoan miệng cậu.
Hai tay Lâm Hàm chống lên ngực hắn, ban đầu ý chí vẫn rất hùng hậu kiên quyết đẩy hắn ra. Nhưng mà, đợi khi mùi hương hormone đậm đặc kia lan tràn bên chóp mũi, cậu cũng đã từ bỏ vùng vẫy. Thuận theo bản năng của một Omega.
Mục Diệc Thần thấy cậu từ bỏ chống cự thì hài lòng nhếch mép, tay hắn ấn giữ lấy gáy cậu, khiến cho nụ hôn ngày càng sâu thêm.
Vừa hôn, hắn vừa tự tháo gỡ đai lưng buộc hờ trên eo, áo choàng tắm lỏng lẽo cũng theo đó mà trượt xuống.
Thân thể cường tráng rắn chắc ngay lập tức lồ lộ ra ngoài không khí, xương quai xanh cùng cơ ngực thì khỏi phải nói, lúc nãy Lâm Hàm cũng đã chiêm ngưỡng đủ.
Thế nhưng xuống chút nữa chính là hai hàng cơ bụng màu đồng rắn rỏi, cơ liên sườn đều đặn hoàn mỹ đến khó tin.
Hắn buông môi cậu ra, Lâm Hàm lúc này mới liều mạng hít lấy không khí. Mục Diệc Thần nắm lấy tay cậu, đặt trên cơ bụng săn chắc của chính mình mà sờ loạn, nhỏ giọng ám muội thì thầm bên tai cậu.
"Xúc cảm này có làm em hài lòng không?!"
Lâm Hàm khuôn mặt nóng đến đỏ bừng, nghe hắn hỏi, cậu theo bản năng liền gật đầu. Sau đó liền nhận ra bản thân lại sa ngã, cậu lại liên tiếp lắc đầu.
Nhưng mà...sờ vào quả thực, quả thực rất sướng.
Mục Diệc Thần cũng không để ý lắm, chỉ là nụ cười trên môi càng thêm sâu.
"Vậy còn nơi này thì sao?!"
Hắn vừa dứt lời, tay đang cầm lấy tay Lâm Hàm liền đột ngột di chuyển xuống dưới, chạm đến cái thứ vừa cứng vừa nóng còn nổi đầy gân xanh kia.
Cảm nhận được xúc cảm chân thực từ 'thứ đó' trong bàn tay mình, Lâm Hàm lúc này mới kinh hoảng cúi đầu. Thì ra, Mục Diệc Thần ngoài cái áo choàng tắm kia ra thì không hề mặc thêm bất cứ cái gì bên trong hết.
Lâm Hàm giống như đã nhận ra bản thân bị lừa rồi, còn tưởng hắn hôm nay đột nhiên hắn đổi tính. Thế nhưng không ngờ, tất cả lại đều nằm trong kế hoạch của hắn.
[...] Trong lúc Lâm Hàm còn đương thất thần, Mục Diệc Thần đã nhanh chóng lột sạch cậu từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới.
Quần áo nằm rải rác bừa bộn trên đất, hai thân ảnh trên giường hiện tại trần trụi không một mảnh vải.
Mục Diệc Thần đem thân thể nóng bỏng cường tráng của mình đè ép lên thân thể non mềm mát dịu của Lâm Hàm.
Tay hắn không ngừng du tẩu trên người cậu, miệng cũng không ngừng để lại chi chít những dấu hôm ám muội. Môi lưỡi hắn dừng lại ở hạt anh đào đỏ mọng trước ngực cậu liền dừng lại, tham lam mê luyến liếm hút.
Một tay đặt bên hạt anh đào còn lại không ngừng day ngắt, xúc cảm vừa đau vừa sướng khiến Lâm Hàm cũng không biết chính mình bị làm sao nữa.
Tay còn lại của Mục Diệc Thần rất nhanh đã thâm nhập xuống dưới, chen vào giữa hai bắp đùi cậu mà chạm đến bộ vị tư mật phía bên trong.
Cảm nhận được phía dưới có dị vật đi vào, vì đã 'làm' với Lăng Xuyên và Triệu Mặc không ít lần nên nơi đó không còn quá bày xích ngoại vật nữa.
Vì thế Lâm Hàm cũng không cảm thấy quá khó chịu, chỉ là bên trong dù đã trải qua không ít cuộc vui ái tình. Đã thế còn là 'song long nhập động' nhưng dù thế nào, sau cuộc hoan ái thì bên trong vẫn lại thít chặt như cũ.
Mục Diệc Thần cho ba ngón tay vào trong đâm chọc, cảm nhận được tầng tầng lớp lớp mị thịt quen thuộc đang bao bọc lấy ngón tay mình. Hắn không khỏi cảm thấy lâng lâng vui sướng.
Hắn lật Lâm Hàm nằm úp sấp lại, mông vểnh cao lên. Tay hắn siết chặt lấy eo cậu, môi lưỡi lại tiếp tục để lại từng vệt ám muội dày đặt trên lưng và mông cậu.
Mục Diệc Thần đem côn thịt đã căng cứng trướng bạo của chính mình đặt ở ngay kẽ mông của Lâm Hàm mà ma sát. Chỉ là dường như vẫn chưa có ý định cho vào bên trong.
Miệng huyệt bị người không ngừng cọ sát, thế nhưng chờ mãi vẫn không nhận được khoái cảm. Huyệt khẩu bên trong liên tục co rút mấp máy, cảm giác trống rỗng ngứa ngáy này khiến Lâm Hàm không khỏi vặn vẹo eo mông.
Eo mông Lâm Hàm không ngừng vặn vẹo, hùa theo nhịp cọ lên xuống của Mục Diệc Thần mà tìm kím đỉnh đầu của côn thịt, ý đồ muốn cho vào bên trong.
Chỉ là, nhìn hành động này của cậu, Mục Diệc Thần lại vỗ bôm bốp mấy cái trên hai cánh mông nộn thịt của cậu.
"Gấp đến như vậy sao? Hử?!"
Mục Diệc Thần vừa nói, vừa không ngừng vỗ lên mông cậu, tay còn lại nắm lấy eo cậu siết chặt lại.
Lâm Hàm bị ăn đau ngay lập tức nhỏ giọng rên rỉ, hai cánh mông truyền đến cảm giác đau rát, nhưng cùng với đó là một loại khoái cảm kỳ lạ.
Hắn tay trái đỡ lấy gậy thịt nổi đầy gân xanh tím của mình, đem quy đầu chậm rãi đẩy vào trong. Nhưng là, chỉ cho vào phần đầu, rồi đột ngột dừng lại rút ra. Làm liên túc mấy lần như thế, Lâm Hàm rốt cục nhịn đến sắp hỏng rồi.
Huyệt khẩu mới giây trước vừa bị kéo căng ra, giây tiếp theo liền đã co rút lại. Cái cảm giác nửa vời này thậm chí còn khó chịu hơn xúc cảm trống rỗng ban nãy.
Lâm Hàm vì khó chịu mà hốc mắt cay cay, mũi cũng sụt sùi hít hít mấy cái, miệng nhỏ giọng nức nở.
"Tiểu Hàm Hàm của chúng ta sao lại khóc rồi?!"
Mục Diệc Thần lau trên khóe mắt cậu, sau đó nhẹ giọng trêu chọc. Chỉ là, nhìn gương mặt bị trêu chọc đến ướt sũng kia của cậu, hắn lại không nhịn được mà càng thấy hưng phấn hơn.
Hormone đâm đặc cũng theo từng nhịp thở nặng nề của hắn mà lan tràn khắp căn phòng, bao bọc lấy Lâm Hàm, cùng giao hòa với pheromone của cậu.
Sau khi 'ấn ký' được hình thành, liên kết giữa bọn họ ngày càng chặt chẽ hơn. Hormone đóng vai trò giống như một loại thuốc trợ hứng kích tình, khiến cho bọn họ lâm vào trạng thái sung sướng điên cuồng hơn.
"Hư... Ức... Đừng... Đừng đùa nữa... Nhanh... Cho vào... Cho vào trong đi mà... Hức. "
Lâm Hàm vành mắt hồng hồng, chóp mũi đỏ bừng, miệng nhỏ mọng nước hé mở cầu xin hắn.
Mục Diệc Thần có chút bất ngờ khi nghe những lời này, Lâm Hàm của hiện tại so với trước đó, quả thực nhạy cảm hơn rất nhiều, cũng đáng yêu hơn rất nhiều.
Chỉ là, có phải hay không cậu cũng ở dưới thân hai tên nam nhân kia, bị bọn chúng trêu chọc, bị bọn chúng 'làm' đến khóc?!.
Vừa nghĩ như vậy, sợi dây lý trí của Mục Diệc Thần giống như bị đứt. Hai tay hắn nắm lấy eo cậu, côn thịt bên dưới cũng đồng dạng mạnh bạo chen vào huyệt khẩu.
Theo sau đó là một trận luật động điên cuồng, eo hông rắn chắc không ngừng va đập vào hai cánh mông sưng đỏ của cậu.
"Kh... Không được... Nhẹ... Nhẹ thôi... Ưm... A.... Chậm... Chậm một chút... Ha... Ah... Ch... Chết... Chết mất... Aaa!"
Khoái cảm điên cuồng bất ngờ tập kích, mị thịt bên trong không ngừng thít chặt lại.
Khoái cảm thật sâu đánh lên đại não, khiến thần trí Lâm Hàm rất nhanh liền lâm vào trạng thái mê mang. Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, chỉ có khoái cảm là chân thực rõ ràng nhất.
"Tôi đâm em có sướng hay không? Sướng hay không? Hả? Nói mau, có sướng hơn hai tên kia đã từng làm với em hay không?!"
Mục Diệc Thần vừa nói vừa liên tục thúc hông. Chỉ cần nghĩ đến hai tên kia cũng đã từng cùng cậu trải qua những cảnh kích tình như thế này, cho dù ban đầu hắn đã định đối xử thật dịu dàng với cậu.
Nhưng tính chiếm hữu của hắn quá lớn, chỉ cần nghĩ tới, cũng đã đủ khiến hắn gần như phát điên.
Mỗi một cú thúc đều chạm vào nơi sâu nhất bên trong cậu, mạnh bạo lại không kém phần sung sướng.
"S... Sướng... Ha... Ah... Ư... Sướng lắm... Hư... Ư..."
Lâm Hàm hai mắt đã nhuốm màu tình dục, đồng tử không có tiêu cự, mơ màng mông lung, chỉ đáp trả theo bản năng vốn có của một Omega.
Mục Diệc Thần nghe vậy mới hài lòng đôi chút, nhưng eo hông vẫn không hề dừng lại một giây nào. Cứ như một cái máy đóng cọc không hề biết mệt mỏi, không ngừng nghỉ mà 'đóng' xuống liên hồi.
Điểm G liên tục bị kích thích, Lâm Hàm cảm thấy cả cơ thể dần trở nên kỳ lạ. Đỉnh điểm là cú đâm đến tận gốc kia, trực tiếp cọ sát vào điểm G của cậu.
Lâm Hàm thân thể giật nảy lên, hai bên bắp đùi đều run lên liên hồi, mười đầu ngón chân co lại. Nước mắt cùng nước bọt trong khoang miệng giống như bị mất khống chế, không ngừng trào ra bên ngoài.
Mị thịt bên trong mấp máy co rút lại, đem phân thân của Mục Diệc Thần gắt gao siết chặt lấy.
Lần đầu tiên chạm đến đỉnh điểm của khoái cảm, Lâm Hàm đạt cao trào liên tiếp ba lần. Tinh dịch nóng ấm tuôn trào không ngừng, làm ướt hết một mảng ga giường trắng tinh.
Sau khi bắn xong, cả cơ thể cậu giống như mất hết sức lực, hai chân đang quỳ cũng xụi lơ không còn chút sức lực. Cứ như thế cả thân thể giống như diều đứt dây mà nằm sấp ở trên giường.
Lâm Hàm đã ra liên tiếp ba lần, thế nhưng Mục Diệc Thần từ đều tới cuối đều chưa từng bắn lấy một lần. Côn thịt bên trong vẫn còn cương cứng, không hề có ý định buông tha cho cậu.
Trong khi Lâm Hàm còn đang nằm sấp trên giường thở dốc, Mục Diệc Thần đã đem cậu lật lại nằm nghiêng sang một bên. Chính bản thân hắn lại chen vào giữa, nắm lấy cổ chân trái cậu mà gập lại.
Gậy thịt lại tiếp tục công cuộc đâm rút điên cuồng, Lâm Hàm sau khi liên tiếp đạt được cao trào, thân thể giống như trở nên ngày càng nhạy cảm hơn.
Theo từng cú va chạm đầy tính xâm chiếm kia, thân thệ cậu không ngừng run lên co giật, miệng không ngừng hé ra thở dốc.
Mối liên kết giữa 'ấn ký' quả nhiên là một thứ gì đó rất thần bí, cũng rất kích thích. Trước đó, dù cho có trải qua nhiều lần giao hợp cùng với Triệu Mặc và Lăng Xuyên thì Lâm Hàm vẫn chưa từng đạt đến cái gọi là 'đỉnh điểm của khoái cảm' này.
Nhưng mà hôm nay, xem như cậu đã được nếm trải rồi. Tư vị kia, quả thực khiến người ta đê mê chìm đắm, khó lòng có thể dứt ra. Đầu óc trở nên mụ mị, chỉ có thể phó mặc thân xác cho nhục dục.
Mục Diệc Thần đâm rút thêm chục cái nữa mới chịu xuất ra, Tinh dịch nóng bỏng cứ như thế bắn thật sâu vào bên trong huyệt khẩu.
Cùng lúc đó, Lâm Hàm cũng vừa lúc đạt tới cao trào, cậu rùng mình hét lên một tiếng sau đó cũng đồng dạng bắn ra.
Lâm Hàm sau khi cao trào đi qua, thân thể lại một lần nữa mất sức nằm sụi lơ trên giường. Nhưng mà, Mục Diệc Thần dường như không hề có ý định buông tha cho cậu.
Hắn đem nhục bổng rút ra, tinh dịch trắng đục nóng bỏng cũng theo động tác của hắn mà ào ạt tuôn ra bên ngoài. Dính đầy trên miệng huyệt, thậm chí còn chảy xuống tận kẽ mông cậu.
Tuy không nhìn thấy rõ được tràng cảnh bên dưới, nhưng từ cảm giác ướt át nhớp nháp kia, Lâm Hàm đã có thể khẳng định, bên dưới hiện tại chính là một đống hỗn độn bất kham.
Mục Diệc Thần sau đêm đó với cậu thì cho đến nay hầu như chưa từng quan tâm đến nhu cầu sinh lý của cơ thể, vì vây mà tích tụ lại lâu ngày. Cho đến hôm nay được buông thả nên mới ra nhiều đến như vậy.
Lâm Hàm ngượng đến mặt mũi đều đỏ bừng, đem đầu vùi vào trong chăn.
Mục Diệc Thần một tay nắm lấy côn thịt cứng rắn của mình quệt lấy dâm dịch trộn lẫn với tinh dịch đương chảy ra mà cọ sát ở miệng huyệt.
Tay còn lại nắm lấy 'tiểu Hàm Hàm' phấn hồng đã rũ xuống tuốt lộng. Động tác tay ngày một nhanh, gậy thịt cũng nhanh chóng bị đẩy trở vào nơi ấm nóng khít chặt kia.
"Ah... Ha... Không... Không được... Không... Không thể nữa đâu... Xin... Xin anh... Dừng lại.... Ha... Ah... Hỏng.... Ưm... A... Hỏng mất..."
Lâm Hàm nhìn hành động của hắn, mặt không khỏi trắng bệch. Vội vàng nắm lấy tay hắn ngăn lại, nhưng đổi lấy chỉ là những cú thúc mạnh bạo và tuốt lộng ngày một cuồng dã hơn.
"Miệng thì nói không muốn, nhưng chỗ này chỉ mới chạm vào liền đã cứng, còn lỗ nhỏ bên dưới thì siết chặt như vậy à? Xem ra, thân thể của em quả nhiên thành thật hơn em rất nhiều đó!"
Mục Diệc Thần đem chân cậu gập lại thành hình chữ M, thân dưới không ngừng đâm rút. Lâm Hàm nằm dưới thân hắn chỉ có thể bất lực rên rỉ từng thanh âm đứt quãng.
Đêm, vẫn còn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro